Vậy mà, những lời này nghe vào trong tai Diêu Hiểu Thư, lại giống như âm
thanh từ cõi trời, cô trừng lớn mắt, nháy cũng không dám nháy nhìn anh,
giống như anh đang nói ngôn ngữ của người sao hoả.
“Hà Châu, anh bị bệnh sao?” Nói xong, cô còn làm như thật vươn tay, ở trên trán anh thăm dò nhiệt độ.
“Em nghe được rất rõ ràng, không phải sao?” Lần này Quan Hà Châu không cho
phép cô trốn tránh, trước kia anh lo sợ quá nhiều, không có trực tiếp
làm rõ, hôm nay cho dù như thế nào cũng phải nói rõ ràng, “Diêu Hiểu
Thư, anh muốn cưới em!”
Diêu Hiểu Thư cảm thấy trước mắt mình có
rất nhiều ngôi sao đang loé sáng, đầu còn có chút choáng, anh làm sao
lại khác thường như vậy? Nói đều là những lời khó hiểu, anh. . . .
..đang cầu hôn cô sao?
Trời ạ, cô thật rung động!
“Hà
Châu, anh điên rồi sao? Anh biết anh đang nói gì không?” Diêu Hiểu Thư
kinh ngạc nói, “Chúng ta là anh em tốt, sao có thể kết hôn?”
“Chúng ta không phải!” Quan Hà Châu không chút do dự phủ nhận lời cô nói. . . . “Anh cho đến bây giờ cũng không xem em là anh em tốt, cho tới bây giờ
đều không có!”
Diêu Hiểu Thư che lại cái miệng nhỏ nhắn, cảm thấy bị thương thật nặng, anh thế nhưng không xem cô là anh em tốt, chẳng lẽ anh giống như Ly Ly xem thường cô, khinh thường cô làm bạn.
“Anh. . . . . .chán ghét em, giống như Ly Ly chán ghét em, thật sao?” Lời nói của Ly Ly làm cho cô buồn, nhưng lời nói của Quan Hà Châu càng làm cô
đau lòng hơn.
“Em là người đần độn!” Quan Hà Châu tức sắp chết
rồi, hai tay mở ra, đem cô ôm chặt vào trong ngực, âm thanh dịu dàng
khác thường, “Anh coi em là con gái, người con gái mọi lúc đều ảnh hưởng đến anh, người con gái bắt được lòng anh còn không biết!”
Diêu
Hiểu Thư nằm trong ngực anh, nghe mấy câu này thì mặt trở nên nóng hơn,
anh. . . . .đây là tỏ tình sao? Diêu Hiểu Thư không thể tin vào tai
mình, nhịp tim theo lời anh nói đập càng ngày càng nhanh, như muốn nhảy
ra khỏi lồng ngực.
Cô không có cách nào khống chế cảm giác ngọt ngào không ngừng dâng lên trong lòng, như muốn đem cô che hết.
“Anh. . . . .” Giọng nói buồn bực trong ngực anh vang lên, “Anh có ý gì?”
Diêu Hiểu Thư vẫn không có biện pháp tin tưởng suy nghĩ của mình, ngay ngốc lại hỏi.
“Ai. . . ..” Quan Hà Châu nhẹ nhàng thở dài, quả nhiên nói thẳng như vậy, cô vẫn nghe không hiểu, nhất định anh phải nói ra những lời buồn nôn mới
được, hít sâu, “Diêu Hiểu Thư, em cẩn thận nghe thật kỹ cho anh, những
lời này anh chỉ nói một lần, sau này không nói nữa.”
Khuôn mặt
nhỏ nhắn chôn trong lồng ngực nở nang của anh, nhưng lỗ tai lại dựng lên nghiêm túc lắng nghe, anh nói chỉ nói một lần, sau này cũng không nói
nữa, cho nên mặc kệ thế nào cũng phải nghiêm túc lắng nghe.
“Em
có thể ghi âm không?” Cô gái nhỏ tự cho là mình thông minh hỏi, năng lực lý giải của cô rất kém, nếu mà nghe một lần cũng không hiểu, thật sự
rất thảm?
Nghe vậy, bàn tay Quan Hà Châu không khách khí vỗ mông mềm mại của cô, cắn răng nói, “Không thể!”
Cái đồ đần này, đến lúc nào rồi, còn nói những lời nói làm người ta buồn cười.
“Người anh yêu là em, người có cái đầu đơn thuần, thiếu đầu óc, đồ đần.”
Diêu Hiểu Thư vừa nghe nói người trong lòng anh là cô, trong lòng không
tránh khỏi vui mừng, nhưng khi nghe lời nói phía sau, mặt liền sụ xuống.
