Giang Quốc Đạt rất để ý đến Tiêu Dao Thập Tuyệt Chưởng.
Mặc dù ông ta đã tu luyện Thiên Tuyệt Thập Tam Kiếm của nhà họ Giang, nhưng vẫn bị Tiêu Dao Thập Tuyệt Chưởng đánh bại, đó vẫn luôn là bóng ma tâm lý trong lòng ông ta.
Bây giờ lại biết được Giang Cung Tuấn đã luyện Tiêu Dao Thập Tuyệt Chưởng, ông ta không tránh xúc động.
Giang Cung Tuấn cũng hiểu ý đồ của Giang Quốc Đạt.
Làm sao anh có thể dạy Tiêu Dao Thập Tuyệt Chưởng cho Giang Quốc Đạt được.
“Giang Cung Tuấn, từ nay về sau, anh chính là phó tộc trưởng của nhà họ Giang, sau khi hội nghị Thiên Sơn diễn ra, nếu nhà họ Giang đã an toàn thì tôi sẽ thoái vị, nhường chức tộc trưởng nhà họ Giang cho anh”
Nói đoạn, gương mặt ông cũng lộ vẻ đắm chiêu.
“Nhà họ Giang giờ đây nguy hiểm trùng trùng, rất nhiều người muốn tiêu diệt họ Giang, thực lực của tôi lại có hạn, tôi sợ không thể bảo vệ an toàn cho nhà họ Giang được. Nhưng nếu tôi có thể luyện Tiêu Dao Thập Tuyệt Chưởng, nói không chừng có thể lật ngược tình thế: Giang Cung Tuấn liếc nhìn Giang Quốc Đạt nói: “Tôi cũng muốn dạy ông, nhưng trước khi qua đời thầy đã dặn dò tôi không được phép truyền Tiêu Dao Thập Tuyệt Chưởng cho người ngoài, tôi đã đồng ý với thầy ấy rồi, không thể làm một người không giữ chữ tín được.”
“Ra vậy”
Giang Quốc Đạt lộ vẻ thất vọng.
Nhưng ông ta cũng lập tức cười nói: “Đúng là vậy, đã đồng ý thì phải giữ lời hứa, thế thì anh phải cố gắng lên, ở hội nghị Thiên Sơn cả nhà họ Giang chỉ biết trông cậy vào anh”
Giang Cung Tuấn thật sự không thể nhìn thấu con người của Giang Quốc Đạt.
Rõ ràng rất là muốn có được.
Giờ lại giả vờ dửng dưng.
“Tôi đi trước nhé!”
Giang Cung Tuấn cũng không ở nhà họ Giang lâu, bèn xoay người rời đi.
Sau khi anh rời đi, nụ cười trên mặt Giang Quốc Đạt dần trở nên cứng đờ, vẻ mặt già nua trầm mặc, xiết chặt tay.
Sau khi rời khỏi nhà họ Giang, Giang Cung Tuấn nhanh chóng trở về phủ Thiên Soái.
Trong phòng khách ở phủ Thiên Soái.
Giang Cung Tuấn ngồi xuống.
Đường Sở Vi nhanh chóng rót một ly nước.
đưa cho anh, hỏi: “Ông xã, thế nào rồi, Giang Quốc Đạt nói thế nào?”
Giang Vô Song cũng nhìn Giang Cung Tuấn, chờ đợi câu trả lời của anh.
Giang Cung Tuấn nhận lấy cốc nước của Đường Sở Vi rồi uống một hớp, đáp: “Giang Quốc Đạt cũng không biết, lần này anh đến nhà họ Giang đã gặp một người.”
“Ai?”
Hai người đồng thanh hỏi.
Giang Cung Tuấn đáp: “ Là Lão Tổ của nhà họ Cửu, Giang Quốc Đạt gọi hắn là Cửu vương gia.”
“Cái gì, Cửu vương gia?” Giang Vô Song lập tức biến sắc thốt lên.
Đường Sở Vi nhìn cô rồi hỏi: “Sao thế? Người này ghê gớm lắm sao?”
