Chương 42: Đến phiên Đại biến thái phát tiết
Lục mỹ nam đưa ta vào xe ngựa, tay lại đưa lên đảo nhẹ qua mặt ta, cảm giác nhoi nhói lúc nãy liền biến mất.
“Ta cảm thấy bức họa kia vẽ rất giống mà.” Ta thắc mắc nhìn Lục mỹ nam hỏi, như thế nào một người hai người đều nói không giống.
“Vừa nãy ta cũng cảm thấy Nhị Nữu không giống thường ngày, nhưng là nghĩ không ra được là không giống chỗ nào! Hay là do Nhị Nữu có thai ta?” Tiểu Chu Tước tiếp lời.
“Không phải, là Nhị Nữu so với người trong tranh kia xinh đẹp hơn nhiều.” Lục mỹ nam xoa đầu ta.
“Ừm, ta cũng cảm thấy như vậy-.” Nghe vậy ta say mê gật đầu.
Vào thành rồi mới phát hiện trong thành náo nhiệt lạ thường, Lục mỹ nam đã tìm đến ba khách sạn rồi cũng không tìm được phòng trống.
“Chủ quán, các ngươi có phòng trống không?” Đây đã là khách sạn thứ tư Lục mỹ nam đến hỏi rồi, nếu vẫn không có phòng trống, chúng ta chỉ có thể trực tiếp lên kinh, dù sao cũng còn cách kinh thành không xa lắm. “Khách quan, ngươi nếu đến sớm một chút, còn phòng trống! Không sớm không muộn vừa lúc lại có người mới trả phòng, mời khách quan vào!” Điếm tiểu nhị ân cần nói.
“Nơi này phát sinh chuyện gì sao? Sao lại náo nhiệt như vậy?” Ta hỏi tiểu nhị muốn nghe ngóng một chút tin tức.
“Chuyện lớn như vậy ngài cũng không biết sao? Không phải nơi này có việc, là kinh thành có việc!”
“Kinh thành?” Lục mỹ nam nghi hoặc. “Kinh thành có chuyện gì?”
“Hả! Không phải Linh Sơn Thánh Nữ đến kinh thành sao, tất cả mọi người đều tranh nhau đi xin chút linh khí. Bây giờ kinh thành đã sớm chật kín người rồi. Đừng nói là nơi này của chúng tôi, xung quanh kinh thành chỗ lớn chỗ nhỏ nào, khách quan muốn kiếm được một chỗ len vào cũng còn khó nữa là!” Điếm tiểu nhị đắc ý nói.
“Thánh Nữ đã đến kinh thành?” Ta cùng Lục mỹ nam bốn mắt nhìn nhau.
“Đúng vậy, đến sớm mấy ngày rồi, ngay cả hoàng thượng cũng ra cửa nghênh đón nha!” Điếm tiểu nhị ngữ khí khoa trương nói. “Là Thừa tướng đại nhân hộ tống Thánh Nữ sao?” Ta tiếp tục thắc mắc.
“Không phải. Nghe nói Thừa tướng đại nhân cùng Thánh Nữ trên đường đi bị tập kích. Thừa tướng bên kia đến bây giờ còn chưa rõ tung tích, sau là do Yến Vương tìm được Thánh Nữ đưa về! Hắc, ngươi nói xem, là ai lớn mật như vậy, dám đi tập kích Thánh Nữ…” Điếm tiểu nhị vẫn đang thao thao bất tuyệt nhưng ta cũng không nghe lọt tai nữa. Là Yến Vương hộ tống Thánh Nữ hồi kinh sao? Ta có lẽ đã biết Thánh Nữ hiện tại đang ở trong kinh thành là ai đóng giả. Ha ha! Ta còn đang lo không biết đi đâu tìm lại dtdd. Không ngờ nàng lại tự thân dâng đến trước cửa.
“Là Tranh Nhiên.” Ta nói với Lục mỹ nam.
Lục mỹ nam gật đầu.
“Ngày mai lên kinh, chúng ta cứ đến Đan Mai lâu tìm Dương Chi Hách cùng Tiểu Lôi trước. Mặc kệ thế nào, cũng muốn… chờ xử lý… cái bụng này của ta xong rồi tính tiếp.” Đại biến thái còn chưa trở về, như vậy cũng tốt. Ta cúi đầu nhìn cái bụng đang phình to tương đối thấy rõ. Cách ngày xuất huyết bài độc còn khoảng một tháng, Tranh Nhiên, còn có Yến Vương, ta sẽ cho các ngươi tiêu dao thêm một tháng nữa!
Sáng sớm ngày hôm sau, chúng ta lại lên đường. Bình thường ta vốn không để tâm đến hoàn cảnh xung quanh, nhưng ngày hôm qua tiểu nhị đã nói như thế ta mới phát hiện, người lên kinh thành thật sự đặc biệt rất nhiều.
