Cưỡng Ép Cô Nàng Nằm Vùng Làm Vợ

Chương 72: Chương 72: Anh hùng cứu mỹ nhân




"Vừa thấy đã yêu? Hừ! Anh biết cái gì là vừa thấy đã yêu sao?" Lâm Hựu Lật cười lạnh nói, "Đây là tâm lý học về mối quan hệ giữa con người là một loại hình thức ‘lực hấp dẫn của con người’, với thân thể, dung mạo, cử chỉ, lời nói bên ngoài bị thu hút. ‘ Vừa thấy đã yêu ’ này theo tâm lý học cơ bản chính là bị đối phương hấp dẫn bởi vẻ bề ngoài, mà sinh tình cảm, đây là một thứ tình cảm nông cạn." Lâm Hựu Lật định nghĩa một cách chuyên nghiệp.

"Em cũng nói, ‘ bị đối phương hấp dẫn bởi vẻ bề ngoài’, vậy nên trong lòng em hãy tự hỏi bề ngoài của em thật đáng để tôi chung tình sao? Tôi yêu chính là bản thân em, mà không phải bề ngoài của em." Tây Môn Dật lời nói sắc bén trả lời.

Nói giỡn, anh là nhân vật trà trộn vào hai nhà hắc bạch, anh muốn phản kích còn có chút phân tâm, chỉ là một mực nhường cho Lâm Hựu Lật mà thôi.

Nghe Tây Môn Dật thẳng thắn chỉ ra bề ngoài của mình không đủ hấp dẫn, Lâm Hựu Lật giận quá hóa cười, cô và Tây Môn Dật giống nhau nhất ở chỗ là rất tự biết mình, biết rõ mình mình có ưu nhược điểm gì, hơn nữa tuyệt không trốn tránh.

Tây Môn Dật trực tiếp nói ra ngược lại khiến Lâm Hựu Lật cảm thấy nhẹ nhõm không ít.

"Em cười." Tây Môn Dật nhìn Lâm Hựu Lật lần đầu tiên cười rực rỡ đến như vậy."Em thật là một cô gái kỳ quái, không tức giận còn chưa tính, vẫn còn rất vui vẻ."

Tây Môn Dật thật sự có chút không hiểu cô gái này, khi anh cho là lúc này sẽ cùng Lâm Hựu Lật một phen đấu khẩu, thế nhưng Lâm Hựu Lật lại đặc biệt phản ứng như vậy, ngược lại khiến anh không biết đối phó như thế nào.

"Anh nói đúng vậy, tôi vì cái gì phải tức giận, tôi rất vui mừng là anh hiểu tôi." Lâm Hựu Lật thật lòng nói, lần đầu tiên khi nói chuyện chân thành nhìn Tây Môn Dật.

"Như vậy, em có nên suy nghĩ cho chúng ta một chút cơ hội?" Tây Môn Dật chưa từ bỏ ý định hỏi tới.

"Nếu như anh hiểu lời của ta thì nên biết tôi sẽ không thay đổi tâm ý , tôi nghĩ chúng ta làm bằng hữu dường như thích hợp hơn, nếu như anh không ngại." Lâm Hựu Lật nhún nhún vai, cô nhận định chuyện này sẽ không thay đổi, giữa hắc đạo và bác sĩ, vốn là không nên có bất kỳ mối qua hệ gì.

"Tôi ngại." Tây Môn Dật ủ rũ cúi đầu nói, xem ra, buổi hẹn hò hôm nay thất bại rồi.

"Xem ra chúng ta ý kiến không hợp, chỉ là không có quan hệ, chúng ta sẽ ở trên hai đường thẳng song song của mình mà tự đi thật tốt, tôi là bác sĩ được mọi người kính ngưỡng, mà anh . . . . ." Lâm Hựu Lật vuốt vuốt tay, chuẩn bị đi, đã ra ngoài lâu như vậy, nha đầu Y Hi Nhi có thể đang kiêu căng tìm cô rồi.

"Cẩn thận!" Ngay tại lúc Lâm Hựu Lật một bước đi ra ngoài, Tây Môn Dật kinh hãi phát hiện đột nhiên có một viên đạn bay tới, chợt bổ nhào về phía trước, giữ chặt thân thể Lâm Hựu Lật vào trong lòng, rất nhanh sau đó chuyển động, núp ở phía sau xe thể thao.

Lâm Hựu Lật thấy sự việc xảy ra bất ngờ lại càng hoảng sợ, nhưng rất nhanh liền tỉnh táo lại, móc ra một cây súng lục, bình tĩnh nhìn hoàn cảnh chung quanh.

"Em mới vừa muốn nói với ta cái gì?" Tây Môn Dật vừa quan sát hoàn cảnh, vừa ung dung hỏi, anh hi vọng tạo ra không khí nhẹ nhõm cho Lâm Hựu Lật, mặc kệ biểu hiện của Lâm Hựu Lật lúc này đã có nhiều tỉnh táo, nhưng nói chung một vụ nổ súng đối với bác sĩ vẫn là có chút khẩn trương.

"Mà anh. . . . . . lại được lưu manh kính ngưỡng, nhưng lại bị người đời phỉ nhổ, có lẽ sẽ có một ngày chết ở xứ người." Lâm Hựu Lật lời nói ác độc nói, đầu hướng ra phía ngoài dò xét một chút, muốn nhìn rõ tình huống bên ngoài.

"Pằng pằng pằng!" Lâm Hựu Lật vừa nhô mặt ra ngay lập tức vang lên tiếng súng.

Đầu Lâm Hựu Lật vang lên tiếng vù vù, vùi ở trong ngực Tây Môn Dật một hơi thở không ra, cô chỉ muốn xem bên ngoài có bao nhiêu người mà thôi, không nghĩ tới sẽ có người đột kích.

