“Dừng! Đừng có lôi kéo ta làm quen! Ngươi là một cái nhân loại lạc hậu!” Xích Lôi thở phì phì nói, dùng tay trái tát một cái lên cái bàn tay nhỏ nhắn tinh xảo như bạch ngọc, đang không ngừng vuốt ve tác loạn trên mặt hắn, hung tợn mà nói tiếp: “Đừng nháo! Để cho bản tôn điều tra xem linh căn và khí hải của ngươi đã được trùng tu như thế nào rồi.”
Cái tay trắng nõn mềm mại mập mạp để trên trán Mặc Liên, xúc cảm ôn nhuận kia làm cả người Mặc Liên chấn động, nhưng sắc mặt Xích Lôi càng ngày càng âm trầm, làm cho Mặc Liên tưởng rằng bản thân mình đã trùng tu huyền lực căn thất bại, mãi tới một lúc sau, Xích Lôi đột nhiên cất tiếng cười to: “Ha ha! Khó trách ngươi có thể hấp dẫn Hỗn Nguyên Giới! Không thể tưởng được ngươi hóa ra lại là Huyền Linh thánh thể! Thật sự là nhặt được tuyệt thế bảo vật!”
Ánh mắt Xích Lôi nhất thời co rút, hắn dùng một loại ánh sáng quỷ dị bao trùm cả người Mặc Liên, bỗng nhiên không biết Xích Lôi lấy từ đâu ra một hạt châu, không đợi Mặc Liên lên tiếng thì hắn đã bá đạo ấn hạt châu vào giữa trán Mặc Liên.
“Hạt châu màu tím này là Hỗn Nguyên Thiên Kinh! Là vật duy nhất mà ‘nàng’ lưu lại cho ta, ngươi không cần chống cự nó, thử tiếp nhận nó đi!”
Trong đầu Mặc Liên bắt đầu kịch liệt đau đớn, giống như bị tách rời thành từng mảnh vậy, nàng gắt gao nhăn đầu lông mày, cắn chặt hàm dưới, một tiếng rên cũng chưa ra khỏi cổ họng.
Xích Lôi nhíu mày xem thiên hạ đang chảy đầm đìa mồ hôi lạnh trước mắt, một đôi mắt Hồng Bảo Thạch xẹt qua tia tán thưởng, ngay sau đó kiêu ngạo nói: “Hỗn Nguyên Thiên Kinh này nhưng là có những vô thượng giai tâm pháp đã thất truyền, tuy rằng hiện tại đã bị phong ấn một phần, nhưng chỉ cần ngươi hảo hảo tu luyện, năng lực đến một mức độ nào đó thì phong ấn sẽ tự nhiên có thể cởi bỏ! Vì để ngươi trưởng thành một cách tốt nhất, dược và khí ngươi đều phải học hết, vốn ở chỗ của bản tôn thứ gì cũng có, nhưng là từ khi ‘nàng’ rời đi đã được trăm vạn năm rồi, bản tôn đều coi chúng nó là đường đậu mà ăn, hoặc là chơi đùa đến mức không còn hình dạng, bản tôn cũng không có luyện mấy cái này cùng ngươi đâu, cho nên ngươi vẫn nên tự dựa vào chính mình thôi, ở nơi này của bản tôn cái gì cũng không có.”
Mặc Liên đang chịu không nổi những tra tấn kia, làm sao mà rảnh bận tâm đến những lời nói vừa rồi của Xích Lôi chứ, loại đau đớn này có thể so với loại đau đớn khi phải tách rời linh hồn, đau đớn đến thấu xương, toàn bộ hô hấp nàng đều bị cướp đi, bằng không nàng nhất định sẽ xem thường mấy lời nói vừa rồi của hắn!
Ngươi chỉ là một cái khí linh, rảnh rỗi dùng mấy thiên tài địa bảo kia để làm cái gì?
Dùng hết một đống lớn bảo vật mà không biết sai còn lên mặt kiêu ngạo như thế, quả nhiên là một tên phá của chân chính!