Thật vất vả xuyên qua dòng người, xe ngựa cuối cùng cũng đến được cửa Đan Mai lâu. Lục mỹ nam đích thân ra mặt, đại thúc lần trước ta gặp trong đại hội thưởng cúc liền vội vàng ra cửa nghênh đón: “Lục công tử.” Đại thúc kia thở dài.
Lục mỹ nam đỡ ta xuống xe. Đại thúc kia vừa thấy ta lập tức sửng sốt: “Thánh …Thánh…” Đại thúc căng thẳng chỉ vào người ta, ánh mắt còn không ngừng liếc về phía bụng ta, trong miệng cứ ‘Thánh Thánh’ một hồi lâu cũng không nói ra lời.
“Hi! Đại thúc, chúng ta lại gặp mặt ~” Ta quay qua chào hỏi đại thúc – lúc này đang giật mình,cằm muốn rớt xuống đất.
“Ngài không phải, cần phải là đang ở trong cung sao? Ở đây, hơn nữa ta mấy ngày hôm trước mới gặp ngài ở cửa thành, ngài…bụng ngài cũng không có lớn như vậy a.” Đại thúc uyển chuyển mang ‘có thai’ đổi thành ‘bụng lớn’.
“Mấy ngày hôm trước ở cửa thành? Ngươi có nhìn thấy mặt Thánh nữ không?” ta tò mò hỏi, đại thúc đã gặp qua ta, nếu hắn nhìn thấy Tranh Nhiên tất phải biết không phải là Thánh Nữ thật rồi.
“Không có, ngày hôm đó ngài mang khăn che mặt.” Đại thúc vừa trả lời vừa khó hiểu nhìn ta.
“Dương Chi Hách có về đây không? Còn có Tiểu Lôi, Tiểu Si nữa, có ở đây cả không?” Ta không giải đáp nghi vấn của đại thúc, lại hỏi tiếp.
“Cái này…vẫn chưa.” Đại thúc trả lời.
“Còn chưa trở về sao?” Ta nhìn qua Lục mỹ nam.
“Thánh Nữ nếu có việc gấp cần tìm Dương Chi Hách, ta lập tức dùng bồ câu thư tin cho hắn.” Đại thúc nói.
“Được.” Ta gật đầu.
“Chúng ta trước tiên cứ ở Đan Mai lâu chờ bọn hắn trở về đi. Vừa lúc ngươi bây giờ cũng không tiện bôn ba.” Lục mỹ nam nói, sau đó quay đầu phân phó đại thúc: “Ngươi đi dọn một phòng, cần phải mới và thanh nhã một chút.”
“Vâng.” Đại thúc thở dài lui ra.
Lục mỹ nam cẩn thận đỡ vợ lên lầu. Ai ~ ta buồn bực. Gần đây nôn ọe cũng bớt rồi, chỉ là ta lại đột nhiên rất thèm ăn, ngày càng béo mập. Chính vì điều này làm cho cái bụng bất đắc dĩ của ta càng phát lớn, đến là bước đi, giấc ngủ cũng càng trở nên khó khăn. Cũng may, chỉ mới mang thai tháng thứ năm, nếu như bưng nguyên cái bụng mang thai chín tháng, ta thật đúng là khóc không ra nước mắt. Ta tự an ủi bản thân.
Nhưng vừa đi lên vài bậc thang, lại nghe được có người lên tiếng rì rầm
Tiểu quan Giáp: “Cô nương nhà ai vậy, thu tinh mà cũng thu không tốt, để cái bụng lớn đến như vậy.”
Tiểu quan Ất: “Nhìn phương hướng, hình như là đến tìm Dương Chi Hách -!”
Tiểu quan Bính: “Tiểu Dương sao lại không cẩn thận như vậy, thi thố đã không tốt? Lại để người ta tìm đến tận nơi?”
Tiểu quan Giáp Ất: “Ta cảm giác được, là cô nương này cố ý để dính bầu với Tiểu Dương chúng ta -.”
“…” T_T Đừng có thảo luận về cái bụng của ta nữa có được không. Ta đã đủ buồn bực rồi…
Ngày hôm sau, Dương Chi Hách liền đưa Tiểu Lôi cùng trở về. Chính là, ta không nghĩ tới chính là…
Đại biến thái khi không cũng đi theo cùng về!
“Nhị Nữu, ta cũng biết ngươi … ác nữ như vậy không dễ gì…” đồng chí Tiểu Dương vừa vào phòng, mới nói được phân nửa đột nhiên dừng lại, sau đó khiếp sợ nhìn…bụng ta.
