"Đây là anh thiếu nợ em, anh nhất định phải đi!" Diêu Hiểu Thư không nói đạo lý với anh.
"Nói đến thiếu nợ, Diêu Hiểu Thư, hình như là em nợ anh rất nhiều tiền."
Quan Hà Châu che giấu nụ cười, tròng mắt đen lấp lánh có hồn nhìn chằm
chằm cô, “Không chỉ có cái này, em nợ anh nhân tình nhiều đến nỗi mười
đầu ngón tay đều đếm không hết."
"Ách. . . . . ." Diêu Hiểu Thư
nhất thời á khẩu không trả lời được, trong lòng không tránh khỏi chột
dạ, "Vậy. . . . . . Đó là hai việc khác nhau."
"Em cũng biết là
hai việc khác nhau sao?" Quan Hà Châu nhíu mày hỏi "Vậy chuyện mẹ Diêu
ép buộc em, cùng chuyện anh chưa có bạn gái không khác nhau sao?"
"Vậy. . . . . ." Nói đến biện luận, Diêu Hiểu Thư cho tới bây giờ đều không
phải là đối thủ của anh, "Nhưng. . . . . . Vậy em làm sao bây giờ?"
Diêu Hiểu Thư nổi giận mà gầm nhẹ với anh, theo thói quen nhìn về phía Quan Hà Châu.
"Anh làm sao biết?" Quan Hà Châu bày ra bộ dáng không có ý định giúp đỡ.
"Hà Châu. . . . . ." Diêu Hiểu Thư đổi thành bộ dáng đáng thương, đưa tay
kéo lấy cánh tay của anh, "Cái người này, sau khi về nhà anh phải cứu
em, anh nhất định phải giúp em, nếu không em chết chắc rồi."
Quan Hà Châu cảm thấy gân xanh trên trán mình khẽ nhảy lên, cô gái này lại
dám lôi anh vào cùng một đội để chịu chết, có lầm hay không? Anh được
mọi người hoan nghênh coi là cổ phiếu đáng đầu tư, lại bị cô đem quăng
như quăng đôi giày củ, thật là khiến người ta không tức giận cũng không
được!
"Vậy em muốn anh giúp thế nào?" Con ngươi Quan Hà Châu
nhanh chóng thoáng qua một tia giảo hoạt, vốn là chưa có kế hoạch chu
toàn, trong nháy mắt liền xuất hiện bản nháp hoàn chỉnh.
"Đương nhiên chính là anh lập tức đi tìm một người bạn gái, làm mẹ em dẹp đi ý niệm này!" Diêu Hiểu Thư cực kì hưng phấn mà nói.
Quan Hà Châu nhịn xuống ý nghĩ kích động muốn gõ đầu cô, cắn răng nghiến lợi hỏi "Anh phải đi đâu để tìm một người bạn gái?"
"Chuyện này. . . . . ." Diêu Hiểu Thư nhất thời cứng họng, "Đúng rồi, như thế nào đột nhiên tìm được một người bạn gái đây?"
Nhìn bộ dáng cô khổ não, nếu không phải là đang thảo luận chuyện tương lai
của mình, Quan Hà Châu thật muốn lớn tiếng bật cười, cô luôn giúp người
khác giải quyết khó khăn, hôm nay rốt cuộc cũng vì chuyện của mình mà
dùng đầu óc.
Ai, Quan Hà Châu đối với ý tưởng hèn mọn đáng thương của mình cảm thấy bi ai, Quan Hà Châu anh lúc nào thì lạc tới trình độ
này? Đối với cái đầu đơn thuần, thiếu đầu óc của cô, anh vĩnh viễn đều
cảm thấy không có thuốc chữa!
"Hiểu Thư, anh có một biện pháp, có thể giải quyết vấn đề của em." Quan Hà Châu thu hồi suy nghĩ của mình,
từ từ hướng dẫn cô sập bẫy.
"Biện pháp gì?" Cá cắn câu rồi, Diêu Hiểu Thư ánh mắt sáng lên, mong đợi nhìn anh.
