Xe chạy
một mạch đến bờ sông.
Giữa
trưa hè nắng chói chang, tuy ở bờ sông nhưng ngay cả một làn gió nhẹ cũng không
có.
Giang
Doãn Chính hạ cửa sổ xe xuống một chút, châm một điếu thuốc, thật ra anh chẳng
muốn hút nhưng vì thói quen cần nó để bình tĩnh lại. Điếu thuốc vừa hút được
phân nửa, chuông điện thoại vang lên như đang thúc giục.
Trước
đây, chiếc điện thoại di động này vẫn nằm im lìm trên bàn làm việc, giờ thì nó
đang reo vang, là chiếc thường ngày anh vẫn dùng, chẳng có mấy người biết số.
Anh
liếc nhìn một cái, rốt cuộc vẫn nhận điện thoại.
Đầu dây
bên kia vọng lại chuỗi âm thanh đứt đoạn, giọng điệu vẫn rất tùy tiện:“Anh ba, anh đang bận gì vậy?“.
Giang
Doãn Chính gạt tàn thuốc, mặt không biểu cảm nhìn đăm đăm về quảng trường không
bóng người trước mặt: “Có gì cứ nói đi“.
”Lúc
nãy anh nói gì trong điện thoại mà ông nội không vui vậy? Hiện giờ em phụng
mệnh ông báo lại cho anh, ngày kia mọi người về nước“.
Giang
Doãn Chính khẽ cười nhạt, chẳng ngờ hiệu quả lại cao đến vậy!
”À,
đúng rồi, ngoài anh hai và em ra, ông còn dẫn một người nữa về cùng...”,
cậu út nhà họ Giang ái ngại vừa cười vừa nói, chỉ là lời còn chưa dứt điện
thoại đã bị ngắt.
Giang
Doãn Chính ném điện thoại sang một bên, khởi động xe phóng vút trên đường cái
dưới ánh mặt trời chói chang.
Buổi
chiều lúc tan ca, Lâm Nặc đang thu dọn đồ đạc thì bị Giám đốc Lý gọi lại.
”Tiểu
Lâm, cả Tiểu Đình, Tiểu Trì nữa, mấy người tối nay có việc gì không?”,
Giám đốc Lý mở cửa bước vào hỏi, mấy gương mặt bị chỉ nhìn nhau một hồi rồi
đồng loạt lắc đầu.
”Vậy
thì tốt. Buổi tối đi ăn cơm với tôi.”
Lâm Nặc
cười nói: “Giám đốc mời à?“.
Giấm
đốc Lý cầm lấy chìa khóa xe, xoay người lại đính chính: “Công ty
mời“.
Phải
biết rằng trên đời này không có bữa ăn nào là miễn phí cả.
Đi được
nửa đường thì nghe Giám đốc Lý nói sơ qua tình hình, Lâm Nặc đến cả tâm trí
chạy trốn cũng chẳng có, khổ sở ngồi giữa băng ghế sau, bị kẹp giữa người bên
trái kẻ bên phải, với không tới cánh cửa xe.
Liếc
nhìn gương mặt của Đinh Tiểu Quân, cô chẳng nhận ra điều gì khác thường, Lâm
Nặc đành kêu gào thảm thiết trong lòng.
Khi đến
phòng bao trong nhà hàng thì khách mời đều đã đến, Giám đốc Lý vẫn nửa đùa nửa
thật nói: “Tối nay trông đợi vào biểu hiện của mọi người, lát nữa hãy
tranh thủ hạ gục hết toàn bộ nhé!“.
Trì
Nhuệ tính tình vốn cởi mở lúc này nghe rồi chẳng mảy may để tâm ngược lại còn
tỏ ra đầy tự tin. Đinh Tiểu Quân vẫn chẳng biểu hiện gì, duy chỉ có Lâm Nặc là
đứng ngồi không yên, nhoẻn miệng cười vội vàng lắc đầu: “Em chẳng có cống
hiến gì được đâu, để hai người họ cố gắng là được rồi!“.
Giám
đốc Lý lại nói: “Cô cũng đừng khiêm tốn quá, hôm chào mừng nhân viên mới
biểu hiện của cô rất tốt mà! Con gái thời nay như cô và Tiểu Đinh đây cũng coi
là biết uống lắm rồi“.
Lâm Nặc
vẫn lắc đầu: “Làm gì có!“. Trong lòng lại dấy lên cảm giác lạnh lẽo.
Thật
ra, cô không sợ uống rượu, tửu lượng cô cũng khá, chỉ có điều trong tình huống
được giao trọng trách thế này thật khiến cô đau đầu.
