Hóa ra
lời bài hát chẳng sai, oan gia ngõ hẹp, âu cũng chuyện khó tránh khỏi.
Thế
nhưng lồng ngực cô vẫn nhói đau, đôi mắt sâu thẳm tựa nước hồ thu ấy chẳng hề
sắc nhọn, chỉ cùn đụt, nhưng ngay cả dũng khí ngẩng đầu lên nhìn anh cô cũng
không có.
Rõ ràng
đã chấp nhận hiện thực nhưng vẫn chẳng có dũng khí thừa nhận, chỉ sợ trông thấy
trong mắt anh là hình bóng khác.
Từ Chỉ
An ngồi cạnh nhưng Lâm Nặc lại ngang bướng chẳng thèm liếc anh lấy một cái
trong lòng cô vừa đau đớn vừa giận dữ chỉ cúi đầu im lặng uống trà.
Bọn họ
trò chuyện, dường như là tán gẫu, bầu không khí vô cùng thoải mái. Cô hạ quyết
tâm không nghe, vậy mà lúc này lại có người gọi tên cô, gọi rõ cả họ tên.
Cô đành
ngước lên, nhìn về phía người đó.
”Lâm
Nặc? Thật trùng hợp”, giọng nói vang lên bên tai kèm theo nụ cười,“Hôm đó đi biển về mình có hỏi Diệu Thanh về bạn. Mình tên Vương
Tịnh“. Có lẽ vì đang nhàn rỗi vô vị nhưng lại sợ quấy rầy ba người kia nói
chuyện, thế nên cô ấy mới cố ý hạ thấp giọng.
Lâm Nặc
khẽ mỉm cười: “Mình có biết bạn, trên ti vi vẫn thường trông thấy“.
Vương
Tịnh lại hỏi: “Bạn cũng đi công tác à? Thật bất ngờ là bạn và Phó giám đốc
Từ cũng quen biết nhau“.
Bất
ngờ...
Chuyện
bất ngờ vẫn còn rất nhiều. Cô thậm chí chẳng ngờ rằng Từ Chỉ An dẫn mình đến
đấy để ba người đối mặt với nhau, rốt cuộc anh có mục đích gì?
Ba
người đàn ông vẫn đang nói về đề tài trong bữa tối vừa rồi, bàn về nghiệp vụ
gần đây của công ty con, người đi cùng Giang Doãn Chính đến đấy lần này là Giám
đốc Trương cấp trên của Từ Chỉ An. Lúc này, ông nói giọng đắc ý: “Giang
Tổng, dạo ấy tôi không nhìn nhầm người“.
Giang
Doãn Chính búng tàn thuốc, khẽ mỉm cười tỏ ý tán đồng. Thực ra những lời khẳng
định và khích lệ đều đã nói trong buổi tối cả rồi. Lần này, anh đến Hàng Châu,
chỉ dẫn theo Giám đốc Trương. Sau cuộc họp còn mời toàn thể nhân viên công ty
con đi ăn cơm, trong bữa tiệc chủ yếu nhắc đến hiểu hiện xuất sắc của vài
người, trong số đó có Phó giám đốc phòng Thiết kế, Từ Chỉ An.
Ban đầu
quyết định của công ty chẳng hể sai, Từ Chỉ An thực sự là nhân tài.
Nghĩ
đến đấy, Giang Doãn Chính khẽ liếc mắt, trông thấy Lâm Nặc nghiêng người trò
chuyện cùng Vương Tịnh, thi thoảng mỉm cười, ánh sáng lấp lánh trong đôi mắt to
đen láy của cô.
Thế
nhưng cô không nhìn anh, từ đầu tới cuối chẳng nhìn anh lấy một cái.
Huống
hồ, cô theo Từ Chỉ An đến đấy, lúc bước vào cửa dường như cô muốn bỏ chạy. Từ
Chỉ An liền kéo cô lại, cử chỉ rất tự nhiên.
Đột
nhiên anh cảm thấy buồn bực một cách khó hiếu, đưa tay lên nhìn đồng hồ, nói:“Thời gian cũng tương đối rồi chúng ta về thôi!“.
Tất
nhiên chẳng ai phản đối, Vương Tịnh xách túi chuẩn bị đứng dậy đầu tiên. Tuy cô
trò chuyện cùng Lâm Nặc nhưng rõ ràng tâm trí vẫn đặt bên Giang Doãn Chính.
Lâm Nặc
chẳng hiểu hiện gì, cô vốn ngồi ngay gần cửa thế nên bước ra ngoài trước.