Giang Vô Song gật đầu đáp: “Đúng vậy, rất đáng sợ, em nghe nói người này một trăm năm trước đã tham gia cuộc chiến Cổ Môn, lúc đó ông †a đã 60 tuổi rồi, hơn nữa còn tu luyện tới cảnh giới thứ năm. Giờ đã qua trăm năm, thật không ngờ ông ta vẫn còn sống, vậy sức mạnh của ông giờ đây…”
Giang Vô Song không thể tưởng tượng được.
người một trăm năm trước đã nắm giữ sức mạnh của cảnh giới thứ năm sẽ đáng sợ như thế nào.
Vẻ mặt Giang Cung Tuấn cũng trầm mặc hẳn, anh nói: “Cửu vương gia này rất mạnh, đối đầu với ông ta anh không có cơ hội chiến thắng nào, thực lực hiện tại của ông ta chắc đã ở đỉnh cao của cảnh giới thứ bảy, hoặc thậm chí đã tiến vào cảnh giới thứ tám rồi”
“Mạnh như vậy sao?” Đường Sở Vi vô cùng kinh ngạc.
Giang Vô Song gật đầu nói: “Quả thật là vậy.
Bốn gia tộc lớn đều có Lão Tổ sức mạnh hơn người, nhưng không ngờ rằng Lão Tổ Cửu vương gia của nhà họ Cửu còn lớn hơn cả Lão Tổ Giang Phùng của nhà họ Giang. Nhưng cũng không cần lo lắng, nếu như ông ta dám ra tay với nhà họ Giang thì Lão Tổ của nhà họ Giang cũng không khoanh tay đứng nhìn đâu.”
“Ừ” Giang Cung Tuấn gật đầu.
Tuy rằng anh không biết thực lực của Giang Phùng, nhưng anh biết Giang Phùng rất mạnh.
Anh cũng không còn cách nào khác cho chuyện này.
Đường Sở Vi hỏi: “Ông xã, tiếp theo đây anh định làm gì? Không bao lâu nữa là đến hội nghị Thiên Sơn rồi, anh muốn nhân cơ hội này bế quan tu luyện hay tiếp tục hành động, xử lý ông Cao?”
“Khoan hãy gấp…” Giang Vô Song lên tiếng.
“Hử?”
Giang Cung Tuấn và Đường Sở Vi đều nhìn về phía cô.
Giang Vô Song suy nghĩ rồi nói: “Em nghĩ nếu lần này cả ba gia tộc đều nhằm vào anh, chắc hẳn là do kế sách của ông Cao”
Giang Cung Tuấn hỏi: “Sao lại nghĩ vậy?”
Giang Vô Song phân tích: “Anh vẫn luôn giữ bí mật sức mạnh của mình, không có nhiều người biết, nhưng lần này ba gia tộc kia đều đột nhiên biết chuyện, đều đối phó với anh. Về cơ bản mà nói, cả ba gia tộc đều không màng thế sự, không quan tâm đến chuyện bên ngoài, sẽ không thể có tình báo cho họ biết võ công của anh tăng vọt trong một thời gian ngắn, càng không thể nghĩ đến ông lão ở Tây Lăng Tiêu Dao là anh được”
“Anh đã cho người đi điều tra, Cao Mãn Ngọc không ở thành phố Tử Đăng mà là ở thủ đô.”
“Chắc chắn đã có người đã nói với ông Cao rằng sức mạnh của anh tăng vọt, ông ta ghen ghét nên mới đi tìm ba gia tộc, mượn dao giết người, thủ tiêu anh xong ông ta mới có thể có được sự an toàn”
Giang Cung Tuấn khẽ cau mày hỏi: “Là vậy sao?”
Mặc dù phân tích của Giang Vô Song là rất hợp lý, nhưng có một chuyện vẫn còn lấn cấn, rốt cuộc là ai đã nói với ông Cao ông lão ngày hôm ấy ở Tây Lăng Tiêu Dao là anh chứ?
Giang Vô Song nói: “Có phải hay không thì anh đích thân đến nhà họ Thạch hoặc là nhà họ Long hỏi thử thì sẽ biết. Bây giờ anh và nhà họ Cửu đã hoàn toàn trở mặt nhau, nhưng anh không làm gì người nhà họ Thạch và người nhà họ Long cả. Nếu như anh tỏ ra chân thành một chút, nói không chừng bọn họ sẽ nói cho anh biết”
Nói xong cô cũng suy nghĩ tiếp.
