Cường Đại Chiến Y

Chương 407: Chương 407: Y Đình Thi gặp chuyện không may




Giang Cung Tuấn bị người theo dõi, hiện tại chỉ có thế dựa vào Y Đình Thi giao thiệp với người ngoài. Anh cũng lo lắng Y Đình Thi sẽ xảy ra chuyện. Cho nên kêu cô ấy phải vô cùng cẩn thận.

Y Đình Thi cười ngọt ngào, đáp: “Không sao đâu, nếu bọn họ muôn ra tay với em thì đã ra tay từ sớm rồi, mà không đợi đến bây giờ đâu. Hơn nữa bây giờ em chỉ là người làm thuê của anh, bọn họ sẽ không có lý do ra tay với em đâu.”

“Vẫn nên cẩn thận một chút, tư liệu ở sở nghiên cứu đã bị cướp, Thiên Tử chắc chăn sẽ có hành động, gã ta nhất định sẽ giám sát tôi chặt chẽ, thậm chí là nhìn chằm chằm vào cô”

“Ừm, em biết rồi, có chuyện thì em sẽ gọi điện thoại, anh mau ra ngoài đi, đừng cản trở em nữa”

“Được.” Giang Cung Tuấn xoay người đi ra ngoài.

Anh không lên lâu mà ở lại phòng khách dưới lầu. Sau khi Y Đình Thi dọn dẹp sạch phòng bếp, cô ta xách túi rác đi ra ngoài.

“Anh Giang, em ra ngoài trước đây.”

“Đi đi, nhớ phải cẩn thận đấy”

“Yên tâm đi, không sao đâu.” Y Đình Thi cười ngọt ngào, xách túi rác đi ra ngoài.

Sau khi cô ta rời đi, Giang Cung Tuấn mới lên lầu.

Đường Sở Vi đang ngồi trước máy tính trong phòng, xem một vài tài liệu báo cáo của Vĩnh Nhạc..

Giang Cung Tuấn đi tới, thấy cô còn đang bận rộn, cũng nhắc nhở: “Trong cơ thể của em cũng có cổ độc, đừng lao lực quá”

“Em biết rồi” Đường Sở Vi xoay người, mỉm cười với anh.

Giang Cung Tuấn cũng không nhiều lời, mà đi về phía giường, khoanh chân ngồi trên giường, khép mắt suy tưởng.

Y Đình Thi xách rác đi ra khỏi cửa. Sau khi vứt rác xong, cô ta gọi xe, đi về tới Bách Thảo Đường ở phố y học.

Trong một phòng làm việc ở Bách Thảo Đường.

Phương thần y hô: “Cô tới rồi à, ngồi đi”

Y Đình Thi ngồi xuống, hỏi: “Ông đã có kết quả rồi sao?”

“Ừm” Phương Vĩnh Cánh gật đầu.

Mạng lưới tình báo của ông ta trải khắp toàn quốc, muốn điều tra những chuyện này rất đơn giản. Ông ta lôi ra một phần tài liệu, chuyển cho Y Đình Thi và nói: “Thứ mà Giang Cung Tuấn muốn đều nằm trong tài liệu này, cô đưa cho cậu ta đi”

“Cảm ơn ông” Y Đình Thi cầm tài liệu rôi đứng dậy, cũng không nán lại lâu hơn mà xoay người rời khỏi phòng làm việc, đi đến tiên sảnh thuận tiện lây một ít thuốc rồi rời đi. Cô ta ở cùng Giang Cung Tuấn cũng được một khoảng thời gian.

Dưới sự chỉ dân của anh, khả năng phản trinh sát và phản theo dõi của cô ta cũng dân dần trở nên mạnh hơn. Cô ta biết mình có xác suất cao bị người theo dõi, nên để che giấu tai mắt, lúc này mới thuận tiện lấy một chút thuốc.

Trên con đường bên ngoài Bách Thảo Đường.

Một chiếc xe Sedan màu đen đỗ ở nơi đó.

Trên xe có năm người đàn ông.

Một người mở miệng nói: “Anh Ngưu, ngày nào chúng ta cũng theo dõi tên phế vật Giang Cung Tuấn đó cũng thôi đi, bây giờ còn theo dõi cả cô gái yếu đuối này nữa, có cần thiết không?”

“Anh Đao dặn dò, có thể có cách gì khác được sao, cứ theo dõi là được.”

“Theo em thấy thì cứ trực tiếp bắt cô gái này về rồi nghiêm hình tra khảo, cô ta sẽ khai hết thôi, cần phải phí sức thế này sao.”

