Ngay khi Giang Cung Tuấn bước ra, anh đã bị đánh khi chưa kịp phản ứng.
Một chưởng mạnh vào ngực anh, đau đớn lan tràn toàn thân, máu me đầm đìa, anh phun ra một ngụm máu tươi.
Anh nhanh chóng đứng dậy, ngồi xếp bằng, vận khí công Bắc Đẩu và trấn áp khí huyết trong cơ thể.
Đồng thời ngước mặt nhìn lên.
Một cụ già gầy gộc chống gậy bước vào.
Giang Quốc Đạt nhìn thấy người này, sắc mặt thoáng biến đổi, không khỏi cảm thán: “Cửu vương gial”
Người này không phải ai khác, chính là Lão Tổ của gia tộc họ Cửu
- Cửu Ngân, Cửu vương gia
- đã sống hơn một trăm sáu mươi tuổi, so với Giang Phùng
- người đứng đầu nhà họ Giang mà nói thì vị trí của ông ta còn cao hơn.
Cửu vương gia chống gậy đi vào, lưng ông ta đã cong như lưng lạc đà, ông đi tới đại sảnh thì tìm một chỗ ngồi xuống, sau đó vươn tay che miệng khẽ ho khan vài tiếng.
Giang Cung Tuấn ngồi xếp bằng trên mặt đất để chữa trị vết thương.
Nhìn phản ứng của Giang Quốc Đạt, anh biết ông lão trước mặt là người của nhà họ Cửu, còn là người đức cao vọng trọng trong gia tộc, thực lực mạnh mẽ đến mức không thể chống lại.
Sau một hồi sửng sốt, Giang Quốc Đạt mới “Cậu nói thử xem?”
Cửu Ngân cũng là liếc mắt nhìn Giang Quốc Đạt.
Giang Quốc Đạt lắc đầu nói: “Vãn bối không biết mục đích đến thăm của tiền bối là gì”
Cửu Ngân nhẹ giọng nói: “Là thật sự không biết, hay là giả bộ không biết?”
“Dạ không biết ạ!”
“Được rồi, vậy ta hỏi cậu, sáng nay cậu chủ Giang đã phế võ công của tộc trưởng hiện nhiệm của gia tộc họ Cửu ta, còn chặt đứt tứ chỉ.
Cậu có biết chuyện này không?”
“Ồ, tôi có nghe nói”
Giang Quốc Đạt gật đầu chỉ vào Giang Cung Tuấn đang ngồi thiền trên mặt đất và nói: “Đây là thăng nhóc ấy! Tiền bối có điều không biết, ông nội của nó là Giang Thời.
Ba mươi năm trước, Giang Thời luyện võ công đến tẩu hỏa nhập ma, gây ra thảm sát ở nhà họ Giang, cuối cùng bị trục xuất khỏi nhà họ Giang”
“Ồ, vậy sao? Vậy sao hắn lại ở nhà họ Giang chứ?”
Vẻ mặt Cửu vương gia rất đỗi bình tĩnh, cũng không nhìn ra được vui buồn.
Giang Quốc Đạt nói: “Mặc dù không phải người nhà họ Giang nữa, nhưng nó vẫn mang dòng máu nhà họ Giang, gần đây nó thường Xuyên ra vào nhà họ Giang.
Tôi cũng không ngăn cản làm gì.
Nó chỉ đến với tôi và nói rằng ba gia tộc lớn gồm nhà họ Cửu, nhà họ Thạch và nhà họ Long đưa người đến bắt nó, nó buộc phải đánh trả, làm bị thương trưởng tộc họ Cửu”
Giang Quốc Đạt vừa nói vừa liếc nhìn Giang Cung Tuấn vẫn đang cầm máu.
Sau đó hắn liếc nhìn Lão Tổ của gia tộc họ Cửu
- Cửu vương gia và hỏi: “Tiền bối, nó chỉ là một tên hậu bối trong viện nhà họ Giang.
Ba tộc trưởng kéo theo hàng trăm võ sĩ cùng nhau truy bắt nó, chính là đồn nó vào đường chết rồi còn gì”
Giang Cung Tuấn cũng thầm tán thưởng lời nói của Giang Quốc Đạt.
Quả là một ông già đã sống mấy chục năm, mưu mô thật là thâm sâu, biết Lão Tổ nhà họ Cửu đến để hỏi tội mình nên phải đổ tội lên đầu ba gia tộc trước.
Cửu vương gia liếc nhìn Giang Quốc Đạt rồi khit mũi lạnh lùng nói: "Lão già này đã bế quan rồi, nghe nói nhà họ Giang đã trộm bản đồ kho báu của ba gia tộc, mở khóa bí mật bản đồ kho báu, thằng nhóc này mới tập luyện mấy tháng mà nhờ có bí thuật Tứ Đồ nên mới tiến bộ nhanh như vậy.
Có đúng là vậy không?”
Ông ta đột nhiên gào lên.
Giọng nói giống như tiếng sấm bị bóp nghẹt, làm màng nhĩ Giang Quốc Đạt cũng tê dại, đầu óc ù ù, phải một lúc sau mới hoàn hồn lại được.
Còn mạch máu Giang Cung Tuấn đã loạn sẵn rồi, bây giờ lại giật mình, suýt nữa không trấn áp nổi.
“Lão già này rốt cuộc mạnh đến mức nào?”
Giang Cung Tuấn liếc nhìn Cửu vương gia đang ngồi trên đó, trong lòng không khỏi kinh hãi.
Hiện tại anh đã tiến vào cảnh giới thứ sáu, thực lực của anh vẫn rất mạnh mẽ và độc đoán, vượt xa so với những bình thường khi tiến vào cảnh giới thứ sáu, tuy nhiên khi đối mặt với Lão Tổ tiên của gia tộc họ Cửu này, chỉ cần một chiêu đã có thể khiến anh bị thương.
“Là đỉnh cao của cảnh giới thứ bảy, hay là đã tiến vào cảnh giới thứ tám rồi?”
Giang Cung Tuấn có chút mơ hồ khi nghĩ đến
- ---------------------------