Cưới Tai Họa Làm Phu Nhân

Chương 4: Chương 4: Nguyện ý lấy ngươi




“Ngươi làm gì đấy?”

“Đi về ngủ“.

“Ngươi không cần trở về, lát nữa ngủ cùng ta“.

Giống như năm đạo lôi đình đánh thẳng vào đỉnh đầu, Lăng Lang đứng lại, thân thể cứng ngắc quay đầu nhìn Mạc Nhậm, đây thật sự là muốn biến hắn thành đạo lữ.

Nghĩ đến việc ngủ cùng giường với một nam nhân, và làm những chuyện đen tối khó nói với y, mặt hắn ngay lập tức đỏ bừng.

“Mạc Nhậm, nếu ngươi dám động vào ta, ta sẽ lấy mạng của ngươi“.

“Ngươi nghĩ nhiều quá rồi đó, ta chỉ là quá cô đơn, muốn tìm một người làm bạn mà thôi“.

Mạc Nhậm mí mắt còn không nhấc, đứng dậy đi vào trong phòng.

“Đừng đứng ngốc ở đó, vào trong đi“.

Ánh nến chập chờn, bức màn đỏ thẫm rủ xuống đất. Mạc Nhậm vén màn, nằm xuống giường. Tuy khuôn mặt của y có chút mập, nhưng đường nét khuôn mặt vẫn rất tuấn mỹ, đôi mắt hoa đào trong veo ngấn nước, như dính giọt sương mai.

Y ngoắc ngoắc ngón tay với Lăng Lang, ra hiệu hắn lại đây. Lăng Lang từ từ đi tới, đến trước giường thì dừng lại.

“Ta biết ngươi cảm thấy ủy khất, chỉ cần ngươi thật lòng ở bên cạnh ta, ta nguyện ý lấy ngươi làm thê“.

Lăng Lang đỏ mặt, không kìm được tức giận mắng: “Mạc Nhậm, đừng tưởng rằng Lăng gia chúng ta đối với ngươi có chút hảo cảm, là ngươi được đà lấn tới. Nói thật, chúng ta Lăng gia mời ngươi thì ngươi chính là khách quý. Bằng không, ngươi còn không bằng chó rơi xuống nước, ngươi không nên quá đáng“.

Mạc Nhậm gối đầu lên cánh tay có chút thú vị nhìn Lăng Lang nổi giận, sau đó không chê chuyện lớn nói: “Ta muốn lấy ngươi, ngươi còn có thể làm gì đây?”

Lăng Lang hung hăng lấy ra con dao găm, kề lên cổ Mạc Nhậm, hai mắt híp lại đầy sát khí nói: “Ta sẽ giết ngươi.”

Mạc Nhậm bình tĩnh rút kiếm ra.

“Thế nhân đều biết kinh mạch của Lăng thiếu gia sau khi bị đá xuống thiên đình đã bị đứt, không có một chút tu vi nào. Ngươi dựa vào cái gì mà giết ta“.

Lúc này có gã sai vặt bê nước vào, sau khi nghe được đối thoại của bọn họ cũng khuyên nhủ: “Thiếu gia, người đồng ý theo y đi, chúng ta đều tán thành hôn sự này“.

Lăng Lang trừng gã sai vặt kia một cái, gã sai dường như cảm thấy sắp có họa lớn ập xuống đầu, vội cúi thấp mặt, đặt nước xuống rồi lui ra ngoài.

Lăng Lang rất bất đắc dĩ, đánh cũng đánh không lại, đi cũng không đi được, lại không có kế sách. Bèn quyết tâm ngồi xuống giường, nghĩ: Dù sao ta cũng là một đại nam nhân, y còn có thể ăn ta sao.

Hắn nhìn Mạc Nhậm đang nằm an giấc trên giường, thầm nghĩ: Nếu ngươi đã thích ta như thế, vậy thì ta nhất định sẽ không phụ lòng ngươi.

Mặt hắn thoáng đen lại, trong đầu hiện lên một âm mưu. Vì thế hắn nói: “Ngươi có khát không? Ta thấy sau khi ăn cơm ngươi còn chưa uống trà“.

Mạc Nhậm có vẻ hơi bất ngờ, tự nhiên hắn lại chủ động lấy lòng mình.

“Ngươi nói vậy, ta quả thật có chút khát nước” Y đứng dậy chuẩn bị đi rót trà nhưng lại bị Lăng Lang ấn xuống.

“Ngươi đừng động, ta bê lại đây giúp ngươi.”

Hắn đang làm cái gì vậy?

Mạc Nhậm mặt đầy vẻ mê mang như rơi vào trong sương mù. Mới vừa rồi còn muốn giết y, nháy mắt lại như biến thành một người khác. Vì thế y lặng lẽ đi theo, lại nhìn thấy Lăng Lang nhìn ly trà nở nụ cười nham hiểm, rồi lấy từ trong tay áo ra một viên thuốc.

