Cuộc Sống Trêu Chó Chọc Mèo Của Nhị Nữu

Chương 9: Chương 9: Các đại thúc thổ phỉ thân mến




Chương 9: Các đại thúc thổ phỉ thân mến

Giọng tri hô của phu xe đại thúc lại run rẩy vút cao – Ăn cướp a! ! ! ! ! Giống như trọng tài phát hiệu lệnh trong sân thi đấu. Bên ngoài phía sau thùng xe liền truyền đến tiếng binh khí chạm nhau lách cách.

Nghe âm thanh bọn họ hình như không ít, không biết tên thị vệ lạnh lùng kia…có thể trụ nổi hay không. Đại Biến Thái vẫn ngồi tựa vào ta, dường như hắn mới là thủ lĩnh bọn cướp, đang chờ thủ hạ cướp bóc trở về … hiếu kính hắn = =.

Tiếng đánh nhau càng ngày càng tiến sát đến cửa xe, tựa hồ ngay lập tức sẽ có người chạy ào vào. Đại Biến Thái thuận tay cuốn dây băng trên áo ta vung ra, cái áo choàng dài thật dài kia giống như một con ‘hồng xà’ liền thoát ra cửa xe, Đại Biến Thái vừa thu lại, chỉ nghe ngoài cửa vang lên mấy tiếng kêu thảm thiết, con ‘hồng xà’ kia đã lại nằm cuốn trên tay Đại Biến Thái.

Bên ngoài thùng xe một sự im lặng chết chóc…

Đại Biến Thái đứng lên, áo choàng lại vây lấy người ta như cũ.

Biến thái đại nhân, ngài muốn đích thân ra tay sao! Vì ta giấu trong xe một bọc bạc nên ta nhất định sẽ cổ vũ cho ngươi-, đi thôi đi thôi, ta rất xem trọng ngươi nha!

Còn ta chỉ là một thiếu nữ yếu đuối vô dụng, ngài yên tâm, ta nhất định sẽ trốn trong xe ngựa không làm phiền ngài.

Ta còn muốn tìm một chỗ thật an toàn ngồi xuống thì đã bị Đại Biến Thái chặn người kéo đi cùng hắn ra đến ngoài cửa xe.

Ta đứng trên xe ngựa cao cao, một thân hồng y nổi bần bật, tấm áo choàng vừa rồi mới công kích hơn người giờ đang theo gió bay bay phiêu phiêu, thật đúng là có vài phần cảm thụ giống tiên nữ…Đương nhiên…Nếu như xem nhẹ phía dưới một đám đông nghìn nghịt người đang đồng loạt nhìn ta.

Cái… kia …Các ngươi hiểu lầm rồi …vừa nãy…mấy người kia…Không phải ta giết…

Cái…kia…cướp xe ngựa thôi mà…Coi như là xe ngựa siêu xa hoa đi…Các ngươi cần chi nhiều người như vậy a.

Cái…kia…sao tất cả mọi người lại nhìn ta…

Nhìn khắp lượt, phu xe ôm xe ngựa chân lạnh run và tên thị vệ máu me đầy người mà vẻ mặt vẫn lạnh lùng …Còn có cái…kia vô sỉ Đại Biến Thái, hành vi của hắn quả là gắp lửa bỏ tay người mà, đã xì trum thối mà còn bịt mũi lộ vẻ khinh bỉ nhìn ta nói thối quá thối quá ! ! !

Xung quanh vẫn im lặng…Mọi người vẫn nhìn ta…

Ta có lẽ là nên làm cái gì chứ nhỉ…

Nghĩ vậy, ta cất tiếng thanh thanh nói: “Thổ phỉ thúc thúc! Các ngươi cực khổ rồi! ! ! !”

Phía dưới tiếng đổ rầm hàng loạt. Đại Biến Thái khóe miệng co quắt giật giật.

Hai người đứng trước cầm đầu thoáng đưa mắt nhìn nhau. Một tên đột nhiên nhỏ giọng nói với tên còn lại: “Tin tình báo không phải nói chỉ có một tên Thanh Y đi theo thôi sao, như thế nào Thần Vũ đột nhiên xuất hiện!”

Tên thổ phỉ còn lại liền biến sắc, tựa hồ tranh đấu phản bác một hồi. Vung tay lên “Tình huống có biến, không chắc thắng được. Rút lui!”

Trên dưới một trăm tên thổ phỉ đảo mắt nhìn nhau rồi thở phì phò bỏ đi, thoáng chốc đã mất tăm mất tích.

 ̄□ ̄||| Thổ phỉ đại thúc…Này thổ…cứ như vậy…không đánh sao?

Các thổ phỉ đại thúc vừa tan cuộc, Đại Biến Thái lập tức cắp nách ta mang đi.

Ta giống như cái bao tải bị giắt lên lưng ngựa, buồn bực nghĩ, ta cũng là người mà, không cần xem ta như thứ hàng hóa muốn làm gì thì làm chứ!

