Cuộc Tương Ngộ Sai Lầm

Chương 105: Chương 105: Hoắc Đình Thâm sức khỏe thật sự rất tráng kiệt




Đột nhiên, Lê Tuyết Tâm nắm lấy cửa xe, bình tĩnh nói.

“Yêu.”

Thấy đối phương đã hiện nguyên hình, Trì Vi cảm thấy thật buồn cười: “Tôi muốn hắn yêu để làm gì.”

“Cô...”

Lê Tuyết Tâm uất nghẹn, ngơ ngác nhìn theo cô gái trước mặt.

“Tình yêu của đàn ông, có thể kéo dài được bao lâu. Cô cũng ngây thơ quá rồi, chỉ cần như thế thôi tôi cũng đã thấy đủ! Ba năm trước, hắn không yêu cô, vậy thì hiện tại có sao?”

Trì Vi bình thản hỏi ngược lại, vẻ mặt hết sức thản nhiên.

Nhất thời, Lê Tuyết Tâm như sững lại, cố tình nói: “Anh ấy hiện tại tất nhiên vẫn rất yêu tôi...”

“Hử, ra là như thế. Có thể, hắn còn tình cảm với ngươi, nhưng mà thật ra chỉ là cảm giác nuối tiếc trước đây, sớm đã theo sự ra đi của cô năm đó mà phai nhạt! Ít nhất, cô cũng nên nhìn xa một chút, hắn không đủ sức bảo bọc cô, nếu không tính đến lợi ích của việc nhà học Hoắc từ hôn tôi, thì càng chẳng có lý do nào để cưới cô về!”

Nói xong, Trì Vi hất cánh tay đang bám vào thành cửa của Lê Tuyết Tâm: “Buông tay ra, hay là cô lại muốn thêm một lần nữa hoảng sợ! Chỉ là lần này, ta không chắc cô có còn gặp may như trước nữa hay không, liệu có thể giữ được đứa bé này...”

Nghe thấy giọng điệu châm biếm của Trì Vi, Lê Tuyết Tâm tỏ vẻ lúng túng, thân thể nhất thời cứng đờ.

“Thật ra nếu như tôi không ra tay, cô nghĩ đứa nhỏ này cũng có thể được sinh ra sao...”

Lúc này, cô nói thêm nửa câu.

Lập tức, sắc mặt Lê Tuyết Tâm thật khó coi, mặc dù đang là mùa đông, nhưng sống lưng vẫn cảm thấy ớn lạnh: “Trì Vi, cô muốn làm gì ta.”

Nghe thấy thế, vẻ mặt Trì Vi cũng dần ngán ngẩm, tùy ý nói: “Không, không phải tôi muốn làm gì.

Mà là tôi muốn xem nhà họ Hoắc sẽ làm gì... cô không tin sao. Chỉ cần tôi không muốn con trai cô ra đời, phần việc còn lại người nhà họ Hoắc sẽ thay ta làm...”

“Cô đừng nói hàm hồ! Trì Vi, Cô là kẻ điên, đứa trẻ này là máu mủ của nhà họ Hoắc, bọn họ sẽ không bao giờ làm như thế...”

Thái độ của cô hết sức hờ hững, tỏ ra chẳng mấy bận tâm, vẻ mặt chẳng chút thay đổi, lời nói ra cũng chẳng có chút kẽ hở, thế nên, Lê Tuyết Tâm chẳng thể nào giữ được vẻ bình tĩnh như lúc ban đầu.

Thản nhiên nhìn thẳng vào Lê Tuyết Tâm, cô ta vẫn nắm lấy cửa xe không buông ra, vội dứt khoát đưa tay đẩy r: “Lê Tuyết Tâm, cũng chỉ là một đứa trẻ, ngươi cho rằng với thân phận của mình có thể bước vào cánh cửa nhà quyền thế sao. Hoắc Đình Thâm tuổi trẻ tài cao, sức khỏe tráng kiệt, nếu nói muốn có con, thật chẳng thiếu người tình nguyện sinh cho anh ta, thậm chí cũng có thể tùy ý chọn người phụ nữ ưu tú nhất, thế nên, cái thai này cũng chẳng thể cứu vớt nổi giá trị của cô...”

Đẩy tay Lê Tuyết Tâm ra, Trì Vi khởi động xe, bình tĩnh nói thêm một câu: “Vẫn là câu nói cũ, cô đừng nên quá đề cao bản thân.”

Tức thì, Trì Vi lái xe rời đi, bỏ lại Lê Tuyết Tâm sắc mặt trắng nhợt, không chút sức sống, chao đảo suýt ngã xuống đất.

Nghĩ đến những lời Trì Vi vừa nói, cô đưa tay lên ôm mặt, nước mắt bỗng chốc rơi xuống....

Đỗ xe xong, khuôn mặt Trì Vi vẫn hết sức bình thản, chậm rãi tiến vào biệt thự.

Mặc dù, cùng Lê Tuyết Tâm đấu khẩu, từ đầu đến cuối đều thắng thế, nhưng cũng không thể nào không thừa nhận.

Lê Tuyết Tâm đang mang thai, điều này không có cách nào có thể chối cãi.

Vừa đặt chân vào biệt thự, Trần tẩu đã bước nhanh đến bên: “Đại tiểu thư, tối qua cô đã đi đâu. Một đêm không về nhà, lão gia thực sự đã rất tức giận...”

“Hừ, vậy cứ để ông ấy nổi giận đi!”

Trì Vi thuận miệng đáp, cũng chẳng hề lưu tâm.

Cho dù cô nhìn thấy bố, hay bố nhìn thấy cô cũng đều như nước với lửa, vốn dĩ không hề hòa hợp, tức giận nhiều hay ít, cũng chẳng có gì khác cả!

Điều này cũng chẳng có gì lạ, Trần tẩu tiếp tục nói: “Đại tiểu thư, con trai nhà họ Hoắc và mẹ anh ta vừa mới đến, hiện tại đang ở cùng lão gia trong thư phòng...”

Trong nháy mắt, Trì Vi tối sầm mặt lại, gấp rút bước lên lầu, đi nhanh đến thư phòng.

Không để tâm đến chuyện gõ cửa, cô trực tiếp đi vào bên trong.

Trước mặt đã nghe thấy, một giọng nam ôn hòa vang lên: “Bác trai, nếu như không nhận đứa trẻ đó, như vậy việc kết hôn xem ra... Thật sự không còn cần thiết! Hai nhà họ Trì, Hoắc vẫn là nên từ hôn thì hơn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.