“Sao anh vũ nhục người ta?” Bĩu môi, bất mãn kháng nghị nói.
“Không cho. . .xen miệng vào.” Quan Hà Châu một lần nữa cắn răng gầm nhẹ,
trong lòng âm thầm than thở, sao đường tình cảm của anh lại rắc rối như
vậy? Ngay cả tỏ tình cũng khó khăn vô cùng, “Sau này không được đem anh
giao cho cô gái khác, một lần cũng không được, biết không?”
Diêu Hiểu Thư từ trong ngực anh ngẩng đầu lên, nhìn đôi mắt đen của anh, ôn nhu làm lòng cô như hoà tan vào mật đường.
“Tại sao?” Cô rù rì hỏi.
“Anh yêu em!” Vẻ mặt Quan Hà Châu kiên định, ba chữ đó là cam kết quan trọng nhất anh nói với cô.
“Ô ô. . . . .” Diêu Hiểu Thư khóc thành tiếng, cô cũng không biết sao mình lại khóc, chỉ biết khi nghe anh nói ba chữ kia, lỗ mũi liền chua xót,
không nhịn được.
Anh tại sao có thể nói những lời này? Từ trước
đến giờ tính tình anh lạnh nhạt, lãnh khốc, tại sao có thể nói ra lời
nói tốt đẹp như vậy?
“Anh. . . .anh ăn gian.” Anh thế nhưng dùng
chiêu này làm cô không có gì để nói, chỉ có thể ngoan ngoãn làm vợ tương lai của anh, cô căn bản không có cơ hội cự tuyệt, thật là gian xảo mà,
“Em. . . . .cũng không có lý do cự tuyệt.”
Khoé mắt Quan Hà Châu khẽ co giật, cô còn muốn cự tuyệt? Cánh tay anh thu chặt lại, “Em vĩnh viễn đều không có cơ hội cự tuyệt!”
“Hừ, em nên ghi âm lại, sau này lại không được nghe.” Diêu Hiểu Thư nhớ tới
lời nói của anh, chỉ nói một lần, vậy sau này sẽ không được nghe ba chữ
này nữa rồi sao? Cô cảm thấy thật không cam lòng, mình cứ như vậy bị anh bắt nạt.
“Hiểu Thư, còn em thì sao?” Quan Hà Châu ôm cô, trong lòng ấm áp, hạnh phúc thoả mãn nói.
Diêu Hiểu Thư ngây ngẩn cả người, vấn đề này cô chưa nghĩ tới, tình cảm cô
đối với Quan Hà Châu có phải thích hay không, hoặc là so với thích còn
nhiều hơn một chút, thậm chí là rất nhiều? Cô thật hồ đồ, từ nhỏ đến
lớn, cô gặp chuyện gì người đầu tiên cô nghĩ đến không phải là cha mẹ,
mà là anh, ở trong nhận thức của cô, Quan Hà Châu giống như thần linh,
không gì không làm được, không có chuyện gì làm khó được anh.
“Hà Châu, làm sao giờ?” Vẻ mặt Diêu Hiểu Thư như đưa đám nhìn anh, “Em không biết cảm giác của em với anh là gì, làm sao giờ?”
Giờ phút này, Diêu Hiểu Thư cảm thấy vô cùng sợ hãi, sợ mình không chấp nhận tình yêu của anh.
“Nhưng anh rất quan trọng với em, nếu như không có anh, em không biết mình sẽ ra sao.”
“Nếu như anh cưới người khác, em cũng không có cảm giác sao?” Quan Hà Châu
lạnh lùng nhìn chằm chằm gương mặt cô, “Nếu như anh giống bây giờ ôm
chặt cô gái khác, cũng được sao? Nếu như anh cùng cô gái khác sinh con,
em cũng không có cảm giác gì sao?”
Từng cái nếu như làm Diêu Hiểu Thư kinh hãi, anh mỗi lần nói nếu như, lòng cô liền co lại, chỉ cần
tưởng tượng lời anh nói trở thành sự thật. . . . . .Không, cô dùng sức
lắc đầu, cô không cần anh cưới người khác, cô không cần anh ôm người
khác, cô không cần anh cùng người khác sinh con!
“Không. . .không nên, đừng!” Diêu Hiểu Thư như nổi điên, liều mạng lắc đầu, “Hà Châu, em không muốn anh cưới người khác, cái gì cũng không muốn.”
Quan Hà Châu cười, cười đến cực kỳ dịu dàng, đôi tay nhẹ nhàng xoa nắn mái tóc
cô, “Đứa ngốc, anh nói thế nào, sẽ không xảy ra chuyện đó.”
