Sau một thời gian ngắn cô đã dần thích nghi với cuộc sống này, hầu như tất cả mọi người đều tốt với cô, cuộc sống như mơ nhưng trong lòng cô vẫn có một số khúc mắt không thể hóa giải. ví như cô vẫn luôn sợ hãi trong lòng nếu mọi chuyện cứ diễn ra như trong tiểu thuyết thì sao cô thật không muốn vậy nha.
-" mọi người nghĩ sao nếu con muốn đi mỹ du học?" - đang trong buổi cơm tối cô lên tiếng thăm dò, dù sao bây h cô cũng mang danh nghĩa 14t ko phải muốn là gì thì làm được, phải nịnh nọt mới được.
- "ba, mẹ con muốn học tập thật giỏi giang để làm nhà ta nở mày, nở mặt khi có đứa con gái như con? hj "- cô nói nửa đùa ,nửa thật, nhưng đôi mắt thì mang đầy sự mong chờ.
-" con nên suy nghĩ kỹ giáo dục trong nước ta cũng là phát triển không thua bất kỳ trường nào rồi. nhất là trường thánh anh con đang học lại nằm trong các trường top đầu của thế giới . con cần gì phải đi xa chứ."- ba cô phân tích thật ra tâm ông rất vui khi cô biết suy nghĩ nhưng cung không muốn cô đi xa, con bé đang còn nhỏ.
-"đúng đó lạc nhi, con đi rồi ai sẽ chăm sóc con, con có thể sống xa nhà sao? không nên đi đâu con ạ?"- bà thật chưa nghĩ đến chuyện xa con bé bao giờ , nghĩ tới chuyện con bé đi làm bà có chút hoảng hốt hay là tại chuyện kia nên con bé quyết định vậy
-" ba , mẹ con suy nghĩ kỹ rồi lần này con muốn học tập tốt và tìm hiểu thêm nhiều kiến thức , phải đi nhiều mới học hỏi được nhiều chứ ạ. với lại phương tiện đi lại giờ rất tiện , muốn gặp nhau lúc nào không được ạ? con muốn đi , thật sự muốn đi "- cô làm nũng nhưng lời nói cũng rất dứt khoát.
-" con chắc chứ "- mẹ cô lên tiếng
-" chắc , mẹ thân ái lúc nào mẹ muốn con đều sẽ xuất hiện trước mặt mẹ , không để mẹ nhớ con đâu, cho con đi nha."- cô tinh nghịch nói
-" ba, mẹ để cho em ấy đi đi , nhìn tiểu lạc có chí hướng vậy chắc không đùa đâu, nên tôn trọng quyết định của em ấy"- a2 cô lên tiếng
- "cảm ơn a2" -cô thương chết người a này thôi
- "được , vậy ba tôn trọng con, nhớ phải thực hiện những gì mình nói đừng làm ba , mẹ thất vọng?"
- "ba , mẹ con sẽ lo thủ tục và sắp xếp mọi thứ cho tiểu lạc, 2 người yên tâm."
Cô trở về phòng sau khi mọi chuyện được như ý , cô cười thầm trong bụng , vui đến không tả , thật ra cô muốn đi du học và du lịch khám phá khắp thế giới lâu lắm rồi, nhưng không có cơ hội bây h thì đã thành toàn hj, ngoài ra cô còn muốn né cặp nhân vật chính kia càng xa càng tốt. để họ không thấy cô chướng mắt nha...
À đúng rồi ,cô phải điện thoại cho a3 cô, mấy ngày trước cô đã gặp rồi , đúng là theo kiểu thần tượng hàn quốc , làm người ta vui vẻ. nếu cô không khai sớm vụ cô đi xa này . không chừng khi a ấy biết sẽ từ chỗ lưu diễn mà về xử tội cô mất.
Ngoài trời gió mát , xuyên qua những tán cây , bầu không khí làm người ta thoải mái để mơ về những điều tốt đẹp. giống như tâm trạng của cô gái nhỏ đang nghe điện thoại kia, tràn ngập sự hưng phấn làm màn đêm thêm ấm áp lạ thường.
tại biệt thự H:
-" Dịch phong, sao giờ này con mới về , ba con đang nổi giận kìa, đi mau xin lỗi ông ấy'- người phụ nữ lên tiếng
-" ba" - tiếng nó lạnh lùng phát ra từ cậu thiếu niên nhìn giống như hoàng tử trong mơ , làm bất kỳ ai cũng có khao khát thành công chúa để sánh bước bên cậu.
- "m thằng bất hiếu này, kêu m qua thăm hỏi lạc nhi, m lại bỏ nhà đi mấy ngày nay, m có coi t là ba m không".- ông tức giận mắng chửi
-" thật là mất mặt "
dịch phong vân không biểu cảm đứng nghe ông nói
-" m đừng quên con bé là vị hôn thê của m, sau này m nhất định phải lấy nó."
ánh mắt dịch phong tối sầm lại
- "con có công nhận sao?"
Sau đó cậu quay lưng bước đi ra khỏi nhà, cậu ghét cô ta suốt ngày quấn lấy cậu đã làm người ta đủ bài xích , còn hóng hách lên mặt,lúc nào cũng cho mình đúng, nhất là cô ta là vị hôn thê của cậu, từ khi nào mà cậu phải nghe theo sắp đặt của người khác chứ, không cam lòng, sao cô ta không chết trong vụ tai nạn luôn nhỉ?
Ngồi trong chiếc xe hơi và biến mất trong màn đêm để lại trong nhà tiếng mắng chửi của ba cậu.