Cuộc Sống Thư Thái Của Như Ý

Chương 17: Chương 17: (1)




:

Editor: Hạ Hà

Trình Như Ý mặc váy áo đỏ thẫm, lôi kéo dây cương. Nàng ngồi ở trên một con ngựa cao lớn màu nâu, da lông sáng bóng, rêu rao dẫn theo đệ đệ Trình Du trắng trẻo và một đám hộ vệ đi trên phố, khiến mọi người đi đường đều ghé mắt vào nhìn.

Bản thân Trình Như Ý là một đại mỹ nhân, đường nét khuôn mặt vốn diêm dúa bắt mắt, giữa đôi lông mày dĩ vãng có vẻ điêu ngoa, ngang bướng nhưng giờ thay vào đó là vẻ kiêu ngạo khoe khoang, khí thế bức người. Thêm vào đó là trang phục đỏ thẫm càng làm cho vẻ quốc sắc thiên hương, lộng lẫy xinh đẹp của nàng thêm phần nổi bật.

Trình Như Ý là người nổi tiếng ở Kinh thành. Mọi người đều biết vị Đại tiểu thư của Hầu phủ thanh danh không tốt này thích mặc váy áo đỏ thẫm, mỗi lần nhìn khuôn mặt nảy nở kiều diễm của nàng đều nhịn không được phải kinh ngạc.

Nàng vừa xuất hiện ở trên đường cái, người đến vây xem nàng trở nên đặc biệt nhiều, khi Trình Như Ý đi ngang qua trà lâu và tửu lầu có không ít người biết nàng không khỏi khiếp sợ, đây không phải là Đại tiểu thư Trình Như Ý vừa mới hủy hôn đấy sao?

Dường như nàng chẳng bị ảnh hưởng vì những lời đồn thổi chút nào, trông có vẻ còn khí thế bức người hơn cả trước kia. Nàng giống như được giải phóng thiên tính, như một ngọn lửa rực cháy, xinh đẹp diễm lễ khiến người xem không rời mắt được, đúng là khiến người khác phải kinh ngạc.

"Đó chính là Đại tiểu thư phủ Trường Nhạc Hầu sao? Thật là xinh đẹp!" Có người nhìn thấy Trình Như Ý trên lưng ngựa, trong mắt là sự kinh ngạc trước vẻ đẹp của nàng.

"Đấy chỉ là bề ngoài thôi, danh tiếng nàng ta tệ vô cùng. Không học vấn không nghề nghiệp, điêu ngoa ương bướng, bá đạo độc ác chính là nói nàng ta đấy."

"Nhưng không thể phủ nhận nàng ta đẹp thật, tôi còn chưa từng gặp người nào đẹp hơn nàng đâu đấy." Người vừa nói khẳng định là loại người điển hình xem mặt mà bắt hình dong người.

"Nói người ta độc ác á, tôi cười cái đã, mấy người thật là vô tri. Đấy chẳng qua là nhóm quý nữ tranh giành tình cảm mà thôi, người hãm hại ta, ta bẫy lại người. Vị đại tiểu thư Trình Như Ý này nào có gây ra án mạng hay kinh nam bá nữ, nàng ấy so với mấy người nào đó trong tay dính không biết bao nhiêu mạng người còn tốt hơn nhiều."

Xem ra đây là một người sáng suốt.

"Là một vị mỹ nhân nóng như lửa, được lắm!"

"..."

"Chỉ là đứa con gái bị bỏ rơi lại còn thêm thanh dạn hỗn loạn, xinh đẹp hơn nữa thì được tích sự gì? Thứ quan trọng nhất với nữ nhân chính là trinh tĩnh, hiền huệ... Các ngươi đúng là một đám nông cạn!"

Một nữ tử ghen ghét với dung mạo của Trình Như Ý ra vẻ khinh thường, mang chuyện nhân phẩm của Trình Như Ý ra để an ủi mình.

