Thời gian như nước chảy theo năm tháng, chẳng mấy chốc đã trôi qua.
Tuệ Châu giờ đã mười hai tuổi, mấy năm này cuộc sống của cô cũng thuận
phong thuận thủy, bây giờ thì cô đã hoàn toàn trở thành một vị tiểu thư
khuê các cổ đại rồi. Quá khứ giống như một giấc mộng, như có mà cũng như không. Thời gian qua, cô đã học được rất nhiều thứ, đôi tay xinh xắn
với tài thêu làm cô thấy vô cùng tự hào, viết chữ bằng bút lông cũng có
thể được coi là gọn gàng đẹp mắt, đàn tranh bình thường cũng gảy được
vài khúc. Đồng thời, lúc tròn mười tuổi, Chương Giai thị cũng dạy cô về
cách quản gia và đối nhân xử thế, tuy là có chút đau đầu, nhưng cô cũng
biết về sau những thứ này có thể rất hữu ích, nên cũng chuyên cần học
hành, từ từ rút ra được rất nhiều bài học.
Trong nhà cũng vô cùng đầm ấm hạnh phúc, phụ thân Lăng Trụ năm trước từ chính Ngũ phẩm đã được thăng lên thành chính Tứ phẩm Điển Nghi, người càng trở nên trầm tĩnh
nhàn hạ, mẫu thân Chương Giai thị cũng khác an nhàn thoải mái, mặc dù đã là một phụ nữ hơn ba mươi tuổi, nhưng cũng được quan tâm rất chu đáo.
Thứ huynh Tuấn Đức cũng đã cậy nhờ vào mối quan hệ mà cũng vào được quân doanh hơn nửa năm, tiền đồ cũng có chút sáng lạn, chỉ là tháng trước mẹ đẻ của huynh ấy – dì Lý qua đời. Còn về trưởng tỷ Tuệ Trân được tổ mẫu
rất yêu quý, lần tuyển tú trước đã được chỉ hôn cho một người hoàng tộc. Đến đệ đệ Tuấn Hiền của cô, mặc dù bướng bỉnh, nhưng ở trường học trong tộc lại được rất nhiều lời khen ngợi. Thứ muội Tuệ Nhã cùng mẹ đẻ của
nàng là dì Trương cũng đã an phận hơn trước rất nhiều. Có thể bởi vì chỉ khoảng đến tháng sáu là kỳ tuyển tú, hai mẹ con họ dạo gần đây cũng tử
tế hơn. Tuệ Nhã lớn lên rất giống dì Trương, dung mạo xuất chúng, làm
cho người gặp đều yêu mến, cả nhà rất coi trọng việc tuyển tú của nàng,
vì vậy nên dù Chương Giai thị chỉ là mẹ cả chứ không phải mẹ đẻ, cũng
đặt mua cho nàng không ít thứ chuẩn bị cho hội tuyển tú.
Thế
nhưng Tuệ Châu lại cảm thấy vô cùng buồn bực với việc tuyển tú trong
tháng sáu tới, vì theo quy định triều Thanh, tính cả tuổi mụ thì cô năm
nay cũng đã mười ba, vừa đủ tuổi để đến gặp tộc trưởng Tương Hoàng Kỳ
chuẩn bị thi tuyển. Mỗi khi nghĩ đến việc cô chỉ là một đứa trẻ bỗng
nhiên đã phải lập gia đình, cô không khỏi cảm thấy sợ đến muốn ói, chẳng may mà trúng tuyển thật, thì bước vào cái nơi thâm cung hẻo lánh kia,
không biết cô sẽ phải giải quyết thế nào.
