Đại bản doanh Hội Liệt Diễm.
Trong phòng ấm áp, bên ngoài lại không ấm áp.
Y Hi Nhi mặc quần ngủ dơ dáy, bên ngoài choàng một cái áo khoác len màu xanh dương áo, chân trần đến quan sát tòa nhà nghiên cứu khoa học.
Tòa nhà nghiên cứu khoa học này đối với Y Hi Nhi cũng không xa lạ gì, sau khi cô tỉnh lại tại nơi này, cô đúng là không nghĩ tới hội Liệt Diễm còn có một bệnh viện nhỏ, bên trong toàn bộ đều là những sản phẩm công nghệ đỉnh cao trên thế giới.
Cô ở trong đó nửa tháng, mới vừa chuyển ra không lâu, hiện tại người đi vào đổi lại là Tây Môn Dật rồi, Y Hi Nhi không biết nên cười nhạo hay đồng tình.
Chỉ là, nhìn thấy lúc này Lâm Hựu Lật cùng đi đến, Y Hi Nhi dễ nổi nóng rồi.
"Tây Môn Dật cái lão bất tử này, sao anh có thể đưa Lâm Hựu Lật lén đi ra ngoài? Anh biết rõ một mình anh ở bên ngoài sẽ khiến cho bao nhiêu người muốn giết anh?" Y Hi Nhi tức giận đến không khống chế được, không để ý trên cánh tay Tây Môn Dật đầm đìa máu tươi, không khách khí mắng to.
Hội Liệt Diễm nếu đi ra ngoài sẽ có nhiều người nịnh bợ, nhưng nếu một thân một mình đi ra ngoài thì có vô số người muốn giết bọn họ, bởi vì nếu độc thân ở bên ngoài thì có thể sẽ bị giết người diệt khẩu, trong thế giới này ngoài Hội Liệt Diễm còn có rất nhiều bang phái hắc đạo, mà cũng có rất nhiều lính đánh thuê muốn đẩy bọn họ vào chỗ chết.
"Tôi xin nhận lỗi!" Tây Môn Dật áy náy nói, chỉ là gặp nguy hiểm cũng là trong dự liệu của anh, anh vốn đang kỳ vọng vào anh hùng cứu mỹ nhân, ai kêu nữ nhân kia căn bản không bỏ rơi mình, không khổ như thế sao có thịt ăn?
Lại nói, Tây Môn Dật cũng không phải không ngờ có người tới ám sát, anh không len lén thả tin đồn ra trước, ai có thể biết anh sẽ ở chổ đó? Làm sao anh còn có thể đậu xe ở vị trí hoàn hảo đó?
Dĩ nhiên, những suy tính lúc này của Tây Môn Dật sẽ không nói ra, nói rồi, trong lòng của Y Hi Nhi anh chính là hắc hồ ly sao?
"Nói xin lỗi cái rắm í, Hựu Lật và tôi khác nhau, cô ấy từ nhỏ đã là người đọc sách, học xong lại là bác sĩ, người bình thường cầm dao giết gà cũng không xong, làm sao anh có thể khiến cô ấy bị nguy hiểm, cũng may không có bị thương, nếu không bây giờ không biết sợ hãi đến mức nào?" Y Hi Nhi mắng to, Lâm Hựu Lật bây giờ ở trong mắt của cô cũng rất quan trọng, cô cho rằng đã là bạn bè dĩ nhiên phải bảo vệ thật tốt.
"Đủ rồi! Để tôi yên tĩnh!" Lâm Hựu Lật không chịu nổi Y Hi Nhi ở bên cạnh la to, nhức đầu ngăn cản.
"Nhưng. . . . . ." Y Hi Nhi không phục cong môi.
"Tôi dễ dàng bị hoảng sợ như vậy sao? Đi ra ngoài cho tôi, đừng quấy rầy tôi lấy viên đạn, cô làm cho tôi thấy đau đầu!" Lâm Hựu Lật tức giận nói.
"Được rồi, Hựu Lật cô chính là quá tốt, còn giúp anh ta, thôi, làm như tôi chưa nói gì" Y Hi Nhi chỉ coi Lâm Hựu Lật có tấm lòng của bác sĩ, không có nhiều lời.
Đi tới cửa, Y Hi Nhi chợt quay đầu lại nhìn Tây Môn Dật, "Này, anh đừng khi dễ Hựu Lật, nhanh khỏe lên còn đi kiếm tiền, chớ có biếng nhác biết không?"
"Tuân lệnh! Đại tiểu thư của tôi!" Tây Môn Dật buồn cười trả lời, rõ ràng là lo lắng cho mình nhưng Y Hi Nhi vẫn là ngang ngược.
Y Hi Nhi vừa ra khỏi tòa nha nghiên cứu, bỗng nhiên bị đưa lên cao .
Nhìn kỹ, là bộ mặt lạnh lẽo của Vũ Văn Bác, Y Hi Nhi cười híp mắt ôm lấy cổ của Vũ Văn Bác, mừng rỡ khi có một phu xe lực lượng miễn phí đưa cô trở về phòng.
"Về sau không cho phép chân không chạy ra ngoài." Vũ Văn Bác cảnh cáo nói, anh biết Y Hi Nhi chân trần chạy đi liền lập tức chạy đến, anh bây giờ càng ngày càng không bỏ được nha đầu này rồi.
"Biết, mới vừa rồi là do con gấp gáp, vừa nghe nói “chú” Tây Môn và Hựu Lật trở về máu me đầy người, bị sợ đến mức trái tim nhỏ của con cũng run rẩy." Y Hi Nhi vỗ vỗ nơi trái tim nhỏ, hào hứng nói.
