Sau khi từ Trạch An tự trở về, thời gian như nước chảy từng ngày từng
ngày trôi qua, chớp mắt đã đến ngày Bát kỳ tuyển tú, ngày hai mươi mốt
tháng sáu năm Khang Hy bốn mươi ba, thời tiết đã dần oi ả nóng nực hơn
dù mới chỉ ở những ngày tháng sáu đầu hạ.
Hôm đó, mới canh ba Tuệ Châu đã bị lôi dậy. Chưa kịp ăn chút gì, đã bị Chương Giai thị kéo đi
rửa mặt chải đầu rồi trang điểm. Tuy nói là không hi vọng Tuệ Châu sẽ
trúng tuyển, những vẫn muốn trang điểm cho cô thật là đẹp. Mãi đến tận
giờ Thìn, Tuệ Châu mới trang điểm xong. Cô mặc một chiếc váy liền của
người Bát Kỳ màu xanh nhạt tay áo hơi bó, tóc tết đơn giản, trên tóc gắn trang sức bằng ngọc trai được xâu thành từng chuỗi, tai đeo đôi bông
tai bằng ngọc quý trang nhã, chân đi đôi giày đế cao cao gần một tấc,
trước vạt áo đeo một mảnh lụa trắng, trên có ghi “ Tương Hoàng Kỳ, đích
nữ của Tứ phẩm Điển Nghi Lăng Trụ - Nữu Hỗ Lộc Tuệ Châu”.
Tuy
vậy, Tuệ Châu cũng không được nghỉ lấy một phút, ngay lập tức phải tới
chỗ Lão phu nhân. Ở phòng chính, sau khi dập đầu hành lễ với tổ mẫu, rồi nghe bà ấy căn dặn đủ điều, cô mới cùng Tuệ Nhã lên xe ngựa chở tú nữ.
Lúc này, Tuệ Châu đã ngồi yên vị trên chiếc xe ngựa đang tiến dần về phía
Thần Vũ môn của Tử Cấm Thành, thở phào nhẹ nhõm một hơi, cô mới rảnh rỗi quay sang quan sát Tuệ Nhã đang ngồi trên cùng xe ngựa với cô. So với
những ngày trước, Tuệ Nhã hôm nay đúng thật là xinh đẹp hơn hẳn, nàng
cũng mặc trang phục Bát Kỳ màu xanh tay áo bó như cô, chỉ có điều phần
rìa của tay và vạt áo được viền bằng những đường kẻ sọc trắng, tất cả
đều được làm từ thứ gấm xa xỉ. Thêm vào đó, Tuệ Nhã cũng bện tóc đơn
giản phía sau, trên tóc cài trang sức bằng ngọc lục bảo có khảm nạm và
một bông hoa cái đầu màu trắng sữa, tai đeo đôi bông bạch ngọc, trước
vạt áo gắn một mảnh vải lụa trắng con con ghi “ Tương Hoàng Kỳ, thứ nữ
của Tứ phẩm Điển Nghi Lăng Trụ - Nữu Hỗ Lộc Tuệ Nhã. Sau nhiều canh giờ
bận rộn, Tuệ Nhã cũng lúc này cũng thở phào nhẹ nhõm. Trong lúc nhàn
rỗi, phát hiện ra Tuệ Châu đang nhìn mình, nói: “ Nhị tỷ hôm nay thật
trang nhã.” Bị phát hiện, Tuệ Châu thấy có chút ngại ngùng, lên tiếng: “ Đúng vậy, ha…ha…” Rồi cười xòa, coi như qua chuyện, dọc đường đi hai
người cũng không nói thêm lời nào nữa.
