Cưỡng Ép Cô Nàng Nằm Vùng Làm Vợ

Chương 26: Chương 26: Em có phải con gái không?




Mặc dù chưa từng yêu đương, nhưng cũng nhìn ra được quan hệ giữa Vũ Văn Bác và Đại Lệ Ti căn bản không phải là người tình, nhưng tại sao Vũ Văn Bác lại đính hôn với Đại Lệ Ti? Y Hi Nhi không biết, nhưng cô biết theo tính tình của Vũ Văn Bác, tuyệt sẽ không lật lọng phản lời, nếu anh ta đã đính hôn thì nhất định sẽ cưới Đại Lệ Ti làm vợ! Len lén liếc mắt nhìn Vũ Văn Bác, thấy vẻ mặt anh không có biểu cảm gì, trong nháy mắt cảm thấy người phụ nữ xinh đẹp tuyệt trần như Đại Lệ Ti mà gả cho anh ta thì cũng thật đáng thương.

"Timothy khỏe không?" Vũ Văn Bác bày tỏ quan tâm với mafia Ý đã từng giúp anh, dù sao, nếu như không có một câu của ông ta mình đã không còn sống, mặc dù khi đó Timothy không biết mình là hội Liệt Diễm hội trưởng mới trợ giúp mình.

Sáu năm trước, hội Liệt Diễm mới vừa dời đến châu Âu, tru diệt và xâm chiếm địa bàn mạnh mẽ làm tạo ra vô số kẻ thù, có một lần Vũ Văn Bác đơn độc, bị trúng đạn, trước khi hôn mê anh đã nhìn thấy Đại Lệ Ti, chờ anh tỉnh lại thì đang ở đại bản doanh của Mafia Italy, mặc dù Timothy cứu sống mình dưới tình huống không biết gì, sau khi biết thân phận của anh liền đưa ra yêu cầu hôn ước, Vũ Văn Bác cũng đồng ý không nói hai lời.

Đối với một người đã cứu anh một mạng người mà nói, êu cầu này cũng không quá đáng.

Năm đó, Đại Lệ Ti mới vừa tốt nghiệp từ đại học Cambridge ở nước Anh trở lại Italy, hai mươi hai tuổi, chỉ là một cô gái mới ra đời trong hắc đạo, mà bây giờ, cô ấy đã là một nhân vật uy hiếp một phương.

Đối với sự lạnh nhạt của Vũ Văn Bác, Đại Lệ Ti cũng không quan tâm, cười một tiếng, "Rất tốt, nhưng anh thì có vẻ không tốt lắm."

Vũ Văn Bác nhíu mày, anh không quá thích phụ nữ phách lối, một khi phụ nữ rất có năng lực thì sẽ mất đi vẻ đáng yêu vốn có, cúi đầu nhìn Y Hi Nhi đang khéo léo dựa vào mình, chân mày nhìu lại của Vũ Văn Bác giãn ra.

"Thế nào?" Vũ Văn Bác hỏi tùy ý.

Đại Lệ Ti nhìn Vũ Văn Bác, một người đàn ông xa lạ và xa xôi, không biết tim của anh ta đến tột cùng đang suy nghĩ gì, vô luận cô cố gắng thế nào vĩnh viễn cũng không nhìn thấu anh ta, "Timothy, cũng chính là cha của tôi, ông ấy hi vọng tôi có thể dời đến nhà anh ở, chúng ta phải bồi dưỡng một chút tình cảm trước khi kết hôn, không biết ý của anh như thế nào."

"Ừ, ngày mai tôi sẽ cho người đến đón cô." Vũ Văn Bác từ tốn nói một câu, rồi dắt tay Y Hi Nhi rời đi, hình như mới vừa nói chuyện với anh chỉ là một người xa lạ mà thôi, mà anh đồng ý cũng chỉ là một chuyện rất bình thường.

Bị Vũ Văn Bác kéo đi, Y Hi Nhi không ngừng quay đầu nhìn lại nét mặt Đại Lệ Ti, lại không thấy rõ, chỉ thấy được bóng lưng cao ngạo thẳng tắp của cô ta, kiên cường đến giọt nước không lọt.

Ngày hôm sau, Y Hi Nhi còn đang ngủ trong mộng, Vũ Văn Bác đã đón Đại Lệ Ti vào nhà.

Đây là phân bộ ở Italy của hội Liệt Diễm, là một tòa nhà trùng điệp kiểu cách Châu Âu, chia làm khu làm việc, vườn hoa, khu huấn luyện và khu dân cư, Y Hi Nhi và Vũ Văn Bác ở trong một biệt thự màu trắng gần nhất, hiện tại, lại thêm Đại Lệ Ti nữa.

