Cuộc Sống Trêu Chó Chọc Mèo Của Nhị Nữu

Chương 42: Chương 42: Lục mỹ nam phát tiết.




Chương 41: Lục mỹ nam phát tiết.

“Ta làm sao có khả năng mang thai? Ba tháng trước ta vẫn còn ở Linh Sơn!” Sau khi đại phu đi khỏi, ta nói với Lục mỹ nam. Mà cũng coi như tự nói cho bản thân nghe-.

Lục mỹ nam trấn an vỗ vỗ ta, cho ta ngồi tựa lại trên giường. “Có thể chỉ là hiểu lầm, ta…trước đi ra ngoài tìm Dương Chi Hách cùng Tiểu Lôi, sau đó sẽ gọi một đại phu khác tới xem lại giúp ngươi.”

“Ừm.” Ta gật đầu. Nhưng trong lòng cũng rất thắc mắc, ba tháng trước? Ta ở Linh Sơn, hơn nữa là ở trong thánh địa người khác không thể vào được, khả năng tiếp xúc với giống đực chỉ có Lục mỹ nam, Tiểu Lôi, Thanh Long cùng bạch Hổ, ách… còn có sư phụ, haiz! Chính là, ta không có lý do gì đem bản thân dâng hiến cho ai đó trong bọn họ mà chính mình cũng không biết a. Nghĩ đi nghĩ lại một hồi lại càng thêm hoảng hốt. Thôi thì dứt khoát đừng nghĩ nữa, đợi lục mỹ nam tìm đại phu khác xem lại vậy.

Ước chừng khoảng một canh giờ sau, Lục mỹ nam đã trở lại, đi theo sau là một đại phu.

“Ta không tìm được bọn Tiểu Lôi. Nhưng ngươi đừng vội, ta nghĩ bọn họ không sao đâu, có Dương Chi Hách võ công cao cường chiếu cố bọn họ thì sẽ không có việc gì.” Đầu tiên Lục mỹ nam nói.

“Mấy ngày nay ngươi cứ dưỡng thương, ta sẽ lại…đi tìm bọn họ. Nếu thật sự không tìm được, chờ vết thương ngươi lành hẳn chúng ta sẽ lên kinh thành, Dương Chi Hách chắc cũng sẽ đưa Tiểu Lôi lên kinh-.” Lục mỹ nam sợ ta sốt ruột lại bổ sung.

Ta gật đầu, nhưng ta mơ hồ nhớ kỹ, lúc ta đang trong đám cháy, bên ngoài khách sạn có truyền đến tiếng đánh nhau, không biết có phải là đồng chí Tiểu Dương bọn họ bị người của Yến Vương phục kích hay không. Dương Chi Hách thì ta không phải lo lắng, chỉ là Tiểu Lôi và Tiểu Si khiến ta có chút không yên lòng.

“Đợi Đại sư tỷ lấy thuốc trở về, chân của ngươi sẽ khỏi rất nhanh thôi. Trước hết cứ để đại phu xem cái đã.” Lục mỹ nam an ủi ta.p>

Ta vươn ta cho đại phu bắt mạch.

“Cái…này…Xin hỏi vị cô nương này, người có từng lấy chồng?”

Ta lắc đầu.

Đại phụ mới tới liếc tà nhãn nhìn qua Lục mỹ nam, sau đó nói: “Cô nương, ngươi đây là đang có bầu. Hiện tại tuổi ngươi vẫn còn trẻ, đừng quá manh động…” Đại phu vừa nói vừa lắc đầu.

“Bao lâu rồi?” Tỉnh táo lâu như vậy, đối với kết quả này ta đã bình tĩnh hơn rất nhiều.

“Ba tháng. Cô nương không phải là muốn ta kê cho ngươi đơn thuốc phá thai đó chứ? Ta phải…nhắc nhở cô nương trước, thuốc này chính là rất hại thân, hại chết mạng đứa nhỏ thì không nói, hơn nữa rất có khả năng cả đời cũng không thể có con lại.” Đại phu vừa nói vừa liếc mắt nhìn Lục mỹ nam.

“Không cần, ngài kê một đơn thuốc điều dưỡng thân thể là được rồi.” Không đợi ta kịp phản ứng, Lục mỹ nam liền đáp lời trước.

Đại phu đồng tình nhìn Lục mỹ nam, gật đầu tán thưởng: “Nói thế mới đúng này, nam nhân nên gánh vác trách nhiệm của nam nhân.” Dứt lời liền đề bút viết một phương thuốc đưa cho Lục mỹ nam. Vừa viết vừa nói: “Một ngày hai lần, ba chén nước nấu còn một chén. Nhưng ta nói này tiểu tử, ngươi cũng nên thừa dịp lúc bụng cô nương nhà người ta còn chưa phát lớn, mau mau cưới người ta vào cửa mới là đúng đắn!”

