Cưỡng Ép Cô Nàng Nằm Vùng Làm Vợ

Chương 27: Chương 27: Chạy trốn (1)




"Xuống." Thanh âm của người đàn ông trong suốt sáng ngời, nhưng không có một chút tình cảm, không biết là vui mừng hay là mất hứng.

Giờ phút này Y Hi Nhi hận không thể tự biến thành người trong suốt, sớm biết cũng không cần mạo hiểm trèo lên đầu tường, hiện tại thì tốt rồi, tự tìm đường chết, hội Liệt Diễm là ai cũng có thể tùy tiện ra vào sao? Có thể để loại người có trí thông minh thấp như cô chạy trốn sao?

Run lẩy bẩy, Y Hi Nhi run như chứng động kinh phát tác.

Tại sao sau bức tường này lại là một vườn hoa, mà lúc này Vũ Văn Bác lại đang thương lượng chuyện gì đó với Tây Môn Dật vốn hẳn nên ở Châu Phi lấy quặng.

Tây Môn Dật rõ ràng đang ở Italy, nhưng lại tuyên bố với bên ngoài là ở Châu Phi, chuyện này là như thế nào? Có nghĩa là bọn họ đang mưu đồ chuyện bí mật gì mà không muốn cho người ta biết, hiện tại thì tốt rồi, bị chính mình bắt gặp, có thể bị giết người diệt khẩu hay không?

Cảm giác không trọng lực khiến Y Hi Nhi cảm nhận được hơi thở tử vong, nhanh chóng chui vào đầu chính là 5000 tiền mặt để chạy trốn của cô, hình như ông nội vẫn còn đang nhìn cô mỉm cười, "Mật mã ngân hàng của ông là 880823. . . . . ."

Một lát sau, không có đau đớn truyền đến, ngược lại ngã vào trong một vòng tay ấm áp.

Y Hi Nhi vừa mở mắt nhìn liền bị gương mặt hệt như điêu khắc của Vũ Văn Bác đập vào mi mắt, trong mắt anh lộ ra vẻ bất mãn và tức giận, cảm giác quen thuộc này khiến cô cảm nhận được sự sống.

Kích động bèn đè đầu Vũ Văn Bác xuống, rồi hôn mạnh lên trán Vũ Văn Bác, "Chụt!" Cảm giác còn sống thật là tốt lắm!

Bên này Y Hi Nhi vì mình sống sót được sau tai nạn mà cảm thấy may mắn, nhưng Vũ Văn Bác thì hơi cứng lại, vẻ mặt lúng túng thay thế vẻ lạnh lẽo và tức giận vốn có của anh, hơi không biết làm sao, nhìn Y Hi Nhi ngây ngô vui mừng, hết cách bật cười.

"Cháu gái, lúc nãy cháu đã nói mật mã, vậy chi phiếu ở đâu?" Tây Môn Dật nhếch khóe miệng cười lên, tỏ ra hình tượng quý công tử nhẹ nhàng, khung mắt kiếng tơ vàng khiến anh ta có vẻ tao nhã và lịch sự.

Cái gì? Mật mã? Đúng rồi, lúc nãy cho rằng mình chết, lại còn muốn Vũ Văn Bác lấy tiền ra đốt cho mình.

Không thể bị Tây Môn Dật lừa, đây chính là tài sản duy nhất của mình, đổi thành vẻ mặt ngu ngơ, Y Hi Nhi lựa chọn giả bộ ngu, "Lúc nãy xảy ra chuyện gì? Cha sao ngài lại ở đây? Con đói bụng rồi."

Ghê tởm! Sau khi nói xong, Y Hi Nhi cũng cảm thấy sắp ói ra, vốn tưởng rằng đời này không còn cơ hội nói mấy chữ ghê tởm này nữa, nhưng vì tài sản của mình, chỉ có thể ghê tởm thêm một lần.

Nhìn Y Hi Nhi giả bộ ngu, Tây Môn Dật cười một tiếng sáng lóa, lộ ra vẻ tà ác, "Trẻ em đói bụng rồi, anh hai, chúng ta tìm cho bé một bà vú đi, người Trung Quốc có thói quen uống sữa mẹ."

Cúi đầu nhìn người trong ngực, Vũ Văn Bác đặt cô trên mặt đất, đi trở về một cái ghế mây, hai chân tréo nguẩy, nhìn Y Hi Nhi đang lo lắng, chờ Y Hi Nhi cho anh một lời giải thích hợp lý.

Làm mặt quỷ với Tây Môn Dật xong, Y Hi Nhi mới run sợ đứng ở trước mặt Vũ Văn Bác, xòe ra hai tay, lo sợ nghĩ làm thế nào giải thích chuyện trèo tường ngu xuẩn của mình.

Không biết có phải bị Vũ Văn Bác lây bệnh không, Y Hi Nhi thật cảm thấy mình giống như đứa bé làm sai, giờ phút này đang bị người cha nghiêm nghị bắt lấy, nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Vũ Văn Bác, Y Hi Nhi không dám nói láo, nhưng cũng không dám nói thật, lo sợ nghi hoặc nhìn Tây Môn Dật, không biết nên làm sao.