Còn chưa đứng dậy được, Đại Biến Thái đã phi thân lên ngựa quay đầu chạy vội, xe ngựa xa hoa do tên thị vệ lạnh lùng hộ tống cứ theo đường cũ tiếp tục chạy. Nhìn vết bánh xe càng đi càng xa, trong lòng ta khóc như mưa…Ta- thảm rồi! ! ! !

Vó ngựa kỵ mã thật không phải người có thể trụ được -, ở trên lưng ngựa điên một hồi, ta cảm giác như lục phủ ngũ tạng đều điên đảo loạn xạ, may mắn là chưa ăn điểm tâm, rốt cuộc đến một trấn nhỏ, vừa bước xuống ngựa ta liền nôn thốc nôn tháo chỉ toàn là nước.

Ta kháng nghị – xịu lơ trên mặt đất, Đại Biến Thái thái độ khác thường, không ôm ta chạy tiếp mà chờ cho ta nghỉ ngơi đủ. Nhìn Đại Biến Thái ta không khỏi thắc mắc không biết hắn định làm cái gì đây. Vừa lúc đó, bụng ta phát ra một chuỗi gào thét thật phi thường…

Ta bối rối nhìn Đại Biến Thái. Cũng là, từ sáng đến giờ ta còn chưa ăn uống gì hết, lại trên lưng ngựa nôn ra mật xanh mật vàng, cả người từ trước ra sau đều đói lả.

“Vào trấn mua cái gì ăn đi.” Đại Biến Thái lên tiếng.

Mắt ta sáng lên như đèn pha, nhằm hướng vào trấn chạy đi. Chạy vài bước, đột nhiên nghĩ ra vấn đề, ta dừng lại quay đầu hỏi: “Thừa tướng đại nhân, ngài có mang tiền không?”

Đại Biến Thái nhất thời sững sờ, sau đó vẻ mặt đương nhiên – nhìn ta.

“Không phải ngươi có mang sao?”

“…” Ngài cho ta thời gian lấy tiền mang theo sao…

“Vậy không cần dùng tiền mua.” Đại Biến Thái suy nghĩ một hồi, sau đó nhếch mép, mỉm cười – rất ư tàn nhẫn.

Ta toát mồ hôi lạnh đầy đầu, “Thừa tướng đại nhân, hiện tại hình như…Không thích hợp rêu rao quá mức.”

Nếu ta không lầm thì tình trạng của chúng ta hiện tại chẳng phải là cần hoa hoa lệ lệ – chạy trốn chết! ! !

“Ừ, vậy coi như hết.” Đại Biến Thái xem như đồng ý đề nghị của ta, lôi ta đi về hướng khác.

“Ai! ! Ai! Thừa tướng đại nhân, ngựa! Ngựa!”

“Nhị Nữu không phải nói không thích hợp rêu rao thái quá sao?”

Ta nhìn Mã nhi đại ca trước mắt, thân thể phi phàm, lông như tuyết trắng, thân thẳng cao nhã đang thư thái gặm cỏ non, hình như cỡi hắn cũng có phần hơi quá phô trương…

“Có thể bán lấy tiền hoặc bắt thịt!” Bạch mã đại ca ngừng gặm cỏ non, cả người run bắn, sợ hãi nhìn ta.

“…”

Ta cầm tờ ngân phiếu Đại Biến Thái đưa cho, xoa xoa, chảy nước miếng, bạch mã đại ca, ngươi quả là đáng giá nha, thật may đã không ăn thịt ngươi! Nhớ lại lúc nãy bán ngựa, bạch mã đại ca dị thường phối hợp, chủ động chạy đến trước mặt người chọn ngựa, miệng mở rộng, há hai hàm răng trắng tinh thuần nhất chỉnh tề dùng sức kéo kéo áo, tiếp theo lại biểu diễn đủ trò đẹp mắt, cuối cùng còn duyên dáng chạy vài vòng sau đó chạy đến trước mặt tân chủ nhân cọ cọ. Người mua ngựa rúng động toàn thân, nghĩ gặp được thiên mã, trực tiếp bỏ lại một túi bạc lớn, dắt bạch mã đại ca đi…

Mặc dù có tiền, nhưng Đại Biến Thái cũng không có ý định sớm đi ra trấn mua đồ ăn-, mà lôi ta đi tới một hắc điếm ở vùng ngoại ô.

Ngươi hỏi ta tại sao biết đây là một hắc điếm? Bởi vì…Điếm này có tên gọi là

Hắc điếm! = =

Lúc tới Hắc điếm đã là tối đêm, chung quanh hoang vu đáng sợ, cách đó không xa còn có thể thấy mấy mộ phần tối như mực, thỉnh thoảng còn truyền đến những tiếng kêu kỳ lạ không biết của sinh vật gì. Mà Hắc điếm trong hoàn cảnh như vậy đột ngột hiện ra đầy quái dị…Nếu không phải vì Đại Biến Thái, có đánh chết ta cũng không muốn ở lại trong điếm như vậy.