Nghĩ lại năm kia Tuệ
Trân tính cả tuổi mụ cũng tròn mười ba, cũng bị ghi tên vào danh sách tú nữ, tham gia tuyển tú liền bị chỉ hôn cho một vị bảo thái bối tử trong
hoàng tộc làm thiếp thất. Lập gia đình được hai năm rồi, hơn nửa năm vất vả mới có bầu, rồi không biết từ đâu lại nghe được tin tỷ ấy sinh non,
nghĩ tới tỷ ấy mới có mười lăm tuổi, đẻ non là phải thôi. Tháng trước mẹ đẻ của tỷ ấy- dì Lý qua đời, tỷ ấy mới có cơ hội được trở về phủ làm lễ truy điệu. Đến nay, Tuệ Châu còn nhớ rõ lúc cô nhìn thấy dáng vẻ của
nàng, sắc măt tái nhợt, mặc dù trước sau vẫn cao ngạo như thế, nhưng lúc này đã biết cách ăn nói hơn, lạnh nhạt nói vài câu với Tuệ Châu, chỉ là trong ánh mắt thỉnh thoảng lại lóe lên những tia sắc lạnh. A… không
biết cái gia đình quyền quý kia, đã hành hạ một tiểu cô nương vốn cao
ngạo thành ra cái gì rồi. Có điều may mắn là, cả nhà cũng không nghĩ tới việc cô sẽ trúng tuyển, mẫu thân Chương Giai thị cũng bắt đầu để ý đến
các nam tử ở những gia đình môn đăng hộ đối đến tuổi lấy vợ, nếu có may
lạc tuyển thì nhất định sẽ vì cô mà định đoạt hôn sự. Tuy nói rất là hi
vọng mình không bị tuyển thượng, nhưng lúc nhớ tới lạc tuyển là do thân
hình của mình hơi hơi…..ừa…..hơi hơi mập một chút xíu, thì bất kì một cô gái trẻ nào cũng không thể vui mừng cho được. Thật ra thì dáng vẻ của
mình cũng đâu đến nỗi tệ, chỉ là một tiểu mỹ nhân hơi đầy đặn chút thôi
mà, bởi vì cô đang trong thời kỳ phát triển, mập hơn cũng là bình
thường, nhưng so với Tuệ Nhã đang càng lúc càng nổi, cô đúng là có hơi
thua kém một chút.
Đang trong lúc miên man suy nghĩ, cửa phòng ngủ của Tuệ Châu bị đẩy ra.
”Nhị tiểu thư, phu nhân căn dặn là nếu tiểu thư thay xong y phục rồi thì
nhanh đi, phu nhân đã ở trên xe ngựa trước viện đợi một lúc lâu rồi.”
Người cất tiếng là Tiểu Đào, bây giờ nàng đã là tiểu Triệu ma ma rồi,
năm năm trước gả cho con trai của Triệu ma ma là Triệu Chính, nhưng trời nào có chiều lòng người, sau khi gả được hai năm, Triệu Chính trên
đường đi đụng phải một nhóm người Mông Cổ, bi kịch xảy đến, hắn bị đánh
đến chết, Tiểu Đào nghe tin mà kinh hãi, ốm hơn một tháng thân thể cũng
sa sút không còn được như trước. Dù cho đây có là mạng người thì đây
cũng là xã hội phong kiến. Mà Tiểu Đào này cũng bướng bỉnh, chết cũng
không chịu đi bước nữa, lại còn nói cả đời là người của Triệu gia. Lại
nói thêm, bởi vì Tuệ Trân đã xuất giá, mà Tuấn Đức cũng không được cơ sự gì, nên lão phu nhân đã hạ lệnh, Chương Giai thị trong phủ sẽ được gọi
là phu nhân.
”Đã biết rồi, thưa tiểu Triệu ma ma ………..Á, đừng mà, Đào tỷ tỷ, tha cho ta đi, trang sức trên đầu ta đã quá nhiều rồi, đừng
cho thêm nữa…………” Tuệ Châu vừa nói xong, liền tháo những thứ mà Tiểu Đào mang đến cho mình rồi đi ra khỏi phòng, lại nghĩ bụng, không ngờ đến
thế giới cổ đại này mình còn có cơ hội đi xem mắt một lần.
”Tiểu thư, người đi chậm thôi, nhưng đừng kéo cái váy vừa làm hôm qua như thế, nếu không phu nhân sẽ mắng người đấy.” Tiểu Triệu ma ma vội vàng nói, vị
tiểu thư này cái gì cũng tốt, có thể ngồi thêu trong phòng cảmột ngày mà không cảm thấy nhàm chán, nhưng vừa nhắc đến chuyện ăn mặc là lại bảo
mình còn nhỏ, đợi năm mười tám tuổi hãy nói.
