Ba người nhà họ Diêu sống trong một căn nhà xây dựng đã rất lâu, nhưng bởi vì duy trì tốt, tình trạng phòng ốc xem ra còn rất mới, mà sống chung
một khu với họ là nhà họ Quan, hai gia đình bởi vì làm hàng xóm nhiều
năm, lại là bạn tốt, cho nên quan hệ của hai nhà Quan Diêu tốt vô cùng.
Cũng bởi vì như thế, từ nhỏ đến lớn, Quan Hà Châu và Diêu Hiểu Thư đều là
con rể cùng con dâu nuôi từ bé của cha mẹ hai bên, khi bọn họ còn nhỏ,
cha mẹ hai bên thường nói tương lai muốn làm sui gia, nhưng nhìn bọn nhỏ càng lúc càng lớn, bọn họ lại càng thấy chuyện này khó khăn.
Hai đứa bé này, một rất có chủ kiến, không muốn cha mẹ nhúng tay vào tương
lai của mình, mỗi khi muốn nói chuyện này, luôn bị cậu xảo trá chuyển đề tài khác; mà một đứa còn lại thì thần kinh quá mức đanh thép, vô luận
bọn họ công khai, ám hiệu như thế nào, vẫn không có nghe ra ý tứ trong
lời nói của bọn họ.
Ai, thật là khó khăn nặng nề!
Diêu Hiểu Thư chạy lên lầu, đẩy cửa phòng sách ra, một cái đầu dò vào, cười hì hì kêu người ở bên trong phòng: "Cha, ăn cơm!"
Cha Diêu từ trong sách ngẩng đầu lên, thấy người tới là con gái bảo bối của mình, nhất thời nâng lên khuôn mặt tươi cười ranh mãnh nói: "Ơ, cha còn tưởng rằng là ai? Thì ra là con gái bảo bối của cha, thật là khó được
gặp con trở lại ăn cơm tối!"
"Cha. . . . . . Con nào có khoa
trương như người nói!" Diêu Hiểu Thư đi tới bên cạnh cha Diêu , kéo cánh tay của ông làm nũng với ông: "Hôm nay cũng không phải là ngày lễ hoặc
ngày kỷ niệm gì, mẹ vô duyên vô cớ gọi con nhất định phải trở lại ăn cơm tối, có phải có chuyện gì đặc biệt hay không? Cha người len lén tiết lộ một chút cho con, con mới có thời gian chuẩn bị tâm lí thật tốt."
"Con gái bảo bối của cha lúc nào thì trở nên tỉ mỉ như vậy rồi?" Cha Diêu
dùng giọng nói trêu trọc, liếc xéo cô con gái của mình, ngạc nhiên giống như nhìn thấy mặt trời mọc từ hướng tây.
"Cha!" Diêu Hiểu Thư
gắt giọng: "Con thường không có ở nhà ăn cơm tối, lúc trước cũng không
có nhìn thấy mẹ như hôm nay, gọi liên tiếp mấy chục cuộc điện thoại, cho dù con có sơ ý cũng sẽ phát hiện ra được có chuyện không bình thường."
Diêu Hiểu Thư chính là mẫu người thích lo chuyện bao đồng và phân phát tình
thương khắp mọi nơi, làm cho bản thân mình trở thành "người bận rộn" ,
luôn có thật nhiều “chuyện” làm không xong, cho nên vợ chồng họ Diêu đã
chấp nhận mà xem đứa con gái này thành bò thả ở ngoài rồi.
"Con
nói cha mới để ý, tháng này số lần con về nhà ăn cơm, dùng năm đầu ngón
tay cũng có thể đếm xong rồi." Cha Diêu bất mãn đối với con gái nói.