Lục mỹ nam gật đầu xưng phải.

Đại phu sau khi rời khỏi đây, ta tiếp nhận phương thuốc dở khóc dở cười. Bất lực nhìn trời, chẳng lẽ ta thật sự phải tiếp nhận tin mình đã mang thai sao?

“Đừng nghĩ nhiều như vậy. Ăn trước một chút đi, ta vừa rồi có gọi tiểu nhị lát nữa sẽ đưa lên. Nhị Nữu ngươi đã một ngày chưa có ăn gì rồi.” Lục mỹ nam lấy đi phương thuốc trong tay ta, vỗ nhẹ người ta lúc này vẫn đang ngây dại nhìn trời. Ngay lúc Lục mỹ nam vừa nói, ta quả thật cảm thấy hơi đói liền gật đầu đồng ý. Y lời, chỉ trong chốc lát tiểu nhị liền gõ cửa đưa thức ăn vào. Bởi vì chân ta không tiện đi lại nên Lục mỹ nam bảo ta cứ nằm đó rồi xoay người bưng thức ăn tới, còn làm như muốn đút cho ta ăn. Ta chỉ là chân không thể động thôi, chứ tay đâu có bị cái gì, nếu cứ để Lục mỹ nam đút cơm thật là xấu hổ. Ta đang muốn tiếp nhận bát đũa, ngờ đâu lúc mùi thức ăn vừa xông vào mũi, ta đột nhiên có cảm giác dạ dày quay cuồng, sau đó nhờn nhợn một đống cổ vị bốc lên. Ta lập tức ngã đến bên giường …nôn một trận!

Nôn khan vất vả một hồi xong, ta đứng lên, cùng Lục mỹ nam trơ hai mắt nhìn nhau. Ta khi không lại…nôn ọe! ! ! ! ! !

Chẳng lẽ…ta thật sự trở thành Thánh mẫu? Lão Thiên a, ta ngay cả nghĩ cũng chưa bao giờ nghĩ sẽ làm Thánh mẫu, ngươi lại muốn ta làm Thánh mẫu tới cùng sao?

Ta mất tự nhiên nhìn Lục mỹ nam. Lục mỹ nam đón lấy bát đũa xong lại giúp ta tựa lưng ngồi lại. Nói: “Ta đi gọi chủ quán tới thu dọn một chút, dọn luôn thức ăn đi, lát nữa lại đem cho ngươi một ít cháo trắng vậy.” Sau khi Lục mỹ nam rời khỏi, một mình ta ở lại trong phòng khóc không ra nước mắt. ta…ta như thế nào mang thai được? Hơn nữa, bi thảm nhất chính là trai đẹp nhiều đến như vậy mà ta rõ ràng cũng chưa ăn được một người, có lý nào chưa ăn bánh đã phải trả tiền rồi? Điều này đối với một lang nữ mà nói, thực là một sự châm chọc lớn lao mà T_T

Lúc Lục mỹ nam bưng tới chén cháo trắng, ta một chút thèm ăn cũng không có, ăn vài miếng qua loa đại khái rồi ngả đầu ra ngủ. Được rồi, ta hiện giờ là phụ nữ có thai, dễ dàng mệt mỏi…. Ngủ thẳng đến nửa đêm, đột nhiên cảm giác trở mình không được. Ta mở mắt ra phát hiện có người đang ôm mình, còn ôm chặt đến nỗi khiến ta hít thở không thông. Đèn trong phòng đều tắt hết, ta nhìn không rõ là ai.

“Lục sư huynh?” Ta thử hỏi dò.

“Ừm, Nhị Nữu tỉnh rồi?” giọng nói của Lục mỹ nam.

“Ngươi sao lại?” Chạy đến giường ta mà ngủ? Ta thắc mắc.

“Đứa bé là của Tiểu Lôi sao?” Không đợi ta nói xong, Lục mỹ nam đột nhiên chen ngang.

“Không phải ! ! Ta căn bản ăn hắn không được!” Khẳng định không phải Tiểu Lôi-, nếu không ta đã sớm bị đánh chết rồi. “Tại sao?” Lục mỹ nam thắc mắc.

Ta thoáng chút ngây người, mới phát hiện câu trả lời của mình thật sự không ổn, vội vàng bổ sung: “Tiểu Lôi còn nhỏ như vậy, ta…ta nhất định dù có đói khát đến mấy cũng không ăn hắn-, ta không cầm thú như vậy.”

Vòng tay đang ôm tay ta có chút căng thẳng.

Ta hối, hình như nói như vậy lại càng không thích hợp! Vì vậy ta sửa miệng: “Không phải, không phải! Ý ta là, ta mặc dù cầm thú, nhưng ta tuyệt đối sẽ không phát tiết dục – vọng – với Tiểu Lôi-!”

