Cường Đại Chiến Y

Chương 406: Chương 406: Mối nghi ngờ của Thiên Tử Y






Đình Thì đi rồi, Giang Cung Tuấn ngôi khoanh chân dưới sàn, bắt đầu ngồi thiền suy tưởng, và tu luyện.

Cùng lúc đó ở thủ đô, tại biệt thự Thiên Tử.

Thiên Tử ngôi trên ghế sô pha với vẻ mặt nặng nề, trong tay gã ta nghịch một khẩu súng.

Mà ở mặt đất phía trước gã ta, có một người đàn ông trung niên đang quỳ.

Người này tuổi trạc bốn mươi, bộ dáng rất bình thường, trên gương mặt còn có một vết sẹo rất dài, nhìn qua có hơi dữ tợn và đáng sợ.

“Nói đi, làm thế nào đây?”

Thiên Tử nghịch khẩu súng, lạnh lùng mở miệng.

Cơ thể của người đàn ông quỳ trên đất run như cầy sấy, đáp: “Ông… ông chủ, cho… cho tôi thêm một cơ hội nữa, cho… cho tôi ba ngày, tôi nhất định có thể tra ra được là kẻ nào đã lẻn vào căn cứ nghiên cứu, và tra ra được người nào đã trộm tài liệu nghiên cứu, tôi nhất định sẽ lấy được dữ liệu về”

“Đao Việt Bân, ba ngày, tôi chỉ cho ông ba ngày, nếu trong ba ngày không tìm được dữ liệu nghiên cứu vê cho tôi, thì mang đầu tới gặp, nhớ kỹ, ai nhìn thầy tư liệu thì giết kẻ đó “

“Vâng vâng, vâng” Người đàn ông quỳ trên mặt đất gật mạnh đầu một cái.

Thiên Tử quát to: “Cút, cái thứ xôi hỏng bỏng không.”

Đao Việt Bân không dám ở lại, mà ba chân bốn cẳng rời đi.



Mộ Dung Tập hỏi: “Có bản sao lưu không?”

Thiên Tử gật đầu: “Ngược lại cũng có, nhưng dữ liệu đã bị lộ, nhất định phải nhanh chóng lấy về”

Mộ Dung Tập lại hỏi: “Nghiên cứu như thể nào rôi?”

Thiên Tử đáp: “Đã rất hoàn hảo rồi, tỷ lệ tử vong đã giảm xuống rất nhiều, chỉ có virus vẫn sẽ xâm chiếm vào hệ thần kinh não, khiển người ta phát điên, một khi trúng virus, vậy thì không sống lâu được, cùng lắm tuổi thọ chỉ được ba năm. Ba năm quá ngắn, vẫn cần phải không ngừng cải tiến”

“Ừm” Mộ Dung Tập gật nhẹ đầu.

Thiên Tử lại rơi vào trong suy nghĩ, một hồi lâu sau mới hỏi: “Liệu có phải là Giang Cung Tuấn đang thâm giở trò quỷ không nhỉ?”

“Hửm?”

Mộ Dung Tập sững sờ, hỏi: “Sao lại nói lời này?”

Thiên Tử lắc đầu đáp: “Đây cũng chỉ là trực giác của tôi thôi, tôi cứ cảm thấy hình như thằng nhóc này biết gì đó, khoảng thời gian trước khi còn ở thủ đô, cậu ta còn đặc biệt chạy tới hỏi tôi chuyện trăm năm trước. Hình như cậu ta đã biết kế hoạch trăm năm trước đó, tôi đang tự hỏi những thứ này là ai đã nói cho cậu ta biết.”

Mộ Dung Tập không tỏ thái độ gì.

Thiên Tử tiếp tục nói: “Độc Bộ Vân bị cướp mất, tôi cũng nghi ngờ là Giang Cung Tuấn.

Khoảng thời gian này tôi vẫn luôn phái người theo dõi cậu ta, nhưng cơ thể của cậu ta càng ngày càng yếu, vẫn luôn phải ngồi trên xe lăn, ra ngoài cũng được người khác đẩy đi, không giống như cậu ta đang giở trò quỷ.

Nhưng lần trước đi vào trong hang động đá vôi ngầm tìm đồ, tôi đã phái người đi cướp, nhưng lại thất thủ, bây giờ Tử Đăng lại canh phòng nghiêm ngặt, lính đánh thuê không có cách nào trà trộn vào được.”

“Hẳn không có khả năng là cậu ta đâu” Mộ Dung Tập nói: “Cổ độc của tôi rất đáng sợ, cậu ta cũng chỉ được hai, ba tháng mà thôi. Mấy tháng sau, cậu ta chỉ có thể nằm trên giường, ngay cả đứng cũng không đứng được.”

