Editor: Waveliterature Vietnam
Trong ba người, Nguyễn Nguyễn là có số phận lận đận nhất, từ nhỏ đã là trẻ mồ côi, lớn lên ở một côi nhi viện.
Khi còn bé, cô bị bệnh nhưng không có tiền chữa trị, kém chút nữa tính mạng cũng khó mà giữ được.. Nhưng may sao, đã có một người trẻ tuổi cứu giúp cô, còn cụ thể đến quá trình, Nguyễn
Nguyễn rất thẹn thùng và không hề kể chi tiết.
Chỉ biết là cô ấy vẫn nhớ người đó, luôn nghĩ ngày gặp lại sẽ tìm cách báo đáp.
(Vi Vi bảo bối): Hắn là ai vậy. Bây giờ đang ở đâu! Tò mò quá, nhanh để chúng ta gặp gỡ đi nào!
(Tinh Tầm ca ca): Ha, chiếc đao lớn đã được chuẩn bị sẵn sàng, dám để cho Nguyễn Nguyễn nhà chúng ta khổ sở chờ đợi mấy năm, nhất định phải đòi lại món nợ này!
Ngay lập tức Nguyễn Nguyễn im lặng trong vài giây, sau đó mới trở lại với dòng tin nhắn nhẹ nhàng.
(A Nguyễn cô nương): Nhưng ân nhân không nhận ra tôi, đợi lần gặp mặt sau, cùng anh ta kết thành bạn bè, tôi sẽ để cho mọi người gặp mặt… Có được không.
Ít nhất đối với Nguyễn Nguyễn, cô vẫn luôn hướng về Trì Vi và Cung Tinh Tầm.
(Vi Vi bảo bối): Bạn. Có phải là thiếu chữ không nhỉ… Nên thêm chữ “Nam” vào mới đúng!
Tinh Tầm ca ca: “ Đánh gục hắn, đánh gục hắn, đánh gục hắn, nhắc lại lần ba.
(A Nguyễn cô nương): Vi Vi, A Tầm, cảm ơn mọi người, nếu như không đến vũ hội của Lệ Gia thì, không còn cách nào để gặp lại…(Thẹn thùng.jpg)
Trì Vi ngẩn người ra, người ở tiệc khiêu vũ của Lệ Gia sao. Vậy thì, thân phận của đối phương là gì!
Tuy nhiên, cuối cũng Nguyễn Nguyễn cũng đã gặp được ân nhân của mình, điều này mới là điều quan trọng.
Lại trêu chọc cô vài cô, Trì Vi kết thúc cuộc trò chuyện, quyết định sẽ không suy nghĩ lung tung nữa, nên dành phần thời gian còn lại để luyện tập cái gọi là kỹ năng diễn xuất kia!
…
Cho đến gần cuối tuần của một tuần đầu tháng mười, cô mới nhận được thông báo thử vai.
Vì luyện tập để nâng cao kỹ năng diễn xuất nên Trì Vi phải thức khuya, cho đến khi cô rời khỏi giường vào ngày hôm sau thì đã là qua buổi trưa.
Chuẩn bị qua một xíu, Trì Vi bước xuống lầu, vừa bước xuống đã thấy trong phòng khách một cảnh tượng thật náo nhiệt và vui vẻ.
“Vi Vi, chiều nay con có rảnh không. Ngày mai là sinh nhật của An An, từ sớm đã mời một ít bạn bè đến Xuân Giang Thu Dạ, nếu như con cảm thấy hứng thú thì ghé qua xem một chút.”
Đằng sau Diệp Tố Chi nói gọi một câu.
Xuân Giang Thu Dạ, đây là chốn ăn chơi có tiếng của thành phố này,chưa kể còn có chi nhánh ở không ít nơi khác.
Sinh nhật.
Đôi mắt sáng của Trì Vi bỗng nhiên chìm xuống, cô nhìn những ngọn nến đủ sắc màu trên bàn, thuận tay cầm lên một cây rồi tiếp tục nghe Diệp Tố Chi nói chuyện: “ Tuy nhiên nếu con không tới thì cũng không sao. Bởi ngày mai mới là buổi tiệc rượu chính thức…”
Diệp Tố Chi vừa mới nói xong thì đã thấy Trì Vi bẻ gãy ngọn nến trong tay, sau đó từ từ xoay người lại rồi đáp: “Từ khi mẹ tôi không có ở đây, tôi đã không còn tiếp tục tổ chức sinh nhật! Tố chi di, nếu như người còn muốn tiệc rượu mừng sinh nhật Trì An thuận lợi thì cũng nên biết mình một chút, bớt trêu chọc tôi lại.”
