Tuệ Châu nghiêng người dựa trên tháp, nàng mơ hồ nhìn chân phải sân to, trong đầu thoáng hiện lên hai chữ —— “Hối hận” .
Khi bản thân cứu Vũ thị, một mặt lúc đó là vì lương tâm của mình cho
phép không thể không thấy chết mà không cứu được, mặt khác đó cũng là
phản xạ tự nhiên trước tình huống như vậy. Dù thế nào đi nữa, nàng cũng
chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ hy sinh bản thân mình mà chỉ đơn thuần
nghĩ giả vờ cứu Vũ thị khỏi bị thương, đúng là người tính không bằng
trời tính, quả nhiên là chân liền bị thương, động tới cả gân cốt, hơn
nữa còn đau như thế, đau tới mức làm bản thân nàng hôn mê bất tỉnh. Nghĩ vậy, Tuệ Châu không khỏi nhớ tới lúc thái y tới khám và chữa bệnh cho
nàng, khi nàng vừa mới tỉnh dậy cảm giác đau buốt liền ập tới, nhất
thời rùng mình một cái
Lúc này, Tố Tâm chờ cho Ô Lạt Na Lạp thị tiễn thái y đi, mới vào trong
buồng, thấy gương mặt Tuệ Châu trắng bệch, liền có chút đau lòng oán
trách nói: “Chủ tử, làm sao vậy, còn đau không? Ngài cố nhẫn nhịn, thái y nói ngài bị thương gân cốt, mấy ngày nữa sẽ hơi đau.”
Tố Tâm nói xong, liền rót chén trà đưa cho Tuệ Châu, tiếp tục nói: “Chủ
tử, Ngài sao lại chạy đi cứu Vũ Cách Cách vậy, trong khi một đám nô tài
đều ở đó Ngài tội gì chịu nguy hiểm như thế chứ.”
Tuệ Châu không nói gì, trái lại hỏi: “Lúc đó ngươi có thấy dấu vết của
cái người khả nghi kia không, hay có thấy nha hoàn kia ở sau vườn
không?”
Tố Tâm buồn bực nói: “Lúc đó quá nhiều người, chỗ đó lại không lớn, nô
tỳ nhất thời cũng không phát hiện ra cái gì… Lẽ nào, ý của chủ tử nói
là, lúc chúng ta ở sau vườn gặp được nha hoàn kia là muốn đẩy Vũ Cách Cách xuống hồ.”
Tuệ Châu gật đầu, Tố Tâm khó hiểu lẩm bẩm: “Vũ Cách Cách là bị chậu hoa
ngáng chân nên mới đứng không vẫn rơi xuống hồ, chính nàng ta cũng về
nói không ai đẩy nàng, nhưng lại bị người khác đụng phải.”
Tuệ Châu tiếp tục nói: “Ừ, hẳn là như vậy. Lúc đó ta thấy nha hoàn kia
quẹt chân dưới hài của Vũ thị, nếu không tại sao chậu hoa gỗ ấy lại có
thể ngáng chân nàng ta. Đây nhất định là có người đã ra một kế sách hoàn hảo, làm hài Vũ Cách Cách gặp vấn đề, thừa dịp hỗn loạn đầy nàng ấy vào hồ nước. Như vậy không những vừa khiến nàng sinh non lại còn không làm
cho người khác hoài nghi.”
Tố Tâm kinh hãi nói: “Nguyên lai chủ tử đã sớm biết sự tình không đơn
giản như vậy, là ai muốn hại Vũ Cách Cách chứ? Chủ tử cứu nàng, có thể
khiến người nọ chỉa mũi dùi về phía Ngài không?”
Tuệ Châu lắc đầu, người đó là ai nàng còn không biết, có điều người đang núp trong bóng tối đó chắc sẽ không đến hại mình, nếu không há sẽ có
nguy cơ bị bại lộ sao. Hơn nữa, bây giờ quan trọng nhất là đứa bé trong
bụng Vũ thị, chính nàng càng không có tư cách để người khác nhớ tới. Quả nhiên, Vũ thị này đã làm cho nhiều người phật ý, đứa bé trong bụng của
nàng muốn sinh ra lại càng khó khăn. Nàng ta liên hợp với Lý thị, chắc
hẳn đã phạm vào điều kiêng kỵ của Ô Lạt Na Lạp thị. Sau vì Ô Lạt Na Lạp
thị cố ý gây chia rẽ khi nói sẽ cho nàng danh vị Trắc Phúc Tấn, liền đắc tội với Lý thị. Sau đó, đúng lúc Niên thị đẻ non lại truyền ra nàng ta
có thai, đây không phải là đánh vào mặt Niên thị sao, bởi vậy Vũ thị
thoáng chốc đã đắc tội với ba nữ nhân có thế lực trong phủ. Kỳ thực nếu
dựa vào câu nói của Ô Lạt Na Lạp thị ngày hôm qua cốt là để nàng ta toàn tâm sinh hạ hài tử, dù sao con của một Cách Cách và con của một Trắc
Phúc Tấn cũng khác nhau hoàn toàn. Chỉ trách Vũ thị quá nóng ruột, hôm
qua nàng ta lại tỏ ra quá khẩn thiết với câu nói của Ô Lạt Na Lạp thị,
điều này càng làm cho người khác đố kị. Cơ thể nàng ấy đã có thai hơn
năm tháng, bụng lại hơi nhọn, lẽ nào nam thai, một tiểu a ca…
Tố Tâm nhìn mặt Tuệ Châu âm tình bất định, liền không nói gì, lo lắng
hỏi: “Chủ tử làm sao vậy, có chuyện gì sao, có nguy hiểm không?”