“Chỉ mong không phải” Thiên Tử hít một hơi thật sâu, nói: “Nhưng, nếu không phải là Giang Cung Tuấn, thì tôi thực sự không thể nghĩ ra được rốt cuộc là người nào đang đối đầu với tôi”

Mộ Dung Tập thản nhiên đáp: “Chuyện này cần cậu đi điều tra, tôi đi trước đây”

Ông ta đứng dậy rồi rời đi.

Cùng lúc đó, Đao Việt Bân cũng trở về sở nghiên cứu. Sau khi trở về, ông ta bắt đầu điều tra chuyện dữ liệu bị cắp.

Điều tra hết một ngày, cuối cùng ông ta cũng tìm được dấu tích để lại, người trộm tư liệu không chỉ có một, mà là rất nhiều người, những người này đã trà trộn vào sở nghiên cứu từ lâu rồi.

Nhưng, ông ta không tra ra được thân phận của những người này.

Tại phòng làm việc ở căn cứ nghiên cứu, Đao Việt Bân ngồi trên ghế, xoa cằm nghĩ ngợi.

“Ông Đao, đây là những ảnh chụp gần đây nhất”

Một tay đàn em đi tới, cầm một vài bức ảnh chụp đưa cho ông ta.

Đao Việt Bân nhận ảnh chụp. Những bức ảnh này được chụp trong nháy mắt Độc Bộ Vân tiếp xúc với Giang Cung Tuấn.

“Thám tử truyền tin, sáng hôm nay, Giang Cung Tuấn có tiếp xúc với người ở tiểu khu của biệt thự nhà họ Đường. Sau đó người này đi xuống bãi đỗ xe dưới hầm, Giang Cung Tuấn cũng đi xuống. Người này rời đi chưa bao lâu thì Giang Cung Tuấn cũng đi”

Đao Việt Bân nhìn những bức ảnh này. Độc Bộ Vân đội mũ, hơn nữa còn cúi thấp đầu, nên cũng không chụp được mặt của ông ta.

Ngón tay của Đao Việt Bân gõ nhẹ lên mặt bàn. Ông ta phụ trách sở nghiên cứu, đồng thời người của ông ta vẫn luôn theo dõi Giang Cung Tuấn, mỗi ngày đều sẽ báo cáo hành tung của anh cho ông ta, rồi ông ta lại chuyển lời tới Thiên Tử.

“Thế này cũng không có gì bất thường cả”

Ông ta nhẹ giọng thì thào.

Rồi lại chợt hỏi: “Cô gái đẩy xe cho Giang Cung Tuấn có gì bất thường không?”

Đàn em của Đao Việt Bân đáp: “Sáng sớm ra ngoài, người của chúng ta đều theo dõi Giang Cung Tuấn, cũng không đi theo cô ta. Hình như cô ta ra ngoài tầm hơn ba tiếng, lúc trở về đã mua đồ ăn, hình như là ra ngoài mua đồ ăn”

“Mua đồ ăn mất những ba tiếng sao?” Ông ta thì thâm, sau đó dặn dò: “Bắt đầu từ bây giờ, cứ nhìn chằm chằm vào cô gái đẩy xe cho Giang Cung Tuấn này cho tôi, nắm chắc mọi hành tung của cô ta”

“Anh Đao, anh vẫn còn nghỉ ngờ Giang Cung Tuấn sao?”

“Không phải tôi nghi ngờ, mà là ông chủ nghi ngờ, lui xuống đi”

“Rõ”

Hôm nay, Giang Cung Tuấn vẫn luôn ở trong phòng, ngay cả ăn cơm cũng là Y Đình Thi mang lên lầu cho anh.

Buổi tối, Đường Sở Vi trở về. Vết thương của cô vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, lại ở công ty bận rộn hết một ngày nên có chút mỏi mệt. Vừa về đến nhà, cô đã đi lên lầu, nhìn thấy Giang Cung Tuấn đang ngồi trên giường, giống như một pho tượng, cô vừa thay quần áo, vừa hỏi: “Ông xã, anh đang làm gì thế?”

Giang Cung Tuấn hơi mở mắt ra.

Đường Sở Vi cởi đồ công sở trên người xuống, chỉ mặc mỗi đồ lót, sau đó thay một bộ đồ rộng thùng thình vào.