Con gái từ nhỏ đến lớn chính là “chị gái ngốc nghếch” một lòng nhiệt tình,
thiếu đầu óc, dù bị người ta lừa gạt cũng không ảnh hưởng đến việc nó
phân phát đồng tình, cho đến sau khi tốt nghiệp đại học, ông và vợ vẫn
còn lo lắng cho con gái phải làm công việc gì mới thích hợp với nó, ai
ngờ có một ngày, tiểu quỷ này lại đột nhiên chạy trở về nói với bọn họ
là đã tìm được công việc.
Cha Diêu hỏi thăm kỹ lưỡng, mới phát
hiện nó vào một công ty kỳ quái có tên là "Mọi chuyện tìm tôi giúp một
tay", đặc biệt làm người giải quyết những chuyện phiền toái, ông và vợ
cũng không ngờ trên đời này còn có một công ty như vậy, mà cái công việc này không còn gì thích hợp với con gái bọn họ hơn, đối mặt với tình
huống như thế, vợ chồng bọn họ thật là không còn lời nào có thể nói,
đúng là ý trời mà!
"Cha, người không nên nói như vậy." Diêu Hiểu
Thư tự biết đuối lý, nhẹ nhàng lắc lắc cánh tay cha Diêu, cười nịnh nọt
nói: "Cha người đừng tức giận, con không phải đã trở về rồi sao? Đi,
chúng ta mau đi xuống nhà ăn cơm, bằng không mẹ lại muốn la to nói lớn
rồi."
Lời nói vừa mới nói ra, dưới lầu liền truyền đến tiếng kêu của mẹ Diêu.
"Hai cha con đang làm cái gì? Còn không mau xuống ăn cơm!"
Diêu Hiểu Thư dùng ánh mắt "cha xem đi" nhìn về phía cha Diêu, sau đó cười ha hả kéo cánh tay cha Diêu đi xuống lầu.
"Hiểu Thư, tuổi của con cũng không còn nhỏ nữa, con thích mẫu người như thế
nào hả?" Đang dùng cơm thì mẹ Diêu trực tiếp hỏi đứa con gái đang vùi
đầu chiến đấu với thức ăn.
"Mẹ, sao tự nhiên lại hỏi chuyện này
làm gì?" Đang ăn cơm nghiêm túc, Diêu Hiểu Thư bị câu hỏi của mẹ Diêu
làm sợ đến thiếu chút nữa mắc nghẹn.
"Cái gì mà hỏi làm gì?" mẹ
Diêu liếc con gái một cái, "Con đã 26 tuổi rồi, còn chưa có người bạn
trai nào? Tiểu Linh nhà người ta cũng đã là mẹ của một đứa con rồi, còn
con thì sao?"
Mẹ Diêu càng nói càng tức giận, mình sanh con gái
cũng không xấu mà, tại sao lại không có một đứa con trai nào theo đuổi?
Bà vẫn luôn muốn Quan Hà Châu làm con rể của mình, nhưng thần kinh của
con gái bà lại quá mức đanh thép, luôn khẳng định với bà hai đứa chỉ là
anh em, bà nói gãy lưỡi cũng không có biện pháp!
"Hiểu Thư, con cảm thấy Hà Châu là người như thế nào?" mặt mẹ Diêu mang theo nụ cười nhìn cô con gái.
"Cái gì mà như thế nào?" Diêu hiểu Thư miệng đầy thức ăn có chút không hiểu.
"Con. . . . . ." mẹ Diêu nhìn con gái tâm hồn luôn trôi lơ lửng, không khỏi
than thở ở trong lòng, đứa con gái này sao mà còn không hiểu hả!
"Mẹ?" Diêu Hiểu Thư thật sự không hiểu vì sao sắc mặt mẹ mình lại trở nên khó hiểu như vậy.
Mẹ Diêu hít sâu một hơi, quyết định không tiếp tục vòng vo với con gái
nữa, trực tiếp vào thẳng vấn đề, "Chính là muốn Hà Châu làm bạn trai của con, làm con rể của mẹ!"
