Cuộc Sống Trêu Chó Chọc Mèo Của Nhị Nữu

Chương 8: Chương 8: Chú ngữ kỳ quái




Chương 8: Chú ngữ kỳ quái.

Đại biến thái nghi hoặc mở mắt, nhìn thấy mũi ta xịt máu đỏ tươi, đôi mắt yêu mị hạ xuống, giật giật. Trong bồn tắm tỏa hơi nước mờ ảo khiến khuôn mặt yêu nghiệt kia càng thêm tuyệt mỹ.

Sau đó…

Sau đó hắn trơ gương mặt hết sức đẹp trai, vô cùng quyến rũ ra nhìn ta, từ từ vươn đầu lưỡi, vô cùng duyên dáng mà…liếm liếm khóe miệng.

Ta – – máu mũi lại phun trào!!!!!

Cái tên yêu nghiệt này!! Ta vội vội vàng vàng dùng khăn tắm bịt mũi, ngửa đầu, lảo đảo chạy ra khỏi hiện trường mê mị. Phía sau còn truyền tới một giọng cười phong lưu sảng khoái!

Ra đến hành lang, ta ngửa cổ hồi lâu, chờ đến khi chiếc khăn trắng như tuyết bị nhuộm thành màu hồng mới có thể cầm máu.

Đại biến thái đã mặc xong y phục đi ra, thấy bộ dáng của ta liền mím miệng nhịn cười, phân phó tiểu nhị dọn dẹp nước nóng.

“Ta ra ngoài một chút, ngươi cũng đi tắm đi. Người bốc mùi khó chịu muốn chết!”

Ngươi – – cái tên biến thái! Ngươi thử không tắm xem có hôi không! Ta hung hăng mắng thầm.

Vì sợ Đại biến thái đột nhiên quay về, ta tắm rất vội vàng. Đang mặc y phục thì Đại Biến Thái đẩy cửa bước vào.

“Ngày mai mặc cái này!”

Đại Biến Thái quăng qua một gói đồ.

Ta nghi hoặc mở cái gói ra xem, một bộ sam váy màu đỏ hoa hoa lệ lệ hiện trước mắt.

“…” = =! Đại Biến Thái, ngươi muốn trêu chọc gì đây?

“Thích không?” Đại Biến Thái đột nhiên áp sát lại hỏi.

“Hả…Thích!” ta có thể nói không thích sao T_T

“Vậy Nhị Nữu báo đáp ta cái gì đây?” Đại Biến Thái ngồi xuống giường, đầu gối trên tay nhàn hạ nằm xuống, nhìn ta hau háu.

“Báo đáp?!” Có phải ta đòi ngươi mua quần áo cho ta đâu -!!!

“Y phục này rất quý!”

“Ta trả tiền lại cho ngươi!” Ta lặng lẽ cắn răng, tiền lương trong bao chắc cũng đủ mua y phục chứ!

“Nhị Nữu hôm nay kinh bạc ta, xoay mặt liền tuyệt tình như vậy, chẳng phải ngươi nói sẽ chịu trách nhiệm sao!” Đại Biến Thái chỉ chỉ giường, ý muốn ta qua.

 ̄□ ̄| |, Biến thái đại nhân…Ngài còn cần người khác phải chịu trách nhiệm sao!!!!!!

“Mau qua đây.” Đại Biến Thái lừ mắt, rõ ràng không cho phép cự tuyệt.

Ta bất đắc dĩ đi qua ngồi ở thành giường. Đại Biến Thái không hài lòng – lại nhíu mày chỉ chỉ trước ngực hắn.

“Lại đây.”

Ta không cam lòng nhấc mông, Đại Biến Thái liền mạnh tay kéo ta, ta liền chui đầu vào trong lòng hắn.

“#¥%#¥#¥@@#%!”

Gì?! Đại biến thái thì thầm bên ta mấy câu kỳ quái, giống như chú ngữ. Ta không giải thích được – ngẩng đầu nhìn đbt.

“#¥%#¥#¥@@#%!” Đại Biến Thái thấy ta nhìn hắn lại nói thầm một lần nữa.

Ta tiếp tục ngẩn người, ngơ ngác nhìn hắn.

“Thần vũ?” Biến thái thừa tướng thăm dò.

Ta từ từ nâng tay lên sờ trán Đại Biến Thái “? ? ? ? ? Không sốt a!”

