Gần như
cùng thời gian đó, Lâm Nặc tắm xong liền nằm lên giường. Chẳng rõ vì sao đoạn
đường trở về cô thấy vô cùng mệt mỏi, hai tiếng đồng hồ ngồi xe khó chịu đến lạ
thường.
Cô tựa
người vào giường nghịch máy vi tính, gần hai ngày trời không lên mạng, trên MSN
và QQ đều có người gọi cô, là bạn học trước kia cùng những người thường ngày
vẫn liên lạc, cô mở ra, trả lời từng người.
Đến khi
khung chat nhảy ra, cô vẫn chẳng để ý, liếc nhìn địa chỉ trang web đối phương
gửi cho mình, tiện tay nhấn vào mở ra.
Đợi đến
khi trang chủ đang tải xuống, Lâm Nặc mới nhìn tên người gửi, lúc này cô thực
sự sửng sốt.
Từ Chỉ
An! Là Từ Chỉ An!.
Cô chớp
chớp mắt, nghi ngờ thị lực của mình. Thế nhưng đó thực sự là tên anh, chính cô
trước đây còn cố ý sửa và ghi chú tên anh.
Trước
kia, mạng trong trường học không dùng được MSN, nên QQ chính là công cụ tán gẫu
phổ biến nhất. Trước khi tốt nghiệp, nick của Từ Chỉ An trong danh sách bạn bè
của cô vẫn tồn tại với cái tên “anh yêu“. Sau này khi đã chia tay, có
đôi lần hiếm hoi anh lên mạng, cô trông thấy cái tên đó mà lòng buồn bã, liền
sửa lại thành tên thật của anh.
Sau đó
thì nick của anh mãi là màu xám, cũng chẳng phải anh không lên mạng, chỉ là để
ẩn mà thôi, anh và cô đều ẩn mình với nhau.
Nick
này hơn hai năm nay đều xám xịt, đêm nay lại lần nữa sáng đèn.
Lâm Nặc
nhìn thời gian gửi, hơn mười giờ sáng ngày thứ bảy, khi đó bọn cô đang trên
đường đi nghỉ mát, mà thời gian đó chắc anh đang nghỉ ở nhà.
Trang
chủ hiện ra, là trang web về thức ăn, trên màn hình từng bức ảnh rất chân thực,
tất cả đều là đồ ăn vặt cùng những món ăn nổi tiếng của Hàng Châu, được chụp
với cự ly gần rất chuyên nghiệp, màu sắc tươi ngon đẹp mắt, thậm chí còn trông
thấy khói đang bốc lên nghi ngút.
Lâm Nặc
vốn dĩ đang chán ăn, ban ngày gần như chẳng ăn gì, lúc này xem trang web không
kìm được nuốt nước bọt, chợt cảm thấy đói bụng.
Cứ như
là ăn cá gỗ, càng giống như đang tự hành hạ bản thân mình, Lâm Nặc kéo xuống
lật tìm hai ba trang nữa, rốt cuộc không kiềm được tức tối nhấn vào dấu gạch
chéo màu đỏ bên góc phải. Lòng bồn chồn, sao đột nhiên Từ Chỉ An lại gửi trang
web này cho cô chứ? Chẳng đầu chẳng đuôi, hình như là gửi nhầm, cô liền tiện
tay đánh dấu chấm hỏi gửi sang, quay người bước xuống giường đi úp mì tôm.
Nào ngờ
Từ Chỉ An đang ở trên mạng, không lâu sau lúc cô quay lại thì nhận được tin
nhắn trả lời của anh, chỉ hỏi: Đẹp không? Kèm theo icon cười mỉm phía sau.
Lúc này
cô ngờ rằng anh cố ý, rõ ràng biết xưa nay cô luôn nhiệt tình và xúc động tột
cùng trước những món ăn trang trí đẹp mắt ngon miệng. Việc làm này như đang cố
tình mê hoặc cô. Bất giác cô nhớ về bó hoa anh tặng mình lần đó, trước kia anh
chưa bao giờ chủ động như bây giờ.
Như
đoán được tâm tư cô, Từ Chỉ An lại hỏi: Không vui à? Anh vô tình nhìn thấy trên
mạng thôi, tiện tay gửi sang cho em, chẳng phải cố ý trêu chọc gì em đâu.
