“Hiểu Thư, tớ muốn cùng Quan Hà Châu nói chuyện, cậu ở lại chỗ này hình như. . . . . .” Vy Ly Ly cố ý ngừng một chút, chính là ám hiệu cô nên rời đi.
“A, tớ hiểu rồi.” Diêu Hiểu Thư có ngu cũng biết người ta đang đuổi mình,
muốn cùng Quan Hà Châu một mình tâm sự, “Vậy. . . . . . .tớ đi trước.”
“Hiểu Thư, thật ngại, tớ không có ý đuổi cậu, chính là sợ cậu ở lại chỗ này
sẽ nhàm chán thôi.” Vy Ly Ly bày ra bộ dáng hết sức xin lỗi nhìn Diêu
Hiểu Thư, “Cậu ngàn lần vạn lần đừng để trong lòng, nếu như chúng tớ có
thể ở cùng nhau, vậy cậu chính là bà mai của bọn tớ rồi, đợi đến khi
chúng tớ kết hôn, tớ nhất định sẽ tặng cho cậu một món quà thật lớn.”
Vy Ly Ly càng nói càng xa, giống như ngày mai cô sẽ kết hôn với Quan Hà
Châu vậy, Diêu Hiểu Thư miễn cưỡng mỉm cười nhìn cô, trong lòng cảm thấy thật đau nhói.
“Tớ đi trước, hẹn gặp lại.” Diêu Hiểu Thư từ chỗ ngồi đứng lên, chạy trối chết khẩn trương đi ra khỏi quán cà phê.
Gương mặt Diêu Hiểu Thư mê mang, từ từ đi trên đường, trong đầu không ngừng
tưởng tượng tình huống một lát nữa Quan Hà Châu cùng Vy Ly Ly gặp mặt,
cảm giác khổ sở không từ ngữ nào có thể hình dung.
“Mình trở lại
len lén nhìn một chút cũng không sao phải không? Dù sao mình là người
làm mai cho bọn họ, nếu Hà Châu không muốn, mình có thể nói giúp.” Diêu
Hiểu Thư lẩm bẩm, không ngừng kiếm cớ cho mình, “Mình phải trở lại xem
một chút, mới có thể yên tâm.” Diêu Hiểu Thư ở ven đường suy nghĩ thật
lâu, cuối cùng khẽ cắn răng, bước chân đổi hướng, thẳng quán cà phê đi
tới. . . . .
Mà bên này Vy Ly Ly chứng kiến Diêu Hiểu Thư vội
vàng chạy ra khỏi quán cà phê, liền âm thầm cảm thấy may mắn, cuối cùng
cô cũng trước cô ta một bước tỏ tình với Quan Hà Châu, cô gái Diêu Hiểu
Thư kia cũng thích Quan Hà Châu, chỉ là cô ta không biết mà thôi.
Nhưng mà chuyện này cũng tốt, để cho cô có cơ hội cùng Quan Hà Châu tiếp xúc thân mật, ha ha. . . . .
Một tiếng sau, Quan Hà Châu vội vàng chạy tới quán cà phê mà Diêu Hiểu Thư
nói, theo sự hướng dẫn của phục vụ, Quan Hà Châu đi tới chỗ ngồi của Vy
Ly Ly, khi anh nhìn thấy người ngồi ở đó thì ánh mắt trầm xuống, trên
người tản ra khí lạnh mơ hồ làm Vy Ly Ly run rẩy.
Tốt lắm, Diêu Hiểu Thư, cô lại dám không nghe lời anh, còn dám giật dây cho anh với cô gái này!
Quan Hà Châu không cần suy nghĩ lập tức xoay người, chuẩn bị rời đi cái nơi khốn khiếp này.
Vy Ly Ly làm sao sẽ như ý anh muốn, lúc anh xoay người, cô lập tức đứng
dậy bắt lấy ống tay áo anh, Quan Hà Châu phản xạ theo bản năng, dùng sức hất tay cô ra, Vy Ly Ly liền ngã ngồi trên ghế.
“Quan tiên sinh, làm sao anh có thể đối xử với một cô gái yếu đuối như vậy?” Vy Ly Ly
gắt giọng, vẻ mặt cực kỳ mập mờ, giống như đang làm nũng với anh.
“Tôi nói rồi, tôi không thích người khác tuỳ tiện đụng vào.” Quan Hà Châu lạnh lùng mà nói, ánh mắt sắc bén.
“Quan tiên sinh không muốn biết Hiểu Thư ở đâu sao?” Lúc Quan Hà Châu xoay người tính rời đi thì Vy Ly Ly thông minh kêu lại.
Quan Hà Châu dừng động tác bước đi, vẻ mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm Vy Ly
Ly, làm cho người ta đoán không ra giờ phút này anh muốn làm gì.