Như vậy đã đủ rõ ràng chưa? Mẹ Diêu nhìn chằm chằm, ngay cả nháy mắt cũng không có nháy, chờ con gái trả lời.
"À?" Lúc này cuối cùng đã nghe rõ, Diêu Hiểu Thư há to mồm, kinh ngạc nhìn
mẹ Diêu, một hồi lâu mới lấy lại tinh thần, "Mẹ, con không phải nghe lầm chứ?"
"Con không có nghe lầm." mẹ Diêu nghiêm túc gật đầu nói
với con gái: "Hà Châu là một người đàn ông tốt, con mà bỏ lỡ sẽ phải hối hận!"
"Hôm nay là chuyện gì xảy ra, sao luôn có người thích ghép con và Hà Châu thành một đôi?" Diêu Hiểu Thư bỏ chiếc đũa trong tay,
dùng ánh mắt kỳ quái nhìn về phía cha mẹ, "Cha mẹ, hai người không phải
là muốn ghép con và Hà Châu thành một đôi chứ?"
Vợ chồng họ Diêu ngạc nhiên, con gái bình thường luôn lơ đễnh, hôm nay làm sao lại nhạy cảm như vậy?
"Không sai, cha mẹ đã sớm có ý như vậy, mà mẹ cũng đã ám chỉ qua với con rất
nhiều lần, con mỗi lần đều xem đó là chuyện cười, nhưng lần này không
được như vậy." mẹ Diêu bằng bất cứ giá nào, hôm nay phải làm rõ.
"Tại sao?" Diêu Hiểu Thư nghi ngờ nói.
"Nói nhảm, đương nhiên là vì Hà Châu là người đàn ông tốt như vậy nếu không
nắm chặt, chắc chắn sẽ bị người khác cướp đi." Nhưng thật ra là do ngày
hôm trước ở nhà họ Quan mẹ Diêu không cẩn thận lại nghe được có người
muốn giới thiệu con gái cho Hà Châu, bà liền cảm thấy không ổn, "Con nên biết là đã có người muốn làm sui với mẹ Quan rồi, con còn không nhanh,
Hà Châu thật sự sẽ bị người khác đoạt đi, đến lúc đó con có muốn khóc
cũng không kịp!"
Trước kia bà luôn cho rằng Quan Hà Châu ở cạnh nhà,
lại không có bạn gái, vậy con gái bà sẽ có cơ hội, nhưng mà bây giờ khác rồi, thì ra là có nhiều người để ý Hà Châu như vậy, vậy cơ hội cậu trở
thành con rể bà chẳng phải càng trở nên mong manh sao?
Không được, tuyệt đối không được!
"Mẹ, Hà Châu đã 29 tuổi, có người theo đuổi rất bình thường mà." Lúc nói lời này, trong lòng Diêu Hiểu Thư xuất hiện một cảm giác khác thường, nhưng cảm giác đi qua rất nhanh làm cô không kịp suy nghĩ.
"Con nói
cái gì? Chồng tương lai sắp bị người ta cướp rồi, còn ngồi đây nói
nhảm." Mẹ Diêu tức giận, dùng đôi đũa gõ đầu cô, muốn gõ cho tỉnh đứa
con gái ngốc này.
"Mẹ, chồng tương lai cái gì? Mẹ đừng nói lung
tung, chúng con không có quan hệ, ok?" Diêu Hiểu Thư đưa tay xoa xoa nơi bị mẹ đánh, buồn bã nói, cảm thấy mình thật uất ức, có trêu ghẹo ai
đâu?
“Con gái à, Hà Châu không tốt sao?” Vẫn luôn im lặng ăn cơm, cha Diêu đột nhiên hỏi con gái.
“Hà Châu rất tốt” Ngoại trừ cha mẹ ra thì Quan Hà Châu là người đối xử với cô tốt nhất.