Sau một lúc lâu, cả người Mặc Liên ướt sũng giống như vừa đi ra từ trong nước, sắc mặt tái nhợt trắng bệch, đau đớn trên người đã giảm, nàng ngẩng đầu, vẻ mặt hưng phấn.
Mặc Liên vừa mới từ trong thống khổ lấy lại tinh thần, đưa đôi mắt tỏa sáng nhìn Xích Lôi, suy yếu hỏi: “Theo trí nhớ của cái thân thể này, ta biết được trước kia nàng ấy không thể tu luyện, vô luận là Huyền khí, hay là Đấu khí, sau khi được huyền tinh luyện hóa, ta có thể tu luyện không?”
“Chậc chậc, vận khí của ngươi thật tốt.” Nói đến chuyện luyện hóa huyền tinh, Xích Lôi cũng cao hứng thay cho Mặc Liên, trong ánh mắt bao hàm tia hâm mộ và chút ít ghen ghét.
Được một khối huyền tinh vĩ đại như thế, không biết nàng ấy đã gặp phải cái vận cứt chó gì nữa.
“Yên tâm, trải qua huyền tinh trùng tố thân thể, huyền lực mạch của ngươi đã hoàn toàn khơi thông, chỉ cần thông qua Khải Linh là có thể tu luyện rồi. Bất quá Đại lục Lan Tạp này, linh khí quá mức mỏng manh, tuyệt đối không đủ để chống đỡ Hỗn Nguyên huyền lực căn trưởng thành. Mà Đấu khí vốn là không xem linh căn, mà là căn cứ khí hải lớn nhỏ của mỗi người mà quyết định đấu khí của họ, nói cách khác khí hải dùng để phán đoán trưởng thành cấp bậc của đấu khí, nhưng là mà khí hải của ngươi tựa hồ đã bị người nào đó phong ấn, cả bản tôn cũng không thể nhìn ra cách cởi bỏ, càng đừng nói đến những người khác.” Xích Lôi nhiệt tình giải thích một đống nghi hoặc cho Mặc Liên biên, cuối cùng hắn cũng tò mò đến cùng là ai đã hạ cái phong ấn kia? Phong ấn kia là loại phong ấn gì mà ngay cả hắn đều nhìn không ra?
“Này phong ấn này là nhằm vào Mặc Liên sao? Trên thân thể của nàng ấy đến cùng là có cái bí mật gì? Ta hiện tại không có cách nào để bài trừ phong ấn đúng không?” Ánh mắt Mặc Liên trầm xuống.
Xích Lôi hơi suy nghĩ một chút, ánh mắt chân thành tha thiết đón nhận câu hỏi kia của Mặc Liên, trịnh trọng nói: “Không biết! Bản tôn đối với trận pháp và đan dược đều không biết gì cả, bản tôn chỉ là người phụ trách bảo quản chúng nó thôi!”
Mặc Liên cảm thấy nếu lại hỏi tiếp, bản thân nàng nhất định sẽ hộc máu, thật thông minh tránh né hỏi sang một vấn đề khác: “Ta đây có thể tu luyện đấu khí không?”
“Đương nhiên có thể, ngươi hiện tại đã trải qua huyền tinh trùng tu, lại có Huyền Linh thánh thể! Đừng nói tu luyện đấu khí, ngươi muốn luyện cái gì đều có thể!” Xích Lôi rầm rì nói.
Nuốt nuốt nước miếng, Mặc Liên trầm giọng nói: “Huyền Linh thánh thể là cái gì?”
Nhớ tới cái này, Xích Lôi có cảm giác nhất thời vui sướng khi người gặp họa: “Huyền Linh thánh thể tất nhiên là một chuyện tốt, nhưng mà vấn đề linh khí yêu cầu để tu luyện thì khá nhức đầu, nhiều thêm một cái huyền lực căn thì cần dùng nhiều gấp đôi thời gian tu luyện, mà cũng cần một đống lớn thiên tài địa bảo, vì vậy nhiều người có ba huyền lực căn cũng đã phải tốn một thời gian dài và rất nhiều tài bảo để tu luyện thành công, mà ngươi lạilà Huyền Linh thánh thể. . . đó là mười loại căn.”