Có
tiếng bước chân đuổi theo sau, cô không dừng lại mà cứ đi thẳng về phía trước.
Cũng may có nhân viên phục vụ dẫn đường chứ không cô đã lạc đường rồi. Mãi đến
khi ra ngoài, trước mặt là không gian khoáng đạt, cô mới nghe thấy Từ Chỉ An
nói: “Anh đưa em về“.
”Không
cần”, càng nghĩ càng thấy tức giận, cô lạnh lùng nhìn anh: “Anh có ý
gì?“.
”Ý
gì là ý gì?”, anh nhướn mày.
Khi họ
đang trò chuyện thì ba người còn lại đã bước ra, xe dừng ngay trước mặt, Giang
Doãn Chính quay đầu nhìn, Từ Chỉ An nói ngay: “Tôi tiễn cô ấy“.
Vương
Tịnh cười, nói: “Đi đường cẩn thận, tạm biệt!“.
Chiếc
xe khuất dần, Lâm Nặc nhắm mắt, không hiểu sao cứ thấy khó chịu, thì ra anh
thực sự bỏ cô lại.
Dẫn
theo một người khác, đầu không ngoảnh lại, bước lên xe rời đi, dường như thực
sự chứng minh cho những gì anh nói lần trước.
Hôm đó
từ khu nghĩ mát trở về, cô nghĩ mãi, nghĩ rất lâu rốt cuộc mới nhớ ra. Tối đó
anh đứng bên giường, nói vô cùng châm biếm: “Lâm Nặc, đừng nghĩ rằng anh
không thế nào rời xa em được“.
Rõ ràng
khi đó cô đã say rượu đến hồ đồ, không hiểu vì sao cuối cùng vẫn nhớ câu nói
đó.
Hóa ra
đấy chính là phản ứng của anh, bởi cô từng cao ngạo nói rằng anh đã thua mình,
thế nên hiện giờ anh phản kích lại bằng hành động thực tế, để chứng minh rằng
cô mãi chẳng quan trọng như trong tưởng tượng của chính mình.
Đối với
anh, cô vốn chẳng quan trọng.
Gió
thành phố Hàng Châu mát lạnh, tay Lâm Nặc run rẩy, vội vã đi một mạch dọc theo
con phố, cả không khí cũng lạnh như băng.
Xe của
Từ Chỉ An vẫn đi theo, cô xem như không trông thấy, cứ nhìn thẳng về phía
trước.
Đi theo
một đoạn, rốt cuộc Từ Chỉ An không nhịn được nữa, đánh vô lăng cho xe tấp vào
bên đường dừng lại.
”Em
đang giận gì vậy?”, anh xuống xe, chụp lấy cánh tay Lâm Nặc.
Lâm Nặc
kinh ngạc quay đầu nhìn anh: “Anh cố ý đúng không? Biết rõ là Giang Doãn
Chính ở đó, còn cố ý gọi em đến“.
”Vậy
thì sao nào?”, Từ Chỉ An nhướn mày, thoải mái thừa nhận.
Lâm Nặc
càng tức giận, há hốc miệng, nhất thời chẳng nói nên lời.
Từ Chỉ
An lại nói: “Gặp anh ta khó chịu đến thế à? Anh biết hai người đã chia tay
nhưng em và anh chẳng phải cũng chia tay đó sao? Chúng ta ở bên nhau bốn năm,
em theo anh ta chỉ vỏn vẹn một năm. Vì sao bây giờ em và anh có thể là bạn còn
với anh ta thì không? Em nói chuyện với anh tự nhiên, vì sao đến cả dũng cảm
nhìn anh ta cũng chẳng có chứ?“.
Cô sững
người, nhìn gương mặt lạnh băng, mái tóc trước trán bị gió thổi rối tung của
anh, vì tức giận mà ánh mắt anh trở nên sáng đến lạ thường.
”Liên
quan gì đến anh!”, như bị nói trúng điểm yếu, Lâm Nặc ra sức gạt tay anh
ra, lùi lại hai bước, nhìn thẳng vào anh: “Lẽ nào đấy là mục đích của anh?
Tối nay anh muốn trông thấy thái độ của em đối với anh ấy như thế nào ư?“.
Cô chợt
cảm thấy hoang mang vô cùng, dường như toàn bộ những phán đoán trước đó đều bị
phủ định. Hóa ra, anh vẫn canh cánh chuyện cũ trong lòng, vẫn không tha thứ cho
cô nên mới muốn nhìn thấy cô bối rối, khó xử.
