Về đến nhà vào lúc nửa đêm, Trì Vi chỉ cảm thấy trán mình đau âm ỷ, cả thân thể như mềm nhũn ra, không còn một chút sức lực nào.
Rõ ràng là cô đang có dấu hiệu của cảm lạnh.
Vừa mới đi vào phòng khách, đập vào mắt là Trì Viễn, Diệp Tố Chi, Trì An. Cả ba người đang vui sướng, ung dung dùng bữa tối.
Nhìn lại thấy mình đột ngột xuất hiện, thật giống người ngoài.
“ Đại tiểu thư, cô có muốn dùng bữa tối không ạ. Nếu có, vậy thì tôi sẽ chuẩn bị món ăn …”
Thím Vương bước lên trước, vừa mới mở miệng hỏi.
“ Đùng..”
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, Trì Viễn đập một chiếc đũa, lạnh lùng nhìn đứa con gái lớn: “ Không nhìn đồng hồ xem mấy giờ rồi. Cả ngày bên ngoài chơi đùa! Sau đó vẫn về muộn, còn quay về làm gì! “
Ngay lập tức, Trì Vi cảm thấy mình không còn tâm trí nào để dùng bữa liền hờ hững đi về phía cầu thang.
Nhìn con gái lớn không trả lời mình, Trì Viễn khuôn mặt chìm xuống, chống gậy tiến lên: “ Ta đã cho người điều tra, đêm đó ở lễ đính hôn, căn bản không có ai bỏ thuốc, mình làm chuyện bị thiên hạ gièm pha còn nói dối để che giấu! Trì Vi, con xem lại mình đi, cả ngày ở một cái trường đại học hạng ba, học món đồ gì. Ngày mai, ta sẽ cho người làm thủ tục chuyển trường, con hãy đến lớp học của Đế An mà hồi phục, cô ấy sẽ dạy dỗ con …”
Bước chân của Trì Vi dừng lại, quay đầu giễu cợt một câu: “ Cô ấy sẽ dạy tôi cái gì, làm như thế nào để trở thành tiểu tam sao?”
“ Trì Vi, nói chuyện chú ý một chút! An An là muội muội của con …”
Trì Viễn quát lớn, nghĩ đến Học Viện Ngôi sao lại càng giận dữ sôi máu: “ Con đã làm lỡ hai năm, không phải nên dừng sự hồ đồ của mình lại sao? Giới giải trí bẩn thỉu xấu xa kia, ta không cho phép vấy bẩn nửa phần …”
Tóm lại vấn đề cũng chỉ mãi quẩn quanh chỗ này.
Trì Vi biết cha mình hết sức căm ghét làng giải trí … Chỉ là, cô không thể từ bỏ, nhất định phải đặt chân vào!
“ Lão Trì, tôi chính là bị người ta bỏ thuốc, chính người điều tra không ra lại còn cho rằng tôi đang nói dối, cũng là người bỏ thuốc, thủ đoạn kì thực tinh vi, ắt hẳn không để lại chứng cứ nào …”
Trì Vi châm biếm nói chuyện, ánh mắt xẹt qua phía Trì An, con ngươi tối lại.
Nhìn xem, Trì An vẫn hờ hững, ung dung dùng cơm, một dạng dấp thật tĩnh tại.
Cảm thấy thật vô vị, Trì Vi không quan tâm đến chuyện chuyển trường mà cha mình nhắc đến, liền xoay người rời đi.
“ Trì Vi, con nhất định phải đắm mình trong trụy lạc, học thói dơ bẩn từ mẹ mình và rồi chết trong làng giải trí sao? “
Nhìn thấy con gái mình vẫn thái độ bướng bỉnh, Trì Viễn nhất thời ăn nói vô tình.
“ Anh à …”
Ngay lập tức vẻ mặt Diệp Tố Chi thay đổi, vội vã tiến lên ngăn cản.
Chỉ là lời Trì Viễn nói ra nhất định không thu hồi, tiếp tục nói tiếp: “ Trì Vi, con nên rõ ràng, mẹ mình đã chết như thế nào!”
Mẹ đã chết như thế nào.
Nghe cha mình nói ra câu này, từng giọt máu như đang chảy ra từ trái tim Trì Vi, lý trí cũng không thể ngăn cản.
Không sai, mẹ của cô.. Bạch Thanh Thu, từng là diễn viên điện ảnh và ca sĩ nổi tiếng, cuối cùng lại nhiễm phải bệnh AIDS, bị tất cả mọi người ghét bỏ.
Thế nhưng Trì Vi biết rõ, mẹ mình không chỉ chết vì bệnh AIDS mà còn bởi người chồng đã phản bội mình!
Tự khi nào, móng tay đã bấm vào lòng bàn tay làm cho rách da, máu chảy âm ỉ nhưng Trì Vi không cảm thấy đau đớn chút nào.
Ánh mắt của cô, từng tia nhìn vào cha mình, mẹ kế và em kế, từng chữ mở miệng: “ Tôi đương nhiên sẽ không quên, mẹ mình đã chết như thế nào, mãi mãi không bao giờ! “
Dừng lại chút, bờ môi mỏng của cô tiếp tục cong lên, nụ cười như đâm vào lòng người: “ Lão Trì, tôi biết, ông cảm thấy mẹ tôi dơ bẩn, buồn nôn, không sạch sẽ. Thậm chí có thể nói, ở trong lòng ông, mẹ tôi chính là một gái điếm! Chẳng qua, ông lại có năng lực, không phải dựa vào bà ấy. Được phụ nữ ủng hộ, mới bước chân đi tới ngày hôm nay …”
“ Vi Vi, con nói nhăng nói cuộc gì đó. Con…”
Sắc mặt Diệp Tố Chi đơ cứng, không khỏi mở miệng khuyên bảo.
Lập tức, Trì Vi dùng ánh mắt ác liệt, lạnh lùng nhìn Diệp Tố Chi: “ Câm miệng, bà là một kẻ thứ ba đê tiện, thật sự nghĩ rằng có thể chiếm chỗ trên của mẹ ta sao. Đó là chỗ của mẹ ta, bà không có đủ tư cách để nói chuyện! “
Trong nháy mắt, Trì An nhíu mày, không duy trì được bình tĩnh, nhanh chóng bước đến phía sau Diệp Tố Chi.
Sau đó, cô ngửa đầu nhìn Trì Vi, người đang đứng trên cầu thang, vẫn cao quý như vậy, nhìn vào đôi mắt của cô, không chút nào che giấu được sự căm phẫn.
Oán giận mẹ kế xong, Trì Vi nhìn sang cha mình, cười mỉa mai: “ Lão Trì, ông hiện tại đang nở mày nở mặt, thế nhưng lẽ nào sự tươi sáng làm ông xem thường gái điếm, lấy thân thể mình đổi lấy một chút. Làm người, đừng phụ bạc như vậy a! “
“ Đùng.. “
Ngay lập tức Trì Viễn tức giân đến mức ném cây gậy xuống đất, tiến lên tát Trì Vi một cái ở trên mặt.
Sự tức giận làm ông ấy xanh mặt, cả người như phát run, cắn răng nhìn Trì Vi: “ Ngươi... Đồ nghịch nữ! Cút, cút ngay đi cho ta …”