Cuộc Sống Ở Dị Thế Của Mặc Liên

Chương 30: Chương 30: Chương 22: Đường Tăng cầm trong tay Hỗn Nguyên Giới




Xích Lôi yên lặng nhìn chăm chú vị tiểu cô nương sáng rọi nở rộ ở trước mắt, trong mắt tràn đầy suy nghĩ.

“Xích Lôi, Hỗn Nguyên Giới này có cái địa phương đặc biệt nào không?” Mặc Liên hỏi.

Xích Lôi vừa nghe đến câu hỏi của Mặc Liên, lập tức giấu suy nghĩ trong lòng xuống, kiêu ngạo ưỡn ngực nói: “Tất nhiên rồi! Ngươi mau đi cùng bản tôn tới chỗ này!”

Hai người thân hình chợt lóe, ngay sau đó bọn họ đã đi tới một không gian khác, đó là một mảng trời xanh mây trắng, không gian mênh mông bát ngát vô cùng tận lại không có bất kỳ sự hiện hữu nào khác.

Mặc Liên nghi hoặc nhìn chăm chú Xích Lôi, tiểu gia hỏa kia nhếch miệng cười nói: “Nơi này chính là dược điền của 'nàng', một ngày ở ngoại giới bằng một trăm năm trong này, đương nhiên cũng có loại dược điền khác, ở đó một ngày bằng một ngàn năm ở ngoại giới. Nếu dược thảo được trồng ở trong này loại sẽ nhanh trưởng thành hơn.”

Xích Lôi không có nói tiếp, thật ra hắn đang nghĩ: “Đáng tiếc ‘nàng’ vẫn bỏ lại bản tôn ra đi một mình, cho nên bản tôn sinh khí, mọi loại thảo dược ở đây đều vì vậy mà bị chính tay bản tôn hủy đi.”

“Uh, cái này đúng là một cái bảo bối.” Mặc Liên khiếp sợ lẩm bẩm nói, giờ phút này ngắm nhìn một mảnh không gian rộng lớn trước mắt phảng phất như đang được ngắm nhìn một cái dược điền vô vùng vô tận.

Giờ khắc này, ở trong lòng Mặc Liên đã hạ một quyết định, nàng có trong tay một mảnh dược điền như vậy, không học tập chế thuốc quả thực là quá lãng phí.

“Không chỉ có như thế đâu, đất ở trong dược vườn đều thuộc thổ linh nguyên tố, ngươi có thể căn cứ bất đồng linh dược thuộc tính tiến hành tài bồi, phẩm chất của linh dược sẽ có thể tăng lên.” Xích Lôi híp híp mắt nói, cái mũi nhỏ đều đã vểnh lên trời, rất là đáng yêu: “Trong không gian này, một mảng lớn linh mẫn hi thổ là có phẩm chất cao nhất, nếu có linh dược quý giá hay thần mộc gì đó thì nên gieo xuống đây.”

Tuy rằng Mặc Liên không biết thần mộc là cái gì, nhưng dựa vào giọng nói Xích Lôi nàng có thể đoán được, nhất định là một loại chí bảo, có thể ngộ nhưng không thể cầu. Trong lòng nàng âm thầm thầm thì: “Này nếu ta ở trong này ngốc tám trăm năm, ngoại giới tử mới trôi qua trong chốc lát, sau khi ta rời khỏi đây có phải sẽ trở thành một lão thái bà hay không?”

Nghe được lời nói của Mặc Liên, Xích Lôi phi thường khó chịu, mở cái miệng nhỏ nhắn nói: “Bản tôn là Hỗn Nguyên Giới! Hỗn Nguyên Giới đó! Ngươi có thể yên tâm tu luyện ở trong này, nhưng mà tuổi tăng trưởng của thân thể ngươi quả thật nhất trí bảo trì liên quan trực tiếp đến thời gian trôi qua ở ngoại giới, đương nhiên điều này cũng có nghĩa là tu vi của bản nhân ngươi cũng như vậy.”

Đây chính là muốn nghịch thiên mà! Nội tâm Mặc Liên hoảng hốt một trận.

“Đây chỉ là một loại không gian trong Hỗn Nguyên Giới mà thôi, ở đây còn có một không gian khác, ở đó thời gian hoàn toàn yên lặng. Còn có mấy loại không gian khác nữa, bất quá dựa vào trình độ của ngươi trước mắt sẽ không cần dùng đến, ngươi vẫn nên nỗ lực tu luyện đi!” Xích Lôi khinh bỉ nhìn nhìn Mặc Liên, tựa như đang nhìn một con kiến nhỏ ven đường, ác liệt cười: “Đi nhanh đi, đi ra ngoài thì ngươi sẽ ngay lập tức minh bạch, con người ngươi lòng tham không đáy, để cho ngươi đối mặt với thực tế mà bất mãn vẫn tốt hơn.”

“Này, ta phải đi ra ngoài như thế nào?” Mặc Liên trợn trừng mắt, Xích Lôi này thực sự không là một người keo kiệt bình thường, không phải bản thân hắn lúc trước chỉ là một cái phổ thông Ngân giới không hề đặc sắc sao? Như thế nào mà khi nàng muốn dùng nó một chút lại có vẻ mặt như mang thù vậy?