Cô không
uống đến mức chẳng biết tự lượng sức. Huống hồ, trước nay khi uống rượu cô chỉ
thích thoải mái, hiển nhiên là tình thế bức bách hôm nay hoàn toàn chẳng thể so
sánh được với việc tụ họp bạn bè.
Chưa
đầy năm phút, khách bên tòa án đã đến cả, mọi người vừa giới thiệu xong thì
cánh cửa phòng bao mở ra.
Lâm Nặc
liền quay sang, bất giác sững người lại.
”Giang
Tổng, đã lâu không gặp...” Viện trưởng Chương đưa tay ra bắt tay Giang
Doãn Chính bước vào.
Giang
Doãn Chính cười, “Thật ngại quá, do bận chút việc nên tôi đến trễ“.
Sau đó anh đưa tay mời khách vào chỗ.
Đối với
sự việc vừa xảy ra Lâm Nặc vẫn chưa chuẩn bị tâm lý, vốn dĩ cô không nghĩ rằng
mình sẽ gặp Giang Doãn Chính trong bữa tiệc tối nay.
Anh
ngồi vào ghế chủ tọa, cô ngồi ở chỗ gần cửa ra vào, hai người cách nhau cả một
hàng ghế dài. Lúc mày cô nghe thấy Trì Nhuệ thấp giọng hỏi: “Sao Giang
Tổng lại đến đây nhỉ?“.
Giám
đốc Lý nhìn cậu ta hạ giọng nói: “Mời Viện trưởng Toà án thành phố dùng
cơm, chỉ dựa vào chúng ta vẫn chưa đủ tư cách“.
Sau khi
khai tiệc Lâm Nặc ngồi nghe họ nói chuyện, và lại trên đường đi Giám đốc Lý
cũng nói sơ qua, cô biết rằng lần này mời lãnh đạo tòa án đến dùng cơm chủ yếu
là vì vài vụ tranh chấp xảy ra trong khi tiến hành khai thác của phòng Bất động
sản Dung Giang.
Đi cùng
với Viện trưởng Chương còn có hai nam một nữ đều là những “tửu lượng hào
kiệt”, nâng chén ngang mi mà không chớp mắt.
Bọn Lâm
Nặc thay phiên nhau “xông pha trận mạc”, cứ theo thứ tự kính rượu,
cũng may đối phương chỉ có bốn người, hết một vòng, bốn ly rượu thêm đá cũng
chẳng tốn quá nhiều sức của Lâm Nặc.
Trợ lý
của Giang Doãn Chính là Tiểu Từ cũng đến ngồi ngay bên phải Lâm Nặc, thi thoảng
rót rượu cho khách, biểu hiện vô cùng nhanh nhẹn, chí ít trong mắt Lâm Nặc, anh
ta tích cực chủ động và trách nhiệm hơn rất nhiều so với ba người bọn họ.
Huống
hồ, người ta có chiến thuật đàng hoàng lại khéo léo đưa đẩy, những kinh nghiệm
có được đã phát huy đầy đủ trên bàn nhậu.
Giang
Doãn Chính cũng uống rượu, nhưng hình ảnh ấy trong con mắt của Lâm Nặc và những
người xung quanh lại không giống nhau. Cũng chẳng rõ nên hình dung thế nào mới
đúng chỉ là cảm thấy dáng vẻ anh rất ung dung điềm tĩnh, vừa không quá nhiệt
tình cũng chẳng xa cách giữ kẽ, đến cả cách nâng ly cũng cực kỳ nho nhã.
Còn lúc
này, nhân lúc mọi người “xông pha trên chiến tuyến”, cô không ngừng
nhét thức ăn vào dạ dày. Đương nhiên là phải lấp đầy bụng nhưng động tác không
được lộ ra sự thất thố cũng chẳng phải chuyện dễ dàng.
Có vài
lần Tiểu Từ đứng dậy rót rượu, cúi người thấp giọng nói gì đó nhưng Giang Doãn
Chính chỉ khẽ lắc đầu, trên mặt hoàn toàn chẳng biểu lộ gì, quay đầu sang nói
với Viện trưởng Chương bên cạnh.
Bởi đây
là tiệc rượu mang mục đích vì vậy mà khó tránh bị kéo dài thời gian.
