Cưới Tai Họa Làm Phu Nhân

Chương 5: Chương 5: Gã ăn mày




Từ nhỏ Lăng Lang chỉ có một mình ở trong sân, rất ít khi được ra ngoài, điều duy nhất hắn có thể thấy là một lão già mỗi ngày đưa cơm cho hắn.

Người kia đã hơn sáu mươi tuổi, được Lăng Nham thuê lại đây với một số tiền lớn. Người kia ngày đầu tiên đến Lăng phủ đã nói: “Ta già rồi, cũng không để ý cái mạng này nữa, chỉ muốn kiếm chút tiền cho con cháu sử dụng.”

Tại sao lại bỏ ra nhiều tiền thuê một lão già đến đây, có tiền thì làm sao không tìm người trẻ tuổi tay chân nhanh nhẹn mà thuê? Thì ra người trẻ tuổi không muốn đến là vì nghe nói hầu hạ Lăng Lang, ông lão này cũng vì cầu xin mãi mới đồng ý đến.

Lần này bởi vì có Mạc Nhậm mà Lăng Lang có thể đi ra, tự nhiên là muốn đi ra ngoài chơi một chút. Vì thế hắn thừa dịp Mạc Nhậm bị mọi người vây quanh mà lén lút chạy ra ngoài.

Trên phố lớn người đến người đi rất nhộn nhịp, Lăng Lang hiếu kỳ nhìn cái này đến cái kia, móc tiền ra mua cái bánh bao và đồ ăn vặt.

Vài năm rồi chưa được ra ngoài, lần thứ hai đi dạo phố, thấy cái gì cũng rất tò mò.

Lăng Lang đang đi thì bỗng nhiên có một người ăn mày quần áo rách túm lấy cánh tay của hắn, ngồi dưới đất ngước nhìn hắn: “Ta đã xem bói nhiều năm rồi, hôm nay thấy ngươi cảm thấy ngươi là người đại quý. Ngày sau nhất định thăng chức rất nhanh tạo phúc tứ hải.”

Sau khi Lăng Lang nghe xong thì bật cười, đây vẫn là lần đầu tiên hắn nghe người ta nói hắn là quý nhân, nên đã lấy mấy đồng tiền ra ném vào trong chiếc bát thiếu một góc của tên ăn mày.

“Ngươi nói rất hay, đây là tiền thưởng của ngươi.”

“Quý nhân đừng đi” Ăn mày nhìn thấy Lăng Lang định đi thì gọi hắn lại: “Nếu như quý nhân không chê, chúng ta có thể kết giao bằng hữu hay không, ta muốn dựa vào quý nhân thoát khỏi tình cảnh khốn khó trước mắt, mượn mệnh cao quý này của ngài để bay lên chín tầng mây.”

“Ta không phải quý nhân, chỉ là người bình thường, nếu như ngươi muốn tiền ta có thể cho ngươi một ít” Lăng Lang nói.

“Ta không cần tiền, ta chỉ muốn ở bên cạnh ngài hưởng ké chút ánh sáng” Người ăn mày vén mớ tóc rối như tơ vò trước trán lên, để lộ ra một đôi đen sáng ngời: “Ngài có ngũ thải hà quang quay bao quanh, là người đại quý không hơn không kém đó“.

“Ngươi thật sự biết xem tướng?” Lăng Lang ngồi xuống hỏi.

“Trước kia ta là đạo sĩ, làm những công việc như này“.

“Chẳng trách bây giờ ngươi lưu lạc đầu đường, ta khuyên ngươi nên tìm một công việc nghiêm túc mà làm đi, ngươi tính không chính xác một chút nào cả“.

Lăng Lang đứng dậy rời đi, ai biết tên ăn mày này đi theo hắn suốt quãng đường, gã nói gã tên Lý Tiêu, nguyện ý kết giao với Lăng Lang.

Lăng Lang chỉ cười đại vài tiếng coi như đang nghe chuyện cười, đoán rằng có lẽ gã thấy mình có tiền nên mới nịnh bợ, cũng lường trước được nếu gã biết thân phận của mình thì sẽ bị doạ chạy. Vì thế hắn không để ý đến hành vi của gã ăn mày này, vẫn tự nhiên đi dạo như cũ.

Người đến người đi trên phố lớn không biết là ai nhận ra Lăng Lang, hét lớn: “Lăng thiếu gia đến rồi kìa“.

Lời này vừa nói ra, đám đông đột nhiên náo loạn. Người mua xách giỏ bỏ chạy, tiền cũng không kịp trả. Người bán hàng thì tay chân luống cuống thu dọn đồ đạc, khi vội vàng chạy đi vẫn còn bỏ lại không ít đồ đạc.

Lăng Lang đã quá quen với tình cảnh này, hắn nhìn Lý Tiêu bên cạnh: “Tạo sao ngươi còn không chạy?”

“Tại sao ta phải chạy? Những người này có mắt mà không thấy thái sơn, mà ta khác bọn họ, ta là một đạo sĩ đã tu luyện ba mươi năm“.

Lý Tiêu vuốt râu mép giả vờ cao thâm nói: “Thì ra ngươi chính là vị Lăng thiếu gia kia, khi còn bé ta đã thay ngươi tính một quẻ, lúc đó ta nói ngươi là người đại phú đại quý. Chúng ta cũng coi như là người hữu duyên, người bạn này nhất định phải kết“.

Nhưng gã lại che giấu nguyên nhân gã trở thành tên ăn mày đầu đường.

“Vậy ta sẽ tin lời đạo trưởng nói mà kết bạn với ngươi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.