Dứt lời Trì Vi nhếch đôi môi đỏ mới son lên cười một nụ cười đầy mỉa mai.
Sau đó cô bỏ lại ngọn nến đang đứt rời kia, ung dung bước ra khỏi Trì Gia.
Có thể sau buổi thử vai chiều nay, cô sẽ đến Giang Trạch một chuyến.
Nhất thời nghĩ đến lá thư của Trì An, hình như đó chính là lời mời đại ca ca đến buổi tiệc rượu sinh nhật của cô ấy.
Âm thầm thương nhớ người ta ròng rã sáu năm trời chưa từng một lần gặp mặt.
Bạc Dạ Bạch hẳn là món quà sinh nhật mà Trì An ao ước nhất, nhưng cô lại là một người chị độc ác, làm sao có thể thỏa mãn tâm nguyện của “Cô bé Lọ Lem” đây!
…
Vào buổi chiều, bầu trời nghiêng mình thành một mảnh tăm tối, gió lạnh ở khắp nơi thổi vào da thịt không khác nào kim đâm.
Mùa thu và mùa đông ở thành phố này rất nhiều mưa, và trước lúc tuyết rơi thì mưa lại càng nặng hạt hơn.
Trì Vi tới trước cổng Học viện Ngôi sao, chờ hai ba tiếng đồng hồ mới nhận được tin tức nói rằng địa điểm thử vai đã bị thay đổi thành đêm mùa xuân Giang Thu.
Đọc xong tin này, trong lòng Trì Vi có một cảm giác thật nực cười, đúng là oan gia ngõ hẹp, trời sinh bất hòa!
Diệp Tố Chi nói Trì An cũng tổ chức tiệc sinh nhật ở Xuân Giang Thu Dạ, mà cô lại muốn đến buổi thử vai… Cũng may Xuân Giang Thu Dạ được xay tách biệt ra, nơi cô đến là khách sạn và câu lạc bộ.
Khách sạn cùng chỗ với câu lạc bộ cách nhau khoảng chừng ba tòa nhà.
Đến câu lạc bộ, Trì Vi nhìn số phòng ở lầu một rồi đi vào trong tìm kiếm.
Câu lạc bộ này được trang trí nghiêng về phong cách mờ ám, nhìn vào có cảm giác đồi trụy xa hoa, khiến người ta dễ bị thu hút mà đắm chìm.
Tìm được phòng, Trì Vi liền đẩy cửa bước vào.
Đầu tiên cô nhìn thấy Phó đạo diễn Lâm, bên cạnh là Hàn Phương cùng mấy nữ sinh xa lạ khác, sắc đẹp của họ đều không tầm thường, hình như là đến từ học viện điện ảnh khác, cùng nhau tụ về một chỗ để thử vai!
“Trì Vi, còn thiếu mỗi cô! Nếu người đã đến đông đủ như vậy thì mời tất cả lên lầu.”
Phó đạo diễn Lâm vừa nói vừa lén lút nhìn Trì Vi, dắt theo đoàn người tiếp tục bước lên lầu.
Xuân Giang Thu Dạ, có tổng cộng mười một tầng, nhưng ở đây có một quy định… Tính từ lầu dưới, càng lên cao thì chi phí càng đắt hơn, đột nhiên lúc này thang máy dừng ở tầng chín, tất cả mọi người đều bước ra!
Trì Vi nghe loáng thoáng các nữ sinh đang bàn luận khe khẽ rằng người ở tầng chín nếu không giàu sang thì cũng phải cao quý lắm.
Ngay lập tức Phó đạo diễn Lâm dẫn mọi người đi đến cửa phòng khác rồi tự mình đi vào chào hỏi trước.
Sau đó mở hé cửa phòng, ra hiệu cho các cô đi vào.
Đứng ở ngoài cửa nhìn thấy vài ánh sáng lờ mờ thêm mấy tên đàn ông đang ngồi chỗ đó, Trì Vi liền nhíu mày: “ Phó đạo diễn Lâm, không phải nói tới để thử vai sao… Vậy đây là ý gì.”