Chừng khoảng nửa canh giờ
đi đường, xe ngựa cuối cùng cũng dừng lại, hình như là đã đến trước cổng Thần Vũ môn rồi, Tuệ Châu cùng Tuệ Nhã nghi ngờ đồng thời liếc mắt nhìn nhau, thì nghe thấy Lăng Trụ bên ngoài xe ngựa nói: “ Đến nơi rồi, hai
con xuống đi.” Nghe vậy, hai người mới từ từ bước xuống xe ngựa, vừa mới đứng yên, Lăng Trụ đã kéo hai người qua một bên nghiêm nghị nói: “ Ta
biết hai tỷ muội các con trước đây không mấy gần gũi, nhưng ở tại thâm
cùng này phải biết giúp đỡ lẫn nhau, dù sao thì hai con cũng là tỷ muội
ruột thịt. Tuệ Châu con là tỷ tỷ phải biết chăm sóc Tuệ Nhã, Tuệ Nhã con cũng đừng học theo cái tính khí cáu kỉnh của ngạch nương con, tốt nhất
là phải nghe lời Tuệ Châu đó. Hai con đều là con gái của a mã, không
phân biết trưởng thứ, nghe chưa?”
Lăng Trụ còn chưa kịp nói gì
thêm, thì một tiểu thái giám đã đến phía trước thúc giục, nhìn thời gian cũng không còn sớm nữa, ông mới dặn dò mấy câu, rồi kêu Tuệ Châu và Tuệ Nhã lên xe ngựa của Nội vụ phủ.
Đang lúc bước lên xe, Tuệ Nhã
đột nhiên kéo tay Tuệ Châu lại nhẹ giọng nói: “ Tỷ tỷ, muội sẽ nghe theo lời A mã đã dặn.” Tuệ Châu có hơi giật mình, Tuệ Nhã rất hiếm khi gọi
cô là tỷ tỷ, cũng có thể do chịu áp lực từ cái không khí khẩn trương này nên mới như thế. Lần đầu tiên, Tuệ Châu thấy tiểu cô nương vừa xa lạ
vừa lắm thủ đoạn này thực sự là muội muội của mình. Vì thế, cô mới quay
đầu mỉm cười với Tuệ Nhã, dịu dàng nói: “ Đừng sợ, tỷ luôn ở bên muội
mà.” Nói xong, hai người liền dắt tay nhau lên xe ngựa.
Xe ngựa
chậm rãi khởi hành, ước chừng đi được khoảng nửa canh giờ nữa, mới vào
đến Thần Vũ môn, ngay lập tức xe ngựa dừng lại. Được một lát thì nghe
thấy một giọng nói có phần hơi chói: “ Mời các vị cô nương xuống xe.”
Theo lệnh, Tuệ Châu cùng các vị tú nữ khác bước xuống xe. Vừa mới bước
xuống, cô đã thấy một vị thái giám lớn tuổi ăn mặc trang nghiêm đứng
trước mặt, rồi chia các tú nữa ra thành từng nhóm theo Bát kỳ, sau đó
gọi những tú nữ là thân quyến của các vị nương nương trong cung cùng với những tú nữ đã thi tuyển lần trước đi. Còn về phần những người như Tuệ
Châu, theo tuổi tác và kỳ tương ứng mà phân lập, dưới sự hướng dẫn của
bọn thái giám, đi về phía nội cung. Tuệ Châu còn chưa kịp ngắm nghía cái Tử Cấm Thành ba trăm năm trước, đã bị điểm danh để xếp hàng. Lúc này,
cô không thể không nói là mình không chỉ rất hồi hộp, mà cực kỳ kích
động nữa, thái giám ba trăm năm trước, hoàng cung ba trăm năm trước, cả
đời cô cũng chỉ có một cơ hội này mà thôi, cơ hội được đứng tại hoàng
cung Đại Thanh, nơi tập trung quyền lực nhất cả nước này. Tuệ Châu đang
định ngước mắt lên quan sát, thì lại nghe thấy vị thái giám tổng quản
cất giọng nói: “ Các vị tiểu thư xin hãy thận trọng, đấy không phải là
nhà của các ngài, nên đừng có ngó hết tây lại sang đến đông như vậy, chớ quên là các vị vẫn chỉ là tú nữ. Chờ khi các vị là quý nhân rồi thì
thích nhìn thế nào là quyền của các vị.”
Sau khi nghe vị thái
giám tổng quản nói xong, các tú nữ khác mới thôi ngó nghiêng xung quanh, yên lặng bước theo hắn. Bất đắc dĩ Tuệ Châu đành phải nhìn thẳng vào vị thám giám đó mà đi theo.
Tiếp theo, đi chừng khoảng nửa canh giờ nữa, họ mới tới một đại viện rộng lớn, mọi người đồng thời dừng bước.