Nhìn nét mặt làm người khác nổi da gà của Vũ Văn Bác, nhìn lại Y Hi Nhi đang run như bị động kinh, Tây Môn Dật rôt cuộc lựa chọn ngồi xuống bàng quan, thanh quan khó quản chuyện nhà, huống chi đây là chuyện nhà của đại ca anh nữa.

Sợ hãi nhìn Vũ Văn Bác phía trước, Y Hi Nhi thưa dạ: "Con sai lầm rồi."

"Sai ở đâu?" Nét mặt của Vũ Văn Bác vẫn chưa dịu lại.

"Con không nên trèo tường. . . ." Y Hi Nhi len lén nhìn Vũ Văn Bác, run rẩy nói, mới vừa nói một nửa, liền nhận được ánh mắt sắc bén có thể giết người ở vô hình của Vũ Văn Bác, lập tức sửa lời nói: "Con không nên vọng tưởng chạy đi, con sai lầm rồi, con ngàn vạn lần không nên, không nên cảm thấy mình là một con cá chậu chim lồng, không nên ngu đến mức cho rằng phía ngoài bức tường này sẽ là trời đất tự do, không nên không nghe lời, sợ chết cho nên không dám nhảy xuống, con sai lầm rồi, con xin dùng trái tim yếu ớt của con gái để thề, lần sau con tuyệt sẽ không tái phạm nữa."

Nói một hơi, Y Hi Nhi bị sợ đến không dám ngẩng đầu nhìn Vũ Văn Bác, nhìn chằm chằm đôi chân không mang giày của mình, hết sức lo sợ.

Cá chậu chim lồng? Đây chính ý tưởng của con nhóc này sao? Sắc mặt của Vũ Văn Bác biến đổi, âm trầm hỏi "Con cảm thấy mình không có tự do sao?"

Nghe Vũ Văn Bác hỏi như vậy, Y Hi Nhi lập tức cảm thấy mình đặc biệt uất ức, đang làm nằm vùng rất tốt, không giải thích được lại bị tinh thần phân liệt, người cha hời trước mắt này lần đầu tiên gặp mình còn giương súng ra, vlúc đầu cho rằng cũng là người bệnh tâm thần cầm súng bắn nước chơi, bây giờ nghĩ lại, đó rõ ràng là súng thật, vấn đề là không có đạn mà thôi, nếu còn có một viên đạn, lúc ấy cô đã bị mất mạng rồi, làm sao có thể đứng ở đây được.

Không chết được, nhưng cũng chạy không thoát ma trảo của Vũ Văn Bác, bây giờ nghĩ lại tình cảnh của mình, không hề có tự do ngôn luận, nói gì mà con gái của Vũ Văn Bác, thiên kim đại tiểu thư chứ, ba xạo, trên người cô không có một xu, căn bản là một tiểu thư nghèo khó, ngay cả một cây đá bào hai đồng cô cũng mua không nổi. Nghĩ đến đây, Y Hi Nhi bắt đầu nổi giận, vũ trụ nhỏ bắt đầu cháy rừng rực, quên mất chuyện mình sợ chết.

"Không có không có dĩ nhiên không có, cha có thấy con nhà ai đáng thương như thế không? Không có ai nói chuyện phiếm với con, không có bạn, mỗi ngày đều bị nhốt ở trong lồng, thế giới bên ngoài có hình dạng thế nào con đều không biết, con có tự do sao? Có ai làm cha mà không có trách nhiệm như cha không, cha không biết trẻ con bây giờ cần phát triển sinh lý toàn diện sao? Nếu không thể phát triển trí thể toàn diện, thì sẽ bị bệnh, hơn nữa con vốn có bệnh, lần đầu tiên cha nhìn thấy con đã biết, tại sao không cho con trị? Cha có phải mong đợi con chết cha mới vui vẻ hay không?"

Y Hi Nhi đâm đầu vào nói hết toàn bộ bất mãn ra, nghe Y Hi Nhi nói một câu sắc mặt của Vũ Văn Bác liền âm trầm một phần, đến cuối cùng, cả khuôn mặt âm u xanh mét, tùy thời đều có dấu hiệu nổi giận.

"Con cảm thấy cha đối xử với con chưa đủ tốt?"

Mỗi ngày đều dùng sữa tươi tinh khiết thiên nhiên tắm cho cô, chỉ hầu hạ cô ăn uống đã có mười mấy người, đồ dùng ăn mặc đều là cao cấp nhất, buổi tối mỗi ngày còn kể chuyện xưa cho cô nghe dụ dỗ cô ngủ, còn cảm thấy chưa đủ sao?

Vũ Văn Bác cực kỳ khó chịu, sống 30 mấy tuổi, lần đầu tiên mới nuôi đứa bé, đối xử với cô đã đủ móc tim móc phổi rồi, biết tướng ngủ của cô không đẹp, nửa đêm còn tỉnh lại đắp chăn cho cô, lại còn chưa đủ, lại còn cảm thấy mình đối xử với cô không tốt, hơn nữa còn nói gì trông mong cô chết chọc giận anh.

Càng nghĩ càng giận, Vũ Văn Bác vươn một tay kéo Y Hi Nhi tới, để Y Hi Nhi nằm ở trên đùi của mình, vén váy lên hành hung cái mông Y Hi Nhi một trận.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.