Đại Biến Thái nhất thời sững sờ, ánh mắt càng ngày càng sắc bén hằm hằm nhìn ta, toàn thân ta sợ hãi, cảm giác lạnh run từ cổ chạy dọc xuống sống lưng. Ta theo bản năng rụt lui một cái. Đại Biến Thái lúc này mới thu lại sát ý, khóe miệng lại hơi cong lên.

“Nhị Nữu?”

“Dạ?!”

“Cẩu nhi ca là ai?”

“A?!” Ta toàn thân căng thẳng, nguy rồi! Đại Biến Thái làm sao biết Cẩu nhi ca -!

“Cẩu Nhi ca, ta bị phái đi hầu hạ Thừa tướng đương triều, không may bỏ mạng. Hắn là một tên đại biến thái, sau này ngươi phải cẩn thận một chút.” Thừa tướng biến thái dường như đọc được suy nghĩ của ta, mở miệng tuôn một tràng.

Oanh! ! ! ! ! Một tiếng nổ vang trong đầu, khí huyết toàn thân đảo lộn, từ đỉnh đầu đến mười đầu ngón chân giống như có lỗ thông gió, mát lạnh.

Đầu óc hỗn loạn, đây không phải là ‘Di thư’ ta để lại cho Cẩu nhi ca sao, như thế nào lại đến tay Thừa tướng biến thái? Thừa tướng biến thái giờ truy ta? Ta trước kia cùng người có quan hệ gì biến thái? Không, đây không phải là trọng điểm! Trọng điểm là ta ở trong thư mắng hắn là đại biến thái a…Trời ạ…Ta không thể sống sót qua hôm nay rồi….

Đại Biến Thái có vẻ rất hài lòng phản ứng của ta hiện giờ, nắm lấy cằm ta, bắt ta quay qua nhìn hắn.

“Hắn là ai vậy?”

“Ta…một năm trước ta ở bờ sông được Cẩu nhi ca nhặt về, ta…lúc ta được nhặt về đã mất trí nhớ, năm đó đều là Cẩu nhi ca chiếu cố cho ta ở nhờ.”

“Một năm trước? Bờ sông?”

“Đúng vậy, ngày hai tháng hai một năm trước, Cẩu nhi ca nói bởi vì nhặt được ta vào ngày hai tháng hai nên đặt tên cho ta là Nhị Nữu, chính là…chính là ở Ngưu Tri huyện Ngưu gia trang bên sông kia.”

“Ngươi nói ngươi không còn nhớ chuyện trước đây?” Đại Biến Thái mạnh tay bóp chặt cằm ta khiến xương khớp bên trong kêu lên khanh khách, ta đau đến mức khó thở.

“Ừm…một chút …cũng… không nhớ ra…!” ta cố lắm mới nói ra được vài lời. Đại Biến Thái nhìn ta chằm chằm một hồi, dường như cũng tin ta không có nói dối, tay lại tiếp thêm lực.

“Ta là đại biến thái? Hử?” Đại Biến Thái tiếp tục trêu chọc, hỏi tới.

Ta khóc không ra nước mắt…

“Không phải, không phải, Thừa tướng đại nhân ngài sao có thể là Đại Biến Thái được a!” Phải là siêu cấp biến thái mới đúng!

“Chính Nhị Nữu viết như vậy mà!” Vừa nói vừa biểu diễn một vẻ mặt ủy khuất.

Trong đầu ta xuất hiện một vạch đen.

“Đây…Đó là hiểu lầm…hiểu lầm thôi. Ta lúc ấy còn chưa gặp được thừa tướng đại nhân ngài nên tin lầm người khác – …là lời đồn. Ta gặp được Thừa tướng đại nhân ngài thì biết ngay lời đồn đó nhảm nhí tới mức nào…Nhất định có người đố kỵ ngài, cố ý hủy hoại danh tiếng của ngài-. Thừa tướng đại nhân ngài tuyệt đối không phải là Đại Biến Thái. Người xem, ta khinh bạc ngài, ngài chẳng những không trách tội, còn mua cho ta y phục đẹp, có cái…tên biến thái kia mới làm chuyện biến thái! Dù ọi người trong thiên hạ bị biến thái ngài cũng không thể là biến thái!”

“Vậy bây giờ Nhị Nữu thấy ta là người thế nào?”

“Thừa tướng đại nhân…Ngài…Ngài rất tốt!”T0T lão Thiên a, ta là vạn bất đắc dĩ mới nói nhiều lời trái lương tâm như vậy – xin ngài đừng trách tội.

“Ngủ đi, ngày mai còn có việc phải làm.” Đại Biến Thái bị ta dùng lời ngon ngọt thuyết phục, cuối cùng cũng chịu thả ta ra.