Mạc Nhậm trong lòng đã biết đây là muốn hại mình, vì thế y lên tiếng: “Ngươi đang muốn hạ độc phu quân của mình đấy à?”

Lăng Lang bị âm thanh đột nhiên vang lên sau lưng làm cho giật mình, vừa quay đầu lại thì thấy Mạc Nhậm đứng ở phía sau hắn, bàn tay đang chuẩn bị thuốc chợt dừng lại, ngay sau đó hắn nhanh chóng nắm thuốc độc trong lòng bàn tay. Thầm nghĩ: Không thể, theo lý thuyết thì hắn không thể nào biết phát hiện. Mỗi lần ta làm chuyện gì cũng đều thuận buồm xuôi gió, làm sao lần này lại thất bại cơ chứ? Nhất định là trục trặc ở chỗ nào rồi.

Hắn nhớ trước bữa tối có đi nhà xí thì nghe được hạ nhân trốn ở trong bụi cỏ tranh thủ thời gian nói người này là thiên thần hạ phàm chuyên môn đến để trị hắn. Hơn nữa hắn còn nghe nói người dân An Thành ngày ngày đều mong ngóng hắn bị người này bắt đi. Đám người ở bên trong An Thành đều cật lực ủng hộ người này, còn chuẩn bị xây miếu cung dâng nhang đèn, để vận khí của người này càng mạnh hơn, có thể lấn át được hắn.

Chẳng lẽ người này thực sự là thiên địch của mình.

Lăng Lang đặt cốc trà xuống, bởi dùng lực quá mạnh mà nước trong cốc bị văng ra. Hắn im lặng nhìn Mạc Nhậm. Như gặp kẻ thù không đội trời chung, ánh mắt vừa chạm nhau đã đại chiến một trận rồi.

Lăng Lang: “Từ nhỏ ta đã bị gọi là sao chổi suốt mười tám năm, thật vất vả mới trưởng thành. Ngươi còn muốn nhổ cỏ tận gốc, cướp mạng sống của ta, trói chặt tay chân ta, ta sẽ không bao giờ để cho ngươi thực hiện được“.

Mạc Nhậm cợt nhả: “Phu nhân lúc tức giận trông rất đáng yêu, vi phu rất thích“.

Lăng Lang: “Ngươi không biết xấu hổ“.

Mạc Nhậm: “Phu nhân đừng giãy dụa nữa, nếu ngươi còn giãy giụa, ngay lập tức ta thật sự muốn ngươi“.

Lăng Lang như con gà trống bị đánh bại, cúi đầu đi về phía giường, vừa chạm vào giường liền dùng chăn bông che cả người.

“Ngươi thật sự làm ta cảm thấy buồn nôn“.

Mạc Nhậm cũng nằm ở trên giường nở nụ cười.

“Ngươi là đồ lưu manh, cút đi...” Lăng Lang lớn tiếng mắng y một trận, cuối cùng nói: “Ngươi muốn có được ta, ta sẽ không để ngươi như ý.”

Những lời này khiến Mạc Nhậm vui vẻ nửa ngày, hắn không ngờ tên đại họa này lại thú vị như vậy. Sớm biết là như này, đãng lẽ y nên gặp hắn sớm một chút, thì đã không phải chịu cô đơn nhiều năm như vậy.

Sáng hôm sau, ngoài cửa phòng Mạc Nhậm bu đầy người, mỗi một người đều đưa đầu ghé vào khe hở muốn xem tình hình phía trong phòng.

Sau một đêm xuân ngon giấc, người bên ngoài đều muốn biết Mạc Nhậm có bị sao chổi gieo vạ tới hay không.

Những người vây quanh ngoài cửa Mạc Nhậm không chỉ có người của Lăng phủ, mà còn có dân chúng bên ngoài phủ. Nếu không phải Lăng Nham ngăn cản người bên ngoài vào phủ, thì chỉ sợ Lăng phủ đã tấp nập người đến nước chảy không lọt từ lâu rồi.

Tầm mắt của tất cả mọi người đều nhìn về phía Tiểu Cửu đang đẩy cửa phòng gọi Mạc Nhậm ra dùng bữa.

Mạc Nhậm là nơi ký thác kỳ vọng của bách tính toàn thành, không chỉ xây miếu cho y, thậm chí còn mở một cuộc cá cược xem y có thể thu được Lăng Lang hay không.

Rất nhiều bách tính đều tin Mạc Nhậm có thể thắng, nhưng cũng có một số người có quan điểm khác, họ nói: “Chỉ sợ đại hiệp có lợi hại đến đâu, cũng không đấu lại được sao chổi này. Các ngươi đã quên chúng ta từng tìm rất nhiều đạo trưởng đến hàng phục hắn, kết quả lúc đi lòng đầy tự tin, lúc về thì cúi đầu ủ rũ. Thậm chí, bị kinh hãi quá mức mà thành người điên. Chỉ sợ đại hiệp này phải chịu khổ ba ngày.”