“Đại Hùng nói không sai đâu, cứ trực tiếp bắt đi anh ơi”

“Anh Ngưu, chúng ta trực tiếp bắt người đi, rồi nghiêm hình tra khảo xem có thể có được chút gì đó không. Nếu có thể có được một ít tin tức, vậy chúng ta cũng sẽ lập công rồi, hơn nữa con nhóc này lớn lên còn rất xinh đẹp, nói không chừng chúng ta còn có thể sảng khoái một trận”

Mấy người trên xe vừa cười vừa nói.

Trong khoảng thời gian này anh Ngưu cũng rất nghẹn. Những anh em khác đều theo các cô gái mềm mại, còn anh ta thì lại dẫn anh em đi nhìn chằm chằm vào Giang Cung Tuấn, anh ta cũng sắp thèm rỏ dãi ra rồi.

“Bắt”

Sau khi anh Ngưu nghĩ ngợi xong, cũng ra chỉ thị.

Lúc này, Y Đình Thi bước ra ngoài. Trong tay cô ta là thuốc đã bốc xong, bên trong túi còn có tin tình báo mà Phương Vĩnh Cánh đưa cho.

Cô đứng ở bên đường, thuận tay vây một chiếc xe taxi.

Xe taxi vừa tới, thì chiếc Sedan màu đen phía sau cũng đi theo. Xe taxi lái khỏi phố y học, khi tới một khúc cua đầu đường, chiếc Sedan màu đen gia tăng tốc độ, húc đầu một cái.

“Rầm!”

Sức lực khá lớn khiến tấm chắn bảo vệ phía sau xe taxi đã biến dạng. Xe taxi lập tức dừng xe, tài xế bước xuống, đi tới phía trước Sedan màu đen, gõ vào của kính, chửi ầm lên: “Lái xe kiểu gì thế?”

Có mấy người đàn ông bước xuống khỏi Sedan, túm lấy tài xế đánh một trận.

Tài xế ngã xuống đất đau đớn, phát ra tiếng rên đau đớn.

Y Đình Thi ngồi phía sau, đầu cũng đụng vào ghế trước, trán như thể bị đập vỡ, đã xuất hiện những đường máu tươi. Cô ta hoang mang lo sợ, một lúc lâu sau mới lấy lại bình tĩnh. Cô ta mở cửa xe, muốn xem thử tình hình là gì.

Vừa xuống xe, một người đàn ông đã xông tới, duỗi tay bịt miệng cô ta, cưỡng ép lôi cô ta đi, kéo vào trong chiếc Sedan màu đen.

Tài xế cũng phản ứng lại.

Nhưng Sedan màu đen đã nghênh ngang rời đi, anh ta lập tức lôi điện thoại ra báo cảnh sát.

Chiếc Sedan màu đen nhanh chóng đi về phía ngoại thành.

Trên xe, Y Đình Thi bị bịt miệng, ấn chặt lên ghế sau, nhưng sức lực của cô ta có hạn, hoàn toàn không cách nào giấy ra được.

Anh Ngưu cầm túi thuốc trong tay cô ta, tùy ý lục xem. Khi anh ta nhìn thấy một tập tài liệu, không khỏi mở ra, vừa nhìn nội dung đã lập tức thay đổi sắc mặt, dặn dò: “Mau, đi về căn cứ, tìm anh Đao”

Nhà họ Đường, Giang Cung Tuấn ngôi thiên ở trên giường.

Anh nhìn thời gian, bây giờ đã là mười giờ tối rồi Y Đình Thi ra ngoài đã gân hai tiếng đồng hồ.

Lộ trình từ đây tới phố y dược tìm Phương Vĩnh Cánh, rồi trở về cũng chỉ hơn một tiếng, nhưng bây giờ đã hai tiếng mà vẫn chưa trở về. Anh không khỏi nhíu mày, chợt lôi điện thoại ra gọi cho Y Đình Thi “Xin lôi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy.”

Điện thoại tắt máy, không kết nối được.

Trong lòng Giang Cung Tuấn có một loại dự cảm không tốt, Y Đình Thi đã xảy ra chuyện.

Anh vội vàng đứng dậy.

Đường Sở Vi xử lý tài liệu suốt mấy tiếng đồng hô, cuối cùng cũng xong, cô duổi eo, đứng dậy, thấy Giang Cung Tuấn vội vội vàng vàng đi ra khỏi cửa, không nhịn được mà gọi: “Ông xã, anh đi đâu vậy?”