Cô nghi
ngờ về điều này, bởi lẽ so sánh bát mì tôm đang nóng hôi hổi này với chúng thì
quả thực nó là thứ “thực phẩm rác rưởi”, khiến người ta chẳng buồn ăn.
Thế là,
cô dứt khoát đặt bát mì xuống, tán gẫu cùng anh.
Chỉ là
đoạn đối thoại thông thường, không có những lời lẽ ỡm ờ, cũng chẳng có vẻ gì mờ
ám khó hiểu. Lâm Nặc vừa trò chuyện vừa nhớ đến suy đoán của Hứa Tư Tư, cảm
thấy không thể nào có khả năng đó, chủ yếu chính là, cô không muốn suy đoán hồ
đồ vô căn cứ mục đích của đốì phương, làm vậy có hơi tiểu nhân.
Mãi đến
khi sắp out, Từ Chỉ An nói: Lần sau có dịp đến chơi, anh dẫn em đi ăn. Cô nặng
nề nằm xuống giường, có lẽ thực sự quá buồn ngủ, cuối cùng cũng có thể không
nhớ đến khuôn mặt của Giang Doãn Chính nữa, cứ thế ngủ thiếp đi.
Cuối
tuần cô về nhà, bà Lâm nấu cả bàn thức ăn, Lâm Nặc trông thấy kêu toáng lên phí
phạm quá.
“Ai bảo
con cả nửa tháng trời không về thăm nhà”, ông Lâm vốn hiếm khi ở nhà giờ
cũng có mặt cười ha ha nói: “Mẹ nhớ con đấy“.
”Nhóc
con vô lương tâm”, bà Lâm đưa tay xoa xoa trán cô.
Bởi lẽ
cắt kiểu mái ngố thẳng, vết sẹo do tai nạn xe cộ để lại được che kín nhưng Lâm
Nặc vẫn né tránh cánh tay bà trong vô thức, cười khúc khích ôm lấy tay mẹ cười
nịnh nọt
Bà Lâm
nheo mắt nhìn cô, nói: “Sao lại cắt kiểu tóc này? Không đẹp! Không sợ nổi
rôm sảy à!“.
Ăn cơm
trưa xong, Lâm Nặc về phòng, phát hiện ra kệ sách trông hơn một nửa, liền hỏi:“Mẹ ơi, sách của con đâu?“.
Bà Lâm
nói: “Phơi ngoài ban công kia kìa, lâu quá rồi, chẳng ai đọc, mấy hôm
trước mẹ lật ra xem thì thấy sắp có mọt rồi!“.
Hôm nay
ánh nắng vừa đủ, quả thực rất tốt để phơi sách. Lâm Nặc lè lưỡi rồi ngồi xổm
xuống lật từng quyển ra xem.
Đa số
đều là tiểu thuyết, trước kia cô mua nhiều đến phát cuồng, bất luận là tiểu
thuyết trong hay ngoài nước đều được cô ôm từng chồng từng chồng từ cửa hàng về
nhà. Còn một số sách tranh ảnh hồi nhỏ cũng được lưu giữ lại bởi vì đó là sở
thích của cô. Phẩn lớn đều được giữ gìn cẩn thận.
Trong
tích tắc dường như ký ức bỗng ùa về, hổi nhỏ cứ mỗi bận nghỉ hè là cô chẳng
bước ra khỏi cửa, chỉ nằm lỳ ở nhà xem sách.
Lúc này
giọng bà Lâm vang lên từ sau lưng: “Mấy cuốn này cũng là con mua về à? Mua
những thứ này làm gì?“.
Lâm Nặc
hoàn hồn lại, thuận thế nhìn sang một góc bên ban công, vài cuốn sách lật ra
nằm dưới ánh nắng, trang sách bị gió thổi tung, sột soạt.
Ánh mắt
cô ngưng lại, chậm rãi bước sang nhấc lên.
Có hai
quyển sách về công thức món ăn có lợi cho sức khỏe, quyển còn lại là sổ tay y
học bảo vệ sức khỏe, nội dung đều liên quan đến bệnh dạ dày. Lật ra mấy trang,
bên trong có vài ký hiệu bằng bút đỏ, đường gạch chân không mấy thẳng lắm. Sách
đóng bụi li ti nhưng màu đỏ chu sa vẫn còn tươi mới như ngày hôm qua.