“Tỷ tỷ, chúng ta vì tìm ngươi mà phải…” Người tiếp theo hóa đá sau đồng chí Tiểu Dương chính là tiểu Lôi. “Hi ~!” Ta giơ tay lên, ngượng ngùng chào hỏi đồng chí Tiểu Dương cùng Tiểu Lôi. “Các ngươi cứ bình tĩnh! Bình tĩnh! Bởi vì ta cũng đã rất cố gắng bình tĩnh!” Ta quay qua hai người hóa đá nói.
“Phải rồi, Tiểu Si đâu?”
Căn phòng hoàn toàn yên tĩnh, không ai buồn trả lời ta.
“Đây là có chuyện gì ~?” Giọng nói Đại biến thái vang lên, ta theo âm thanh nhìn lại liền thấy Đại biến thái tựa người vào thành cửa nhìn ta, như cười như không. Nhưng mà theo kinh nghiệm của ta, ta cảm thấy bây giờ Đại biến thái đang rất tức giận, hậu quả sẽ rất đáng sợ!
Đại biến thái kia đột nhiên truyền đến một luồng âm khí khiến ta không khỏi lạnh buốt sống lưng rồi lan ra rét run cả người, đang muốn giải thích lại nghe Lục mỹ nam quay qua nói với mọi người.
“Là hài tử của ta!”
 ̄□ ̄|||, Lục mỹ nam… Lúc này, ta không cần sự hy sinh của ngươi! ! !
Không khí trong phòng lập tức thay đổi, vô cùng vô cùng quỷ dị. Tiểu Lôi và đồng chí Tiểu Dương tiếp tục hóa đá. Đại biến thái chỉ mỉm cười đi về phía Lục mỹ nam. Sau đó…
Duyên dáng nói với Lục mỹ nam: “Phải chắc chắn mới nói nha…!”
Lục mỹ nam đáp lễ: “Ta đối với năng lực của ta, cũng rất có lòng tin -.”
đồng chí Tiểu Dương cứng đơ người, quay đầu nhìn Lục mỹ nam và Đại biến thái một chút rồi lại cứng ngắc chuyển lại nhìn về phía ta, lại cứng ngắc nói: “Nhị…Nữu, ngươi này cũng…quá nhanh nha…”
“Không phải…” Ta vừa muốn giải thích nhưng không biết đột nhiên bị ai điểm trúng huyệt câm. Sau đó Lục mỹ nam đã đi tới, ân cần đỡ ta ngồi xuống giường.
“Nhị Nữu thân thể hiện tại không tiện, cần phải nghỉ ngơi nhiều. Có gì muốn nói, chúng ta ra ngoài rồi nói.” Dứt lời lại ôn nhu dắt đồng chí Tiểu Dương cùng Tiểu Lôi ra ngoài. Lúc đi ngang qua chỗ Đại biến thái còn làm tư thế mời khách. Vì vậy đoàn người cứ như vậy biến mất trước mắt ta. Ta há mồm ngồi ở trên giường, lại phát hiện hình như mình đã lại có thể nói chuyện? !
Bọn họ vừa mới đi chỉ một chốc, ta đã nghe ngoài cửa truyền vào tiếng đánh nhau kịch liệt, còn có vài tiếng hét chói tai của mấy tiểu quan. Còn không chờ ta đi ra ngoài, đồng chí Tiểu Dương liền vọt vào trước.
“Nhị Nữu a, ngươi thành thật chút đi, rốt cuộc là con của ai! Ngươi không nói, Đan Mai lâu sẽ bị hủy mất!”
Ta vội vàng đi ra ngoài. Tiếng đanh nhau bên ngoài chợt im, Đại biến thái đang nhiên còn nhàn nhã ngồi xuống uống trà dạo chơi, Lục mỹ nam thì mỉm cười kêu ta vào phòng nghỉ ngơi.
Chỉ là…mấy chỗ trên tường này – một đống hỗn độn này là đã xảy ra chuyện gì? = =
Đại biến thái nhẹ nhàng đặt chén trà xuống. Sau đó đột nhiên phi thân đến bên cạnh ta, ôm lấy ta rồi nói với Lục mỹ nam: “Ta giúp nàng về giường nghỉ ngơi.”
“Được!” Lục mỹ nam mỉm cười nhìn Đại biến thái trả lời.
Đại biến thái đem ta về lại giường, ta chỉ cảm giác được toàn thân đang run lên sợ hãi, nghĩ muốn nhanh chóng nói rõ ràng với hắn: “Đại biến thái, không phải như Lục sư huynh…” Ta còn chưa nói xong, Đại biến thái đã khoát tay một cái xé rớt áo ta. Nhìn chăm chú trước ngực ta một hồi.
Thôi xong…Đại biến thái muốn phát tiết rồi. Toàn thân ta toát ra khí lạnh.