Ở trà lâu, có một vị lão giả đang nhàn nhã phẩm trà, sau khi nhìn thấy Trình Như Ý đnag đi ngang qua phố, lão khẽ vuốt chòm râu trắng xóa. Nghe thấy mấy lời nghị luận ở xung quanh rồi nhìn thoáng qua cháu trai đang ngồi bên cạnh, lắc đầu thở dài:

"Thế nhân ngu muội, người ta bảo sao thì hay vậy. Một người có đôi mắt thản nhiên lại trong veo như vậy sao có thể là hạng người độc ác chứ?"

Lời đồn quả nhiên không thể tin.

Đáng tiếc, Trình Như Ý này suy nghĩ và tính cách có phần đơn giản, cháu trai Tử Hạo của lão không có cái may mắn này rồi.

Không sai, vị này lão giả này chính là lão Hầu gia của phủ Hoài Dương Hầu, là ông nội của Nghiêm Tử Hạo. Sau khi lão truyền lại tước vị cho con trai trưởng thì thích đi nơi nơi du ngoạn, tiêu dao sơn thủy, ít khi trở lại Kinh thành.

Đây cũng là lần đầu tiên lão nhìn thấy vị Đại tiểu thư Trình Như Ý khắp nơi đồn thổi điêu ngoa ương bướng, tâm tư ác độc này.

Nghiêm Tử Hạo nghe ông nội nói vậy thì yên lặng nhìn vị tiền hôn thê phấn chấn tùy ý, xinh đẹp vô song bên dưới kia. Không hiểu sao đột nhiên trong lòng cảm thấy thật trống rỗng, như thể hắn đã làm mất một thứ gì đó rất quan trọng.

...

Xung quanh bàn tán xôn xao cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng đang tốt của Trình Như Ý, nàng nhìn đệ đệ đnag cưỡi một con ngựa cao lớn bên cạnh, thấy đệ ấy cực kỳ hưng phấn thì cạn lười.

Chỉ là đi săn thú mà thôi, có cần phải hưng phấn đến vậy hay không?

Đoàn người được mọi người vây xem cứ thế ra khỏi thành, trên đường gặp không ít đội ngũ là nữ quyến nhà quan đi chùa miếu dâng hương. Bọn họ đều thấy được Trình Như Ý đang thúc ngựa chạy như điên, bừa bãi lại tiêu sái, nụ cười kinh diễm người nhìn, màu đỏ rực rỡ chói mắt như thể khiến mắt họ bỏng rát.

Trình Như Ý thanh danh không tốt nhưng lại được công nhận là đại mỹ nhân.

Cho dù là người nhà hay là dung mạo, có rất nhiều quý nữ vừa hâm mộ lại ghen tị oán hận, cầu mà không được như nàng ta.

Trong đó, có cả Trình Thanh Dao đang ngồi trong chiếc xe ngựa nữ quyến của phủ Kiến An Hầu. Nàng ta mang lụa che mặt, đôi mắt lạnh lùng nhìn hình bóng đổ rực phi ngựa chạy qua rồi vuốt nhẹ chỗ bị thương ở trán, cắn chặt răng.

Trình Như Ý, cho dù là đời trước hay là đời này, nàng ta đều sống bừa bãi tùy ý như vậy, đến cả hiện giờ đã hủy hôn ước với Nghiêm Tử Hạo cũng thế.

Ông trời thật quá không công bằng!

Tưởng tượng đến đời trước mình bị cái người gọi là đích tỷ hãm hại nên sống trong nghèo túng, sau đó còn bị làm cái việc hèn hạ, Trình Thanh Dao hận vô cùng, loại nữ nhân không học vấn ngu dốt là thế, ấy vậy mà lại dễ dàng có được những thứ mà nàng ta cầu mà không được.

Đáng ghét!

Trình Như Ý bị Trình Thanh Dao nhìn chằm chằm mình bằng ánh mắt lạnh lùng chất chứa nỗi hận tất nhiên là cảm nhận dược, chỉ là nàng lười so đo với ả, ánh mắt như vậy có nhiều lắm, nhưng vậy thì sao, kiểu gì cũng chẳng làm được gì nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.