Xuân miên bất giác hiểu, nơi chốn nghe đề điểu [1].
[1] Tạm dịch: Mùa xuân, ngoài cửa sổ một mảnh màu xanh biếc, chậm
chạp tỉnh ngủ, là bị ai đánh thức, đó là vì ngoài cửa sồ có tiếng chim
hót. Câu này với câu “Xuân miên bất giác hiểu, nơi chốn nghe đề điểu” ý
tứ giống nhau. (nguồn Baidu)
Chiều ngày hôm sau, Tuệ Châu đang thiêm thiếp ngủ thì bỗng nhiên bị
tiếng chim bên ngoài đánh thức, nàng hơi mở mắt ra liền cảm thấy ánh
nắng bên ngoài chiếu tới đến hoa mắt. Ánh nắng mặt trời buổi chiều muộn
tươi sáng mà ấm áp, mùa xuân như vô tình thấm đượm cả đất trời, lúc đó
chính bản thân nàng không hiểu vì sao cũng đang dần dần có sự biến đổi.
Nghĩ vậy, Tuệ Châu im lặng cười khổ, lập tức từ trên tháp xoay người
ngồi dậy, ngáp một cái, biếng nhác hỏi: “Vào đi, hiện tại mấy giờ rồi?”
Tố Tâm từ gian ngoài tiến vào, trả lời: “Bẩm chủ tử, vừa lúc đến giờ Mùi (2 giờ chiều), nô tỳ cũng đang muốn gọi người dậy đây.”
Tuệ Châu bóp nhẹ trán, mới lên tiếng: “Ngủ cũng không yên, trái lại còn
hơi đau đầu, đành phải thức dậy luôn. Cũng sắp đến giờ Thìn rồi, Lý Phúc Tấn đã mời vẫn nên tới sớm cho thỏa đáng.”
Tố Tâm hiểu rõ, lập tức tiến lên hầu hạ Tuệ Châu đứng dậy rửa mặt chải
đầu, sau liền đến hoa viên trong phủ dự tiệc. Dọc đường vừa đi vừa tán
gẫu thật thoải mái, hai người chưa từng nhắc lại đoạn đối thoại ngày hôm qua, giống như những ngày bình thường khác.
Đi một lát, đã tới hoa viên ở trong phủ, lúc này trước nguyệt môn có rất nhiều hạ nhân đang vội vội vàng vàng, nhìn thấy Tuệ Châu đều hành lễ
vấn an. Sau khi Tuệ Châu chậm rãi gật đầu liền nhỏ giọng nói với Tố Tâm: “Xem ra chúng ta đến quá sớm, phỏng chừng mấy vị Phúc Tấn kia còn lâu
mới đến, thừa dịp đi vòng vòng một lát rồi hắn tới tiền đường, ta cũng
có thể thanh tỉnh một chút, đầu ta vẫn còn hơi đau.”
Tố Tâm gật đầu đáp ứng: “Vâng”
Vì vậy hai người liền bỏ qua hoa viên ở trước sảnh, đi dạo trên con đường nhỏ phía sau vườn.
Mới vừa đi tới bức tường trắng dưới hiên trong hậu viện, chợt thấy một
nha hoàn dáng vẻ gấp gáp từ hòn non bộ đi ra, nàng ta nhìn quanh một
chút rồi lập tức rời đi, có lẽ vì quá khẩn trương nên không phát hiện ra chủ tớ Tuệ Châu. Tuệ Châu thấy thế, vội kêu Tố Tâm từ đằng sau thối lui đến một bức tường màu trắng sau hòn non bộ. Trong nháy mắt, chợt nghe
thấy âm thanh quần áo ma sát, Tuệ Châu nín thở ngưng thần, từ kẽ hở của
hòn non bộ có thể thấy thấp thoáng bóng dáng của một bà vú khá đứng
tuổi, nhưng không thấy rõ diện mạo bà ta. Người này dường như nhìn xung
quanh một lát rồi lập tức rời đi.
Một lát sau, Tuệ Châu cùng Tố Tâm thong thả đi ra, cẩn thận nhìn xung quanh. Tuệ Châu nói: “Trở về đi.”
