Editor: Waveliterature Vietnam
Phó đạo diễn Lâm nhớ lại cô gái có khuôn mặt thật xinh đẹp, kiều diễm khi nãy, không khác nào một cây tường vi, đột nhiên trong đáy mắt ánh lên một sự thèm thuồng.
Thấy vậy mắt Hàn Phương sáng lên, yểu điệu dựa vai vào anh ta: “Vậy nếu như nhà đầu tư hài lòng thì có phải vai phụ lần này, thuộc về em không.”
Từ lúc bắt đầu Phó đạo diễn Lâm đã đề cập phía nhà đầu tư lai lịch không hề tầm thường, nên muốn tìm người để thử đầu tiên.
Trong lòng Hàn Phương liền nảy ra ý đồ để bản thân tự trải nghiệm nhưng mà cô ta lại đang được Phó đạo diễn Lâm bao dưỡng… Chưa kể còn nghe nói người này yêu cầu rất cao, sắc đẹp bình thường ắt sẽ không lọt vào mắt được.
Nếu như để mình tới cửa làm người kia thấy chướng mắt… Đến lúc đó chỗ dựa là Phó đạo diễn Lâm này mất đi thì chẳng phải cái được không đủ bù cái mất sao!
May sao lúc bản thân đang còn cân nhắc thì Phó đạo diễn Lâm vô tình tiết lộ rằng ở trên giường người đó chơi trò gian không ít, đã vậy rất thích chơi sex. Đã có tin đồn đùa chết người trên giường nên trong nháy mắt cô ta liền bỏ đi ý định đó.
Đột nhiên cô ta nghĩ đến Trì Vi, cố ý đánh tiếng, cuối cùng tạo nên cục diện như bây giờ!
“Được, theo nàng, tất cả đều theo nàng!”
Phó đạo diễn Lâm đồng ý cười, bàn tay kia vẫn không ngừng xoa xoa trên người cô ta.
“Chúng ta cần làm ngay, hãy đem người giới thiệu đi!”
Vừa nói Hàn Phương vừa nghĩ làm sao để có thể lừa gạt được Trì Vi.
Phó đạo diễn Lâm hơi nhíu mày hỏi: “ Làm sao, biết đâu cô ta không muốn thì sao.”
Nhắc tới điều này tự nhiên khuôn mặt Hàn Phương tràn đầy căm hận nói: “ Anh không biết sao, cô ta mặt ngoài thì giả bộ thanh cao đáng yêu! Nhưng ở sâu bên trong, sớm đã ngủ nát với người bao dưỡng rồi…”
Nghe những lời cô nói, Phó đạo diễn Lâm kia cũng chẳng hề để tâm, coi như có được bao dưỡng thì đối phương cũng chẳng phải người có quyền thế gì.
Bằng không, dựa vào sắc đẹp hiếm có, cô ta đã sớm bước chân vào làng giải trí, chứ không phải ở lại cái Học Viện không có chút tiếng tăm này.
Chờ cho việc đầu tư thuận lợi, bản thân phải là người ngủ trước… Biết đâu sẽ cân nhắc xem có nên bao dưỡng đối phương không!
Dẫu sao đối với hắn, Hàn Phương này cũng đã hơi nhàm chán, con người lòng tham không đáy, không biết hài lòng với vị trí thấp kém của cô ta, đúng là không tự biết mình!
Hàn Phương cố nhẫn nhịn cơn buồn nôn, chủ động hầu hạ Phó đạo diễn Lâm, mặc kệ bàn tay của hắn ta vẫn đang tùy tiện xoa xoa khắp cơ thể và trong miệng còn kêu lên một vài tiếng rít.
Hết cách rồi, chỉ có như vậy thì một người tài năng như cô ta mới có thể mở rộng danh tiếng của bản thân.
Lúc này cô nghĩ đến những người bao dưỡng Trì Vi, đi xe đều là bản giới hạn, trong lòng nảy sinh sự ghen tỵ sâu sắc.
Không sao, chỉ cần sau chuyện này, dù chỉ một chút Trì Vi cũng sẽ không ngóc đầu lên được… Đến lúc đó mọi người đều biết, liệu người kim chủ kia còn có muốn đứng sau cô ta.
Chưa bước chân vào làng giải trí mà đã sa đọa, nhất định cô ta sẽ trở thành một thứ đồ chơi, vĩnh viễn đời này cũng không đứng lên được!
…
Bước ra khỏi Học viện, Trì Vi liền rút điện thoại gọi lại cho bên kia, đó chính là bác sĩ chuyên khoa tim mạch.
Chung quy vì nhớ rằng thân thể Bạc Dạ Bạch không được khỏe, xuất phát từ sự bù đắp tâm lý cho anh ta nên Trì Vi đã lén lút bỏ một số tiền lớn, điều người đến Giang Trạch giúp đỡ kiểm tra và điều trị.
“Trì tiểu thư, Bạc tiên sinh đã trực tiếp từ chối điều trị, thậm chí tôi còn chưa gặp mặt anh ấy được một lần!”
Ở đầu dây bên kia, bác sĩ nói chuyện giống như mình đã bị xem thường.
Nhất thời Trì Vi ngẩn ra, tay nắm chặt điện thoại: “Anh.. Có đề cập rằng, anh là do tôi đưa đến không.”
“Đương nhiên là có nhắc đến, chỉ là Bạc tiên sinh nói…”
“Anh ấy nói gì.”
Đột nhiên trong lòng căng thẳng, Trì Vi nín thở hỏi rồi đợi câu trả lời từ đối phương.
“Bạc tiên sinh nói, trò chơi đã kết thúc rồi, đừng liên lạc lại làm gì.”
Nghe xong Trì Vi ngơ ngác, trong phút chốc vô thức cắn môi, cảm giác có chút thất vọng và mất mát.
“Trì tiểu thư, nếu không chữa trị nữa, cô không cần phải thanh toán khoản còn lại. Chỉ là, tiền đặt cọc thì không thể trả lại…”
Không đủ kiên trì để tiếp tục nghe anh ta nói, Trì Vi cúp điện thoại một cái, trở nên trầm mặc trong vài giây.
Một lúc sau, nhẹ nhàng lẩm bẩm: “Như vậy cũng được, coi như… ta chẳng nợ anh điều gì.”
Trên đường về nhà Trì Vi mở cuộc trò chuyện với bạn thân ra.
(Vi Vi bảo bối): Đáp ứng được tiêu chuẩn thử vai, lại một làm sóng căm phẫn kéo đến như cũ (Mỉm cười.jpg)
(A Nguyễn cô nương): Vi Vi cố lên, cậu là lợi hại nhất (Cổ vũ.jpg)
(Tinh Tầm ca ca): Nâng cao kỹ năng, nâng cao kỹ năng, nâng cao kỹ năng diễn xuất, việc quan trọng nhắc lại lần ba (Khinh thường.jpg)
Trì Vi thấy thật đau đầu, không phải cô không muốn nó tăng lên mà là nhiều lần đóng phải phim tình cảm, cô không có cách nào để nhập tâm vào nội dung bộ phim.
Tiện tay nhắn vài tin, đang định đóng cuộc trò chuyện thì đột nhiên tin nhắn của Nguyễn Nguyễn nhảy lên.
( A Nguyễn cô nương): @Vi Vi bảo bối, @Tinh Tầm ca ca… Muội có thể tìm tới ân nhân được rồi.