Khi gặp lại bạn thời đại học trong cửa hàng tiện lợi đã là hai tháng sau.
Lão Đại mặc quân phục, dáng người cao ráo, anh khí bức người. Cậu nhìn đông ngó tây, rón rén đi lại phía sau lưng gã, lựa thời cơ thích hợp đập một cú thiệt mạnh.
Gã đang đứng ở quầy bao cao su hiệu Durex chọn tới chọn lui bị cậu làm hoảng sợ, cậu tinh quái nháy mắt với gã:
“Cậu dùng hay người ấy của cậu dùng đây?”
Gã tức giận liếc mắt xem thường, thông minh lái sang chuyện khác:
“Ba tháng trời không liên lạc, tuần trước họp lớp đại học cũng không tới. Tiểu tử nhà cậu chết dí ở đâu vậy hả?!”
Cậu nịnh nọt đấm vai gã:
“Tớ … Ai da nói ra dài lắm. Lão Đại, bớt nóng bớt nóng”
Tuy Lão Đại có khí phách hơn xưa, nhưng tình tính nóng nẩy vẫn không thay đổi. Nghe cậu nói vậy gã nhăn mặt nhíu mày, kéo cậu đang còn cười híp mắt ra ngoài. Trước khi đi không quên rống to:
“Ông chủ, hôm nay Khang Ngôn là của tôi!”
“…”
Lúc cậu lấy lại tinh thần, đã thấy xung quanh toàn mấy em váy ngắn cười ngọt ngào mời bia.
Lão Đại thuần thục mở chai, thô lỗ vỗ đầu cậu:
“Nói dài thì bây giờ từ từ nói. Có việc anh đây sẽ bảo vệ cậu.”
Gã là một trong số ít những người biết cậu thích đàn ông, cậu vẫn nhớ rõ tình huống lúc đó.
Năm nhất đại học, cậu come out với mẹ. Bà chỉ lạnh lùng nói một câu:
“Tao biết mà, ánh mắt của mày với thằng cha mày chẳng khác gì nhau.”
Sau đó Lão Đại tìm thấy cậu dưới chân cầu thang trong công viên, cậu khóc xối xả. Gã nói:
“Khóc cái gì, có tôi bảo vệ cậu.”
Buổi tối sau khi khóc xong, cậu cùng gã sánh vai vừa hát “Bạn ơi, chúng ta sẽ bên nhau suốt cả đời này” [1] vừa lắc lư về ký túc. Gã đã giúp cậu vượt qua đoạn thời gian buồn tủi ấy.
Tuy hoàn cảnh đã khác, mà gã vẫn nói một câu y đúc.
Cậu uống một bia, nói với gã như năm nào:
“Lão Đại, nếu tớ thích cậu thì tốt rồi.”
Gã cười uống ngụm lớn, cũng là lời thoại năm đó:
“Nói ngốc nghếch gì thế.”
[1] Bài hát “Bạn bè” của Châu Hoa Kiện. Có thể nghe tại đây.