Đó đều
do chính tay cô viết lên, bởi vì yêu người đó thế nên tỉ mỉ đọc đi đọc lại,
không ngại phiền hà, thậm chí còn chăm chỉ hơn cả lúc còn đi học.
Sau đó
cô chạy sang nhà Giang Doãn Chính nấu ăn cho anh, nguyên liệu và gia vị đều
tuân thủ nghiêm chỉnh theo sách dạy nấu ăn, quả thực rất cẩn thận, tỉ mỉ vả lại
còn chăm chỉ làm không biết mệt mỏi.
Có đôi
khi cô mặc luôn áo sơ mi của anh, tạp dề cũng không mang, tay áo xắn cao, động
tác thuần thục hệt như đầu bếp thực thụ. Thế nhưng, Giang Doãn Chính vẫn thường
chạy đến quấy rối cô, ôm lấy có từ phía sau, ngón tay linh hoạt chạy loạn khắp
eo cô. Cô sợ nhột, bị trêu chọc cười khanh khách không nhịn được né tránh,
thường xuyên không cẩn thận làm dây dầu mỡ lên áo, hàng hiệu tốt như vậy, cô
thấy tiếc nhưng anh lại chẳng mấy để tâm, chỉ cúi đẩu xuống đặt lên môi cô một
nụ hôn thật sâu.
Thế
nhưng giờ đây số sách này e rằng chẳng cần dùng đến nữa.
Lòng
buồn bã, Lâm Nặc khẽ phủi lớp bụi bám trên sách, lật ra rồi cất kỹ đi, đứng dậy
nói: “Con phải đi đây, chiều nay con hẹn bạn đi xem phim“.
Bà Lâm
mắt sáng lên: “Bạn trai à?“.
”Bạn
gái”, cô bật cười, “Trông mẹ kìa, cứ như là thực sự muốn mau mau
chóng chóng bán tống bán tháo con đi vậy“.
”Hai
mươi sáu rồi, còn nhỏ ư...?”
Cô vội
bịt tai lại, bài diễn văn dài tập đó cô gần như có thể thuộc nằm lòng rồi.
Trước
khi đi, bà Lâm thuận miệng nhắc nhở: “Dì Lý có đứa cháu trai vừa du học
nước ngoài về, hay là giới thiệu cho con tìm hiểu nhé?“.
Thực ra
cô cũng chẳng biết dì Lý nào nữa, chẳng suy nghĩ gì liền đáp: “Vâng, mọi
người cứ sắp xếp đi“.
Ngược
lại bà Lâm rất sửng sốt, đột nhiên cô đồng ý dễ dàng thế này, lại có âm mưu gì
đây?
Cô cười
nói: “Lần này con sẽ cố gắng“.
Chỉ vì
đột nhiên cô cảm thấy mệt mỏi. Có lẽ tình trạng hiện tại đã khiến cô rã rời.
Thời
tiết dần mát mẻ, Lâm Nặc được công ty cử đi ngoại tỉnh tập huấn, là khóa học
bổi dưỡng dành cho quản lý, thời gian là một tuần.
Tuy
chương trình học khô khan lại chỉ có một mình nhưng cô vẫn tìm được niềm vui,
hết giờ học cô không về khách sạn mà đạp xe dạo khắp phố phường.
Thực
ra, lúc nhỏ cô từng đến thành phố này cùng bố mẹ đến đây chơi, những danh lam
thắng cảnh nơi đây hầu như cô đều đã đi hết. Bây giờ, về lại chốn xưa, rất
nhiều ký ức đã trở nên mơ hồ nhưng niềm hứng khởi vẫn chẳng giảm chút nào.
Thuê
một chiếc xe đạp, giá cả cũng không đắt, cô mua một tấm bản đồ, đánh dấu những
cửa hàng mình tra tìm trên mạng rồi ung dung, nhàn nhã dạo phố.