Vì vậy, nắm tay ta càng xiết chặt hơn.

Ta đảo! Ta đây ăn nói vụng về-, càng nói càng xấu hổ, đành dứt khoát nói: “Tóm lại là ta chưa từng đụng tới Tiểu Lôi!”

“Vậy là của Thanh Long -?” Giọng nam âm hơi hơi phập phồng.

“Thanh Long?” Ta chợt nghĩ, ba tháng trước ở Linh Sơn là đoạn thời gian Thanh Long một mực giúp ta ngâm trong đầm nước trị thương, chẳng lẽ như vậy mà cũng có thai sao?

Thấy ta không nói, Lục mỹ nam hình như cho là ta chấp nhận, đột nhiên nói: “Lúc ngươi có dục vọng nhất định tìm hắn sao?”

“Không phải, ta…Lục sư huynh, ngươi muốn làm gì!” ta đang muốn đem nghi vấn trong lòng mình nói ra. Lục mỹ nam lại đột nhiên trở mình đè ta xuống dưới. Bởi vì dựa vào rất gần, ta thậm chí có thể nghe được tiếng hít thở dồn dập của hắn.

“Sau này nếu ngươi có nhu cầu dục vọng, ta có thể thỏa mãn ngươi!” Dứt lời liền hôn lên môi ta, rất mạnh bạo, nếu nói là hôn không bằng nói là gặm!

“Ngô… Ngô ngô… Ngô ngô ngô ngô ngô ngô ngô ngô… ( Lục sư huynh… Không phải như ngươi tưởng tượng đâu! )” Bởi vì miệng bị khóa chặt, ta chỉ có thể phát ra mấy tiếng ngô ngô.

Mặc dù Lục mỹ nam hôn rất thô bạo, nhưng hai tay lần cởi y phục của ta lại rất ôn nhu.

“Lục…sư huynh!” Lục sư huynh cuối cùng cũng thả miệng ta ra, ta kêu lên sợ hãi.

“Ta sẽ để cho ngươi rất thỏa mãn-.” Lục mỹ nam dùng hai tay đỡ lấy đầu ta, lại điểm nhẹ lên môi ta, âm thanh khàn khàn mang đầy từ tính chậm rãi phủ xuống bên tai ta

Vì vậy ta lập tức đã bị âm thanh này nhóm lên lòng xuân…

…Sôi ùng ục…ta vội nuốt nước miếng. Chờ chút -, Lục mỹ nam, ngươi có biết ngươi bây giờ rất mê người không!

Ta cố gắng nhịn không động tâm, mặc dù ta rất muốn ăn Lục mỹ nam.

Chính là…T_T

“Ta….Ta có…có thai.” Ta vội vàng nói trước khi bản thân mất đi lý trí.

Lục mỹ nam thoáng sửng sốt, tay vẫn đặt bên hông sườn của ta, nhìn ta chăm chú hồi lâu. Thích ứng được với bóng tối, ta có thể thấy viền mặt của Lục mỹ nam. Cùng với hô hấp của Lục mỹ nam, mái tóc đen mượt của hắn bay bay đảo qua cần cổ ta.

Nhìn Lục mỹ nam như vậy, tim ta đột nhiên đập mạnh không ngừng: “Lục…sư huynh.” Ta thở nhẹ.

Lục mỹ nam lập tức thoảng thốt, sau đó nhanh chóng ngồi dậy, vừa cẩn thận giúp ta đắp lại chăn rồi lại lần nữa nằm xuống bên cạnh ta. “Thật xin lỗi, Tiểu sư muội…” Lục mỹ nam hai tay ôm lấy ta, kéo đầu ta chôn vào lồng ngực hắn, sau đó nói.

“Ngủ đi, ta ôm ngươi ngủ.” Lục mỹ nam xoa xoa đầu ta, giọng nói ôn nhu dịu dàng.

“…” Ngươi nói xem làm sao mà ngủ lại được đây!

“Lục sư huynh.” Ta thấp giọng gọi.

“Ửm?”

“Ta…ta nghĩ muốn hỏi ngươi một chút. Có …loại thuốc nào uống vào sẽ khiến cho người ta trực tiếp mang thai không?” Ta thật sự nghĩ không ra đứa nhỏ này rốt cuộc là từ đâu tới-, chẳng lẽ vấn đề là ở độc dược mà vào phút cuối cùng Tranh Nhiên đã ép ta uống sao?

“Thuốc?” Lục mỹ nam thoáng sửng sốt “Ngươi có uống phải thuốc gì sao?”