Hà Châu rất thông minh, lại đẹp trai, hơn nữa sau này anh còn mang mắt
kính, càng thêm chững chạc, con gái gặp anh sẽ nịnh bợ anh, còn về tính
tình, mặc dù không thể nói là dễ gần, nhưng cô tin tưởng tương lai Hà
Châu sẽ là người chồng tốt.
“Vậy tại sao con không thích nó?” Cha Diêu hỏi.
“Con đâu có nói không thích” Diêu Hiểu Thư vội vàng lớn tiếng phản bác.
“Nếu Hà Châu là người đàn ông tốt, con lại thích nó, vậy tại sao hai con không thể thành một đôi?” Cha Diêu nhân cơ hội hỏi tới.
“Cha, đâu có chuyện như vậy?” Diêu Hiểu Thư cảm thấy mình đang bị ép hôn, “Con…đối với Hà Châu là thích chứ không phải yêu”
“Hả?” Cha Diêu nhíu mày, nhưng khóe miệng lại cười, “Vậy con biết như thế nào là yêu hay sao?
Con gái tính tình đơn giản, ông làm sao mà không biết? Con gái làm sao phân biệt được yêu với không yêu, chủ yếu là muốn tìm lý do để trốn tránh.
“Con…” Diểu Hiểu Thư bị hỏi đến á khẩu không trả lời được.
“Con cái gì mà con… mẹ nói cho con biết, trong vòng một tháng, con phải hẹn
hò với Hà Châu, không thôi thì phải đi coi mắt, con tự chọn đi.” Mẹ Diêu lười phải nói nhảm với con gái, trực tiếp ra lệnh.
“Mẹ, mẹ làm sao có thể vô lý như vậy!” Diêu Hiểu Thư dậm chân kháng nghị.
“Mẹ là mẹ con, có thể không nói đạo lý!” Mẹ Diêu cười lạnh nói với con gái.
“Cha!” Diêu Hiểu Thư chuyển sang cầu cứu cha mình.
Chỉ thấy cha Diêu bất đắc dĩ lắc đầu, không giúp được cô, Diêu Hiểu Thư rũ
vai, thật là hết cách với mệnh lệnh của mẹ, như thế nào mới có một ngày, thế giới liền thay đổi? Buổi sáng lúc ra khỏi cửa còn rất tốt, trở lại
liền trở thành tình huống như thế này, đây không phải là ép cô đến đường chết sao?
“Không cần nhìn cha con, hiện tại ai nói gì cũng vô
dụng.” Mẹ Diêu hạ quyết tâm, nhất định phải đem con gái gả cho Hà Châu.
“Hiểu Thư, nghe mẹ, Hà Châu là người thích hợp với con nhất, nhất định
không sai.”
“Làm sao mà thích hợp? Con với anh ấy là anh em
tốt.” Diêu Hiểu Thư lớn tiếng phản bác. “Mẹ, mẹ đã nghe nói anh em tốt
sẽ cưới nhau chưa?”
“Cái gì mà anh em tốt, con là con gái.” Mẹ
Diêu tức giận trừng mắt nhìn cô con gái chậm hiểu, chỉ có mình cô xưng
anh em với người ta, Quan Hà Châu đâu có nghĩ như vậy.
Mẹ Diêu
nhìn Hà Châu lớn lên, rất rõ ràng về cậu, hơn nữa bà có thể nhìn ra
được, thái độ của Hà Châu đối với con gái bọn họ không giống đối với
người khác, không nói trước đây hai đứa cùng nhau lớn lên, tính tình Hà
Châu tương đối cô lập, khi còn nhỏ, đứa nhỏ nào muốn chơi hay nói chuyện với nó, nó đều không để ý, trừ Hiểu Thư.
Từ nhỏ con gái bọn họ
đã thích lo chuyện bao đồng, giúp người khác đồng thời kéo theo rắc rối
cho mình, mà hậu quả đều do Hà Châu xử lý.