Ta làm sao ngủ được, nằm trên giường cứng đơ thẳng tắp, đến một cử động cũng không dám, mãi đến lúc trời tờ mờ sáng, ta cố không được nữa mới mơ mơ màng màng ngủ.

Vừa mới chợp mắt đã bị một cái tay nải đập tỉnh, đó là gói quần áo hôm qua Đại Biến Thái cho ta.

“Thay xong thì xuống.”

Ta hăng hái chiến đấu một hồi rốt cuộc cũng thành công thay xong hồng y hoa lệ, vội vàng đi xuống làm việc. Đại Biến Thái đã dùng xong điểm tâm, ta bất đắc dĩ cũng đành đi ra xe ngựa…

Y phục này đẹp thì đẹp thật, nhưng …Cũng quá bất tiện! ! ! Tay áo sao lại rộng như thế, váy sao lại dài lôi thôi lết thết như thế, còn có một băng áo choàng dài thật dài. Mặc vào cũng giống tiên nữ lắm nhưng khi leo lên xe ngựa thì chỉ khiến người ta thêm lo lắng.

Ta cứ khổ tâm như thế mà bò lên xe, Đại Biến Thái liền nhịn không được, bang một cái hất ta vào trong xe, ta yêu thương ụp mặt ôm cái sàn. T_T biến thái đại nhân, ngài không thể dùng phương pháp ôn nhu một chút sao!

Đại Biến Thái đi vào thấy ta quỳ rạp trên sàn, mông chu lên thì bất mãn châu mày.

“Sao lại bím tóc giống nha hoàn như thế.”

“…” Ta vốn là nha hoàn mà.

“Lại đây!” Đại Biến Thái ra lệnh.

Ta đứng lên đi đến trước mặt Đại Biến Thái

Đại Biến Thái kêu ta ngồi xuống, rồi từ từ gỡ hai cái bím tóc nhỏ trên đầu ta.

Ta thất điên bát đảo rụt cổ, nhưng Đại Biến Thái động tác lại ôn nhu khác thường, ..tinh tế từ từ gỡ tóc rồi lại tinh tế tạo hình tóc – hình như là một kiểu tóc rất phức tạp. Đại Biến Thái phá lệ nghiêm túc, không khí trong xe im ắng lạ thường – được rồi, Đại Biến Thái, ta thừa nhận, ngươi như vậy coi như có chút ưu điểm -.

Vấn tóc gần xong, Đại Biến Thái không biết đang tìm kiếm thứ gì, cuối cùng dứt khoát rút cây trâm đang cài trên đầu, cài vào búi tóc của ta.

“Tốt lắm.” Đại Biến Thái xoay ta lại.

Ta sờ sờ đầu, đáng tiếc giờ không có gương, chắc là một kiểu tóc đẹp lắm…Thấy Đại Biến Thái tóc dài đen mượt xõa xuống trên bờ vai, ta quên mất giữ ý tứ.

“Để ta cột tóc cho ngài nha.” Ta cầm dây cột tóc nói.

Đại Biến Thái ngây ra một lúc rồi gật đầu đồng ý.

Cầm những sợi tóc của Đại Biến Thái trong tay, ta trong lòng cảm thán: haiz, con người hắn tố chất thật không tầm thường, tóc đen mượt như lụa vậy, có thế chứ.

Đại khái bị Đại Biến Thái lây nhiễm, ta cũng vấn tóc thật cẩn thận, chỉ một kiểu tóc đơn giản cũng tốn rất nhiều thời gian. Lúc ta chuẩn bị cột dây cột tóc, Đại Biến Thái liền giống trẻ con làm nũng, tựa sát lưng vào người ta nhắm mắt nghỉ ngơi.

Nếu như không biết hắn là tên biến thái giết người không chớp mắt, có lẽ giờ khắc này ta nghĩ mình thật sự hiểu thế nào là động lòng xuân…Đáng tiếc…Người này không phải biến thái bình thường T_T!

Bất quá, chỉ là đi đường thôi mà, cần gì phải làm cho hoa lệ mỹ miều như vậy nhỉ! Khoe khoang như vậy cũng không sợ bị cướp sao!

Vừa nghĩ đến đây thì xe ngựa đột nhiên ngừng lại.

Đại Biến Thái cũng mở mắt.

Chung quanh một mảnh yên tĩnh đến quỷ dị.

Hồi sau, tiếng tri hô của phu xe run rẩy vang lên: “Nguy…Ăn cướp a ! ! ! ! !”

…Không phải chứ ! ! ! ! ! Orz!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.