“Xuống lầu xem thử”

Anh nói một câu rồi ra khỏi cửa xuống lầu.

Sau khi xuống tới lầu, anh trực tiếp nhấc điện thoại bàn, gọi cho Tiêu Dao Vương. Rất nhanh điện thoại đã được kết nối.

“Ai vậy?”. Truyện Đông Phương

“Là tôi, Giang Cung Tuấn”

“Người anh em Giang đấy à, vẫn chưa tra ra được kết quả nhé”

“Không phải hỏi kết quả, ông sử dụng hệ thống vệ tinh định vị của phía quân đội để định vị điện thoại của Đình Thi, xem cô ấy đang ở đâu”

Tiêu Dao Vương sững sờ, hỏi: “Sao thế, đã xảy ra chuyện rôi sao?”

“Có khả năng, nhưng vân chưa chắc chăn”

“Được, tôi sẽ lập tức đi tra ngay, lát nữa sẽ gọi lại cho cậu”

Tiêu Dao Vương cúp điện thoại, nhanh chóng sử dụng đặc quyền để định vị số điện thoại của Y Đình Thị, biết được tuyến đường hoạt động một ngày nay của cô ta, nhưng vào hai giờ trước, điện thoại của cô ta đã mất tín hiệu, đứt manh mối.

Tiêu Dao Vương lập tức tra ra nơi số điện thoại của cô ta mất tín hiệu. Trong nháy mät biết được tổi nay cô ta đã bị người bät cóc ở góc cua đầu đường, phía cảnh sát cũng đã tham gia điều tra. Sau khi có được những tin tức này, ông ta lập tức gọi điện lại cho Giang Cung Tuấn “Cậu Giang, thật sự đã xảy ra chuyện rồi, đại khái là hơn nửa tiếng trước, tại một khúc cua đầu đường bên ngoài phố y học đã xảy ra tai nạn, có một thiếu nữ bị bắt đi, tài xế đã báo cảnh sát rồi, mà thông qua điều tra cho thấy thiếu nữ này chính là Y Đình Thi”

Sắc mặt của Giang Cung Tuấn lập tức trở nên nặng nề.

“Ông Tiêu Dao Vương, tôi chưa từng cầu xin ông chuyện gì, lần này tôi xin ông lập tức đi tìm, nhất định phải tìm được Đình Thi về.”

“Yên tâm, tôi sẽ dốc hết sức truy xét” Tiêu Dao Vương cúp điện thoại.

Sau đó, trực tiếp gọi cho bên cảnh sát: “Chuyện một thiếu nữ bị bắt cóc ở bên ngoài phố y dược tối nay, phía quân đội sẽ tiếp nhận, lập tức chuyển giao tin điều tra ra được cho quân đội”

“Lập tức truy vết tung tích của Sedan màu đen, trong vòng năm phút, tôi phải biết được chiếc Sedan màu đen đó ở nơi nào.”

“Quân Tiêu Dao chuẩn bị đợi lệnh, tùy thời hành động” Tiêu Dao Vương truyền đạt một loạt mệnh lệnh.

Mà Giang Cung Tuấn sau khi gọi điện cho Tiêu Dao Vương xong, anh vân chưa yên tâm mà gọi cho Phương Vĩnh Cánh.

“Đã xảy ra chuyện rồi, Đình Thi bị bät đi, ông hãy sử dụng mạng lưới tình báo ngâm của mình xem rốt cuộc là người đi đường nào đã ra tay, xem có thể điều tra được tung tích của cô ấy không”

“Được, tôi sẽ lập tức đi điêu tra” Sau khi Phương Vĩnh Cánh cúp điện thoại, cũng nhanh chóng đi điều tra.

Giang Cung Tuấn ngôi trên ghế sô pha, trong tay kẹp một điếu thuốc, vẻ mặt buồn râu. Bây giờ anh không thể làm được gì, mà chỉ có thể lo lắng.

Anh đại khái có thể đoán ra được người của Thiên Tử đã bắt Đình Thi đi.

Nhưng anh không biết bọn họ đã đưa cô ta đến nơi nào. Những người này đều là loại người lòng dạ độc ác, anh lo lắng Đình Thi sẽ xảy ra chuyện.

“Nếu cô ấy có mệnh hệ gì, thì tôi sẽ không tha anh” Giang Cung Tuấn siết chặt nắm tay, trên cánh tay nổi lên gân xanh, sắc mặt u ám đáng sợ, trên người tản ra một luồng sát khí dày đặc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.