Việc
của công ty Lâm Nặc chẳng thể chen lời, chỉ lẳng lặng lắng nghe. Đến khi uống
cạn ly rượu, Giang Doãn Chính nói: “Viện trưởng Chương, vậy việc đó làm
phiền anh nhé! Đương nhiên tôi cũng chẳng làm khó anh, anh cứ theo việc công mà
làm, chẳng qua tôi chỉ mong có thể nhanh chóng giải quyết thôi!“.
Lâm Nặc
ngước mắt nhìn sang, Viện trưởng Chương đã uống say đến mức mặt đỏ bừng bừng,
vỗ vai Giang Doãn Chính, hơi lớn tiếng: “Khách sáo, khách sáo quá! Chỗ nào
giúp được chúng tôi sẽ cố gắng hết sức. Phải không nào?“. Rồi ông quay
người lại nhìn những đồng nghiệp đi cùng mình, mọi người lần lượt gật đầu.
Thanh
toán xong, cả đoàn người bước ra khỏi nhà hàng, bắt tay nhau hàn huyên vài câu.
Nhân
lúc này, Tiểu Từ kéo Lâm Nặc đến gần hạ giọng: “Giang Tổng nói cô chờ một
lát, anh ấy đưa về“.
Lâm Nặc
sững người rồi thầm nghĩ, liệu có nên hay không? Đặc biệt là ngay mặt Giám đốc
Lý cùng hai người đồng nghiệp khác.
Nhân
viên lái xe đưa đến, Giang Doãn Chính tiễn bốn người Viện trưởng Chương lên xe,
nhìn theo cho đến khi họ rời đi về phía xe của mình.
Lâm Nặc
đứng nguyên tại chỗ, hơi ngần ngừ khi nghe thấy Giám đốc Lý hỏi: “Tôi đi
đường XX, mọi người ai ở gần khu đó? Tôi tiện đường đưa về“.
Trì
Nhuệ liền cười hi hi nói: “Tốt quá, có xe quá giang rồi”, vẫn là cá
tính tùy tiện.
Đinh
Tiểu Quân rút tiền lẻ trong túi ra, lắc đầu: “Nhà em gần đây, chỉ cách có
hai trạm xe, đi xe buýt là được“.
Giám
đốc Lý quay lại hỏi: “Vậy còn Lâm Nặc?“.
”Em...”
”Cô
ấy đi xe tôi”, giọng Giang Doãn Chính vang tới cắt ngang lời Lâm Nặc.
Cô liền
quay sang nhìn, dưới ánh đèn sáng của nhà hàng, anh đứng cạnh xe, gương mặt
thanh tú, biểu cảm tụ nhiên điềm đạm.
Ba
người còn lại ngẩn ra nhưng cũng chỉ trong tích tắc, sau đó thì ai nấy đều rời
đi. Tuy khó tránh khỏi kinh ngạc nhưng chuyện sếp và nhân viên có quan hệ riêng
tư, sao đến lượt cấp dưới như họ bàn luận chứ?
Nhân
viên bảo vệ nhà hàng đứng nghiêm trang hai bên, ánh đèn hắt lên bộ đồng phục
của họ khiến người ta cảm thấy nhẹ nhàng thoải mái mà vẫn nghiêm túc, kính cẩn.
Lâm Nặc tiến từng bước về phía trước, nhìn những đường nét trơn bóng tuyệt đẹp
của chiếc xe màu đen tuyền, chợt cảm thấy dường như Giang Doãn Chính cũng như
vậy.
Lúc này
Tiểu Từ bước đến hỏi: “Giang Tổng, hay là để tôi lái xe?“.
Giang
Doãn Chính nhìn cậu ta: “Chẳng phải nhà cậu ở gần đây sao? Không cần phải
đi một vòng thế đâu, về nhà sớm đi“.
”Nhưng
mà...”, Tiểu Từ vẫn hơi lưỡng lự nhưng Giang Doãn Chính lại nói,“Được rồi, tôi không sao, hôm nay cũng chẳng uống bao nhiêu“.
Mãi đến
khi xe chạy vào đường vành đai hai, Lâm Nặc không kìm được nói: “Anh Từ
thật là tốt bụng“.
Trước
đó Giang Doãn Chính vẫn chẳng nói gì, lúc này tay đặt trên vô lăng, thuận miệng
hỏi: “Sao lại nói vậy?”, mắt vẫn chăm chú nhìn phía trước.
”Ồ...
rất có trách nhiệm mà!” Lâm Nặc suy nghĩ một lát rồi nói: “Tửu lượng
cũng khá. Em thấy tối nay anh ta uống nhiều nhất nhưng vẫn rất tỉnh táo, nhà
ngay gần đây nhưng vẫn muốn lái xe đưa anh về. Có trợ lý như vậy, chẳng lẽ
không tốt ư?“.