“Là như vầy. Trước khi ngươi cứu ta, ta bị người ta ép nuốt vào một viên thuốc khó hiểu. Người kia nói nó có tên là hủ tâm tán. Nhưng sau khi ta nuốt vào, ngoại trừ trong bụng đau nhức một hồi còn lại cũng không có thấy chỗ nào không khỏe. Hủ tâm tán kia…có thể làm cho người ta mang thai không?” Nhưng hủ tâm tán, cái tên thuốc kỳ quái đáng sợ như thế, lẽ ra phải là khiến cho người uống vào chịu sự thống khổ mới đúng. Hay là…hay là Tranh Nhiên lấy nhầm thuốc rồi? Ta còn nhớ rõ nàng cầm hai cái bình thuốc giống y hệt nhau do dự thật lâu.

“Hủ tâm tán? !” Giọng nói Lục mỹ nam lập tức kích động. “Là ai hạ dược ngươi? Tranh Nhiên sao?” Lục mỹ nam khẽ xiết chặt tay ta, run run.

“A? ! Thuốc này…rất đáng sợ sao? Còn nữa, Lục sư huynh, làm sao ngươi biết Tranh Nhiên?” Thật kỳ quái, Lục mỹ nam làm sao biết Tranh Nhiên và chúng ta ở cùng nhau?

Lục mỹ nam sững ra một hồi mới trả lời: “Người gọi là Tranh Nhiên kia…ta chưa từng gặp nhưng có nghe Tiểu Chu Tước kể qua, hỏi ta có thấy nàng hay không. Ta nghĩ trong đoàn các ngươi, những người khác cũng không có khả năng ra tay với ngươi, nên nghĩ nhất định là nàng thôi.”

“Sao, à ừ, chính là nàng ép ta nuốt thuốc độc, nàng còn nói nàng là sát thủ của Yến Vương. Đúng rồi, hôm đó cũng do nàng phóng hỏa-.”

Lục mỹ nam ôm tay của ta, căng thẳng một lúc mới nói: “Hủ tâm tán là một loại độc dược rất khinh khủng. Nó khinh khủng không phải vì có nhiều độc, trên thực tế loại độc này cũng không hại chết người. Nhưng là, nó sẽ khiến người ta sinh ra ảo giác. Giống chính mắt nhìn thấy có rất nhiều sâu từ trong trái tim mình bò ra ngoài. Hoặc thấy bản thân bị một đám sâu bọ kỳ quái từ từ ăn tươi. Đồng thời cùng với những ảo giác này, thân thể cũng sẽ phối hợp cảm thấy đau đớn! Những ảo giác đó nếu không có thuốc giải sẽ cứ vậy liên tục tuần hoàn. Như thế, mặc dù thuốc không độc chết người nhưng so với trực tiếp giết người còn khinh khủng gấp trăm lần.”

Ta nghe mà đầu đầy mồ hồi lạnh, xem ra Tranh Nhiên thật sự đã đút lầm thuốc cho ta, nếu không trước khi đợi được Lục mỹ nam tới cứu, ta đã…phát điên mất rồi.

“Tranh Nhiên khi không sao lại có loại dược lợi hại như thế? Thuốc như thế không dễ dàng có được đúng không!” Trực giác cho thấy loại độc nào càng phi thường độc, càng phi thường đáng sợ thì lại càng khó kiếm.

“…” Lục mỹ nam không nói, hình như đang trầm tư suy nghĩ điều gì.

“Thuốc này…Chỉ có người của Quỷ Thần giáo – đệ nhất tà giáo trên giang hồ mới có thể có được. Nhưng phải là nhân tài có địa vị tương đối ới được học phép sử dụng.” Trong giọng nói Lục mỹ nam có một tia nghi vấn.

Quỷ Thần giáo? Nghe thật quen tai. Đúng rồi, ban đầu ở Linh Sơn lúc sư phụ cho ta xem cổ trùng được lấy ra cũng có nhắc qua cái tên này! Đó không phải là…có liên quan đến Đại biến thái sao? ? ? Ta đột nhiên lại nhớ đến lúc Đại biến thái nhận được mật báo khẩn cấp, vẻ mặt lập tức âm trầm hiếm thấy lại hình như có chút lo lắng. Đại biến thái ngươi cũng giống như ta đều bị lừa a, đồng chí Tiểu Dương vẫn còn thâm tình chờ đợi ngươi đó!

“Nhưng mà Lục sư huynh. Theo như ngươi nói thuốc mà Tranh Nhiên cho ta uống khẳng định không phải là hủ tâm tán rồi. Chẳng lẽ thật là có loại thuốc khó hiểu có thể khiến người ta mang thai sao?” Trời ạ, ta phải chấp nhận có con như vậy sao, nếu người ta hỏi cha của đứa bé là ai? Chẳng lẽ lại nói là…là Tranh Nhiên Orz!

Lục mỹ nam như có điều suy nghĩ, suy nghĩ một hồi lâu rồi mới nói nhỏ: “Có khả năng là…”

“Có thể là cái gì?” Ta vội vàng hỏi.