Ha ha, cô biết anh Hà Châu thông minh như vậy nhất định có biện pháp, Diêu Hiểu Thư vui mừng tiến lên phía trước nghe kế sách của anh.
"Đó chính là em làm bạn gái anh!" Quan Hà Châu trực tiếp nói.
Cô chính là khúc gỗ rỗng ruột, nghe không hiểu những lời nói vòng vo, cho nên biện pháp tốt nhất chính là đi thẳng vào vấn đề.
"Cái gì?" Diêu Hiểu Thư la lớn, cho là mình nghe lầm, "Anh có lầm hay không? Em chính là muốn anh nghĩ biện pháp bỏ đi ý niệm của mẹ em, không để
cho mẹ em đem chúng ta ghép thành một đôi, anh bây giờ lại muốn em làm
bạn gái của anh?"
Diêu Hiểu Thư đột nhiên lấy vẻ mặt kỳ quái nhìn Quan Hà Châu từ trên xuống dưới, đầu của anh lúc nào thì trở nên ngu
ngốc như vậy rồi hả?
Quan Hà Châu bị vẻ mặt chất vấn không che
giấu chút nào của cô đánh bại, cũng biết cô bây giờ muốn cái gì, trong
lòng không khỏi than thở, tên ngu ngốc này đang nghĩ gì vậy? Lại dám
hoài nghi đầu của anh có vấn đề.
"Mẹ Diêu hi vọng anh và em thành một đôi có phải hay không, mà anh có phải hay không cần tìm một người
bạn gái?" Quan Hà Châu vẻ mặt bình tĩnh, không nhanh không chậm cùng cô
giảng đạo: "Nếu như em làm bạn gái anh, mẹ Diêu cũng sẽ không bắt em đi
xem mắt, mà anh cũng sẽ không phải tuỳ tiện tìm một người bạn gái đến
báo cáo cho mẹ em, hay là em muốn anh đi tìm người khác, sau đó mẹ Diêu
an bài em đi xem mắt?"
"Đương nhiên là không được!" Diêu Hiểu Thư không cần suy nghĩ liền lớn tiếng cự tuyệt!
“Em cũng đã đồng ý, vậy còn vấn đề gì?”
Diêu Hiểu Thư bị anh nói tới nói lui, làm cho đầu cô có chút chóng mặt, cảm
thấy anh nói cũng có đạo lý, nhưng lại có chỗ kỳ quái.
“Em đâu có đồng ý?” Đang bị anh mê hoặc, Diêu Hiểu Thư chợt nghe anh nói, vội vàng kêu lên: “Em chỉ nói là không đi xem mắt, cũng không phải là đồng ý
biện pháp của anh.”
“Vậy là em không đồng ý biện pháp này hả?”
Trong tròng mắt đen của Quan Hà Châu lóe ra tia sáng làm cho người ta
không đoán được, đáng tiếc lại bị tròng kính che lại, đầu óc cứng rắng
như Diêu Hiểu Thư tất nhiên không có phát hiện ánh mắt khác thường của
anh.
“Em. . . . . .” Diêu Hiểu Thư do dự, sau khi nghe anh nói câu đó, cô đột nhiên không xác định được rồi.
Thì ra là cô đang dao động, Quan Hà Châu nâng lên nụ cười yếu ớt mê người,
“Hiểu Thư, nếu như em không đồng ý, vậy anh không thể làm gì khác hơn là xin lỗi.”
Diêu Hiểu Thư không hiểu anh vì sao nói lời này, vừa
định mở miệng hỏi, chỉ thấy anh lấy ra một quyển vở thật dầy từ trong
ngăn kéo bàn học, sau đó đưa cho mình.
“Đây là cái gì?”
“Mở ra xem thì biết.”
Diêu Hiểu Thư tò mò mở ra, lật từng tờ từng tờ, trên mặt càng ngày càng trở
nên khó coi, một lát sau, khi cô lật tới tờ cuối cùng thì cô dùng ánh
mắt không thể tưởng tượng nổi trừng mắt nhìn anh.
