Cuộc Tương Ngộ Sai Lầm

Chương 167: Chương 167




Editor: Waveliterature Vietnam

Vũ hội nhà họ Lệ tất cả khách mời đều là thiên kim nhà danh giá, khung cảnh đương nhiên hết sức náo nhiệt.

Trì An đeo mặt nạ, vừa bước lên du thuyền, liền nghe được chuyện “Trì Vi bắt nạt Trân Trân“.

Đối với loại chuyện này, cô từ lâu đã không còn cảm thấy ngạc nhiên nữa.

Trì Vi, người chị kế này trời sinh đã luôn luôn nổi bật, cho dù có mất hết danh phận hay tên tuổi, thì vẫn sẽ như cũ, tồn tại không bị lu mờ.

Còn cô tuyệt nhiên trái ngược lại, Trì An thích yên tĩnh, ngoại trừ việc cùng các thiên kim khác nói chuyện phiếm vài câu, thời gian còn lại đều không tiếp xúc với bên ngoài.

Thời gian chậm chạp trôi qua, lại nghe tin Lệ đại tiểu thư sức khỏe không tốt, cho nên không muốn xuất hiện.

Nhất thời cảm thấy hết sức vô vị, sau khi mọi người khiêu vũ xong, liền đi đến trên boong tàu ngắm biển, Trì An cảm thấy không thoải mái, liền hỏi chỗ, trực tiếp đi lên lầu nghỉ ngơi một chút.

Cũng hết cách, cô vốn không mang quen giày cao gót, gót chân không ngừng đau đớn, chỉ là mỗi lần dự vũ hội, buộc phải ăn mặc như vậy.

Mẹ cô cũng luôn nhắc nhở nhất định phải tôn trọng lễ nghĩa, nghi thức, để lại hình tượng hoàn mỹ trong mắt người khác.

Lúc này, khi Trì An vừa mới lên lầu trùng hợp cô cũng nhìn thấy một chuyện.

Nhìn thấy một cô người hầu mang theo bốn tên vệ sĩ, vậy trước cửa một căn phòng, vừa chỉ tay vừa tức giận nói: “Chính là người ở bên trong, thấy tiểu thư gặp chuyện, lại thấy chết không cứu!”

Gia nhân này chính là người đầu tiên phát hiện ra Lệ Yên Nhiên phát bệnh, quay sang Bạc Dạ Bạch nhờ cứu người.

Lúc đầu, Trì An một chút cũng không thấy hứng thú, định tiến vào bên trong phòng khách.

Đúng lúc này, cửa phòng từ từ mở ra, một người đàn ông giống như cây đại thụ chi lan dần dần bước ra.

Trong chớp mắt, Trì An nhanh chóng nhận ra, hắn chính là tiểu bạch kiểm mà Trì Vi nhận bao dưỡng, chân cô không khỏi nhói lên một trận đau nhức.

“Chính là hắn, đối xử rất bất lịch sự với tiểu thư! Cho nên, nhất định phải mang đến cho đại tiểu thư xử tội...”

Cô ta sử dụng ngôn từ hết sức khó nghe, vẻ mặt tràn ngập căm tức.

Tiếc rằng, Bạc Dạ Bạch trên mặt mang mặt nạ nhưng vẫn để lộ ra vẻ khinh thường, không nhìn rõ đường nét, nhưng ngược lại, Trì An lại ngẩn ra, trong lòng bắt đầu suy nghĩ không ngừng.

Mắt nhìn người của Trì Vi cũng thật kém cỏi, đầu tiên là Hoắc Đình Thâm, trong lòng đã cất giấu người trong mộng, bây giờ lại làm cho đối phương mang thai, việc kết hôn cũng vì thế mà bế tắc.

Vậy mà chớp mắt, cô đã kịp bao dưỡng đàn ông ở bên ngoài, mang đến nhà họ Lệ làm loạn, ngang ngược bất lịch sự với ai cũng được, tiếc rằng lại gặp phải Lệ đại tiểu thư!

Việc này, cũng thật khó tin.

Dù sao thì người đàn ông này luôn khiên cô có cảm giác hắn không phải là kẻ tầm thường thấp kém... Hơn nữa, nếu nói về tướng mạo, Trì Vi nhất định xinh đẹp hơn Lệ Yên Nhiên một bậc!

Trì An nghĩ trước sau vẫn cảm thấy, chuyện này không phải là không có khả năng xảy ra.

Nếu như nhân phẩm của người đàn ông này không tốt thì làm sao Trì Vi có thể chấp nhận bao dưỡng hắn?

Hơn nữa, chuyện Trì Vi bao dưỡng đàn ông cũng chỉ là vẻ bên ngoài nhằm chọc giận Hoắc Đình Thâm... còn nếu nói thật sự nảy sinh quan hệ thì thật không có khả năng lắm, tình cảm của Trì Vi đối với Hoắc Đình Thâm sâu sắc như thế nào không phải không ai biết.

Hiện tại, hôn ước giữa hai người vẫn đang dây dưa, một khi Trì Vi không thể từ bỏ được Hoắc Đình Thâm thì nhất định sẽ còn phải kiêng dè... Nếu như cô ta thực sự lên giường cùng người đàn ông khác, không phải là càng ngày càng đẩy Hoắc Đình Thâm ra xa sao?

Trì An càng nghĩ, càng cảm thấy chính xác như cô nghĩ.

Cũng bởi vì, chuyện bao dưỡng chỉ là có tiếng mà không có lợi lộc gì, Trì Vi không hề cho phép tiểu bạch kiểm này đụng vào... Cho nên, tiểu bạch kiểm nhất thời thay đổi tâm tình, trút giận lên người Lệ Yên Nhiên!

Vừa nghĩ như vậy, nghe thấy tiếng Bạc Dạ Bạch lấy tay che miệng, không ngừng ho khan vài tiếng, lạnh lùng mở miệng: “Đại tiểu thư nhà các người còn chưa xứng để ta bất lịch sự.”

Trì An hơi run run, không chỉ có mỗi ngôn ngữ của hắn ngông cuồng mà hơn nữa, phong thái còn hết sức cao quý, trên người không ngừng để lộ ra khí chất thoát tục, khiến người ngoài nhìn vào đều không khỏi cảm thấy khiếp sợ, không nhịn được mà cảm thấy thán phục.

Mấu chốt ở chỗ, giọng nói của người đàn ông này khẳng khái, giống như rượu mê hoặc lòng người, vừa xa lạ lại vừa quen thuộc!

“Đại tiểu thư nhà chúng ta...Không xứng để ngươi bất lịch sự? Lời ngươi nói ra một chút cũng không tự biết thân biết phận!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.