Tuệ Châu cả kinh, mình tại sao lại nghĩ xa như vậy, nhìn thấy kế hoạch
rõ ràng như vậy. Ổn định lại tâm trí, nhìn vẻ mặt lo lắng của Tố Tâm an
ủi: “Không cần lo lắng, thái y không phải đã nói rồi sao, bị thương gân
cốt nên một trăm ngày tới không được cử động. Trong một trăm ngày đó,
bất cứ chuyện gì trong phủ đều không liên quan tới ta, người khác cũng
không hại ta được, chỉ là Vũ… Không có gì, chẳng qua chân ta lại vừa đau một trận nữa, ta không muốn nói chuyện tiếp.” Quả thật, chân của Tuệ
Châu thỉnh thoảng lại truyền đến vài cơn đau nhứt.
Tố Tâm biết nàng không sao, liền lo lắng đỡ chân của Tuệ Châu lên, càn ràm: “Chủ tử, Ngài cũng thật là, nô tỳ biết ngài thiện tâm muốn cứu Vũ Cách Cách khỏi thị phi, nhưng không nên lôi bản thân ra đùa giỡn như
thế chứ, Ngài đi cứu nàng vạn nhất Ngài có chuyện gì, thì biết làm sao
đây. Gia qua một tháng nữa có thể sẽ trở về, vết thương ở chân Ngài lại
chưa lành, cũng không thể hầu hạ… .”
Nghe Tố Tâm nhắc đi nhắc lại, Tuệ Châu lần nữa bất đắc dĩ lắc đầu
cười khổ. Sớm biết sẽ làm gân cốt bị thương còn đau như thế, mình cũng
chưa chắc xả thân đi cứu Vũ thị làm gì.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã là chuyện của nửa tháng trước. Vì cả ngày bị thương, nên Ô Lạt Na Lạp thị miễn cho Tuệ Châu khỏi phải
thỉnh an, Tuệ Châu cũng liền cả ngày nằm ở trên tháp dưỡng thương, còn
cùng Tố Tâm và Nguyệt Hà may vá thêu thùa, tùy ý náo loạn ồn ào, mỗi
ngày cứ thế bình yên trôi qua. Nhưng không có nghĩa là cứ như thế “đoạn
tuyệt hồng trần”. Từ khi thụ thương tới nay, Tuệ Châu liền đóng cửa
viện, không tùy tiện qua lại với người khác, cho nên chuyện gì xảy ra
trong phủ cũng không biết được, nhưng từ đó đến nay cũng không truyền ra tin xấu gì, nghĩ lại hẳn mọi người cũng yên ổn chung sống với nhau.
Buổi chiều ngày hôm đó, Tuệ Châu nằm xiêu vẹo ở trong nhà nhàn nhã nói
chuyện cùng Tố Tâm và Nguyệt Hà, Hạ Mai bưng khay đi tới, cười nói: “Chủ tử, nô tỳ vừa hầm canh xong, Ngài uống đi cho nóng.”
Nguyệt Hà thấy thế, vội vã đứng dậy, giúp Hạ Mai mang canh đưa qua cho Tuệ Châu.
Tuệ Châu nhận bát canh, tùy ý liếc mắt một cái, than thở nói: “Lại là
chân giò hầm đậu phộng, còn uống vào buổi tối. Cứ bồi bổ như vậy, ta
cũng không cần gặp người khác nữa.”
Nguyệt Hà biết Tuệ Châu lo sẽ tăng cân, liền cười nói: “Chủ tử, sao có
thể chứ, bây giờ Ngài càng uống càng nuột nà, mặt cực kỳ trắng noãn, nô
tỳ ước còn không được.”
Tuệ Châu nhấp một ngụm canh, mới nói: “Đừng lừa ta, sao không nói luôn eo của ta thon thả luôn đi, còn hữu ích hơn .”
Nguyệt Hà cười ha ha nói: “Chủ tử đừng buồn, bây giờ Ngài là người tâm rộng thể béo đó.”
Tuệ Châu vừa nghe xong, cười mắng: “Được lắm, nha đầu này dám nói ta mập, coi chừng ta kêu Tố Tâm tới phạt ngươi.”
Tuệ Châu đang cùng Nguyệt Hà nói nói cười cười, nàng ăn canh xong tính
chuẩn bị rửa mặt súc miệng. Chợt nghe phía xa truyền đến một trận tiếng
vang, tiếp sau lại đột nhiên ầm ĩ, trong màn đêm yên tĩnh càng rõ ràng
hơn.