Vào
giờ phút này, cái gì cũng không quan trọng, bởi vì anh biết rõ cô gái
trước mặt này yêu anh, chỉ là cô cũng không biết thôi, bộ dáng hoảng sợ
lo lắng vừa rồi của cô, thậm chí mang theo vẻ mặt tuyệt vọng, đã nói lên tất cả.
“Anh nói đó, anh tuyệt đối không được lấy người khác, nếu không anh chính là đồ thất hứa.” Bộ dáng Diêu Hiểu Thư uy hiếp.
Quan Hà Châu cười một tiếng, cái người ngu ngốc này nói gì mà lộn xộn lung tung vậy!
“Hà Châu, em thích anh, thật!” Cô chủ động đưa tay ôm hông anh, vùi vào ngực anh, lẩm bẩm.
Mặc dù không thể yêu anh giống như anh yêu cô, nhưng mà cô nghĩ. Sau này sẽ cố gắng yêu anh, như vậy mới công bằng, bằng không chỉ có anh yêu cô,
mà cô chỉ nói thích anh, vậy anh chẳng phải thật đáng thương sao.
Diêu Hiểu Thư lòng tràn đầy thương cảm lại xuất hiện, nhất là khi Quan Hà
Châu dùng loại tình cảm như vậy tấn công, cô căn bản không hề chống đỡ
được!
“Anh hiểu mà.” Quan Hà Châu thoả mãn thở dài nói, bạn tốt
nói đúng, trực tiếp làm rõ so với chuyện tính toán kỹ tốt hơn, anh cuối
cùng cũng thấy hi vọng.
“Vậy. . . .Vệ tiểu thư và Ly Ly làm sao bây giờ?” Hai cô gái này tồn tại làm Diêu Hiểu Thư cực kỳ khó chịu.
Hắc, trước kia cô tại sao không phát hiện, thì ra mình lại không thích hai
người đó, nhưng mà, hiện tại cô không có biện pháp thản nhiên đối mặt
với cô gái nào nhìn chằm chằm Quan Hà Châu, loại cảm giác đó thật là tệ
hết biết.
Thì ra là cô cũng sẽ ghen tỵ, đây không phải là nói, cô bắt đầu yêu anh sao?
Trong lòng Diêu Hiểu Thư xuất hiện tia sáng mong đợi. . . . .
“Họ cho tới bây giờ cũng không phải là vấn đề của anh, ngược lại là em,
nhìn rõ con người Vu Ly Ly rồi sao?” Quan Hà Châu nhớ tới trình độ nhẹ
dạ không người nào bằng của cô, nếu cô gái kia lại giả bộ đáng thương,
không chừng cô lại mềm lòng, “Sẽ không phải lại bị lừa chứ?”
“Em
rất khổ sở mà.” Diêu Hiểu Thư buồn buồn nói, “Em thật sự xem cậu ấy là
bạn tốt, không ngờ Ly Ly lại đối xử với em như vậy, nhưng mà, em cho dù
lương thiện bao nhiêu, cũng không cho cậu ấy gạt em, lợi dụng em lần
nữa, cậu ấy không để ý đến tình nghĩ nhiều năm, nói với em những lời ác
độc.”
“Không cần đau lòng, cô ta không đáng.” Quan Hà Châu dịu dàng nói với cô, “Em rất tốt, cứ tiếp tục như vậy, không cần thay đổi.”
Anh hi vọng cô mãi mãi luôn đơn thuần lương thiện, bởi vì Diêu Hiểu Thư như vậy là đẹp nhất, cũng đáng yêu nhất, làm anh động lòng.
“Có thật không?” Cô đưa gương mặt nhỏ bé lên nhìn anh, cười hỏi.
“Dĩ nhiên.” Quan Hà Châu khẳng định, sau đó chậm rãi cúi người, nhẹ nhàng ngậm đôi môi mềm mại của cô, “Em như vậy là đẹp nhất.”
Lời nói tràn đầy tình cảm truyền vào trong tai Diêu Hiểu Thư, trong nháy
mắt cả gương mặt cùng gò má cô đều đỏ hồng, ngay cả vành tai trắng nõn
mê người cũng đổi thành màu hồng, tất cả đều lọt vào trong mắt Quan Hà
Châu, quả thật là hấp dẫn chí mạng, tuyệt đối hấp dẫn!