Tuệ Châu đi tới Tiền viện, xa xa đã nhìn thấy một chiếc xe ngựa dừng ở cổng trong. Một tiểu
nha hoàn mặc trang phục xanh biếc sau khi đã ngồi chồm hổm hành lễ an
với Tuệ Châu, cười nói: “ Tiểu thư đã tới, phu nhân chờ người được một
lúc rồi.” Vừa nói, tiểu nha hoàn vừa vén rèm xe lên, đỡ Tuệ Châu lên xe
ngựa.
Lên xe ngựa, Tuệ Châu đã an vị bên cạnh Chương Giai thị,
làm nũng nói: “ Ngạch nương à, để người phai chờ lâu rồi, là nữ nhi
không tốt. Nhưng vừa nghĩ tới nguyên nhân ra ngoài hôm nay, con liền cảm thấy……………………………” Lời còn chưa dứt, cô đã vùi đầu vào lòng Chương Giai
thị.
Chương Giai thị trìu mến đỡ Tuệ Châu dậy, nhẹ nhàng cất
tiếng:” Tuệ Châu của ngạch nương cũng đã biết xấu hổ rồi cơ đấy. Nhưng
lát nữa gặp Phú Sát phu nhân con phải cư xử đúng mực nghe chưa? Phú Sát
phu nhân là người chúng ta đi gặp hôm nay, tính tình ôn hòa, năm trước
đã nhìn trúng con. Còn về con trai bà ấy, a mã con đã cho người đi điều
tra, nói là nhân phẩm và học thứ đều không tệ, ngay cả cữu cữu con cũng
nói là tốt. À, hắn năm nay mười tám tuổi, nhậm chức ở Binh bộ, tuy chức
vụ hơi nhỏ, chính Thất phẩm, nhưng nghe nói năm nay sẽ được thăng
tiến.”Chương Giai thị bỗng dừng lại, dùng khắn chấm chấm nước mắt nơi
khóe mắt, rồi tiếp tục nói: “ Ngạch nương không hy vọng con được chọn,
được gả vào tôn thất hoàng gia. Với điều kiện của gia đình ta, nếu có
được gả đi cũng chỉ là hàng thứ thiếp. Ngạch nương tuyệt đối không thể
để nửa cuộc đời sau của con phải chịu khổ. Muốn làm rạng rỡ cho liệt tổ
liệt tông, Tam nha đầu đã nhận trách nhiệm này, không liên quan gì đến
chúng ta hết.”
”Ngạch nương, con......” Tuệ Châu nghẹn ngào lần
nữa nhào vào lòng Chương Giai thị. Cảm ơn…. cảm ơn …. thật rất cám ơn
ông trời để cho cô xuyên về triều Thanh hơn ba trăm năm trước, gặp được
một người mẹ luôn nghĩ cho cô, luôn yêu thương cô như thế.
Chương Giai thị thấy thế, vội lau nước mắt, xoa xoa lưng Tuệ Châu, dịu dàng
nói: “ Đứa ngốc này, con làm gì thế………… Con bây giờ cũng đã mười ba rồi, tuyển tú xong thì đính hôn, sau đó, chờ mọi việc xử lý ổn thỏa, lúc
mười lăm tuổi thành thân cũng là vừa. Gả đến kinh thành, ngạch nương
cũng có thể thường xuyên đi thăm con. Nghĩ tới quan hệ giữa nhà ta và
nhà Phú Sátcũng tốt, con gả về bên đó, chắc chắn sẽ không chịu sự khinh
bỉ. Mà hơn nữa, bây giờ chúng ta cũng chính đang hẹn Phú Sát phu nhân
cùng đi dâng hương. Con không định xuống à? Có điều, Phú Sát phu nhân
đích thân hẹn con đi cùng dâng hương, có thể thấy bà ấy rất vừa ý với
con. Ngạch nương xem hôn sự này cũng không tệ đâu.”
Triệu ma ma
nhìn hai mẹ con đang nói chuyện thân thiết trước mắt, lòng phấn chấn lên hẳn, nói đùa: “ Tiểu thư, phu nhân nói đúng rồi, người đang làm gì đó,
mau ngồi dậy nào, sắp đến Trạch An tự rồi. Người mà cứ ngả ngốn mãi ở
lòng mẫu thân như thế, đến lúc tóc sẽ rối hết cả lên, rồi Nhị tiểu thư
nhà chúng ta sẽ không con xinh đẹp nữa đó.”
Lời vừa nói ra, mọi người trên xe ngựa đều cười…....