“Là Hiểu Thư hẹn em ra ngoài, cũng là cô ấy giúp chúng ta chế tạo cơ hội.”
Vy Ly Ly vừa nói, vừa quan sát cẩn thận vẻ mặt anh, đáng tiếc không thu
được tin tức gì, nâng lên khuôn mặt tươi cười tiếp tục nói, “Từ bữa tiệc hôm đó em đã rất thưởng thức Quan tiên sinh, không biết anh cảm thấy
chúng ta có cơ hội phát triển thêm một bước không?”
Cô lớn mật nói lên ám hiệu “muốn mời” nhìn Quan Hà Châu, vậy mà, Quan Hà Châu cũng không thèm giải thích ám hiệu của cô.
“Không có khả năng, tôi không thích dùng “xe ta-xi”.” Quan Hà Châu cười lạnh nói lời giễu cợt.
“Anh. . . . .” Vy Ly Ly bị anh châm chọc như vậy, không nhịn được, nhưng ngay sau đó lại thay thành nụ cười mị hoặc lòng người, “Em so với Diêu Hiểu
Thư sẽ phục vụ anh thích hơn!”
“Ngu xuẩn!” Gương mặt Quan Hà Châu vẫn lạnh lẽo như cũ, nếu cô muốn anh vạch mặt mới biết cái gì gọi là
xấu hổ, vậy anh cũng không khách khí, “Mấy đời kim chủ trước của Vu tiểu thư, tôi cũng biết một hai người, còn có bây giờ cái gì đổng, có phải
hay không muốn tôi thăm hỏi anh ta một chút? Cô là loại người thế nào,
tôi rất rõ ràng, nếu hôm nay đã nói đến mức này rồi, tôi không ngại nói
thêm một câu nữa, từ nay về sau, không được tiếp cận Hiểu Thư, những
chuyện trước kia cô lợi dụng Hiểu Thư, tôi có thể không truy cứu, nhưng
sau này nếu để tôi biết cô vẫn còn làm vậy, đừng trách tôi không khách
khí, tin tưởng tôi đi, tôi tuyệt đối có năng lực làm cho cô thân bại
danh liệt!”
“Anh. . . . . .” Sắc mặt Vy Ly Ly trắng bệch, anh ta làm sao lại biết nhiều như vậy?
“Tôi biết rõ cô so với cô tưởng tượng càng nhiều hơn, cho nên không cần
khinh địch lấy “tiền” đồ tương lai của cô cùng tôi đánh cược.” Quan Hà
Châu không muốn nói nhảm với cô, xoay người muốn rời khỏi nơi này.
“Quan Hà Châu, anh không cần tôi là tổn thất của anh.” Vy Ly Ly thẹn quá hoá
giận, “Anh không biết tôi đối với tương lai của anh có bao nhiêu trợ
giúp sao?”
Người mà cô tìm kiếm có thể có nghề nghiệp như anh,
còn có thể cho cô làm bà chủ, nếu không phải nhìn trúng khí chất và tài
năng của anh, cô sẽ không chủ động theo đuổi.
“Mà cô gái ngu xuẩn như Diêu Hiểu Thư có thể làm cái gì cho anh? Tôi lừa cô ta nhiều năm
như vậy mà vẫn không phát hiện, mỗi lần chỉ cần giả bộ đáng thương một
chút cô ta liền đem một tháng tiền lương cho tôi, thật là buồn cười, số
tiền của cô ta cũng đủ để mua một món đồ hàng hiệu đấy.”
Ánh mắt
của Quan Hà Châu ngày càng thâm trầm, giống như có thể đem cô ăn tươi
nuốt sống, trong lòng Vy Ly Ly có chút sợ, nhưng vừa nghĩ tới mình không bằng Diêu Hiểu Thư, liền bất cứ giá nào.
“Cho nên em khuyên anh nên suy nghĩ một chút, để tránh tương lai bị người ta chê cười, có một người vợ quá ngu xuẩn!”
“Cám ơn cô, Vu tiểu thư.” Giọng nói lạnh lẽo, từ trong miệng Quan Hà Châu phát ra.
Nói xong, anh xoay người muốn ra khỏi quán cà phê, nhưng mới quay người
lại, liền thấy ánh mắt khiếp sợ của Diêu Hiểu Thư, trong mắt cô tất cả
đều là không tưởng tượng nổi, thân thể còn hơi run rẩy, Quan Hà Châu
thấy thế, lập tức chạy lại ôm cô.
“Hiểu Thư, không cần vì loại người này mà đau khổ.”