Tố Tâm nghi hoặc hỏi: “Nhưng, chủ tử. . .”
Tuệ châu lắc đầu không nói, ý bảo Tố Tâm cùng quay lại tiền đường. Trong lòng lại rối bời, hai người bí mật trò chuyện về cảnh tượng vội vã khi
nãy. Thế mà trong bữa tiệc chiêu đãi của Lý thị hai người lại gặp phải
chuyện này, nếu không ngốc đều sẽ nhận ra có người âm thầm phân phó.
Nhìn y phục bà vú khi nãy không giống nô bộc hạ đẳng, vậy chủ tử bên
cạnh bà ta là ai đây? Bóng dáng hơi quen mắt, nhưng nàng nghĩ mãi không
ra là ai. Có điều hẳn không phải người của Lý thị, nàng ta chắc không
gây ra chuyện này trong bữa tiệc của mình đâu. Không, cũng không nhất
định, Lý thị hiện đang giao hảo với Vũ thị, nhưng từ ngày hôm qua khi Ô
Lạt Na Lạp thị có ý định tiến cử Vũ thị lên Trắc Phúc Tấn, thì sự tình
nay đã thay đổi.
Bây giờ nàng nhất thời chưa nghĩ ra được gì, nói không chừng do nàng quá để ý, có khi chỉ là mấy việc lặt vặt cũng nên. Nghĩ kỹ lại một chút, dù như thế nào, nghìn vạn lần cũng không nên nhúng tay vào khiến người
khác chĩa mũi nhọn vào nàng. Tuệ Châu đang trong lúc suy tư, vô tình đã
tới tiền đường.
Lúc này, trước khu nhà kính trồng hoa rộng rãi bằng phẳng lát đá xanh
[2] đã bày chừng mươi cái ghế đỏ thắm trạm trổ hoa văn , giữa hai cái
ghế bày một khay trà, trên bàn trà lại bày đủ loại bánh điểm tâm tinh
xảo, màu sắc các loại trái cây hòa cùng màu với tách trà sứ men xanh
ngọc. Ngoài chỗ ngồi, khắp nơi đều tràn ngập sắc xuân, non xanh nước
biếc, khung cảnh hữu tình, mọi người vui vẻ trò chuyện cùng nhau, tất cả tạo thành một bức tranh mùa xuân tươi vui ấm áp.
[2] hình đá xanh (azurite) tại đây
Tuệ Châu thấy vậy, không khỏi cau mày, dưới ánh hoàng hôn đỏ rực của
buổi chiều, bên dưới những nụ cười thân thiện này phải chăng đang che
dấu âm mưu gì đó.
Không đợi nàng tiếp tục suy nghĩ, chợt nghe có người thông truyền: “Nữu Hỗ Lộc Cách Cách đến.”
Tuệ Châu lập tức quỳ nửa gối hành lễ với Ô Lạt Na Lạp thị và Lý thị, sau đó mới đến bên cạnh Cảnh thị hàn huyên một phen.
Cảnh thị hỏi: “Muội muội đi đâu vậy, ta vừa mới đi tới cửa viện cách đó
không xa đã thấy muội muội đến rồi, thế mà một lúc sau mới xuất hiện.”
Tuệ Châu giải thích: “Muội thấy vẫn còn sớm, nên tùy ý đi dạo một chút.”
Cảnh thị cười nói: “Ta nay cũng đến sớm, chờ một lúc mọi người mới tới, sớm biết vậy đã đi vòng vòng cùng muội.”
Tuệ Châu quay lại cười nói: “Vậy sau này hễ có yến hội muội sẽ rủ tỷ tỷ
cùng đi, tránh để mỗi người chúng ta phải cô đơn một mình.”. Cảnh thị
cười đáp ứng.
Chờ mọi người trong nhà ngồi hết vào chỗ của mình, Lý thị mới mở miệng
nói: “Thật cảm tạ Phúc Tấn và các vị muội muội đã nể mặt ta cùng đến
ngắm hoa.”