Lục mỹ nam đột nhiên khẽ cười, sau đó vỗ vỗ lưng ta: “Không có, hiện tại lo lắng cũng không làm được gì, trái lại cứ chờ Tiểu Chu Tước trở về rồi tính. Ngủ đi!”

“Lục sư huynh biết là thuốc gì sao?” Ta đương nhiên không chịu ngủ rồi, phải hỏi tới chứ.

“Làm sao có loại thuốc kỳ quái thế được. Nhị Nữu cứ an tâm sinh con đi!” Lục mỹ nam nói. Nhưng ta cảm giác được trong lời hắn nói tràn ngập vui vẻ khiến ta cứ thấy là lạ -!

Là trúng độc, không phải mang thai!

Hai ngày sau, Tiểu Chu Tước đã trở lại, thuốc mỡ sư phụ cho quả nhiên siêu cấp hiệu dụng, vừa xoa một lớp, cảm giác nóng rực – đau râm ran hoàn toàn biến mất. Tiểu Chu Tước thấy vết thương thê thảm của ta thì không dám nhìn, tức giận la lên: “Cái tên Tranh Nhiên kia, đừng để ta thấy mặt ngươi nữa! Nếu không ta nhất định phun lửa thiêu chết ngươi! ! ! ! !”

“Đúng rồi, Tiểu Chu Tước, ngươi có biết Dương Chi Hách, Tiểu Lôi còn có Tiểu Si đi đâu rồi không?” Ta hỏi Tiểu Chu Tước.

Tiểu Chu Tước lắc đầu rồi nói: “Ta xem Dương Chi Hách kia cũng có bản lĩnh. Nhị Nữu không cần lo lắng. Ban đầu bọn họ còn không chịu đi, chỉ muốn chạy vào tìm ngươi, đột nhiên lại xuất hiện rất nhiều người chặn đường Dương Chi Hách. Hắn chỉ trong nháy mắt đã giải quyết sạch sẽ không còn một mảnh. Sau ta lại thấy Lục sư đệ cứu được ngươi bay ra, thấy chân ngươi bị thương nghiêm trọng như vậy nên ta cũng không đi tìm bọn Tiểu Lôi mà trực tiếp bay về Linh Sơn lấy thuốc. Ta còn tưởng rằng Lục sư đệ nhất định có thể hội họp cùng với bọn họ rồi chứ, không ngờ lại bị thất lạc.”

“Còn có người ngăn cản Dương Chi Hách không cho hắn cứu ta?” Sao ta lại không nghe Lục mỹ nam kể gì hết.

“Ừm, nhưng lúc ấy cục diện hỗn loạn-, có lẽ Lục mỹ nam lo lắng thương thế của ngươi cho nên không để ý đến.” Tiểu Chu Tước nói.

“Có lẽ vậy. Xem ra chỉ có thể lên kinh tìm Dương Chi Hách, hy vọng hắn cũng đang tìm ta sẽ lên kinh thành hội họp.” Cũng có thể bọn họ đã đang trên đường lên kinh rồi. Chỉ không biết Đại biến thái có xử lý chuyện xong chưa, nếu hắn trở về tìm không được chúng ta có khi nào lại cho là chúng ta chạy trốn rồi…

“Yên tâm đi, có thuốc của sư phụ đây rồi, chúng ta lúc nào cũng có thể lên đường.” Lục mỹ nam đột nhiên xen vào.

“Đại sư tỷ, có thể còn phải phiền ngươi trở về Linh Sơn một chuyến nữa.” Lục mỹ nam nói với Tiểu Chu Tước, vừa lấy ra một cái lọ nhỏ đi đến bên cạnh ta.

“Không việc gì! Dù sao ta bay cũng rất nhanh!” Tiểu Chu Tước vui vẻ trả lời.

Lục mỹ nam đột nhiên nắm lên tay phải của ta, sau đó lấy ra một cây châm ghim vào ngón trỏ, trích ra vài giọt máu nhỏ vào trong cái lọ đó.

Lục mỹ nam đưa lọ đựng máu của ta cùng với một phong thư giao cho Tiểu Chu Tước: “Mang hai món đồ này giao cho sư phụ là được.”

Tiểu Chu Tước nhìn lọ máu một chút, lại nhìn ngón tay mới bị trích máu của ta hỏi: “Nhị Nữu lại có chuyện gì sao?”

Lục mỹ nam thần bí cười một tiếng, đáp lời Tiểu Chu Tước: “Nhị Nữu có khả năng là đang mang thai hài tử của ta.”p>

Cái gì? ! ˙▽˙. ta sặc, thiếu chút cắn phải đầu ngón tay mình.

“Khụ…Khụ khụ, không phải…Tiểu…” Ta còn chưa nói xong đã bị Tiểu Chu Tước cắt ngang.

“Thật sao! ! ! ! ! ! ! Như vậy thật tốt quá, ta đi liền đây!” Dứt lời liền hóa thành con chim xì xì bay đi!