Vy Ly Ly cũng nhìn thấy Diêu Hiểu Thư, sắc mặt trắng nhợt, lời nói của
mình vừa rồi cô ta nhất định nghe được, đáng ghét, cô gái này sao lại
trở lại? Ở trong lòng Vy Ly Ly thầm mắng, mà thôi, dù sao như vậy cũng
tốt, luôn cùng Diêu Hiểu Thư diễn vai chị em tốt, cô cũng chán, liền dứt khoát nói rõ một lần.
“Ly Ly. . . . . . . . .cậu vẫn không coi
tớ là chị em tốt thật sao?” Diêu Hiểu Thư rời lồng ngực Quan Hà Châu,
lẳng lặng nhìn Vy Ly Ly, âm thanh còn run rẩy.
“Hừ, chị em tốt?”
Vy Ly Ly hừ lạnh, bộ mặt châm chọc, ”Chúng ta làm sao lại là chị em tốt? Nếu không phải là cô thỉnh thoảng lại cống nạp cho tôi một ít tiền, tôi sẽ không để ý cô!”
Buồn cười, cái cô gái ngu xuẩn này còn nghĩ cô nhàn hạ thoải mái tới làm bạn với cô ta?
Diêu Hiểu Thư cuối cùng cũng hiểu, nhiều năm như vậy đều là cô tự mình đa
tình, người ta căn bản không có chuyện gì, chỉ có cô ngây ngốc đi giúp
những cái gọi là “vội”, chính mình còn cho rằng đã tìm được bạn tốt, thì ra ở trong mắt người ta đều là chuyện cười, thật là quá bi ai, lâu như
vậy, thế nhưng không nhìn ra chút nào, mình thật là mắt cũng không dùng
được!
Diêu Hiểu Thư ngẩng đầu lên, đôi mắt đẫm lệ mông lung nhìn Quan Hà Châu, “Em muốn về nhà.”
“Được, chúng ta về nhà.” Quan Hà Châu dắt tay cô, không quay đầu lại rời đi.
Vy Ly Ly, hôm nay cô làm Hiểu Thư đau lòng, ngày khác, tôi sẽ ngàn vạn lần trả lại cho cô! Ở đáy lòng Quan Hà Châu âm thầm tự nhủ, anh hết lòng
che chở bảo bối của anh, làm sao lại cho cô trà đạp!
Quan Hà Châu ôm Diêu Hiểu Thư lên xe, nhanh chóng khởi động xe chạy về nhà, dọc theo đường đi, còn ngẫu nhiên nhìn người bên cạnh vài lần, xác định cô bình
yên vô sự hay không, anh biết cô bị đã kích rất lớn, nhưng thay vì bị Vy Ly Ly lợi dụng, sớm nhìn rõ cái gọi là “tỉ muội tốt” cũng tốt.
“Hà Châu, tại sao Ly Ly lại trở thành như vậy?” Diêu Hiểu Thư cúi đầu, ngơ
ngác nhìn hai tay của mình, trong giọng nói khó nén đau lòng.
“Bởi vì cô ta với em không giống nhau, ngoại trừ hoàn cảnh lớn lên có liên
quan, quan trọng hơn là chính cô ta chọn con đường như vậy, cô ta ái mộ
hư vinh, còn bị giá trị của đồng tiền làm đánh mất chính mình.” Quan Hà
Châu thừa cơ hội này, nói với cô những vấn đề này, “Em đó, từ nhỏ đến
lớn tinh thần giúp đỡ người khác rất mạnh, lại dễ mềm lòng, người khác
chỉ cần đáng thương một chút, em không do dự liền đem tiền trên người
cho người ta, chính vì vậy, người khác sẽ lợi dụng sự lương thiện của
em.”
“Vậy ý của anh là, sự nhẹ dạ và lương thiện của em làm Ly Ly trở thành như vậy?” Diêu Hiểu Thư nghĩ như thế nào cũng không nghĩ ra
được lỗi của mình.
“Không, không có liên quan tới em, mỗi người
nên đối với bản thân mình biết rõ, Vy Ly Ly cũng không ngoại lệ!” Quan
Hà Châu không muốn cô suy nghĩ lung tung, “Ngoan, em ngủ chút đi, tới
nhà anh sẽ kêu em.”
“Hà Châu, sau này em còn có thể giúp người khác không?” Diêu Hiểu Thư đột nhiên quay đầu, vẻ mặt mê mang nhìn Quan Hà Châu.
Quan Hà Châu nghiêng đầu cho cô một nụ cười khích lệ, “Có thể, nếu như không giúp người khác, thì em không phải là Diêu Hiểu Thư rồi.”
Diêu
Hiểu Thư cười, cô biết Quan Hà Châu luôn đúng, anh đã nói thì chưa từng
bỏ qua, từ nhỏ đến lớn, chỉ cần cô có chuyện, anh sẽ là người đầu tiên
ra mặt giúp cô giải quyết, tại sao? Tại sao cô đi giúp người ta, mà thời điểm cô khó khăn, lại là Quan Hà Châu giúp cô đây?
