Cô lại một lần nữa phân tích, Lê Tuyết Tâm rốt cục không thể giữ bình tĩnh được nữa, nét mặt hốt hoảng khiếp sợ.
Chỉ là không biết rằng, cô ta hốt hoảng vì suy đoán của cô, hay là hốt hoảng vì... Suy đoán của cô quá chính xác!
Đương nhiên, Lê Tuyết Tâm biết rõ, những chuyện kia là đúng hay sai.
Trì Vi vẫn như cũ, khẽ vuốt vuốt móng tay, hàng lông mi như cánh bướm hờ hững buông xuống, bờ môi mỏng cũng không ngừng cong lên: “Lê Tuyết Tâm, cô đang thấy thất vọng sao?”
“Gì cơ.”
Lê Tuyết Tâm nhất thời ngẩn người, không hiểu chuyện.
“Tính toán trăm phương ngàn kế, chỉ tiếc...Mọi chuyện lại không như cô mong muốn.”
Ngay lúc Trì Vi vừa dứt lời, Lê Tuyết Tâm không khỏi gấp rút: “Trì tiểu thư, tôi thật sự không hiểu cô đang nói gì.”
“Nói trắng ra, cô dùng những thủ đoạn nhỏ này, thật sự không được thông minh cho lắm. Cũng chẳng có cách nào khác, đối với đàn ông mà nói, bảo vệ kẻ tỏ ra yếu đuối là bản năng của đàn ông, cũng có thể dùng cách này mà giành phần thắng...”
Trì Vi lặng lẽ đánh giá Lê Tuyết Tâm, cô ta ăn mặc mới mẻ nhưng giản dị, chiếc quần dài cũng khiến cô ta trở lên mềm yếu, mỏng manh và dịu dàng hơn.
“Phụ nữ đánh giá phụ nữ, mới thật là công minh nhất.”
Đặc biệt là loại người dịu dàng mềm yếu như Lê Tuyết Tâm, trước mặt đàn ông tầm thường mà nói, thật là một loại mê hoặc không thể nào trốn tránh.
Gọi cô ta thuần khiết như bông sen trắng cũng chưa đủ, mà phải là thiêu hoa trên gấm.
Chẳng trách, hai người này lại hợp nhau đến vậy.
“Đám cưới này, dù sao ta cũng là người chủ động, chỉ cần ta không bỏ cuộc, kiên trì đến cùng, thì ta cùng hắn...Chung quy vẫn là nghĩa vợ chồng! Thật đáng tiếc, cô không thể nào đắc chí rồi...”
Trì Vi nói một câu, Lê Tuyết Tâm vẫn im lặng, không cách nào phản bác lại.
Chỉ một câu nói này, cũng đủ khiến Lê Tuyết Tâm tâm trạng vỡ vụn, dùng chút lý trí cuối cùng nói:
“Trì tiểu thư, cô dù gì cũng đã cùng người khác quan hệ nam nữ, sao lại phải miễn cưỡng kết hôn để làm khổ lẫn nhau...”
“Theo ý cô thì bởi hiện tại cô đang mang thai, chẳng thể nào tùy ý gả cho Hoắc Đình Thâm được, liền muốn cả đời này không lấy chồng. Huống hồ, chuyện hôn nhân của ta cho dù bế tắc, cũng chẳng hề liên quan gì đến cô cả!”
Dứt lời, Trì Vi đưa mắt nhìn cái bụng lớn của Lê Tuyết Tâm, bình thản nói: “Rảnh rỗi để tâm đến chuyện hôn nhân của tôi, chi bằng tự xem lại bản thân mình! Trong bụng cô đang có em bé, sinh ra cũng sẽ theo cô không có chút thân phận. Chỉ là tội nghiệp đứa trẻ ngoài giá thú, vĩnh viễn sẽ không nhìn thấy ánh sáng, cho dù có tồn tại cũng chỉ nhận về toàn những phỉ báng, khinh thường, cô hãy suy nghĩ thật kỹ lưỡng.”
Nghe thây mấy lời này, Lê Tuyết Tâm vô thức sờ tay lên bụng dưới, cũng không rõ là cố ý hay vô tình mà nói: “A Thâm đã nói rằng, lấy danh nghĩa là con của Trì tiểu thư thì sẽ không còn là đứa trẻ ngoài giá thú nữa...”
Nghe lời cô ta nói, Trì Vi nhất thời cảm thấy nực cười, cũng lạnh nhạt đáp: “Lê Tuyết Tâm, tôi đánh giá cô cao quá rồi! Nhật định là cô biết, tôi không đời nào bằng lòng chuyện này, theo đó, việc kết hôn cũng không có cách nào tiếp tục, chỉ là cô quên mất một điều...”
Nói tới đây, vẻ mặt Trì Vi bỗng thu lại, quai hàm cong lên hướng về phía Lê Tuyết Tâm, đột nhiên vẫy tay, ra hiệu cho cô ta đến gần.
Lê Tuyết Tâm không biết nên làm thế nào, một mặt sợ Trì Vi sẽ làm hại đến mình, nhưng mặt khác cũng vừa muốn biết, cô ấy muốn nói điều gì.
Sau cùng, cô ta vẫn tiến về phía trước một chút, sau đó cúi người, ghé sát, nghe cô bình thản nói một câu: “Cô nên biết rằng, tôi luôn muốn có được Hoắc Đình Thâm, cho dù thế nào...Hắn cũng là người thuộc về ta! Ba năm trước, ngươi vốn dĩ đã chọn cách từ bỏ, thì nay cũng chẳng có chút tư cánh nào để quay về! Tuy rằng, cô ở bên hắn, phần nào đã có chút vấy bẩn, cũng chẳng còn hoàn mỹ như lúc đầu, nhưng mà thật ra tôi cũng không để bụng cho lắm... Thứ thuộc về tôi, cho dù không dùng được, tôi cũng sẽ tự tay mình hủy hoại, tuyệt đối không để kẻ nào chiếm lấy!”
Nghe mấy lời cô nói, Lê Tuyết Tâm thật sự không thể nào tiếp thu, nhìn cô bằng ánh mắt quái dị.
Trì Vi cũng chẳng rảnh rỗi để phí thời gian thêm nữa, nhanh chóng lái xe rời đi.
“Trì Vi, anh ấy là người, không phải là đồ vật! Cô đừng nên cố chấp giữ lấy nữa, anh ấy nhất định sẽ không bao giờ yêu cô...”