Tống thị vốn là người không muốn đắc tội với Ô Lạt Na Lạp thị và Lý thị, nay cũng thiên vị Lý thị. Vì vậy Tống thị lập tức cười nói: “Các tỳ
thiếp nhờ có Lý Phúc Tấn mới có thể cùng nhau tụ tập, ngắm hoa chơi đùa. Phúc Tấn bình thường bận bịu, cũng chỉ có Lý Phúc Tấn thường đem mọi
người tụ họp lại kết nối tình cảm tỷ muội. Tỳ thiếp ở đây còn phải cảm
tạ Lý Phúc Tấn.”
Nói xong, Tống thị liền đứng dậy thi lễ với Lý thị.
Lý thị mỉm cười đáp lễ, quét mắt qua vị trí của mọi người và chỗ ngồi
của Vũ thị bên cạnh, tiếu ý càng đậm, nàng vô cùng thích loại cảm giác
này, bởi vì tự bản thân nàng phát thiếp mời mở tiệc chiêu đãi nên được
ngồi ở vị trí đầu cùng với Ô Lạt Na Lạp thị, địa vị của nàng trong phủ
không ai thay thế được. Nghĩ đến đây, Lý thị bỏ qua cảm giác khó chịu
ngày hôm qua, cùng mọi người hàn huyên tán gẫu một hồi lâu, tràn đầy
kiêu ngạo cười nói: “Hiện tại dù đang là thời kỳ hoa Hồng nở, nhưng mà
trước lúc đó ta đã chọn ra mấy cành hoa Sơn Trà trân phẩm, ta cũng biết
các muội muội thích trà hoa Sơn Trà. Hôm nay vừa đúng dịp để mọi người
trong nhà cũng thưởng thức.”
Lý thị hơi ngưng lại nhìn khuôn mặt Niên thị nháy mắt trắng bệch, tiếp
tục cười nói: “Giống hoa Sơn Trà này vốn ưa ấm áp ẩm ướt, kỵ ánh nắng
mặt trời. Cho nên, mời Phúc Tấn và các vị muội muội đến thủy đường [3] ở hậu viện nghỉ mát ngắm hoa.”
Nói xong, Lý thị liền mỉm cười đứng dậy.
[3] Nhà xây trên hồ
Tuệ Châu và Tố Tâm liếc nhau, cùng kéo tay Cảnh thị đi về phía sau hậu
viện. Nhưng mắt không khỏi rơi vào cái bụng đã nhô lên của Vũ thị, thủy
đường sau hậu viện là nơi mới nãy nàng vừa tới sao, còn có giống hoa Sơn Trà này. Quả nhiên là thủy đường ở cách đó không xa, thị thiếp của Dận
Chân vừa đi vừa cười đùa, cùng với nha hoàn hầu hạ cộng lại đã hơn hai
mươi người liền đến hành lang của thủy đường.
Vũ thị vốn dĩ đọc qua thi thư, có chút lấy lòng Lý thị ý tứ hàm xúc nói: “Những cây hoa Trà này không hổ là “Duy hữu sơn trà thù nại cửu, độc
năng thâm nguyệt chiêm xuân phong” có cốt cách kiêu ngạo của hoa mai,
lại có “Hoa phồn diễm hồng, thâm đoạt hiểu hà” lấn át cả màu sắc tiên
diễm của hoa mẫu đơn. Lý Phúc Tấn chắc hẳn rất trân quý những bông hoa
này đi.”
Niên thị thì thầm nói: “Không sai, chậu hoa màu tro mà đài hoa cùng với
nhụy hoa đều mang màu trắng thanh thuần tựa như bảo vật, đáng lẽ tháng
chín mới nở hoa, lúc này lại tỏa mùi thơm ngát khó phân.”
Lý thị chỉ vào một tháp hoa có rất nhiều chậu hoa Trà cánh xếp thành
hình lục giác, cười nói: “Không ngờ Niên muội muội lại hiểu rõ hoa Trà
như vậy. Nào, Niên muội muội nhìn mấy chậu này đi, nó chính là loại hoa
Trà “Thập bát học sĩ” [4] nổi danh, nếu Niên muội muội thích, ta trái
lại có thể bỏ đi những thứ mình yêu thích tặng lại cho muội.”