“Anh. . . . . . Anh thế nhưng. . . . . .” Diêu Hiểu Thư trừng đôi mắt to như hạt châu
nhìn thẳng anh, một lát sau, cô vô lực rũ hai vai xuống, “Em làm sao lại nợ anh nhiều tiền như vậy?”
Nếu không phải vừa rồi lật xem sổ nợ Quan Hà Châu ghi nhiều năm như vậy, cô sẽ không tin được, mình lại
thiếu anh nhiều tiền như thế, ô ô, cô phải trả tới khi nào mới có thể
trả hết những khoản nợ này đây?
“Em cứ nói đi?” Quan Hà Châu nhìn thấy bộ dáng cô như đưa đám, ở đáy lòng âm thầm mà bật cười , lúc này
người nào thiếu nợ người nào đã rõ ràng rồi.
“Hà Châu. . . . . .” Diêu Hiểu Thư đột nhiên dùng âm thanh ngọt chết người gọi tên của anh.
Quan Hà Châu hai tay khoanh ở trước ngực, dù bận rộn vẫn ung dung chờ đợi
hành động tiếp theo của cô, Diêu Hiểu Thư bị tầm mắt anh nhìn chăm chú
mà có chút ngượng ngùng, giống như ý nghĩ của mình đã sớm bị anh nhìn
thấu.
“Ai nha, em làm sao có tiền trả anh?” Cô đều kím anh mượn tiền , làm sao có thể có tiền trả anh chứ.
“Anh có kêu em trả sao?” Quan Hà Châu lạnh nhạt nói.
“Anh không cần em trả?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Diêu Hiểu Thư đột nhiên tỏa sáng, “Nói chuyện phải giữ lời.”
“Em có thể không trả.” Quan Hà Châu liếc thấy gương mặt tràn đầy nụ cười
của cô, nhàn nhạt thêm một câu, “Nhưng mà em phải làm bạn gái của anh.”
“Cái gì?”
“Em nghe được rất rõ ràng không phải sao?”
“Anh thừa dịp cháy nhà hôi của, anh hèn hạ, anh. . . . . .” Diêu Hiểu Thư chỉ vào mũi anh, thở phì phò mắng to.
Ô, anh tại sao có thể như vậy, dùng cái này tới uy hiếp cô, quả thực là quá ghê tởm!
Quan Hà Châu không để ý tới cô tùy hứng, trẻ con chỉ trích anh, tiếp tục
nói: “Hiểu Thư, cái biện pháp này em sẽ làm được, em nghĩ lại xem, vấn
đề của em được giải quyết, hơn nữa tiền lại không cần phải trả, lại nói
em thua thiệt hay là anh, tổn thất nhiều tiền như vậy để đổi lấy một
người bạn gái.”
“Nhưng anh lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.” Nói đi nói lại, cô chính là khó chịu bị anh cứ như vậy định đoạt.
“Em không muốn làm bạn gái của anh, không muốn trả tiền lại cũng được,
nhưng mà, em về sau nếu muốn mượn tiền của anh sẽ không dễ dàng như
vậy.” Quan Hà Châu cảm thấy đã đúng thời cơ nên hạ liều thuốc độc, “Em
chắc rõ mình đang ở trong tình huống nào, có thể đem số tiền lớn như vậy cho em mượn, trừ anh ra cũng chưa chắc có người nào khác, trừ phi em
muốn lớn như vậy rồi mà còn đưa tay xin tiền cha mẹ.”
“Em. . . . . .” Diêu Hiểu Thư nói không ra một câu phản bác lời của anh, cuối cùng chỉ có thể lấy vẻ mặt ai oán nhìn anh.
Nhìn cô như con nai nhỏ làm bộ đáng thương, Quan Hà Châu đã muốn không nhịn được mà cười khẽ một tiếng.
“Em chỉ tạm thời làm bạn gái anh.” Quan Hà Châu nói một cách đầy ý vị sâu
xa. “Sau khi làm bạn gái của anh, anh sẽ tiếp tục cho em mượn tiền, hơn
nữa muốn bao lâu trả cũng được, như thế nào? Suy tính một chút coi.”