Tuệ Châu kinh nghi bất định nhìn qua mọi người, phân phó nói: “Tố Tâm,
ngươi đi xem cửa viện đóng kỹ chưa, ở trong cửa nghe thử xem bên ngoài
đang xảy ra chuyện gì, nhớ kỹ không được mở cửa viện ra.”
Tố Tâm đáp ứng, hành lễ với Tuệ Châu liền bước nhanh ra khỏi phòng
Chỉ chốc lát sau, Tố Tâm từ bên ngoài trở về, bẩm báo nói: “Bẩm chủ tử, nô tỳ không thể nghe rõ, đại khái chỉ có thể xác định thanh âm là từ
bên Tây viện truyền tới.”
Tuệ Châu chần chờ chốc lát, chậm rãi nói: “Ừ, được rồi. Cái đó không
liên quan tới chúng ta, chuyện Tây viên bên kia Phúc Tấn tức sẽ xử lý.
Hiện tại giờ cũng qua canh một rồi, các ngươi lui xuống đi ngủ đi.”
Nguyệt Hà, Hạ Mai nghe xong, liền lên tiếng trả lời lui ra.
Chờ hai người kia lui đi, Tuệ Châu và Tố Tâm không nói tiếng nào, chẳng
qua vẻ mặt đều ngưng trọng, loáng thoáng phát hiện đã xảy ra chuyện gì.
Tuệ Châu được Tố Tâm hầu hạ ngủ, trong lòng lại thở dài, cái gì tới cũng phải tới.
Ngày thứ hai, vừa dùng xong bữa trưa, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa “Thùng thùng thùng” , Tuệ Châu tỏ ý bảo Tố Tâm ra mở. Chốc lát sau, Tố
Tâm cùng nha hoàn trong viện Ô Lạt Na Lạp thị đi vào. Sau khi nha hoàn
hành lễ vấn an Tuệ Châu, khom người nói: “Phúc Tấn nghĩ có thể Cách Cách không biết nên cố ý để nô tỳ tới thông báo một tiếng. Tối hôm qua, Vũ
Cách Cách bất hạnh sinh non, Phúc Tấn hiện tại đang điều tra, lệnh trong phủ hạ nhân ở các viện không được tùy ý đi lại, xin Cách Cách thứ lỗi.”
Tuệ Châu cười nói: “Làm phiền cô nương, ta biết ý tứ của Phúc Tấn khi ép buộc người dưới. Ai, không nghĩ tới Vũ tỷ tỷ cuối cùng lại… Không đề
cập tới cũng được, ngươi xem chân ta bị thương thế này, không thể tự đi
tới chỗ Vũ tỷ tỷ, xin cô nương giúp ta đem vài thứ đưa cho Phúc Tấn để
Phúc Tấn thay ta giao cho Vũ tỷ tỷ tỏ rõ tâm ý.”
Nói xong, Tố Tâm liền đưa hà bao cho nha hoàn kia, chỉ thấy nha hoàn kia hơi trầm ngâm, liền cười nói: “Cách Cách thiện tâm, nô tỳ nhất định sẽ
nhắn dùm tấm lòng của Ngài với Phúc Tấn, chắc hẳn Vũ Cách Cách sau khi
biết cũng sẽ cảm kích sự quan tâm của Cách Cách.”
Tuệ Châu mỉm cười khiêm nhường nói vài câu, lại sai Tố Tâm đưa một số
dược liệu bổ huyết dưỡng khí của nữ tử cho Vũ thị, rồi đuổi hết nha hoàn xuống dưới.
Những ngày kế tiếp, Tuệ Châu vẫn đóng chặt cửa viện như cũ, cuộc sống
tạm ổn cứ thế trôi qua. Thẳng đến bảy ngày sau, Ô Lạt Na Lạp thị cho
truyền tin tức tới, Vũ thị bị nha hoàn trong viện nàng ta hạ thuốc sẩy
thai, một nam thai mới hình thành cứ như vậy mà mất đi, hơn nữa người đó còn kê đơn quá liều, có lẽ về sau Vũ thị cũng không thể có thai nữa, mà nha hoàn kia trước ngày đó đã thắt cổ tự sát. Qua quá trình điều tra
biết được nha hoàn bởi vì oán hận Vũ thị bình thường hay chửi mình, mới
dồn sức hạ thuốc nàng, sau sợ tội mà tự sát. Bởi vậy, chuyện Vũ thị sinh non cũng không thể giải quyết được gì.
Tuệ Châu biết được tin này cùng Tố Tâm không khỏi thổn thức một hồi, chỉ có thể thở dài trước chuyện đau lòng của Vũ thị mà thôi. Nhưng dù thế
mấy ngày tiếp theo, mặc dù chuyện của Vũ thị đã coi như xong, phong ba
bão táp trong phủ dường như đã chấm dứt, nhưng Tuệ Châu vẫn như cũ không màng thế sự, đóng chặt cửa viện, đều tuyên bố với bên ngoài phải tĩnh
dưỡng vết thương ở chân.