Editor: Waveliterature Vietnam
Ngay sau đó giọng nói của người đàn ông liền vang lên, như một đứa trẻ tranh công cần được người lớn khen ngợi.
Chỉ là âm thanh ấy, rõ ràng rất trưởng thành và thận trọng nhưng cũng lại rất trẻ con và đơn thuần.
Sau đó, hắn ta còn bất ngờ duỗi hai tay ôm lấy Cung Tinh Tầm, vùi vào cổ cô làm nũng: “Chỉ là Tinh Tinh, biển thật sự quá lạnh, tôi đã rất sợ hãi…”
Xem cảnh này, mọi người đều nghĩ về những tin đồn liên quan đến tứ thiếu gia nhà họ Cung, vẻ ngoài thì khác nhau.
Hóa ra đó tin đồn là sự thật, Cung Mặc đúng là một kẻ ngu si!
Trái lại Cung Tinh Tầm dù trên người ướt đẫm, những giọt nước còn chảy nhỏ giọt nhưng giọng điệu vẫn bình tĩnh hỏi: “Cung Mặc, vì sao ngươi lại ở đây.”
Nghe xong Cung Mặc có chút chột dạ, liền ngẩng đầu nhìn Cung Tinh Tầm, hai tay vẫn còn vòng ở bên hông cô: “Ca ca nhớ nhung Tinh Tinh nên… lén đi ra ngoài tìm Tinh Tinh…”
Ngay ở khoảnh khắc này, Trì Vi mới nhìn rõ khuôn mặt của anh ta.
Không, so với đàn ông mà nói, không bằng một người thiếu niên.
Chỉ vì vẻ mặt oan ức, mang theo sự ngây thơ riêng biệt, theo tuổi tác thì không hợp chút nào!
Mặc dù liên quan đến Cung Mặc này, sớm đã được nghe nói nhiều.
Thế nhưng, xưa nay Trì Vi không biết rằng… Cung Mặc đẹp đẽ như vậy!
Theo lẽ thường, sử dụng từ “Đẹp đẽ” cho một tên đàn ông thì thực sự không thích hợp.
Nhưng mà đặt cho Cung Mặc thì hoàn toàn phù hợp.
Khuôn mặt thanh lịch và tao nhã như một bông sen, anh ta mặc một chiếc áo sơ mi trắng, mái tóc rối che khuất cán trán, không thể nói ra hết sự mê hoặc lòng người.
Tuy nhiên thần sắc của hắn thì lại trông hồ đồ, vụng về, tinh khiết như một đứa trẻ con.
Đặc biệt nhất là con ngươi của hắn, màu sắc tối và nông cạn, mờ mịt làm người ta muốn thương tiếc.
Hắn đẹp đẽ quá mức, nhưng so với Bạc Dạ Bạch thì có chút gầy hơn khiến Trì Vi không khỏi nghẹt thở.
May mà anh ta cùng Bạc Dạ Bạch không phải là con gái vì với sự nữ tính mà nói thì đây là một sự đả kích mang tính hủy diệt!
Lúc này ánh mắt lơ đãng của hắn ngắt quãng ở một chỗ, đột nhiên anh ta đứng dậy, bước đến gần Cung Trân Trân: “Đồ xấu xa, ngươi làm tổn thương Tinh Tinh! Đều là ngươi sai…”
Thấy Cung Mặc không xảy ra chuyện gì, Cung Trân Trân mới thở ra một hơi nhẹ nhõm, nhưng nghe một câu như vậy, khuôn mặt không khỏi cứng đờ: “Cung Mặc, ngươi nghe ta giải thích…”
“ Người xấu, ta không muốn nghe!”
Cung Mặc căm giận nói chuyện, không nghe bất kì giải thích nào, đưa tay nắm lấy Cung Trân Trân đẩy một cái ra khỏi hàng rào chắn.
“ Cứu mạng a…”
Cuối cùng vì sự ngu dại không còn gì để nói của Cung Mặc và sự kinh sợ không phản ứng kịp của Cung Trân Trân nên ngay lập tức cô ta bị té xuống biển sâu!
Cuối cùng người cứu trợ lại một lần nữa nhảy xuống biển để cứu Cung Trân Trân.
Cung Mặc trở về chỗ cũ một lần nữa, giọng điệu yếu ớt nói chuyện: “Tinh Tinh, ta giúp ngươi trừng phạt người xấu, ngươi đừng giận ta, có được không.”
Cung Tinh Tầm nhíu mày, đang định mở miệng trả lời.
Lúc này sau khi cô đứng dậy, thân thể gầy gò và mỏng manh lộ ra bên trong chiếc áo ướt đẫm, như phác họa dáng dấp của một người phụ nữ.
Con ngươi Trì Vi co rụt lại, nhìn thấy đoàn người tản ra, dưới ánh đèn kia, bất cứ lúc nào người ta cũng có thể nhận thấy điều khác thường.
“ A Tầm, dọa chết ta rồi! Nếu anh có chuyện gì, tôi phải làm sao.”
Trong chớp mắt không chút nghĩ ngợi gì, Trì Vi liền tiến lên ôm lấy Cung Tinh Tầm, áp sát vào thân thể cô.
Nhìn thấy cảnh tượng này, mọi người lập tức ồ lên, bắt đầu bàn tán xì xào.
Từ sớm đã có người ác ý suy đoán, quan hệ của Trì Vi và Cung Tinh Tầm không hề đơn thuần, dù sao một nam một nữ cả ngày cử chỉ thân mật thì làm sao có thể duy trì một tình bạn trong sáng!
Cung Tinh Tầm biết rõ Trì Vi là đang giúp bản thân mình che giấu nên mới giơ tay ôm như vậy.
Thấy cô ôm Tinh Tinh hàng lông mi của Cung Mặc bỗng rũ xuống, che khuất đôi mắt đẹp đẽ, lộ ra sự cô đơn của người bị vứt bỏ: “Tinh Tinh… Ta đau đầu… Cả người thấy khó chịu…”