Diêu Hiểu Thư không có nghe được lời nói của Quan Hà Châu có ý gì, ngược lại nghe anh nói sẽ tiếp tục cho cô mượn tiền, hơn nữa còn không giới hạn
thời gian trả, ánh mắt của cô sáng lên, nhìn thẳng anh.
“Có thật không? Anh thật sẽ tiếp tục cho em mượn tiền, hơn nữa em muốn khi nào trả đều được?”
Có lần kinh nghiệm này, cô nói gì đều cẩn thận một chút, không thể để cho
anh lại dùng chuyện thiếu nợ tới uy hiếp mình, cho nên, nhất định phải
nói rõ ràng lại thời gian trả tiền, dĩ nhiên không cần trả là tốt nhất!
“Lời nói của anh không yêu cầu thời gian.” Cám dỗ lớn như vậy, xem tiểu nữ nhân này còn cự tuyệt thế nào.
“Anh nói muốn em làm bạn gái tạm thời thôi, đúng không?” Diêu Hiểu Thư đột
nhiên giống như con mèo ăn vụng thành công, che miệng cười khẽ.
Ha ha, thật tốt quá, xem ra trình độ của anh Quan Hà Châu đã đạt đến mãn
cấp rồi, nghĩ ra cái biện pháp này tới giải quyết người mẹ thông minh
của cô, Diêu Hiểu Thư ngu ngốc cho rằng, Quan Hà Châu chỉ là vì muốn
giúp cô mới để cô tạm thời làm bạn gái của anh, để cho mình có thể thuận lợi vượt qua cửa ải của mẹ.
“Anh nói đó, chỉ là tạm thời.” Diêu
Hiểu Thư cười nói với anh: “Vậy cũng tốt, liền làm theo lời anh nói đi,
còn nữa, anh phải tiếp tục cho em mượn tiền, về phần thời gian trả lại,
em có tiền nhất định sẽ trả, anh yên tâm đi, em sẽ không quỵt nợ .”
Quan Hà Châu chỉ cười không nói, anh biết cái nữ nhân ngu ngốc này lại đi
xuyên tạc lời nói của anh, chỉ là không sao, cứ để cho cô nghĩ là vậy
đi, tạm thời này không giống với tạm thời kia, cho nên anh mới nói là
bạn gái tạm thời, bởi vì sau khi làm bạn gái sẽ làm vị hôn thê, cuối
cùng chính là Quan phu nhân, cho nên, bạn gái này nhất định là tạm thời, anh cũng không muốn cô cả đời làm bạn gái.
Ha ha, anh dùng mình
làm “mồi câu vợ” cũng không phải là dễ dàng như vậy liền trả sạch, sẽ
không còn thiếu nợ anh? Anh thật muốn xem, cô rốt cuộc có thể hay không
trả sạch cái khoản nợ này? Quan Hà Châu ở trong lòng tiếp tục mưu tính,
tính xem nên làm thế nào khiến Diêu Hiểu Thư tiếp tục “thiếu nợ” anh.
Mà lúc này Diêu Hiểu Thư đang âm thầm vui mừng, còn không biết mình sớm đã bị nam nhân giả ngu ngốc trước mắt tính toán, muốn không nợ anh, xem ra rất khó.
Diêu Hiểu Thư đời này chỉ có thể làm “con nợ” của anh thôi, muốn trả sạch nợ, đó là chuyện không thể!
Buổi tối, Diêu Hiểu Thư liền đem quyết định của mình nói cho cha mẹ biết,
hơn nữa còn nói chuyện Hà Châu đồng ý làm bạn trai cô, nhưng mà hai
người bọn họ ngay cả nội dung cụ thể đều coi thường, trực tiếp.
“Con nói là thật?” Mẹ Diêu hưng phấn hỏi “Hai người các con đã hẹn hò sao?”