Theo Đại Biến Thái đi vào Hắc điếm, tiểu nhị trong điếm lập tức nhiệt tình chạy tới hỏi: “Khách quan muốn dùng gì ạ?”

“Một gian phòng hảo hạng.” Đại Biến Thái rút ra một tấm ngân phiếu trực tiếp đưa cho điếm tiểu nhị.

Điếm tiểu nhị nhìn thấy tờ ngân phiếu thì ánh mắt sáng như sao. Khó khăn lắm mới dứt mắt ra được, cúi đầu cúi cả người nói: “Khách quan mời chờ một chút.” Vội vàng vọt vào trong hậu đường.

Chỉ chốc lát, lão bản nương chủ điếm vội vội vàng vàng chạy ra, đon đả nói với Đại Biến Thái: “Vị khách quan này thật là vô ý, ta đây sơn dã thô điếm-, chỉ có một gian phòng hảo hạng đã bị người ta dùng rồi, người xem đổi một gian phòng khách bình thường được không.”

Trong tích tắc…không khí trong điếm…ngưng tụ…

Không phải…Lại tới T0T…Đại Biến Thái ngươi nên nhịn a nhịn a…

“Vậy…”Đại Biến Thái rốt cuộc lên tiếng.

“Vậy đổi một phòng đi.”

˙▽˙ A? Thuận lợi như vậy? !

“Người kia giết đi sẽ rất phiền phức – !” Đại Biến Thái bất mãn nói với ta.

Ta đảo! Đi vào gian phòng, trong bụng ta mọi kế sách đã sớm thất truyền rồi! Đại Biến Thái cho ta phân phó tiểu nhị chuẩn bị mấy món đồ ăn mang lên phòng, nói xong liền nhảy cửa sổ ra ngoài.

Thoáng cái, Đại Biến Thái đã nhảy cửa sổ đi vào, vừa lúc tiểu nhị gõ cửa phòng.

“Khách quan, đồ ăn ngài gọi đã chuẩn bị xong.”

“Đưa vào đi!”

Nhìn tiểu nhị bưng lên hai chén canh nóng hôi hổi, ta tức thì nước miếng chảy ròng ròng, lại hiềm Đại Biến Thái ở đây nên không dám động đũa trước. Thấy Đại Biến Thái cầm đũa lên, ta liền vội vàng gắp gắp gắp định lấp đầy miệng. Trong lúc đồ ăn đã dâng lên đến miệng, bỗng chốc đồ ăn cùng chiếc đũa, chén bát đột nhiên biến mất ⊙_⊙, ta nghi hoặc chăm chú nhìn vào bàn tay trống không, chẳng lẽ ta đói đến nỗi sinh ra ảo giác…

Ta vẫn còn đang kỳ quái thì bên tai đã truyền lên tiếng kêu thảm thiết của tiểu nhị!

Chỉ thấy một chiếc đũa cắm xuyên qua tay tiểu nhị dính vào cánh cửa. Tiểu nhị mặt mày vặn vẹo, rên rỉ.

“Ai phái ngươi tới?” Đại Biến Thái hỏi.

⊙_⊙. Làm sao vậy? Ta ngu ngơ nhìn Đại Biến Thái khó hiểu.

“Phải…Là lão bản nương, đều do nàng sai ta làm-, lão bản nương nói hai người các ngươi chẳng những có tiền, còn… Còn vô cùng tuấn tú, nên …nên phân phó ta hạ độc trong thức ăn…” Điếm tiểu nhị thống khổ nói.

Thức ăn đã bị hạ độc? ! Nguy hiểm thật nha! T_T Hắc điếm đúng là không thể ở được a. “Hạ độc gì?” Ta hỏi. Không biết Đại Biến Thái vừa rồi có ăn hay không.

“Lão…lão bản nương phân phó, nữ thì hạ Mông Hãn dược, nam thì hạ Xuân dược…Đại hiệp tha mạng a…Ta thật sự chỉ làm theo lệnh …” Điếm tiểu nhị còn chưa nói xong đã bị một cây đũa khác cắm phập ngay tim.

Đối với tiểu nhân như vậy, Đại Biến Thái chắc sẽ không dừng tay a…Ta quay đầu…

Đại Biến Thái đột nhiên ngã đổ xuống người ta, bưng ngực, mặt ửng đỏ tới mang tai, khó nhọc thở phì phò.

Không phải chứ… ̄□ ̄|||

“Thừa tướng đại nhân? Ngài…Ngài làm sao vậy?”

“Ta trúng độc.” Đại Biến Thái thở dốc bên tai ta.

“Vậy…Chẳng phải lúc nãy ngươi phát giác rồi sao?”

“Ta đã ăn rồi.”

“Người…trúng xuân dược? !”

“Ừm.” Đại Biến Thái cả người nhanh chóng đè nặng lên người ta, ánh mắt mê ly nhìn ta. Hô hấp càng khó khăn.

“Không…Không giải được sẽ thế nào?”

“Sẽ chết…”

“Không…Không nghiêm trọng vậy chứ!”

“Thật mà…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.