Giang
Doãn Chính cười nhạt: “Tiểu Từ rất tốt“.
Từ cầu
vượt nhìn xuống, phía dưới là một dải đèn sáng rực, cuộc sống đô thị lúc này
mới bắt đầu.
Điều
hòa mát lạnh, Giang Doãn Chính đưa tay vặn nhỏ lại, một hồi sau đột nhiên hỏi:“Tối nau đã ăn no chưa?”, vừa giảm tốc độ vừa đi sát vào lề đường.
Lâm
Nặc gật đầu, cười phá lên: “Cũng tạm, cả bàn chắc có mình em là ăn nhiều
nhất“.
”Ồ,
em cũng khá thông minh đấy”, hiển nhiên, anh đã để ý thấy bộ dạng cắm đầu
cắm cổ ăn của cô.
Lúc
này, Lâm Nặc lại cảm thấy có chút ái ngại, hỏi ngược lại: “Còn anh? Em
thấy các anh cứ uống, chẳng ăn bao nhiêu.”
Giang
Doãn Chính liếc nhìn cô một cái, mỉm cười: “Vậy thì, bây giờ đi ăn khuya
với anh nhé?“. Quán ăn vỉa hè lớn nhất thành phố đã ở ngay trước mắt, qua
cửa xe có thể trông thấy quán kinh doanh rất phát đạt.
Thật ra
gọi là ăn khuya, cô và Giang Doãn Chính cũng chẳng ăn được gì nhiều, lúc thanh
toán đồ ăn vẫn còn thừa rất nhiều. Rõ ràng là anh để nghị nhưng khi các món ăn
được dọn lên thì số lần đụng đũa của anh còn ít hơn cả cô.
Thanh
toán xong, lúc đi lấy xe bỗng có người gọi phía sau: “Doãn Chính!“.
Họ quay
đầu lại thì thấy có năm sáu người vừa từ cầu thang bước xuống, tiến đến phía
mình.
Ba
nam hai nữ, quần áo sang trọng chỉnh tề. Trong số đó, người đàn ông trẻ tuổi
nhất không dẫn theo bạn gái cười nói: “Lúc nãy nhìn dáng đã thấy giống
rồi, tôi còn nói với Tư Viễn hẹn cậu tụ tập mà cậu bảo không có thời gian kết
quả là bị bọn tôi tóm rồi nhé!“. Sau đó cậu ta nhìn Lâm Nặc cười:“Xem ra là vì có hẹn với giai nhân! Bạn gái cậu à? Trông xinh nhỉ!“.
Tuy là
đang ở trong bóng tôi, nhưng ánh mắt của đối phương cứ nhìn chằm chằm vào cô,
giọng điệu cùng vẻ mặt rõ ràng là công tử ăn chơi, Lâm Nặc không khỏi bối rối,
lại nghe Giang Doãn Chính giới thiệu đơn giãn: “Đây là Lâm Nặc”, cũng
chẳng hề có ý phản bác cả.
Đối
phương đưa tay ra trước mặt Lâm Nặc, cử chỉ vô cùng nho nhã: “Cô Lâm, hân
hạnh được làm quen, tôi là Trình Tử Phi, bạn thời đại học của Doãn Chính“.
Trong
tình huống kỳ lạ này Lâm Nặc đành phải đưa tay ra bắt. Sau đó hai người đàn ông
còn lại tự giới thiệu đều là bạn của Giang Doãn Chính vả lại có thể nhận thấy
mối quan hệ của bọn họ rất tốt.
Mấy
người họ đứng ngoài đường nói chuyện phiếm dăm ba câu, hai cô bạn gái đi theo
rất dịu dàng, ngoan ngoãn đứng bên cạnh, gương mặt trang điểm sắc sảo hài hòa,
nghe bạn trai trò chuyện cũng chỉ im lặng khẽ mỉm cười.
Lúc
chia tay, Trình Tự Phi vội nói: “Bữa khác cùng nhau ra ngoài dùng
cơm”, còn liếc Lâm Nặc, mỉm cười đầy ẩn ý.
Giang
Doãn Chính nhận lời, tạm biệt họ rồi quay người đưa tay ôm eo Lâm Nặc.
Khi tay
anh chạm vào eo của cô, Lâm Nặc bất giác nghiêng đầu nhìn anh, thế nhưng dường
như chỉ là động tác vô tình, không đến hai giây anh liền bỏ tay xuống cùng sánh
vai tiến đến chỗ đỗ xe.