“Hừ, Quan
Hà Châu, em không biết anh cũng sẽ nói lời ngon ngọt như vậy.” Diêu Hiểu Thư liếc nhìn anh, trên mặt đều là bộ dáng không dám tin, “Có phải bộ
dáng nghiêm chỉnh trước kia của anh, đều là gạt người?”
“Ha ha, có phải không?” Quan Hà Châu không ngại cô chỉ trích, “Thật là đáng tiếc, em không có cơ hội hối hận.”
Nói xong, anh lập tức cúi đầu hôn đôi môi anh đào của cô, đầu lưỡi cạy ra
hàm răng chui vào cùng lưỡi cô dây dưa, cảm giác rung động làm tâm bọn
họ cùng hoà vào một nơi, đôi tay Diêu Hiểu Thư tự giác vòng qua hông
anh, nhiệt liệt hưởng ứng nụ hôn của anh.
“Ưmh.. . . . .”
“Hiểu Thư, em là của anh, vĩnh viễn đều như vậy, ai cũng không thể thay đổi
sự thật này.” Quan Hà Châu nghiêm túc nói với cô, “Đối với em, anh sẽ
không buông tay, cho nên em cũng không cần suy nghĩ.”
Diêu Hiểu
Thư không ngờ anh sẽ nói ra những lời bá đạo và thâm tình như vậy, lòng
cô ngọt như mật, trời ạ, cô cảm thấy mình như đang ở trên thiên đường,
không chân thật.
Đôi tay Quan Hà Châu giữ chặt eo thon của cô,
kéo cô vào trong ngực anh, sau đó song song ngã ngồi trên ghế sofa, Diêu Hiểu Thư giạng chân trên người anh, vừa cúi đầu liền nhìn thấy đôi mắt
nóng rực của anh, mặt cô liền đỏ bừng, tầm mắt xẩu hổ nhìn sang hướng
khác, không dám nhìn thẳng mắt anh.
“Ha ha.” Cô gái này luôn luôn ngơ ngơ, thần kinh đanh thép, không ngờ vẫn không thoát được xấu hổ trong chuyện này.
Nhưng bộ dáng ngượng ngùng của cô, làm anh vô cùng động lòng, cơ hồ khống chế không được dục vọng của mình, kéo đầu cô xuống, hung hăng hôn mút môi
cô, cuồng dã hấp thu ngọt ngào, bàn tay cũng không rãnh rỗi, nhanh chóng lột quần áo cô, chỉ hai ba lần liền đem cô lột sạch, trần truồng giạng
chân trên người anh.
“Không công bằng.” Có lẽ sau khi nói rõ tình cảm, Diêu Hiểu Thư không còn thận trọng như trước, không phục đưa tay
muốn xé rách quần áo của anh.
Hừ, cô đều trống trơn rồi, anh còn
chỉnh tề như vậy, thật sự là quá ghê tởm, cô cũng muốn xem anh mất khống chế, mất đi bộ dáng tỉnh táo, nghĩ như vậy, trong đầu cô liền thoáng
qua một ý niệm to gan.
Tính tình của cô nói là làm, cô to gan cởi quần áo của anh, giống như trước kia anh làm với cô, cúi đầu dùng sức
hôn môi anh, giống như đứa bé không biết làm sao, dùng sức gặm cắn.
Quan Hà Châu thấy cô chủ động như vậy, trong lòng liền hưng phấn, nhưng việc làm kế tiếp của cô, làm anh dỡ khóc dở cười, cái đồ đần này lại vuốt ve loạn xạ trên người anh, lại dùng lực gặm cắn môi anh, đáng sợ hơn là
anh khẽ cắn bộ ngực cô còn cô lại gặm cắn ngực anh, a, nếu cứ tiếp tục
như vậy, anh không phải vì dục hoả toàn thân mà chết, mà là bị cô cắn
đau mà chết.
“Anh làm.” Anh lấy lại quyền chủ động, đổi khách
thành chủ, dùng sức mút vào bộ ngực mềm mại của cô, đầu lưỡi thỉnh
thoảng còn ở trên đỉnh núi tuyết lượn vài vòng, làm Diêu Hiểu Thư khẽ
run.
“A.. . . . . .nha. . . . .” Lý trí Diêu Hiểu Thư bởi vì anh
trêu đùa, càng ngày càng rời xa, chỉ có thể theo bản năng cảm nhận và
phản ứng với nhiệt tình anh mang tới.
Bàn tay to của anh đi tới
trước ngực cô, xoa bóp bộ ngực mềm mại êm ái, lòng bàn tay cảm nhận được tự tinh tế của cô, thỉnh thoảng lấy hai ngón tay kẹp chặt đỉnh núi mềm
mại đỏ hồng bóp nặn.