Tất cả đệ tử Lăng phủ cũng đặt Mạc Nhậm thắng, theo lời của đệ tử Lăng phủ chính là: Ở hần hắn như vậy, cả ngày sống trong lo lắng đề phòng sợ hãi, chỉ sợ ngày nào đó sẽ bị xui xẻo. Đi đường thì bị mệt chết, uống nước thì bị chết đuối, ăn cơm thì bị đập chết.

Ngày nào tai họa này bị loại bỏ thì ngày đó thiên hạ được thái bình.

Sau khi Tiểu Cửu vào nhà được một lúc, thì Mạc Nhậm mặc quần áo đi ra ngoài, y nhìn thấy cửa bị người bao vây đến gió cũng không lọt, nói: “Nhờ có sự ưu ái của các vị đồng hương mà ta sống rất tốt, thỉnh các vị không cần lo lắng, bây giờ ta muốn dùng bữa, kính xin các vị cho ta một chút không gian nho nhỏ.”

Chỉ thấy bên trong đám người phát ra một tiếng hoan hô, bọn họ truyền cho nhau tin tức cảm động này: “Y sống rất tốt, y sắp thu phục sao chổi này rồi.”

Đúng lúc này, không biết là ai đột nhiên nhìn lên trời kêu lên một tiếng.

“Mau nhìn, mặt trời bị mây đen che phủ, bầu trời u ám, có cơn gió lạnh thổi qua, không khí trở lên ẩm ướt, sợ là trời sắp mưa rồi.”

Mọi người vừa nhìn thấy bầu trời đầy mây, sau đó cúi đầu nhìn người đã quay về phòng chỉ lưu lại một bóng lưng cao lớn uy nghiêm, tất cả đều quỳ trên mặt đất rập đầu lạy như giã tỏi.

“Bồ Tát sống“.

“Vị cứu tinh“.

Khi Mạc Nhậm trở về phòng, nhìn thấy Lăng Lang đang ngồi trên giường nhìn y với vẻ thù địch, Lăng Lang khẽ nhếch môi phun ra hai chữ.

“Khai chiến“.

Nói rồi hắn chùm chăn bông đi chân đất xuống giường như đang ở chiến trường. Hắn giang hai tay ra, hai cây dao găm xuất hiện trong tay hắn, hắn nắm chặt dao găm, chỉ nhẹ nhàng lướt nhanh ra ngoài cửa.

Hắn chĩa con dao găm vào những người đang quỳ bên ngoài, hét lên: “Ồn ào quá, có cho ai ngủ hay không hả“.

Dân chúng đang rập đầu quỳ lạy nhìn thấy sao chổi chợt xuất hiện thì đều sững sờ, lập tức tản ra như chạy trốn, chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, trước cửa Tiêu Dao Các trống rỗng không một bóng người, chỉ còn lại một chiếc lá từ cành cây rơi xuống.

“Như vậy tốt hơn nhiều rồi.”

Lăng Lang mãn nguyện tiêu sái trở về phòng, nhìn thấy Mạc Nhậm bị hắn dọa sợ đến ôm tim.

Mạc Nhậm nói: “Có thể thấy bên ngoài đồn đãi không đáng tin, ngươi vẫn còn có chút tu vi“.

Lăng Lang cười lạnh nói: “Người ngoài có rất nhiều chuyện không biết.”

“Nguyện lắng nghe“.

Lăng Lang ném chăn bông, cho Mạc Nhậm một cái liếc mắt.

“Giờ tôi muốn đi nhà xí“.

“Trùng hợp, ta cũng muốn đi“.

“Ngươi thật không biết xấu hổ, da ngươi làm bằng cái gì đấy, còn dày hơn cả tường thành.”

Khi họ đi ra ngoài thì gặp Phi Trắc, mặt uể oải đầy tâm sự, đôi mắt đầy tình ý nhìn Lăng Lang muốn nói lại thôi, cuối cùng Lăng Lang không kiên nhẫn hỏi: “Ngươi có chuyện gì sao?”

Hắn mới mở miệng: “Tối hôm qua ngủ có tốt không?”

“Rất tốt.”

Lăng Lang không thích người này, trong ấn tượng của hắn người này thường đứng dưới cây đào sâu nơi sau viện. Có mấy lần Lăng Lang bước qua muốn nói chuyện với hắn, nhưng vừa thấy hắn thì hoảng hốt bỏ chạy. Có lẽ là hắn sợ mình chăng, chỉ là không biết lần này hắn làm sao dám nói chuyện với mình.

Phi Trắc nghe thấy câu trả lời của Lăng Lang thì có chút mất mát. Hắn cụp mắt xuống, xoay người sang một bên để Lăng Lang đi qua.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.