Xích Lôi ôn nhu vân vê mái tóc dài, tà khí cười nói: “Ngươi là linh hồn khế ước giả của bản tôn, tự nhiên là muốn tiến vào thì ngay lập tức tiến vào, nghĩ đi ra thì có thể đi ra. Hiện tại, việc đầu tiên ngươi đi ra ngoài cần phải làm là thu Tinh Tinh Nguyên Linh vào trong này, nó miễn cưỡng có thể lọt vào mắt bản tôn.”

Mặc Liên còn muốn hỏi chút gì, thì đã bị Xích Lôi một phen ném ra ngoài.

Không, phải là quăng mới đúng!

Động tác và tư thế tao nhã của Lấy Xích Lôi, Mặc Liên căn bản không có biện pháp so sánh nổi.

Tiểu Tuyết nhìn thấy vị chủ nhân vô cớ biến mất của mình, lại vô cớ xuất hiện, thân hình nhanh như hỏa tiễn xông tới ôm chặt lấy nàng.

Nếu không phải là nó có thể cảm ứng được chủ nhân không có gì nguy hiểm, thì nó đã sớm đi tìm người rồi.

Đợi chút, nó có thể cảm ứng được chủ nhân? Vì sao đột nhiên có thể cảm nhận được rồi?

Lập tức tiểu Tuyết dùng hai mắt sáng lấp lánh đánh giá Mặc Liên, quét mấy lần, sau đó vẻ mặt không thể tin, nuốt nước miếng nói: “Chủ. . . chủ nhân. . . phẩm chất huyền lực căn của người! Không có khả năng! Làm sao có thể!”

Mặc Liên sờ sờ tiểu gia hỏa trong ngực, không biết nó vì sao lại kích động như thế, chỉ cười nói: “Đúng, cuối cùng ta cũng có thể tu luyện, thật tốt quá.”

Tiểu Tuyết bỗng nhiên bật lên, khủng hoảng bão nổi nói: “Sao chỉ có thể dùng từ tốt lắm để diễn tả được! Trời ạ! Làm sao bây giờ! Chủ nhân!”

“Sao vậy?” Mặc Liên không hiểu.

“Chủ nhân! Người! Người làm sao có thể là Huyền Linh thánh thể! Làm sao có thể?” Hai tay tiểu Tuyết liều mạng đạp nước lẩm bẩm nói: “Khó trách, khó trách máu của người có thể đề cao huyết mạch chi lực của ta! Nguyên lai là nguyên nhân này!”

“Đến cùng là như thế nào?” Mặc Liên bị tiểu Tuyết lầm bầm lầu bầu làm cho thần kinh nàng như lọt vào trong sương mù.

“Chủ nhân của ta! Người là Huyền Linh thánh thể đó!” Tiểu Tuyết thu hồi kích động, nghiêm túc nói, tuy rằng là nghi vấn, giọng điệu lại hàm chứa chắc chắn.

“Ừ, đấy là sự thật.” Xích Lôi ngay lập đáp.

Nhìn chủ nhân nhà mình chăm chú, mà nàng ấy lại không có thái độ gì, tiểu Tuyết hận không thể xông lên lắc nàng ấy vài cái, nó cắn răng nói: “Chủ nhân người có biết Huyền Linh thánh thể đại biểu cho cái gì không?”

“Đại biểu cho cái gì?” Hai hàng lông mày thanh tú của Mặc Liên nhăn lại, dè dặt hỏi.

“Huyền Linh thánh thể là người sở hữu thập loại linh căn, hơn nữa trải qua hấp thu thiên địa linh khí và biến dị, trong người có thể tự hình thành một không gian. Bản thân những người này tồn tại đã là sáng thế chí bảo, có thể khơi thông thiên địa Chi Lực, hơn nữa, huyết nhục của bọn họ có thể làm cho thực lực của tu luyện giả tăng lên, không phải chỉ là một ít! Vô luận là nhân tộc, ma tộc, dực tộc, thú tộc, tinh linh, linh tộc, hay là minh tộc đều có công hiệu giống nhau. . .”

Tiểu Tuyết không có nói tiếp, Mặc Liên cũng có thể biết kết quả. Trong đôi mắt trong suốt tràn ngập vẻ không thể tưởng tượng nổi, nguyên lai thịt Đường Tăng thật sự có tồn tại! Chỉ là thịt Đường Tăng chỉ có yêu quái muốn ăn, mà này thịt của nàng là người người muốn ăn!

“Cho nên, một khi bị người ta phát hiện ra cái bí mật này, ta chỉ có thể chờ bị người bắt lại, rút gân lột da lấy máu hả?” Nàng bình tĩnh hỏi.

“Vâng, bọn họ sẽ rút gân lột da, lấy máu, nhưng bọn họ sẽ không cho ngươi chết. . .” Trên mặt tiểu Tuyết là một mảng u ám, bình tĩnh nói.

Làm sao bây giờ?

Con đường tu luyện của người sở hữu Huyền Linh thánh thể quá mức gian nan, rất hiếm có người có thể tu đến đại thành, nếu bị lưu lạc trở thành người dược người thì đó chính là sống không bằng chết.

Lần đầu tiên, tiểu Tuyết oán hận bản thân nó nhỏ yếu như thế, tuy rằng nó thông hiểu vạn vật chi lý, nhưng lại không có khả năng để bảo vệ chủ nhân, loại cảm giác vô lực này giống một con dao nhọn đâm thẳng trái tim tiểu Tuyết, làm tâm nó sinh đau.

Bốn phía lâm vào một bầu yên tĩnh quỷ dị, ngay cả không khí đều bắt đầu ngưng kết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.