Bây giờ Y Hi Nhi đã từ từ khôi phục khuôn mặt hồng tròn trịa, chỉ là thiếu đi mấy phần ngây thơ, lại có thêm vài phần quyến rũ, khuôn mặt mặc dù đã tròn trịa trở lại, nhưng cằm vẫn còn nhọn, lần đại phẫu thuật này cô đã hao phí quá nhiều tinh lực rồi.
Thời gian trôi nhanh, đã sang năm mới, Y Hi Nhi nhiều lần nói muốn trở về Hạ Môn, tuy nhiên đều bị Vũ Văn Bác cự tuyệt, lý do là không dưỡng bệnh tốt nên không thể đi lung tung.
Y Hi Nhi biết điều này là vì mình, đại thủ thuật lần này xong mình bị bệnh gì còn không biết, cô còn trẻ cũng không thể mạo hiểm như vậy, cho nên cũng không có cố chấp, chỉ là đổi phương thức gặp mặt, để cho các bằng hữu của cô đến Malaysia gặp mặt.
Khi Y Hi Nhi nói ra, Vũ Văn Bác do dự một chút, thấy bộ mặt mong đợi sau hai tròng mắt đen bóng của Y Hi Nhi, gật đầu đáp ứng.
"Cha, ngày mai là Nguyên Đán (ngày đầu năm âm lịch) rồi, Cố đại nhân ôn hoà xinh đẹp lúc nào thì đến ạ?" Y Hi Nhi hỏi tới .
"Ngày mai, Cố Nhã Thuần phải đợi đến mùa xuân, được không?" Vũ Văn Bác tựa cằm lên đỉnh đầu Y Hi Nhi, ấm áp nói.
Y Hi Nhi bị không khí ấm áp này bao quanh, quỷ thần xui khiến gật đầu đáp ứng.
Khi cô phục hồi lại tinh thần đã không còn kịp rồi, nhưng mà bây giờ cô cũng rất thỏa mãn, Lâm Hựu Lật, Đinh Tiểu Vũ đều đang ở đây bên cạnh cô, cộng thêm sắp tới lại có Dịch Đình, Y Hi Nhi bắt đầu lên kế hoạch liền lộ ra vẻ đẹp của đầy sức sống.
Dịch Đình và Y Hi Nhi lần trước gặp mặt cũng đã gần nửa năm, khi nhìn thấy lúc này Y Hi Nhi rõ ràng gầy đi không ít, lòng chợt chua xót, ôm thật chặt Y Hi Nhi không buông tay.
"Nha đầu chết tiệt này, sao đem mình biến thành như vậy? Muốn cằm nhọn như vậy để làm gì? Cầm ở trên sàn nhà đâm đất trồng củ cải sao?" Dịch Đình cười mắng, không nghĩ tới gần nửa năm không gặp, bạn tốt thay đổi nhiều như vậy.
"Ta thật vẫn chưa nghĩ tới cái vấn đề này, trở về có thể thử một lần!" Y Hi Nhi rời khỏi vòng tay của Dịch Đình cười, hớn hở nhìn hảo hữu đã lâu không gặp này.
"Thôi đi bà, Tiên Nhân Chưởng (là một loại xương rồng) cũng có thể trở thành xác ướp, còn muốn trồng củ cải." Dịch Đình nói xong, nhìn cảnh vật chung quanh đại bản doanh của hội Liệt Diễm.
Đại bản doanh của Hội Liệt Diễm là do mười mấy tòa biệt thự tạo thành, chính giữa xen kẽ lâm viên (khu trồng cây cảnh, cây cối, cây hoa quả) là vườn hoa được thiết kế, tỉ mỉ lâm viên được quy hoạch dễ thủ khó công.
Y Hi Nhi trong khoảng thời gian ngắn không biết nên giải thích làm sao, cứ nhún nhún vai, không có ý định giải thích tại sao cô ở chỗ như thế này.
Dịch Đình mặc dù bình thường rất nhiều chuyện, nhưng vào thời khắc mấu chốt cũng không truy vấn tận gốc, dù sao vẫn là tồn tại hợp lý, nếu Y Hi Nhi đã ở đây rồi, hỏi cũng vô ích.
Huống chi, xem ra người đàn ông Vũ Văn Bác đó rất có tiền, về sau có thể giúp cô giới thiệu không ít đàn ông tốt có tiền, cô cũng không cần bận tâm làm những công việc vất vả khổ sở, sau này đi theo cô ấy có thể gà chó lên trời* rồi, có thể sống phóng túng buông thả, không cần lo lắng béo phì không mặc được quần áo không có ai nhận vào đi làm.
Vũ Văn Bác mang theo hai đại hán mặc âu phục đen vào phòng của Y Hi Nhi, hai đại hán này không nói lời nào đã cầm hành lý của Dịch Đình lên.
Y Hi Nhi hô to: "Này, có ý gì?"
"Cô ấy không thể ngủ ở đây." Vũ Văn Bác lạnh mặt nói, giường của Y Hi Nhi chỉ có anh có thể ngủ, người khác chớ hòng mơ tưởng.
*gà chó lên trời: cả họ được nhờ; theo truyền thuyết Hoài Nam Vương Lưu An sau khi tu luyện thành tiên, đem tiên dược còn dư vãi ngoài sân, gà chó ăn tiên đơn xong đều bay lên trời. Về sau dùng "gà chó lên trời" để ví với một người có thế lực thì những người có quan hệ với anh ta đều được nhờ.