Lúc nhận
điện thoại của Từ Chỉ An thì cô đã thấm mệt, dừng chân nghỉ bên gốc cây. Vừa
đúng giữa thu, trong ánh chiều tà làn gió thổi váy của cô baỵ bay, những bông
hoa in trên váy như nở rộ, rạng rỡ vô cùng.
”Đang
làm gì vậy?”, Từ Chỉ An hỏi.
Cô nhìn
ra mặt hồ lăn tăn, tâm tình thoái mái khoan khoái, cũng chẳng hỏi vì sao anh
đột nhiên gọi điện thoại đến, thuận miệng đáp: “Đang ngắm cảnh“.
Từ Chỉ
An mỉm cười, lại nói: “Váy dài thế kia, không sợ cuốn vào bánh xe
sao?“.
Cô giật
mình, nhìn quanh theo phản xạ.
Nơi đây
là thành phố du lịch nối tiếng, khách du lịch mùa này đông như mắc cửi lướt qua
trước mặt cô nhưng chẳng thấy gương mặt nào quen thuộc.
”Ở
đó đợi anh”, Từ Chỉ An nói xong liền gác máy.
Hóa ra
vừa rồi anh ở tòa nhà cao ốc đối diện, lúc này anh lướt qua đám đông bước đến,
vừa trông thấy cô liền chau mày, “Sao em đến Hàng Châu mà chẳng nói tiếng
nào?”, thật sự có ý trách móc.
Lâm Nặc
hơi áy náy, giải thích: “Em đến để học bồi dưỡng, ngày kia về. Em sợ anh
bận, nên không muốn làm phiền“. Thật ra trước đó, cô cũng nghĩ đến chuyện
gọi điện cho anh nhưng rồi lại thôi.
Từ Chỉ
An khẽ cười, “Xa lạ khách sáo quá” nhưng cũng chẳng chấp nhặt nữa,
lại nói, ''Anh đưa em đi ăn cơm được chứ?“.
Lâm Nặc
thực sự thấy đói, đạp xe bên hồ Tây hai tiếng đồng hồ, ngắm cảnh không thấy gì,
giờ nghe anh nói, bỗng thấy đói cồn cào.
Nhưng
vẫn không quên hỏi: “Buổi tối anh có bận gì không?“. Bởi lẽ vừa rồi
rõ ràng anh đang ngồi trong nhà hàng gọi điện thoại cho cô.
Từ Chỉ
An đang cầm điện thoại bấm số, vừa đi vừa nói: “Không có việc gì”,
Dường
như thực hiện lời hứa trên mạng lần trước, hai người cùng đi ăn món đặc sản
chính thống của Hàng Châu. Kỳ thực, Lâm Nặc mê những đồ cay mặn. Những món rau
thanh đạm này ăn nhiều cũng chẳng thấy hứng thú gì mấy.
Giữa
chừng điện thoại Từ Chỉ An đổ chuông, anh cúi đẩu nhìn, thấy hàng loạt tín nhắn
được gửi đến, Lâm Nặc cười nói: “Bạn gái à?“. Có thể nói với ngữ khí
thoải mái thê này, chứng tỏ rằng trong lòng cô thật sự đã không còn có anh nữa.
Anh ngẩn người, bình thản nói: “Không phải“.
Tối đó
trước lúc chia tay, anh nói: “Ngày mai công ty họp cả ngày“.
Lâm Nặc
vội lắc đầu, “Không sao, anh đừng lo cho em”, rồi không nhịn được cô
bật cười, “Em đâu phải đi nghỉ mát“.
Anh
nhìn cô, trong mắt như ẩn chứa những tia sáng lấp lánh: “Vậy tối mai mình
gặp nhau nhé. Chẳng phải ngày kia em về rồi sao, hiếm khi có dịp”
Cô nói,“Vâng”, bổ sung thêm, “Hiếm có dịp làm phiền anh“.
Từ Chỉ
An cười nhạt, mắt ánh lên cảm xúc khó hiểu. “Sao em cứ khách sáo với anh
thế?“. Anh đưa tay ra khẽ vỗ vỗ vai cô: “Nghỉ ngơi sớm đi, chúc ngủ
ngon“.
Động
tác của anh quá nhanh, quá đột ngột, nhất thời cô không kịp né tránh, đến khi
phản ứng lại thì anh đã rút tay về, vẻ mặt tự nhiên bình thản, dường như chỉ là
một Hành động rất đỗi bình thường.