T_T … Tiểu Chu Tước, nghe ta nói cho hết lời có được hay không a….Đây là chuyện xấu! Là chuyện xấu ! ! ! ! !

Ta giơ ột tay, bất lực nhìn Tiểu Chu Tước đã bay xa rồi. Sau đó quay đầu, rưng rưng căm tức nhìn kẻ đã phao tin bậy với Tiểu Chu Tước – Lục mỹ nam. Họ Lục kia -! Ngươi nói vậy là muốn cái gì! ! ! ! ! !

“Ố, hôm qua ta nghĩ thông rồi. Thanh Long là thú, người và thú kết hợp không có khả năng thụ thai-. Ngươi lại khẳng định không phải là của Tiểu Lôi. Ta nghĩ khả năng chính là con của ta.” Lục mỹ nam vô tư – vô tội nhìn ta nói! ! ! ! !

“Có phải của ngươi hay không, chỉ cần ngươi nghĩ ra hay sao? Ngươi…Ngươi cùng ta căn bản là không…sẽ không…”Câu nói kế tiếp ta đột nhiên bị kẹt từ, không biết phải nói như thế nào.

“Sẽ không cái gì?” Lục mỹ nam mỉm cười, tiếp tục ra vẻ vô tội nhìn ta.

“Chúng ta căn bản chưa từng hoan hảo! ! ! ! !” Ta phát điên. (hoan hảo: vui vẻ, ý là chưa từng ân ái, mây mưa…)

Lục mỹ nam rất ôn nhu – rất ôn nhu cười cười, sau đó chậm rãi mở miệng nói: “Chưa chắc nha. Nhị Nữu ngươi háo sắc như vậy. Nói không chừng vào buổi tối đẹp trời nào đó, len lén vào phòng của ta, thừa dịp ta ngủ say mà ….”

“Ta không có…” Orz…lạy ngươi, Lục mỹ nam, chỉ với võ công của ngươi, ta làm sao có khả năng thừa dịp ngươi không biết gì mà OOXX ngươi chứ, nếu có thể làm ta cũng đã làm từ sớm rồi!

“Tốt lắm tốt lắm. Nhị Nữu đừng nghĩ nữa, chờ Tiểu Chu Tước về rồi sẽ biết thôi!” Lục mỹ nam dịu dàng an ủi ta.

Vì sao ta cứ có cảm giác nụ cười của Lục mỹ nam vô cùng, vô cùng quỷ dị…

“Nếu như có thật, đứa con trong bụng ngươi cũng cần phải có một người cha mà!” Lục mỹ nam lúc nãy còn dương dương nụ cười quái thú, bây giờ lại nghiêm túc nói với ta.

Lục mỹ nam…Ngươi đang nhiên…chủ động đứng ra làm gian phu…Cảm động quá! Mấy ngày kế tiếp, Tiểu Chu Tước vẫn chưa về. Cơn nôn ọe của ta càng ngày càng nghiêm trọng. Ngoại trừ cháo trắng ra, món gì cũng không thể ăn, mùi gì cũng không thể ngửi. Ngay cả tiểu nhị bưng cơm mà trên người có mang theo mùi khói dầu cũng khiến ta phun…Ta khóc không ra nước mắt, vuốt bụng, con à, ngươi nói cho ta biết, ba ba của ngươi là ai, sao lại khó chiều như vậy a!

Mà mà mà…Khinh khủng nhất…chính là! Sau khi Tiểu Chu Tước đi được mười ngày, bụng của ta khi không lại bắt đầu hơi phình ra! Được rồi, ta tuyệt vọng chấp nhận – - Ta từ Thánh Nữ biến thành Thánh Mẫu – - là sự thật T_T

Vì vậy, ta mỗi ngày đều xoa bụng, rưng rưng nhìn trời, ta oan ức quá đi mà. Tiểu Chu Tước, sao ngươi còn chưa trở về a… Lại bất đắc dĩ đợi thêm năm ngày, rốt cuộc cũng đợi được đến lúc Tiểu Chu Tước bay trở về. Tiểu Chu Tước vừa vào phòng liền đưa cho Lục mỹ nam một phong thư. Lục mỹ nam nhận thư mở ra xem xong, lộ ra một vẻ mặt ‘cũng là như vậy’. Sau đó gấp thư lại.

“Lục sư huynh, sư phụ rốt cuộc là nói thế nào a? !”Ta vội vàng hỏi.

“Sư phụ nói, ngươi bây giờ chính là một phụ nữ đã mang thai hơn ba tháng rồi.” Lục mỹ nam trả lời.

Sự thật là như vậy thật sao! Orz ta cảm thấy tia hy vọng cuối cùng cũng tan biến rồi.