[4] hình hoa Thập bát học sĩ
Niên thị chợt chớp mắt nhìn về phía Lý thị, cười nói: “Muội muội há lại
lấy đi sở thích của Lý tỷ tỷ, “Thập bát học sĩ” tuy là danh phẩm, tuy
nhiên muội muội tuổi còn trẻ, về sau còn nhiều cơ hội. Cho nên, Lý tỷ tỷ cứ giữ lại đi, dù sao hoa này, tỷ tỷ ngài cũng không đơn giản có được,
đừng hào phóng với muội muội như vậy, tự mình khổ mình sẽ không tốt.”
Ô Lạt Na Lạp thị kéo tay Lý thị và Niên thị cười nói: “Hai vị muội muội
đều là người biết thưởng hoa, so với hoa người còn đẹp hơn.”
Thấy thế, Lý thị Niên thị cũng thôi đưa đẩy, tất cả mọi người lại cùng
nhau khen nhan sắc như hoa của Ô Lạt Na Lạp thị, sau đó mọi người đều
khen nhau một hồi, lại men theo hồ nước ngắm nghía các chậu hoa rực rỡ
đủ màu sắc.
Tuệ Châu vốn vẫn chú ý tình huống xung quanh, thấy tình huống lúc nãy,
nghĩ có chút buồn cười. Xem ra là nàng quá để ý, chẳng qua là một đám
phu nhân hậu trạch diễn một vở tỷ tỷ muội muội mà thôi. Tuệ Châu lắc đầu với Tố Tâm, ý không sao. Chẳng ngờ phảng phất thấy một bóng dáng giống
cô tỳ nữ vừa gặp lúc đầu, nàng ta đang từ từ đi về phía hồ nước. Lúc
này, có quá nhiều người chen chúc trong thủy đường ở giữa hồ, Tuệ Châu
không thể xác định có phải ả hay không, liền không cầm lòng được nhìn về hướng người đó đi tới.
Không đúng, nàng ta đang đi về hướng chỗ Vũ thị, phía trước lại là hồ
nước. Ý niệm trong đầu Tuệ Châu chợt lóe, vội vã tiến lên vài bước, vừa
tới bên cạnh Vũ thị, chỉ thấy nha hoàn kia dùng chân quẹt chậu hoa
phía dưới Vũ thị còn vai như vô tình đụng phải người nàng ta, nháy mắt vội vã rời đi .
“A” Vũ thị hô to một tiếng, cả người liền ngã xuống hồ.
Tuệ Châu kêu một tiếng “Vũ tỷ tỷ”, chợt kéo cánh tay Vũ thị, dùng sức ném Vũ thị sang bên cạnh.
Trong thoáng chốc, tiếng kêu sợ hãi không ngớt, “Cốp” một tiếng, chỉ
thấy Tuệ Châu miễn cưỡng ngã trên thềm đá gần hồ nước, mà Vũ thị ngoại
trừ một chân còn đang ở trong hồ, còn lại toàn bộ thân thể đều ngã vào
người của Tuệ Châu.
Tuệ Châu thấy Vũ thị bình yên vô sự ngã lên người mình, trong lòng thở
phào nhẹ nhõm, nhưng lại cảm thấy chỗ chân trần truyền đến một trận đau buốt, không nén nổi đau đớn kêu thành tiếng:”A, chân của ta. . . Đừng. . . Đè. . . Đau. . .”
Tuệ Châu đau đớn kêu, khiến cho mọi người đang ngơ ngẩn phản ứng kịp. Ô
Lạt Na Lạp thị rất nhanh tỉnh táo lại, vội vàng đi tới đẩy đám thiếp
thất đang đứng đờ ra sang một bên, gọi nhiều người tới giúp một tay. Đợi tới lúc mọi người nâng Vũ thị dậy thì Tuệ Châu đã mất đi tri giác, bất tỉnh.