Gặp chuyện không may, người mà nó nghĩ đến đầu tiên không phải bậc cha mẹ bọn họ, mà là Hà
Châu, đứa bé kia thì sao, ngoài miệng mặc dù mắng Diêu Hiểu Thư, nhưng
cuối cùng vẫn giúp nó xử lý tốt chuyện, cho nên, mẹ Diêu khẳng định Hà
Châu thích con gái bọn họ, về phần có phải là yêu hay không, thì cứ đợi
xem, nhưng mà chuyện này cũng không quan trọng, chỉ cần hai đứa hẹn hò,
còn sợ không bồi dưỡng tình cảm được sao? Ha ha, nghĩ đến đây, mẹ Diêu
không khỏi len lén bật cười.
Diêu Hiểu Thư nhìn thấy mẹ cười quỷ dị, trong lòng không khỏi bất an, xong đời, trở nên rắc rối hơn rồi,
trời ơi, phải làm sao đây? Từ trước đến giờ toàn là cô giúp đỡ người
khác, hiện tại đến chuyện của mình thì lại hết cách.
Nói đi nói
lại đều là do Hà Châu gây hoạ, nếu không phải anh lâu như vậy mà chưa có bạn gái, cô làm sao sẽ bị mẹ ép cùng anh hẹn hò đây? Nghĩ tới đây, Diêu Hiểu Thư liền căm hận, hận không thể lập tức chạy tới nhà họ Quan, đem
cái tên đầu sỏ kia chặt thành tám khúc.
Hừ, nhìn xem cô làm sao tính sổ với anh.!
Tìm anh tính sổ?
Quan Hà Châu mỉm cười, nhìn chằm chằm cô gái tức giận trước mặt, trong lòng
không khỏi than thở, cô chẳng lẽ quên mất, mình mới là người thiếu nợ
anh? Muốn tìm anh tính sổ, vậy cũng phải xem cô có bản lãnh không mới
được!
"Anh còn cười?" Diêu Hiểu Thư nhìn thấy nụ cười trên khóe
miệng Hà Châu, giận đến mức chống nạnh, trợn tròn con mắt, "Anh. . . . . . Anh sao có thể ác như vậy, đều là lỗi của anh, bằng không em sẽ không bị mẹ bắt ép như vậy!"
Quan Hà Châu cảm thấy mình thật là quá
oan ức, ngoan ngoãn ở trong nhà của chính mình, cũng vẫn bị kéo vào
chuyện trong nhà của người ta.
"Chuyện này không liên quan đến
anh?" Quan Hà Châu trên mặt vẫn duy trì nụ cười nhàn nhạt, trấn định
hỏi: "Mẹ Diêu bắt ép em thì có liên quan gì đến anh?"
"Đương
nhiên chính là lỗi của anh rồi." Diêu Hiểu Thư hất cằm lên, thở phì phò
trừng anh, "Nếu không phải là anh không có bạn gái, mẹ em sẽ không bắt
chúng ta hẹn hò?"
Nhìn thấy Diêu Hiểu Thư cố tình gây sự, Quan Hà Châu cũng chỉ cười mà đối mặt, thái độ không có lo sợ phập phồng.
Thấy vai nam chính bị mắng vẫn mỉm cười như cũ, Diêu Hiểu Thư cảm thấy mình
giờ phút này như con cá xấu xa ở không đi gây sự chàng trai trẻ, lửa
giận trong lòng càng thêm cháy hừng hực.
"Cười, anh cười đi!" Diêu Hiểu Thư ăn vạ ra lệnh cho Hà Châu: "Mặc kệ, chuyện này là tại anh, nên anh giải quyết mẹ em đi!"
"Anh nói này Diêu đại tiểu thư, chuyện này. . . . . . anh làm sao giải
quyết?" Quan Hà Châu thật là không có biện pháp với cô, đó là mẹ của anh sao?