Cô cụp
mắt xuống, vẫy vẫy tay, quay người bước vào khách sạn.
Dù đã
là ngày cuối cùng của khóa học nhưng giáo viên vẫn giảng bài nghiêm túc, thậm
chí còn có trách nhiệm hơn cả một số giáo sư đại học. Trong quá trình giảng,
các giáo viên vẫn không quên pha trò hài hước nhằm điều tiết lại bầu không khí,
quả không uổng chi phí tập huấn đắt đỏ.
Chạng
vạng tối, Từ Chỉ An có việc đột xuất, đành hủy kế hoạch trước đó.
Lâm Nặc
nói trong điện thoại: “Không sao, cũng đúng lúc hôm nay em hơi mệt về sớm
nghỉ ngơi dưỡng sức cho chuyến bay sớm vào ngày mai“.
Nào ngờ
khoảng bảy, tám giờ tối, Từ Chỉ An chạy vội đến khách sạn, đợi cô dưới đại
sảnh.
”Em
sắp ngủ rồi”, cô thay quần áo bước ra, cười nói, trong lòng cảm thấy rất
áy náy, không muốn làm phiền anh.
Từ Chỉ
An nói: “Chúng mình đi uống trà nhé, không gian rất dễ chịu, chắc em sẽ
thích“.
Đến nơi
mới thấy không gian quả thật rất dễ chịu, nhân viên phục vụ dẫn đường, bên
trong cây cối xanh mướt, lầu son gác tía tựa núi nhìn sông, quả là một góc
Giang Nam cổ kính.
Lâm Nặc
hết sức kinh ngạc: “Chỉ có hai ta, có cần thiết đến nơi này không?“.
Lúc này
Từ Chỉ An mới nói: “Cùng với vài người bạn nữa“.
Lâm Nặc
nghĩ bụng, bạn của anh em chẳng quen biết, cùng ngồi uống trà cũng đâu thấy thú
vị gì. Vả lại, khung cảnh xung quanh đài các, xa xỉ đến vậy, họp mặt bạn bè
bình thường đâu dễ gì đến những nơi thế này chứ?
”Hay
là thôi, em không đi nữa”, cô ngẫm nghĩ liền dừng lại.
Từ Chỉ
An nhìn cô một cái, khẽ mỉm cười: “Đều là quen cả, sợ gì chứ“. Đoạn
đưa tay vòng ra sau eo cô, dẫn cô đi.
Sợ gì
chứ? Chẳng qua là cảm thấy khó chịu mà thôi, Lâm Nặc không nhịn được nghiêng
đầu nhìn anh, chợt cảm thấy Từ Chỉ An tối nay hơi lạ. Lúc nãy trên đường đi
cũng không nghe thấy anh nhắc đến còn hẹn bạn bè tụ tập.
Phục vụ
dẫn họ qua con đường nhỏ quanh co, khúc khuỷu uốn lượn như mê cung, cuối cùng
đến trước phòng bao, Từ Chỉ An kéo cô qua bên cạnh mình, gõ cửa rồi bước vào
trong.
Trong
phòng bao chỉ có ba người, cả ba cô đều quen biết, chỉ là khoảnh khắc này cô
hận Từ Chỉ An thấu xương.
Làm sao
có thể vờ như chẳng có chuyện gì lừa cô đến đây chứ?
Cô bỗng
thấy bối rối, ngay cả tay cũng khẽ run rẩy, nghe thấy tiếng Từ Chỉ An nói bên
tai: “Giang Tổng, xin lỗi, tôi đến trễ“.
Anh đèn
trong như nước, bên ngoài cửa sổ mặt hồ lập tức phản chiếu ánh sáng yếu ớt. Cô
cúi đầu, quay người toan bỏ đi liền bị Từ Chỉ An khẽ nắm lấy cổ tay. Giang Doãn
Chính vừa kịp mở miệng nói: “Ngồi đi“.
Tất cả
như một sự trùng hợp, lại càng giống một âm mưu. Đến khi ngồi xuống, đầu óc Lâm
Nặc vẫn mụ mẫm, trong đầu chỉ vang lên đúng một câu.