“Mẹ, đây không phải là hy vọng của mẹ sao?” Diêu Hiểu Thư tức giận nhìn mẹ
mình, “Hiện tại con đồng ý với mẹ cùng Hà Châu lui tới thử một chút, hơn nữa Hà Châu cũng đồng ý, đây không phải là kết quả mẹ muốn hả, như thế
nào bây giờ còn hoài nghi?”
“Ha ha, thật tốt quá.” Mẹ Diêu cũng
biết đứa trẻ Hà Châu kia nhất định sẽ là con rể của bà, hiện tại nguyện
vọng này rốt cuộc được thực hiện.
“Mẹ, mẹ cũng không cần biểu
hiện vui mừng như thế chứ?” Diêu Hiểu Thư thật không biết, cô làm sao sẽ thích anh Hà Châu đây? Không khỏi giả bộ đáng thương nói: “Con thật sự
là cây cỏ bất hạnh không có cha mẹ thương yêu.”
Điều kiện của anh không tệ, nhưng cũng chỉ tốt hơn những tên con trai khác, còn không đến nỗi như vậy đi? Ô ô, mình thật là đáng thương, ở trong mắt mẹ cô sợ
rằng cô chỉ là một cái cây dại. Không có giá trị, mà con rể mới là bảo
vật thôi.
“Bớt ở nơi này nói hưu nói vượn đi.” Mẹ Diêu ở trên đầu con gái nhẹ nhàng gõ, “Mẹ còn không phải vì con sao, Hà Châu có bao
nhiêu người muốn cướp, mà con thì sao? Có ai đứng xếp hàng tới giành con chưa? Mẹ đây là vì tương lai của con mà tính toán, có đối tượng tốt là
Hà Châu, mẹ liền không cần bận tâm con về sau sẽ không có ai thèm lấy.”
Nghĩ đến chuyện mình vẫn lo lắng rốt cuộc ổn thoải, tảng đá lớn trong lòng mẹ Diêu cuối cùng cũng rơi xuống.
“Này, mẹ, con kém như vậy sao?” Diêu Hiểu Thư không phục kháng nghị nói.
“Hừ, giờ con mới biết.” Mẹ Diêu không chút khách khí châm chọc con gái, “Nói cho con biết, con phải nắm lấy Hà Châu cho thật chặt, nếu làm nó bỏ
chạy, xem mẹ trừng phạt con như thế nào!”
Nhìn thấy mẹ mình bộ
dáng uy hiếp nghiêm túc, Diêu Hiểu Thư thật là bất đắc dĩ, Quan Hà Châu
nếu chạy trốn, cũng không phải là chuyện của cô mà, lại nói, cô cũng
không có ý định cùng anh phát triển lâu dài, đây chỉ là tạm thời, nhưng
lời nói như vậy cô làm sao dám nói ra khỏi miệng đây? Trừ phi cô không
muốn sống nữa, ai. . . . . .
“Tốt lắm, chuyện hạnh phúc của con bé, bà cũng đừng gây áp lực cho nó.” Diêu phụ kịp thời lên tiếng giải cứu con gái.
“Tôi không phải gây cho nó áp lực, mà là dạy nó chú ý nhiều nhiều một chút,
bằng không bạn trai sẽ bị người khác cướp đi.” Mẹ Diêu biết Quan Hà Châu có nhiều người theo đuổi, con gái lại là người có thần kinh thô, không
dặn dò nhiều là không được.
“Biết, mẹ cũng không cần quan tâm.”
Diêu Hiểu Thư bất đắc dĩ đáp: "Con biết rõ anh Hà Châu là con rể rùa
vàng của mẹ, con sẽ cố gắng nắm chặt anh ấy, được chưa?”
Mẹ Diêu
thấy con gái đều đã nói như vậy rồi, không thể làm gì khác hơn là không
nói thêm lời nào nữa, tránh cho đến lúc đó lại chọc giận nó ghét Hà Châu thì không tốt, cha Diêu nhìn thấy mẹ con các cô rốt cuộc ngưng cái đề
tài này, vội vàng đem lời nói chuyển sang đề tài khác, để tránh hai
người lại vì chuyện này mà tranh cãi.