Cô thấy trước cửa viện bày ba cái bàn dài, trên bàn giấy bút có sẵn, lại thêm cả một tập giấy chất cao như núi nữa, lúc này mấy vị thái giám ăn
mặc chỉnh tề đang ngồi trước bàn lật giở xem từng tập. Thấy các tú nữ
đến, một tiểu thái giám vội tiếp nhận danh sách và gọi tên, ngay sau đó
vị tú nữ nào được gọi sẽ tiến lên phía trước để kiểm duyệt, đây chính là vòng tuyển chọn đầu tiên.
Thời gian một nén hương trôi qua, mới
nghe thấy đến tên Tuệ Châu, Tuệ Châu không khỏi cảm thấy có chút khẩn
trương, cơ thể hơi thả lỏng, rồi đi theo một vị cung nữ, đến một gian
phòng. Vừa mới bước vào đến bên trong, Tuệ Châu đã nghe thấy hai vị ma
ma nghiêm nghị nói: “ Kính xin cô nương hãi cởi y phục ra”Tuệ Châu cắn
môi, nhớ tới Chương Giai thị sáng nay dặn dò, cũng liền ngoan ngoãn cởi y phục, sau đó nằm ở trên giường để lão ma makiểm nghiệm là mình có còn
trong trắng hay không. Thật không ngờ đám ma ma đó ngôn hành cử chỉ thật là quá đáng, Tuệ Châu nhất thời cảm thấy có một sự khuất nhục không nói lên lời. Cũng may vị ma ma đã nghiệm thân xong rồi, Tuệ Châu lập tức
xuống giường mặc y phục. Những người trong phòng còn không thể không cúi đầu, nghĩ đến những cô gái Bát Kỳ ở vòng đầu tiên đã bị nghiệm thân,
sau này lúc về nhà chồng thì còn mặt mũi nào nữa. Cô bất đắc dĩ cố nén
cơn tức giận, từ người móc ra hai hà bao thêu đưa cho hai vị ma ma, vẻ
mặt khinh thường nhìn bọn họ, mở lời: “ Ma ma đã vất vả rồi, đây là vật
mà tiểu nữ trong lúc nhàn rỗi thêu, nếu không chê, xin vui lòng nhận
lấy.”
Một trong hai người đó đưa tay nhận lấy, cảm nhận được sức
nặng của hầu bao, liếc nhìn vị ma ma kia, mặt mày hớn hở cười nói: “ Ôi
chao, nhìn thật là đẹp mắt, cô nương tay nghề xuất chúng như vậy, nhất
định tiền đồ sẽ vô cùng tốt.”
Tuệ Châu cũng không nói tiếp, hành lễ xong, liền đi ra ngoài.
Lúc đó, Tuệ Châu thấy Tuệ Nhã cũng đã kiểm tra xong rồi, hai tỷ muội đều
thuận lợi qua vòng thứ nhất, bởi vì bọn họ đều thuộc Tương Hoàng Kì, kỳ
tuyển tú nào cũng xong trước, cho nên ngày thứ nhất họ đã hết việc. Sau
đó họ lại bị đưa đến phòng dành cho tú nữ ở, hai người một phòng, cũng
may mắn Tuệ Châu và Tuệ Nhã lại được chia ở cùng một phòng. Bảy ngày
sau, vòng thứ nhất của tuyển tú kết thúc, từ lúc đầu có hơn hai trăm ba
mươi người nay chỉ còn hơn một trăm, tức là đã loại đi một nửa.
Ở đây, Tuệ Châu và Tuệ Nhã trừ những lúc ăn cơm thì đều ở trong phòng trò chuyện thân mật. Đồng thời Tuệ Châu còn biết được rằng trước kia Tuệ
Nhã tự ti về thân phận thứ nữ của mình nên mới xa lánh cô, lại thêm ghen tỵ về việc Tuệ Trân dù cũng chỉ xuất thân từ thứ thiếp mà lại được tổ
mẫu cưng chiều, nên mới hay cáu kỉnh như vậy. Bây giờ sau khi đã nói ra
hết tất cả, sự ngăn cách cũng đã biến mất, hai tỷ muội chung sống càng
lúc càng hòa hợp.