Vốn dĩ
họ không thể trở lại thành bạn bè được, tất cả chỉ vì cô quá ngây thơ.
Cô giận
đến nỗi thở phì phò xoay người bỏ đi. Nào ngờ Từ Chỉ An chụp lấy cô từ phía
sau, lực mạnh đến kinh người, kéo cô qua một bên.
Bên
cạnh là tiệm hoa đã đóng cửa, bởi thiếu đi ánh đèn chiếu rọi nên đến cả bức
tường thủy tinh trông củng u tối, ảm đạm
Từ Chỉ
An ấn Lâm Nặc vào đó, thở hổn hển, ngực phập phồng, nghiến răng nói: “Anh
chính là muốn cho em thấy, hiện giờ bên cạnh Giang Doãn Chính đã có người phụ
nữ khác! Vị trí đó từng thuộc về em nhưng giờ đã bị thay thế rồi! Lâm Nặc, em
còn nhớ những lời trước kia anh đã từng nói không? Anh nói rồi, anh ta có tiền,
có địa vị nhưng chưa chắc có thể cho em tất cả! Giờ thì anh muốn em nhìn cho
rõ, quyết định của em là sai lầm và nực cười đến thế nào!“.
Lâm Nặc
cảm thấy vai đau nhức, một góc nào đó trong tim nhói đau, bỗng như mất hết sức
lực, chẳng vùng vẫy nữa, chỉ nhìn anh đang nổi giận, khẽ hỏi: “Vậy
nên?“.
Lời vừa
dứt, nụ hôn của anh liền rơi xuống.
Mùi
trà, mùi rượu, vấn vít quanh môi cô.
Lâm Nặc
bỗng thấy ghê sợ, rõ ràng là cảm giác quen thuộc trước kia nhưng giờ lại hoàn
toàn xa lạ, khiến người khác thấy sợ hãi.
Cô ra
sức đẩy anh ra, anh ngẩng lên, khẽ nói: “Nếu em thấy hối hận, có thể quay
lại”
Thời
khắc này, tựa hồ cô lại lần nữa nhìn thấy Từ Chỉ An trong khuôn viên trường như
ngày ấy, ẩn giữa hàng lông mày là sự kiêu ngạo, những lời lẽ thốt ra lúc này
càng giống một sự bố thí.
Lâm Nặc
bỗng cười phá lên, chẳng nói lời nào, lắc đầu, giơ mu bàn tay lên lau môi.
Vì nụ
hôn của anh, cũng vì vừa rồi anh dùng lực quá mạnh, môi cô đỏ ửng. Từ Chỉ An
nổi giận trước động tác của cô, ánh mắt long lên, chẳng nói lời nào lôi cô vào
xe.
Hôm nay
cô mặc quần dài, đi giày cao sáu, bảy phân, cả đoạn đường cứ loạng choạng, lảo
đảo hoàn toàn chẳng thể chống lại sức mạnh của anh, chỉ hung hăng cấu vào cánh
tay anh: “Anh muốn gì?“.
Đoạn
đường rất vắng vẻ, chẳng mấy người qua lại, thi thoảng cũng có vài người dừng
bước, nhưng đều cho hai người là đôi tình nhân đang cãi nhau, chẳng ai muốn xen
vào chuyện của người khác.
Rốt
cuộc cô vẫn bị Từ Chỉ An đẩy vào băng ghế sau xe, anh cùng ngồi vào trong đồng
thời đánh rơi cả chìa khóa.
Lúc này
Lâm Nặc mới thấy hoảng sợ, trong mắt anh dường như có một ngọn lửa đang rực
cháy.
Từ Chỉ
An nhìn cô rất lâu rồi thấp giọng, nói: “Nặc Nặc, anh yêu em!“.
Đấy
cách anh gọi cô trước kia, vô cùng thân thiết khi được anh thốt ra, dường như
trong tích tắc tất cả ký ức đều ùa về ngay trước mặt. Giọng anh trầm thấp khe
khẽ, âm tiết cuối tựa hồ còn hơi run run, khiến cô chợt nhớ đến năm xưa anh nói
lời chia tay với mình, giờ cũng hệt như khi đó, nỗi đau đã qua bỗng nhói lên.
Cô ngẩn
người, anh lại cúi đầu xuống hôn cô lần nửa.
Chỉ là
lần này cuồng nhiệt hơn, dường như chỉ quyến luyến trên đôi môi cô vẫn cảm thấy
chưa thỏa mãn vì thế mà anh tách hàm răng của cô ra, mạnh mẽ tiến vào.
