Cậu đem chuyện kể một lượt từ đầu đến đít, có rượu vào nói năng có chút bừa bãi, nhiều lúc còn cười ngu.
Lão Đại nghe xong, chọn đúng chỗ ngứa mà hỏi:
“Đơn giản mà nói, bây giờ cậu tính sao?”
Cậu chìa 2 ngón tay ra, ăn nói không rõ ràng:
“Hai lựa chọn.”
“Một là, tớ chuẩn bị xuống tóc … À không, đi tĩnh tu.”
“Hai là, tớ mở điện thoại, … chờ ngày anh ấy Đông Sơn tái khởi rồi lặng lẽ chuồn êm.”
Lão Đại trở nên khiếp sợ:
“Ý cậu là, sau này gặp lại cậu, tôi sẽ thấy một cái đầu trọc lóc, trơn bóng?”
Gã cho rằng cậu đã say, nãy giờ toàn nói đùa. Ra vẻ tiếc nuối xoa xoa tóc cậu:
“Tiếc lắm đó, xúc cảm tốt vầy mà..”
Sờ mó chốc lát, gã dùng giọng điệu như dỗ dành trẻ con nói:
“Ngôn Ngôn, tôi còn không rõ tính cách của cậu à? Nếu đã quyết định như thế, vì cái gì lại do dự?”
Cậu mờ mịt chớp chớp mắt, nhỏ giọng làu bàu:
“Muốn đi, nhưng lo lắng. Muốn ở, lại không cam lòng.”
Rõ ràng đã nói ra câu “Để tôi đi đi thôi.”
Rõ ràng đã muốn buông xuôi hết thảy …
Với năng lực của Lão Đại thì chỉ cần như mèo cào ba cái đã lấy được di động trong túi cậu, khởi động máy.
“… Boss của cậu cách đều 1 giờ lại gọi, thật có nghị lực.”
Cậu mơ màng nhìn di động quen thuộc nằm trong tay Lão Đại, thấy gã lướt màn hình, nhanh chóng áp di động lên tai:
“Này, Khang Ngôn đang ở số XX đường XX, mau tới lượm cậu ấy về!”
Xong … hỏng bét …
Lão Đại cúp máy, dặn cậu:
“Giả say lẹ đi! Lề mề quá. Tôi giúp cậu phen này, về sau nhớ báo đáp nha”
Dứt lời còn tốt bụng thanh toán dùm, trước khi đi gã thoáng nhìn phía xa:
“Uầy, người kia là Boss của cậu hả? Nhìn đẹp giai phết nha.”
Tiếng ồn ào của nhóm trung niên chơi oẳn tù tì, tiếng cười duyên của mấy em váy ngắn dần đi xa.
Còn mình cậu ngồi yên tại chỗ nhìn chăm chăm vào nam thần đang đến gần.