Sau đó…Đại biến thái đột nhiên mỉm cười như hoa nở mùa xuân, còn dịu dàng đắp chăn cho ta.
Này, này rốt cuộc là hát tuồng gì đây a.
Ta còn đang buồn bực, Đại biến thái đã xoay người nói với những người vừa mới bước vào phòng -Lục mỹ nam và Dương Chi Hách: “Nhị Nữu vừa mới nói cho ta biết, đó là con của ta.”
Các ngươi…Tới cùng là đang làm cái gì? !
“Thật sao? !” đồng chí Tiểu Dương đột nhiên kích động.
“Ngươi thật sự có cốt nhục của Tư Đồ tiểu tử kia?” đồng chí Tiểu Dương đột nhiên vọt tới trước mặt ta.
Không xong rồi, đồng chí Tiểu Dương khẳng định là hiểu lầm ta đoạt Tư Đồ Dực của hắn!
“Không…” Được lắm = =, đứa nào, là đứa nào điểm huyệt câm của bà ! ! ! ! ! !
“Nào nào nào, mau mau nằm xuống đi, nói cho ta biết ngươi muốn ăn cái gì, ta đi làm cho ngươi!” đồng chí Tiểu Dương lập tức phi thường phi thường ân cần.
“Ta muốn ăn cung bảo kê đinh*! Cay một chút!” Ta thốt ra, A? ⊙_⊙ ta lại có thể nói chuyện rồi?
(*Cung bảo kê đinh: Là món thịt gà nạc chặt nhỏ(thường dùng thịt ức gà hay đùi gà), xào với hành tây, hành lá, ớt khô, đậu phộng dầu hào, xì dầu, dầu mè, tiêu, đường (có thể cho thêm ớt ngọt nếu thích ))
“Còn nữa, ta kỳ thật…” Lại bị điểm huyệt = =
… Rốt cuộc là ai, rốt cuộc là ai! Biến lão nương thành ra cái chốt mở a, muốn đóng muốn mở túy ý a! Chơi như vậy có vui không a ! ! ! ! Miễn bàn! ! !
Sau này ta sẽ giải thích vậy. Các ngươi thích thế nào thì cứ thế đi! Dù sao cũng chỉ còn một tháng.
Đương nhiên, ta lựa chọn không giải thích, còn có nguyên nhân khác. Đó chính là, ta hoàn toàn không ngờ nha, đồng chí Tiểu Dương nấu ăn quả thật là ngon quá đi a! ! ! !
Có thể là yêu ai yêu cả đường đi lối về nên đồng chí Tiểu Dương tựa hồ cũng không hề oán hận ta cướp Tư Đồ của hắn. Ngược lại còn vô cùng quý trọng ‘đứa bé’ trong bụng của ta.
“Nhị Nữu! Ngươi không nên cử động! Ta đến đây ta đến đây, ngươi đi nằm đi!”
“Nhị Nữu, hôm nay ngươi muốn ăn món gì, ta làm cho ngươi!”
“Nhị Nữu, xương sống thắt lưng không khỏe à, ta đấm bóp cho ngươi nha!”
Mọi người nói xem, ta làm sao đành lòng nói cho đồng chí Tiểu Dương biết chân tướng sự thật đây
╮( ̄▽ ̄)╭ Có đồng chí Tiểu Dương tỉ mỉ chăm sóc, Lục mỹ nam tuy không ở lại Đan Mai lâu nhưng cứ cách mấy ngày lại đến thăm ta một lần.
Ta lại hỏi thăm tin tức về Tiểu Si, đồng chí Tiểu Dương nói ngày hôm đó xảy ra hỏa hoạn xong liền thất lạc tung tích, hắn còn tưởng rằng Tiểu Si sẽ đi chung với bọn ta nữa! Ta không khỏi có chút lo lắng. Lại đi hỏi Đại biến thái có biết tin gì về Tiểu Si hay không, có thể sai phái người của hắn đi tìm được không. Mấy ngày sau Đại biến thái trở về nói cho biết, Tiểu Si đã về đến nhà, ta đây mới yên lòng.
Vì vậy, một tháng rất nhanh liền trôi qua…
Ngày bài độc cuối cùng cũng đến. Tối hôm đó ta đứng trước cửa sổ, bi thương ngắm nhìn ánh trăng.
“Nhị Nữu, ngươi làm sao vậy, ban đêm trời lạnh, còn không mau đi vào!”
“Béo phệ, ta…lập tức sẽ sinh non!” Ta ai oán nói. Sau này, không biết còn có thể ăn thức ăn do chính tay đồng chí Tiểu Dương nấu hay không. Nghĩ đến đây, ta liền vô cùng thương cảm.