"Xem ra, hôm nay tôi nhất định là anh hùng cứu mỹ nhân rồi, em ở yên chỗ này đừng di chuyển, lầu cuối hướng chín giờ có súng bắn tỉa, em ở nơi này bọn họ sẽ không dễ dàng nổ súng." Tây Môn Dật dặn dò, cơ thể hơi khom lưng chuẩn bị giết địch.

Lâm Hựu Lật một tay kéo lấy vạt áo Tây Môn Dật, nhẹ giọng nói: "Vậy sao anh làm? Phía ngoài tiếng bước chân tối thiểu có đến mười mấy người, một mình anh. . . . . ."

"Một mình tôi đủ rồi! Yên tâm!" Tây Môn Dật cắt ngang lời nói của Lâm Hựu Lật, nhanh chóng cúi xuống môi của Lâm Hựu Lật đặt ở đó một nụ hôn nóng rực, lưng cúi xuống từ xe thể thao thật nhanh vọt ra ngoài, đồng thời hai tay hai súng nổi lên bốn phía.

"Pằng pằng pằng!"

"Pằng pằng pằng"

Lâm Hựu Lật nắm chắc khẩu súng lục không dám lên tiếng lại không dám nhúc nhích, mặc dù cô không có năng lực trợ giúp Tây Môn Dật nhưng có thể khống chế mình không trở thành gánh nặng cho Tây Môn Dật, thật sự cô cũng không muốn mắc nợ Tây Môn Dật .

Thời gian trôi qua khoảng năm phút, Lâm Hựu Lật chỉ cảm thấy phía ngoài tiếng súng nổ không ngừng, năm phút đồng hồ này dài giống như năm giờ vậy.

Chợt, bên ngoài yên tĩnh lại.

Lâm Hựu Lật không dám đi ra ngoài, cũng không biết bên ngoài tình huống thế nào, không thể làm gì khác hơn là lên tiếng hỏi: "Tây Môn Dật, anh làm sao vậy?"

Lại nói Tây Môn Dật bên này, anh ngay tại chỗ lăn một vòng đầu tiên đã bắn chết bốn người, nghiêng người tránh thoát đạn đi tới sau lưng kẻ địch, bắt được một người trong đó làm thành lá chắn, tiếp tục vừa nổ súng vừa tránh.

Lúc này Tây Môn Dật vừa muốn đối phó sát thủ bên cạnh, vừa muốn bắn chết tay súng bắn tỉa, cho nên không dám lơ là, khi Lâm Hựu Lật lên tiếng hỏi thăm, Tây Môn Dật vừa đúng lúc giải quyết xong sát thủ cuối cùng chuẩn bị trở về bên cạnh Lâm Hựu Lật, súng của anh không thể bắn xa, lại không biết có bao nhiêu tay súng bắn tỉa mai phục, anh bây giờ phải nhanh chóng rời khỏi nơi này.

"Cũng không tệ lắm, nếu như em có thể đáp ứng tôi theo đuổi có lẽ sẽ tốt hơn." Tây Môn Dật hồi đáp, hướng về phía Lâm Hựu Lật chuyển động.

"Thấy anh còn có thể nghĩ tới những thứ này, xem ra là không cần tôi lo lắng." Lâm Hựu Lật nghe được Tây Môn Dật trả lời, trong lòng nới lỏng không ít, dưới tình huống này, không lo lắng là gạt người.

Tây Môn Dật trở lại bên cạnh Lâm Hựu Lật, mở cửa xe cho Lâm Hựu Lật đi vào, sau đó một chân dài nhảy qua, lướt qua người của Lâm Hựu Lật, ngồi vào chỗ tay lái.

"Pằng!" Đúng vào lúc xe ô tô thể thao đạp chân ga, tay súng bắn tỉa nã một phát súng, xe ô tô vừa đúng khúc cua, vốn là súng bắn vào vị trí của Tây Môn Dật nhưng khi xe vào chỗ cua lại trở thành vị trí trước ngực của Lâm Hựu Lật.

Lâm Hựu Lật nhìn cửa xe bị đạn bắn vỡ, cảm thấy thời gian lập tức đọng lại .

Kỳ quái? Lẽ nào bị đạn bắn xuyên qua sẽ không đau sao? Đợi chút, Tây Môn Dật người này để tay ở trước ngực của cô là có ý gì? Lâm Hựu Lật nghĩ đến đầu tiên chính là người này tai vạ đến nơi vẫn không quên đùa giỡn cô, lại tiếp tục nghĩ Tây Môn Dật người này thật ra rất đáng tin tưởng.

Ngửi thấy mùi máu tanh trên cánh tay của Tây Môn Dật truyền tới, Lâm Hựu Lật trầm giọng hỏi: "Xem ra chúng ta thật sẽ có chuyện đứng đắn để nói."

Tây Môn Dật chậm rãi thu tay lại, rũ xuống bên cạnh, một tay khống chế tay lái, nhanh chóng rời đi.

" Chuyến này cuối cùng ra ngoài lại có thu hoạch." Tây Môn Dật cười nói, sống chết đối với anh mà nói đã sớm không để ý rồi, không có giác ngộ về cái chết, làm sao có thể sống rong hắc đạo mà hòa đồng thuận buồm xuôi gió đây?

Lâm Hựu Lật bất đắc dĩ nhìn Tây Môn Dật, không cách nào phản bác, càng không muốn phản bác, dù sao một người đàn ông bất chấp tất cả vì mình cản đạn, chỉ cần tâm không phải là sắt thép, cũng sẽ mềm lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.