Cho dù
khi tình cảm hai người đang trong giai đoạn mặn nồng nhất anh cũng chưa bao giờ
hôn cô như vậy, dường như anh đã biến thành một người khác, cùng với bản tính
chiếm đoạt mãnh liệt, hơi thở mạnh mẽ của anh chiếm cứ khiến cô chẳng thể nào
thở được.
Cả
người Lâm Nặc bị anh đè lên, hai tay bị khống chế cổ tay đau đớn, một chút cũng
không thể động đậy được. Nụ hôn của anh đầy thô bạo chẳng chút quan tâm đền cô,
rất nhanh cô cảm thấy vị tanh trong miệng, lòng càng sợ hãi, bởi lẽ cô mơ hồ
biết được chuyện gì sắp xảy ra nhưng điều duy nhất cô có thể làm chính là giãy
giụa trong vô vọng, đến cả kêu la cùng chẳng thể được
Bàn tay
kia của Từ Chỉ An di chuyển khắp trên cơ thể cô, động tác vội vã gần như thô
lỗ, khoang xe tĩnh lặng chỉ có hơi thở nặng nề, cô cảm thấy ghê tởm đến phát
run, nghe thấy tiếng “phựt”, ngẩn người ra, gần như cùng lúc đó lồng
ngực lạnh toát.
Cũng
trong khoảnh khắc đó trái tim cô lạnh dần, rồi rơi xuống, dường như là rơi vào
một nơi tối tăm không đáy.
Lúc ra
ngoài cô mặc áo sơ mi, giờ thì cúc áo đã đứt tung, lăn trên thảm, chẳng còn
thấy đâu nữa.
Bàn tay
Từ Chỉ An như mang theo sức nóng thiêu đốt, bao trùm lên tất cả, đôi môi nóng
rực của anh chạy dọc bên thùy tai quanh phần cổ trườn xuống dưới.
Dường
như mọi phản kháng đều vô nghĩa, cô chỉ còn có thể ai oán kêu lên,“Đừng...”, giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở.
Từ Chỉ
An sửng sốt khẽ dừng lại.
Mọi
việc diễn ra trong tích tắc, cô nghiến, răng, cũng chẳng rõ sức lực từ đâu mà
có, cuối cùng cô vùng thoát khỏi sự khống chế của anh.
Một âm
thanh lanh lảnh vang lên, trong khoang xe nhỏ bé dường như có tiếng vọng lại.
Mọi thứ
đều tĩnh lặng trở lại.
Từ Chỉ
An ngẩn người, lát sau, cảm thấy mặt nóng ran. Ngẩng lên anh nhìn thấy giọt lệ
trên khóe mắt Lâm Nặc.
Thật
ra, không chỉ khóe mắt mi cả gò má cũng đầy nước mắt, vài sợi tóc mai rối bời
bị những giọt nước mắt làm cho dính bết vào nhau, toàn thân nhếch nhác, tả tơi
đôi môi xuất hiện vài vệt máu nhỏ li ti.
Anh
giật mình như chợt bừng tỉnh, cơn mê từ từ biến mất anh đưa tay ra nhưng lại bị
cô hất đi không chút do dự.
Lâm Nặc
lảo đảo bước xuống, như muốn ngã ra trước cửa xe. Thật ra đó là do Từ Chỉ An
không cản cô lại, chứ không với sự khác bịệt về thể lực giữa nam và nữ cô làm
sao thoát thân nổi?
”Lâm
Nặc...”, từ phía sau vọng đến một giọng nói khiến người ta không kìm được
khẽ run rẩy. Cô quay lại, gương mặt nhạt nhòa nước mắt, gió đêm vẫn thổi càng
thêm lạnh lẽo.
”Cút
đi!”, cô nghiến răng nói, bước đi chỉ chực ngã nhưng cô vẫn túm lấy áo
chạy sang bên kia đường.
Vì muốn
bỏ chạy thật xa nên cô cố gắng không khóc, chỉ sợ một khi đã khóc thành tiếng
thì sẽ tiêu hao hết sức lực còn lại.
Từ Chỉ
An không đuổi theo, cô chạy bạt mạng, cũng rõ chạy bao lâu rồi, cuối cùng cô từ
từ dừng lại.
Toàn
thân vẫn run lẩy bẩy không thể khống chế được, hóa ra cảm giác bị người khác
cưỡng bức là thế này đây. Nỗi sợ hãi cùng sự mệt mỏi dâng lên như thủy triều,
rợp trời kín đất trong nháy mắt khiến cô chẳng thể cử động, thậm chí còn cảm
thấy tuyệt vọng.