“Nhưng mà thật ra ngươi cũng không có mang thai!” Lục mỹ nam mỉm cười thở hắt ra,

⊙_⊙? ! Đây lá ý gì? Tại sao nói ta là phụ nữ có thai rồi lại nói ta không có mang thai?

“Ngươi chỉ là trúng độc.” Lục mỹ nam giải thích. “Chất độc này rất kỳ lạ. Sau khi ăn vào, thoạt nhìn người ta giống như người mang thai ba tháng thông thường. Bất luận là từ khí huyết hay thể chất đều thật sự giống như người đang mang thai. Lúc này, người ta sẽ bị nôn ọe, hay buồn ngủ, khẩu vị cũng đột nhiên thay đổi, bụng cũng sẽ từ từ nhô lên. Mãi đến ba tháng sau, bề ngoài cũng sẽ giống như người đang mang thai sáu tháng.” Lục mỹ nam dừng lại một chút.

“Ba tháng sau sẽ như thế nào?” Ta hỏi dồn.

“Sau ba tháng, ngươi sẽ đột nhiên đẻ non. Nhưng trên thực tế chỉ là xuất huyết nhiều. Sau khi xuất huyết xong, bụng của ngươi sẽ phục hồi như cũ, những cái khác cũng khôi phục bình thường.” Lục mỹ nam bổ sung xong.

“Cái gì? ! Ý ngươi là, ta phải chấp nhận làm phụ nữ có thai ba tháng nữa, sau đó chờ đợi bị đẻ non? ? ? !”

Lục mỹ nam gật đầu. “Nhị Nữu, ngươi bây giờ cả về tâm lý lẫn sinh lý đều hoàn toàn giống phụ nữ có thai, không nên kích động, không tốt cho thân thể.” Lục mỹ nam mỉm cười.

“Vậy, vậy nếu là độc, sư phụ có…thuốc giải hay không?” Ta không muốn mang thai đâu T_T ~

“Sư phụ nói, hắn rất thông cảm với ngươi, nói ngươi hãy an tâm chờ đợi đẻ non đi, loại chất độc này khó giải, chỉ có thể chờ lúc xuất huyết sẽ bài độc tố xuất theo ra hết thôi.” Lục mỹ nam mỉm cười nhìn ta.

“Cái gì cơ, thì ra là trúng độc! Ta còn tưởng rằng các ngươi thật sự có con có thể cho ta chơi cơ.” Tiểu Chu Tước bất mãn bĩu môi.

Đầu ta đầy vạch đen…Tiểu Chu Tước, cái gì gọi là… cho ngươi chơi?

“Lần sau nhất định không để ngươi thất vọng.” Lục mỹ nam đột nhiên nói với Tiểu Chu Tước

Ta đảo! Cái gì gọi là…lần sau! ! ! p>

Vì Tiểu Chu Tước đã trở về, Lục mỹ nam liền đi chuẩn bị xe ngựa. Chân ta mặc dù chưa khỏi hẳn nhưng có thuốc của sư phụ nên có thể cử động nhẹ lại được, thế nhưng Lục mỹ nam vẫn cố ý ẵm ta lên xe.

Lo lắng ta hiện giờ là ‘phụ nữ có thai’, dọc đường chúng ta đi rất chậm, ngay cả như thế ta vẫn bị nôn ọe đến thất điên bát đảo. Bởi vì mấy ngày nay ta vẫn không thể ăn ngon nên ngoại trừ cái bụng cứ lớn dần lên còn thì nơi nào cũng không có lớn. Cho nên, Lục mỹ nam càng cho xe đi chậm lại! Cứ như vậy, lộ trình căn bản chỉ cần chừng nửa tháng lại bị chúng ta kéo thành một tháng. Mà đến lúc chúng ta chỉ còn cách kinh thành một đoạn ngắn nữa, chỉ thấy một đám người vây xem quanh một cáo thị rất náo nhiệt. Tiểu Chu Tước bỗng chỉ vào tờ cáo thị dán ngoài cửa thành kêu lên.

“Nhị Nữu, Nhị Nữu, người trong tranh này hình như là ngươi a!”

“Giống ta?” Ta tò mò xuống xe nhìn xem. “Ừm, cũng thật là giống nha!” Ta gật đầu.

Ta vừa đến trước tờ cáo thị, đám người vốn ồn ào đột nhiên yên lặng.

“Tiểu Chu Tước, ngươi đọc thử xem trên đó viết cái gì?” Ta nói khẽ với Tiểu Chu Tước, ta biết mấy người này… không thể nghe được Tiểu Chu Tước nói chuyện-, nhìn bên ngoài chỉ giống như ta đang tự lầm bầm làu bàu một mình.

“Ừm”

“Lệnh truy nã. Cô gái này tại Đông Phương trấn giết người cướp của xong còn phóng hỏa đốt khách sạn, hiện đang bị truy nã. Người nào báo được tin tức thưởng hai lượng, tróc nã về quy án được thưởng năm mươi lượng!” Tiểu Chu Tước đọc xong.