Một lúc sau cô mới nói: “Trong chuyện này còn có một nhân vật rất quan trọng, đó là người đã thông báo cho ông Cao”
Giang Cung Tuấn cũng rất tò mò, nếu ông Cao thật sự là người nói cho ba gia tộc biết, vậy thì ai đã nói cho ông Cao biết.
Đường Sở Vi có chút bối rối, cô cũng không có xen vào, chỉ yên lặng lắng nghe.
“Giang Thời!”
Giang Vô Song nói ra một cái tên.
“Không thể nào!”
Giang Cung Tuấn và Đường Sở Vi đồng thanh.
Giang Vô Song nói: “Giang Cung Tuấn anh đừng ngốc như vậy, đừng để tình thân làm mờ mắt. Không phải chuyện đã rõ như ban ngày sao?
Giang Thời luôn ở trong bóng tối dõi theo mọi hành tung của anh, ông ta biết chuyện rõ của anh như lòng bàn tay. Giang Thời nhất định là người đứng sau ông Cao, là một giuộc với bọn Cổ Môn, như vậy nghĩa là mọi chuyện đã được giải thích hết rồi”
“Anh không tin!”
Giang Cung Tuấn vần lắc đầu.
Đường Sở Vi còn nói: “Giang Vô Song, đây đều là suy đoán của em, ông nội sẽ không bao giờ để người ngoài làm hại Giang Cung Tuấn. Nếu vậy thì ngay từ đầu sao lại cố gắng cứu Giang Cung Tuấn làm gì?”
“Chuyện này… Chuyện này em cũng không hiểu” Giang Vô Song lắc đầu, nhưng trên khuôn mặt xinh đẹp kia thể hiện rõ sự khẳng định, cô nói với vẻ chắc nịch: “Em chắc chắn là do Giang Thời nấp trong bóng tối giở quỷ kế. Anh hai, nếu anh không tin thì cứ đi hỏi nhà họ Thạch và nhà họ Long xem. Nếu như thật sự là ông Cao đã thông báo với bọn họ vậy chúng ta sẽ nghĩ cách tìm ông Cao, em có kế hoạch này”
“Kế hoạch gì?” Giang Cung Tuấn không khỏi liếc nhìn Giang Vô Song.
Giang Vô Song đáp: “Em đã phân tích và suy nghĩ kỹ, anh muốn tiêu diệt ông Cao, mà giờ ông cao đã bị Cổ Môn bỏ mặc, ông ta vì muốn tự cứu mình mới đi tìm ba gia tộc, mượn tay bọn họ giết chết anh. Nếu đúng là như vậy, chúng ta có thể hợp tác với ông Cao.”
Giang Cung Tuấn lắc đầu ngay và nói: “Chuyện này làm sao có thể? Làm sao ông Cao đồng ý hợp tác với chúng ta?”
“Ông ta sẽ đồng ý, chắc chắn đồng ý” Giang Vô Song nói: “Ai cũng sợ chết, đặc biệt là một người có quyền cao chức trọng như ông Cao, nếu người đứng sau Cổ Môn thực sự bỏ rơi ông ta, thì ông ta phải biết mình khó sống rồi. Vì để sống sót ông ta sẽ hợp tác với anh. Một khi đã hợp tác, anh không chỉ biết ai đã làm lộ tin tức, mà còn có thể năm bắt thêm thông tin về hệ thống Cổ Môn”
Đường Sở Vi không hiểu rõ lắm, nhưng cô cảm thấy lời nói của Giang Vô Song dường như tất có lý.
“Ông xã, lời Giang Vô Song nói có vẻ có lý, hay là thử xem sao! Anh có thể đến nhà họ Thạch hoặc nhà họ Long trước hỏi xem có chắc là ông Cao đã nói với họ không, sau đó chúng ta tiếp tục nghĩ cách liên lạc với ông Cao, thử hợp tác với ông ta xem sao. Nếu như không được thì lúc đó giết cũng chưa muộn”