Nếu
không có cú bạt tai đó, nếu như sau đó anh không dừng lại thì giờ đấy mọi
chuyện sẽ thế nào?
Lâm Nặc
không muốn nghĩ tiếp nữa. Cũng chính bởi vì người đó đã từng rất quen thuộc với
cô, thế nên mới càng thấy sợ hãi, khi đó dường như anh biến thành người khác,
trở thành một người hoàn toàn xa lạ.
Chiếc
túi xách mang theo khi ra ngoài đã bỏ quên trên xe Từ Chỉ An, khi đó cô vội vã
chạy trốn, vốn dĩ chẳng có thời gian bận tâm, lúc này mới phát hiện ra trên tay
trống không.
Trong
túi xách có tiền và thẻ phòng khách sạn, tại góc phố xa lạ của thành phố này,
mất hai thứ đó, cô như trở thành kẻ trắng tay, đến cả đường về khách sạn cô
cũng không biết.
Đêm đã
khuya, có lẽ cuộc sống về đêm ở vùng này chẳng mấy đa dạng, bởi lẽ nhiều cửa
tiệm đã đóng cửa, chỉ còn lại ánh đèn đơn điệu trên con đường trống trải.
Cô ngồi
xổm dưới một cột đèn, toàn thân lạnh cóng, phía trước ngực lại càng lạnh hơn.
Cúc áo bị Từ Chỉ An giật đứt, cô đành túm chặt lấy vạt áo, nắm chặt đến nỗi các
đốt ngón tay đều trở nên trắng bệch.
Lâm Nặc
biết lúc này trông mình rất thảm hại, thi thoảng vài người đi đường lướt ngang
qua, tất cả đều nhìn cô bằng ánh mắt hiếu kỳ, thậm chí quá đáng hơn, có mấy
thanh niên choai choai ăn vận thời trang quái dị còn huýt gió với cô.
Tiếng
huýt gió vang vọng, trong đêm khuya vắng lặng càng trở nên chói tai, cô cảm
thấy chán ghét thậm chí sợ hãi, hết lần này đến lần khác hai chân chẳng chịu
nghe lời, dường như tất cả sức lực đều bị rút cạn.
Cả sức
lực để khóc to lên cũng chẳng có, cô chỉ có thể ngồi bó gối lặng lẽ khóc. Càng
khóc càng thương tâm, nước mắt không ngừng tuôn rơi, dường như thứ cô đánh mất
không chỉ là ví tiền và thẻ phòng, đó mới là nguyên do thực sự khiến cô đau
lòng.
Một lúc
sau mới dần bình tĩnh lại, chẳng phải vì không còn thấy khó chịu nữa mà vì
trong lúc tình cờ tay chạm vào một vật cứng.
Hóa ra
điện thoại vẫn nằm trong túi quần, cô gần như đã quên mất nó. Khẽ sững sờ cô
rút điện thoại ra, màn hình phát ra ánh sáng trắng âm u, vì nước mắt nhạt nhòa
nên cô như thấy có màn sương mờ mờ ảo ảo.
Rồi
trong tích tắc, nước mắt lại lần nữa tuôn rơi dữ đội hơn trước, Lâm Nặc như bị
trúng tà nhấn từng phím, từng phím, thao tác nhanh nhẹn. Dãy số đó không nằm
trong danh bạ điện thoại, nhưng vì đã in sâu trong đầu nên lúc này chẳng cần
phải suy nghĩ. Dường như mọi thứ chỉ là bản năng, trong khi bản thân chưa suy
nghĩ thấu đáo thì đã nhấn phiếm gọi đi.
Cô máy
móc áp ống vào tai, vì tín hiệu không tốt, vài giấy sau mới gọi thông. Đầu bên
kia tiếng chuông vang lên, “Tút” một tiếng như phá tan sự tĩnh lặng
của màn đêm.
Lúc này
cô bỗng bừng tỉnh, cả người cứng đờ, nhanh như cắt vội vàng ngắt điện thoại
nhưng rồi lại như luyến tiếc, thẫn thờ nhìn chăm chú vào màn hình.
Việc
đến nước này, cô lại dễ dàng nghĩ đến anh như vậy.
Vừa
rồi, hệt như vẫy vùng lặn ngụp rất lâu trong sự sợ hãi và bóng tối, rốt cuộc cô
cũng tìm được thanh gỗ trôi nổi để bám víu, vừa mừng vừa lo vội ôm lấy, ôm lấy
nơi bấu víu duy nhất của mình.