Đến bây giờ,
Diêu Hiểu Thư mới ý thức được chuyện này, trước kia cô chưa từng nghĩ
đến, cho tới hôm nay nghe Vy Ly Ly nói những lời đó, cô mới tỉnh ngộ.
Cô thật quá tuỳ hứng, nhất là đối với Quan Hà Châu, luôn là không ngừng
đòi lấy, chưa từng bỏ qua chuyện gì, như vậy cô với Vy Ly Ly có gì khác
nhau chứ?
“Hà Châu, thật xin lỗi.” Bây giờ Diêu Hiểu Thư mới biết mình đáng ghét bao nhiêu, “Em mượn anh nhiều tiền như vậy, lại ăn vạ
không trả, hơn nữa anh lại giúp em nhiều chuyện như vậy, nhưng em không
giúp anh lần nào, giống như Ly Ly, em thật vô dụng thật hư đúng không?”
Quan Hà Châu thật muốn cạy đầu cô ra xem một chút, bên trong có phải chứa toàn rơm rạ không hả?
Anh vươn tay ở trên đầu cô vừa xoa vừa gõ, “Diêu Hiểu Thư, em là người ngu
ngốc sao? Anh là ai, anh là bạn trai em, là chồng tương lai đó!”
“À?” Lúc Diêu Hiểu Thư nghe anh nói chữ “chồng”, miệng liền mở lớn, “Nhưng. . . . . . .chúng ta là tạm thời, cũng không phải là người yêu thật sự.”
“Ai nói?” Anh từ đầu đến cuối cũng chưa từng nói quan hệ hai người là giả,
chỉ là đồng ý tạm thời với cô, nhưng mà tạm thời này, lại không phải tạm thời mà cô nghĩ.
Diêu Hiểu Thư không hiểu nhìn anh, không biết sao anh lại quên? Lúc trước, bọn họ đã từng thảo luận qua mà?
“Vấn đề này, đợi khi về nhà, chúng ta lại từ từ thảo luận.” Khoé miệng Quan
Hà Châu đột nhiên lộ ra nụ cười quỷ dị, nhìn phía trước, lạnh nhạt nói,
“Chúng ta. . . . . .có nhiều thời gian thăm dò vấn đề này.”
Trong lòng Diêu Hiểu Thư đột nhiên rung lên, giống như có dự cảm xấu. cô lặng lẽ nghiêng đầu, cẩn thận nhìn chằm chằm gò má Quan Hà Châu, muốn từ nụ
cười kia tìm ra một chút ý tứ.
Quan Hà Châu nhận thấy ánh mắt của cô, vẻ mặt bình tĩnh tự tin, hai tay nắm tay lái, vững vàng chạy về nhà. . . . . .
Xe đỗ vào bãi đậu xe, Quan Hà Châu lập tức xuống xe, sau đó vòng qua đầu
xe mở cửa cho Diêu Hiểu Thư, xong chuyện, liền lôi kéo Diêu Hiểu Thư đi
về thang máy.
“Hà Châu, anh nói chồng là có ý gì?” Vừa vào nhà, Diêu Hiểu Thư liền không nhịn được hỏi.
Gương mặt Quan Hà Châu từ khi nói ra chữ này đều rất nghiêm túc, cô muốn hỏi, anh còn nói về nhà mới thảo luận vấn đề này, cô thật vất vả chịu đựng
không có hỏi đợi cho đến khi về nhà, nhưng mặt anh vẫn bình tĩnh tự
nhiên như cũ, làm cô rất buồn bực.
“Em cảm thấy anh có ý gì?”
Quan Hà Châu không trả lời mà hỏi ngược lại cô, tròng mắt đen nhìn chằm
chằm vào cô, muốn xem cô trả lời thế nào.
“Em. . . . . .làm sao biết?” Khuôn mặt Diêu Hiểu Thư nghi ngờ, là anh nói mà, sao lại hỏi cô?
Quan Hà Châu đi lại gần cô, hai người mặt đối mặt, bất ngờ xảy ra khoảng
cách gần như vậy, làm Diêu Hiểu Thư sợ đến lui về sau một bước, bị Quan
Hà Châu nhanh tay lẹ mắt vươn tay giữ chặt eo nhỏ, không cho cô lùi lại.
“Anh. . . . . .” Gò má Diêu Hiểu Thư nhất thời ửng đỏ, ngẩng đầu nhìn anh, một câu cũng không nói ra.
“Ý tứ là chúng ta là người yêu tạm thời, nhưng rất nhanh sẽ biến thành vị
hôn phu vị hôn thê, sau đó nửa năm sau, chúng ta sẽ kết hôn.” Quan Hà
Châu từng chữ từng chữ nói ra mục tiêu bản thân.