Phốc…! Ta phun.

“Cái gì? ! Ta trị giá năm mươi lượng?” Ta kêu lên sợ hãi.

Quần chúng vây xem chung quanh đột nhiên đều nhìn về phía ta với ánh mắt vô cùng khinh khủng.

Sau đó trong đám người vây xem không biết là ai, đã hét to một tiếng: “Kẻ giết người A! ! !” Tiếp theo cả đám người nhao nhao chạy tứ tán, trước tờ cáo thị chỉ còn lại có ta cùng Tiểu Chu Tước…

“Lục sư huynh. Xem ra chúng ta không vào được rồi.” Hai tay ta cầm tờ cáo thị truy nã giơ lên phất phất, nói với Lục mỹ nam đứng cách đó không xa.

“Không sao, nương tử, phu quân cam đoan ngươi có thể đi vào.” Lục mỹ nam dắt ngưạ xe đi tới, dịu dàng nói.

Nghe vậy ta lại phun! Lục mỹ nam, ngươi từ gian phu thăng cấp làm phu quân từ khi nào vậy?

Nhưng không đợi ta kịp kháng nghị hành vi tự thăng cấp của Lục mỹ nam, sĩ binh canh giữ cổng thành đã đi về phía chúng ta.

Lục mỹ nam kéo ta qua, quay lưng về phía binh lính, sau đó nhẹ nhàng đặt tay lên mặt ta đảo qua, ta chỉ cảm giác hai bên chân mày hơi nhoi nhói giống như bị kim châm. Ta đưa tay lên sờ lại bị Lục mỹ nam cản xuống.

“Chính là hắn!” Một người đàn ông ăn mặc nghèo nàn chỉ về phía ta. Vì vậy, ta cùng Lục mỹ nam lập tức bị một đám binh lính vây vào một vòng tròn.

“Vị…quan gia này, ngài đây là?” Lục mỹ nam thở dài nói với sĩ binh đứng đầu.

“Có người cấp báo vị cô nương này chính là tội phạm lẩn trốn trong lệnh truy nã này.” Quan gia dẫn đầu trả lời, khẩu khí thật không tốt lành gì.

“Oan uổng quá, ta cùng mẹ của con ta chỉ muốn lên kinh thăm người thân. Mẹ của con ta làm sao mà có thể thành tội phạm giết người khó hiểu như vậy. Xin quan gia minh xét!”

“Nương tử của ngươi?” Sĩ binh cầm đầu nhìn ta đánh giá rồi hỏi.

“Vâng, mẹ của con ta bây giờ đang mang thai hài tử. Ta đưa mẹ của con ta về nhà mẹ đẻ để tiện nhờ trông nom. Quan gia, me của con ta đã hoài thai được năm tháng rồi, thân thể như vậy, làm sao có khả năng chạy đi giết người.” Lục mỹ nam nhất mực cung kính nói.

Sĩ binh cầm đầu kia lại nhìn cái bụng đang nhô ra của ta một chút, trong ánh mắt cũng lộ ra một tia nghi hoặc. Lục mỹ nam lại móc ra một thỏi bạc đặt vào tay sĩ binh dẫn đầu. “Quan gia, ta biết là bộ dáng nương tử ta có chút giống vối tội phạm giết người, nhưng quan gia nhìn kỹ một chút, kỳ thật mẹ của con ta cùng tội phạm kia thật sự cũng không giống lắm mà, đặc biệt là đôi mắt này.”

“Đội trưởng, ta cũng thấy nàng cùng người trong bức họa có chút không giống nhau!” Một tiểu binh lại gần sĩ binh cầm đầu nói nhỏ bên tai.

“Đúng là có chút không giống.” Sĩ binh dẫn đầu kia lại đánh giá ta, nhận bạc rồi nói với Lục mỹ nam: “Nương tử ngươi đã có thai, cũng đừng ra ngoài chạy loạn. Chúng ta có thể nhìn hai người không giống, nhưng người khác không phải nhất định cũng thế đâu.”

“Vâng vâng vâng, quan gia thật là có mắt tinh tường.” Lục mỹ nam khen tặng.

“Lần sau nhìn người nhìn cho kỹ một chút! Đừng có chưa biết là mèo hay chó đã vội chạy đến báo!” Sĩ binh dẫn đầu kia lên tiếng mắng cho người đàn ông ăn mặc nghèo nàn dẫn họ tới một trận, sau đó mang theo tiểu binh của hắn rời đi.

Người đàn ông kia nhìn ta nghi hoặc, thì thào tự nói: “Kỳ quái, vừa mới nãy nhìn còn rất giống mà. Như thế nào gặp lại, lại có cảm giác không giống nữa nhỉ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.