Đôi mắt to giống như hắc diệu thạch thủy nhuận hung hăng trừng lên, Mặc Liên gần như ngu ngơ mà nói: “Cho nên nói, tốc độ tu luyện của ta so với người chỉ có một huyền lực căn thì chậm đếm đều đếm không rõ bội số! Ta chỉ có thể lựa chọn tu luyện hai tới ba loại huyền căn?”
“Không! Ta còn chưa nói hết! Huyền lực mạch của ngươi là rất hiếm có, cho nên trong quá trình tu luyện phi thường khó khăn, mà để tu luyện thành công càng khó khăn hơn!” Không thể không nói, tính cách thích lường gạt người của Xích Lôi thật đúng là ác liệt.
“Đúng, không cần hoài nghi, ngươi so với mấy người có một loại huyền căn chắc là chậm hơn ba vạn lần! Chúc mừng ngươi! Ai bảo khí hải của người khác chỉ là con sông nhỏ, mà của ngươi lại là biển lớn chứ.” Tuy giọng điệu là trêu đùa, nhưng giữa mâu quang Xích Lôi lại có thâm ý, giống như muốn nhìn thấu nội tâm của Mặc Liên, hắn lại nói tiếp: “Hơn nữa, lúc ngươi Khải Linh sẽ cần có một lượng lớn huyền lực, cũng không phải là người bình thường có thể làm được, ngươi cho rằng có thể tìm được một ngươi sẽ vì ngươi mà truyền huyền lực để cho ngươi Khải Linh sao? Cho nên cả đời này, khả năng rất lớn là ngươi không thể Khải Linh để ngưng tụ huyền lực được. Kể cả huyền lực mạch của ngươi được trùng tố thì đã sao chứ? Ngươi vẫn vô pháp tu luyện, cứ như mà vậy chết đi.”
Mặc Liên hơi hơi rũ mí mắt xuống, bỗng chốc lâm vào yên lặng, bầu không khí quỷ dị lưu chuyển bên cạnh hai người bọn họ.
Chăm chú yên tĩnh nhìn Mặc Liên, thời gian cứ như vậy mà lặng lẽ trôi qua, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo tuyệt mỹ của Xích Lôi chậm rãi trở nên âm trầm.
Nếu nàng cứ như vậy mà buông tay, không có dám cùng mệnh đấu tranh, không có tinh thần cứng rắn và quyết tâm chắc như thép, không có một loại khí thế bễ nghễ thiên hạ, không có một linh hồn có thể ngạo thị vạn vật, kể cả sẽ tự tổn tu vi của bản thân thì hắn cũng phải tự tay giết chết nàng!
Hỗn Nguyên giới tuyệt đối không thể có một khế ước giả yếu đuối vô năng như thế. (không thể không nói, nhóm con cưng của trời này thật đúng là kiêu ngạo, vô luận là tiểu Tuyết hay là Xích Lôi, ý tưởng đều giống đâu.)
Khi nhìn thấy bả vai gầy yếu tiểu cô nương bắt đầu ngừng run rẩy, nháy mắt bộc phát ra một cỗ hơi thở cuồng ngạo.
Nàng chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt đen như bảo thạch mang theo những ánh sáng chói mắt có thể chứa đựng hết thẩy những điều tốt đẹp nhất trên thiên địa, nguyên bản biểu cảm yếu ớt, không có chút khí thế, bỗng nhiên như được phủ thêm một tầng tới cửu tiêu kim quang, linh động mà làm cho người ta kính sợ.
“Ha ha! Tốt một cái Hỗn Nguyên linh căn! Thực có ý tứ!”
Xích Lôi kinh ngạc nhìn hơi thở thay đổi trong nháy mắt trên người nữ hài tử, trừng mắt hỏi: “Ngươi thật cao hứng?”
Mặc Liên không nói gì, chỉ đưa cho Xích Lôi một cái ánh mắt kiên định, giữa đôi mắt đen kịt hắc ám là một loại ánh sáng rực rỡ lưu chuyển, đột nhiên Xích Lôi cảm thấy bản thân mình vừa được nhìn thấy hai viên đá quý xinh đẹp nhất trong thiên địa.