Anh thản nhiên đáp: “Anh đang ngôi thiền tĩnh tâm, chỉ cần anh ngồi yên không động, thì cơ thế sẽ không khó chịu nữa”

Đường Sở Vi thay xong quân áo thì đi tới, ngồi xuống bên giường, kéo tay của anh, trên gương mặt mang theo vẻ đau lòng, nói lời an ủi: “Ông xã, sẽ không sao đâu. Em tin anh chäc chản sẽ khỏe lại thôi”

Giang Cung Tuấn hơi lắc đầu, đáp: “Không khỏe lại được đâu, anh có thể cảm giác được, anh chỉ còn lại vài tháng mà thôi. Sở Vi, anh cảm thấy, em vân nên nhanh chóng đưa ra dự định, đừng vì một phế nhân như anh mà làm lỡ cả đời của em”

Đường Sở Vi xụ mặt, đáp: “Ông xã, anh nói lung tung gì đấy, bät đầu từ khoảnh khäc anh cứu em vào mười năm trước, số phận của chúng ta đã gản liền với nhau rồi. Lúc trước là em không đúng, em xin thê, sau này em tuyệt đối sẽ không vứt bỏ anh nữa”

Cô vừa nói, vừa leo lên giường rồi ngồi xuống.

Cô kéo Giang Cung Tuấn, bảo: “Anh gối lên đùi em đi, để em mát xa đầu cho anh.”

Đường Sở Vi nhớ Hứa Linh từng nói, Giang Cung Tuấn thường xuyên đau đầu, cần phải thường xuyên mát xa đầu, mới có thể giảm bớt đau đớn.

“Không, không cần đâu, bây giờ đầu anh không đau”

“Ông xã, anh đang ghét bỏ em sao, tại sao Hứa Linh mát xa cho anh thì anh không từ chối, mà em mát xa cho anh thì anh lại từ chối. Em là vợ của anh, là người phụ nữ cùng chung chăn gối với anh mà”

Nghe vậy, Giang Cung Tuấn cũng không nhiều lời nữa. Anh không muốn tranh cãi với Đường Sở Ví, cũng không muốn cô nghĩ ngợi lung tung.

Anh nảm xuống, gối lên đùi của cô. Đường Sở Vi thì lại nhẹ nhàng mát xa đầu cho anh.

“Cốc cốc cốc” Tiếng gõ cửa truyền tới từ bên ngoài “Anh Giang, chị Sở Vi, ăn cơm thôi.”

Lúc này, Giang Cung Tuần mới ngôi dậy khỏi đùi của Đường Sở Vị, nói: “Đi thôi, đi ăn cơm thôi”

“Ừm”

Đường Sở Vì đứng dậy, nói: “Em đỡ anh”

Giang Cung Tuấn cũng không từ chối, đi ra khỏi cửa dưới sự dìu đỡ của cô.

Ngoài cửa, có một thiếu nữ trẻ tuổi xinh đẹp, cô ta mặc bộ quân áo thường ngày, trên người đeo tạp đề, mái tóc đen dài buộc kiểu đuôi ngựa, lộ ra cái trán trắng xinh, trên gương mặt mang theo ý cười, hiện ra hai lúm đồng tiền nhỏ mờ nhạt.

“Anh Giang, chị Sở Vi”

“Ừm” Đường Sở Vi nhẹ nhàng gật đầu, đáp một tiếng.

Giang Cung Tuấn thì lại nói: cơm, vất vả cho cô rồi”

Y Đình Thi cười đáp: “Không vất vả, hơn nữa em cũng nhận tiền công mà, cũng không thể không làm gì được.”

Giang Cung Tuấn cũng không nói thêm gì nữa mà đi xuống lầu ăn cơm.

Hà Diệp Mai đã ra ngoài, Đường Bình cũng không có ở nhà. Đường Tấn và Ngô Mịch cũng không biết đã đi nơi nào.

Trong nhà chỉ có ba người.

Sau khi ăn cơm xong, Đường Sở Vị lên lâu xử lý tài liệu công ty. Y Đình Thi thì lại thu dọn tàn cuộc rồi vào bếp rửa bát.

Giang Cung Tuấn bước vào phòng bếp.

Y Đình Thi nhìn thấy anh thì cười, bảo: “Anh Giang, em làm xong nhanh läm, sau khi rửa xong em sẽ ra ngoài một chuyến, buổi trưa có thông báo với Phương thần y, Phương thần y bảo em tối nay lại qua đó, ông ấy có thể cho em kết quả.”

“Ừm”

Giang Cung Tuấn gật đầu, đáp: “Cô phải cẩn thận một chút, gặp phải bất cứ vấn đề gì đêu phải gọi điện cho tôi ngay lập tức.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.