Lúc Đại Lệ Ti tới, sanh đôi Đào Hoa vừa đúng kéo Y Hi Nhi từ trên giường lên, hình như Vũ Văn Bác đã ra ngoài, không có nhìn thấy bóng dáng của anh.

Mặc áo đầm hoa nhỏ, Y Hi Nhi đang rất mỏi mệt, lại bị đào lên, đang có một bồn lửa giận, thì Đại Lệ Ti vừa đúng mang giày cao gót 9cm giá lâm như nữ vương, lúc ấy Y Hi Nhi đứng bên cạnh, tựa như tên hề, tóc còn bị Vũ Văn Bác thắt thành hai cái bím rũ xuống trước ngực, như con nhóc.

Đại Lệ Ti mặc kệ lúc nào chỗ nào, vĩnh viễn đều trang điểm cho mình vô cùng thỏa đáng, mặc một cái áo đầm dài màu đỏ chót, làn váy rộng rãi nhộn nhạo ra sóng lớn xinh đẹp theo bước đi, nửa người trên là cổ chữ V sâu bó sát, chèn ép hình ngực của cô càng thêm hấp dẫn, Y Hi Nhi nhìn mà mắt trợn trắng rồi, "Thật là xinh đẹp!"

Đoan Mộc Thác đang ép hỏi Y Hi Nhi về vấn đề làm sao nhận ra anh em bọn họ, nhìn thấy Y Hi Nhi trong nháy mắt biến thành hoa si, lập tức mất hứng ngắt gò má của Y Hi Nhi, kêu tỉnh ý chí của cô, nhìn thấy đàn ông đẹp vậy mà còn chưa kinh ngạc, tại sao nhìn thấy phụ nữ lại thành hoa si? Chẳng lẽ cô gái này không thích đàn ông sao?

Đau đớn khiến Y Hi Nhi rất nhanh phục hồi tinh thần lại, nhìn người đã quen véo mình, giận đến mắt cũng phun lửa, "Đau quá! Đoan Mộc Thác anh ngứa da à?"

"Em có phải con gái không? Nhìn thấy đàn ông cũng không si mê thế." Đoan Mộc Thác buông tay ra, quả thật nhìn thấy trên mặt hồng hào của Y Hi Nhi hồng có thêm một ấn ký, đó là do anh nặn ra.

"Đó là bởi vì đàn ông không đẹp bằng phụ nữ, Hừ!" Khinh bỉ nhìn Đoan Mộc Thác, rồi Y Hi Nhi lại nhìn về phía Đại Lệ Ti, lập tức đổi lại vẻ mặt đáng yêu như chó Nhật, non nớt hỏi: "Cô Đại Lệ Ti, hôm nay cô đẹp hơn cả hôm qua."

Đại Lệ Ti gật đầu với sanh đôi Đoan Mộc một cái, sau đó vỗ vỗ đầu tóc rối bời của Y Hi Nhi, từ tốn nói một tiếng: "Ngoan." Rồi đi thẳng ra ngoài.

Nhìn bóng lưng phong tình vạn chủng của Đại Lệ Ti, Y Hi Nhi vẫn còn đang ảo tưởng dáng người kia mà đổi vào người mình thì tốt biết bao, không hề để ý thái độ lạnh lùng của Đại Lệ Ti.

Kể từ sau khi Đại Lệ Ti chuyển vào, Y Hi Nhi chưa từng thấy Vũ Văn Bác và Đại Lệ Ti chạm mặt, rõ ràng hai người sống cùng tòa nhà, lại vĩnh viễn không đụng mặt, Vũ Văn Bác hình như bận rộn hơn, giống như đang bận thu mua công ty hoặc là thống nhất bang phái nào đó, mà Đại Lệ Ti hình như mỗi ngày đều có rất nhiều chuyện để làm, hai người luôn bỏ qua nhau, ngược lại người trung gian như Y Hi Nhi nhìn thấy hai người kia nhiều nhất. Ngày nào đó sau giữa trưa, Y Hi Nhi cắn răng, bắt đầu có chút phập phồng không yên rồi.

Kỳ quái, bây giờ đã có một tuần không gặp nữ ma đầu rồi, tại sao không có một chút động tĩnh? Nữ ma đầu không phải luôn lấy cách làm việc mau chuẩn độc để nổi tiếng sao? Tại sao tốc độ lần này chậm vậy?

Vuốt vuốt mái tóc, Y Hi Nhi sắp nổi nóng rồi, nếu nữ ma đầu không tìm đến mình, vậy mình sẽ đi ra ngoài tìm nữ ma đầu, dù sao qua lâu rồi, Vũ Văn Bác đã sớm yên lòng về mình, nếu như bỏ lỡ cơ hội này, cô thật không biết còn phải đợi tới khi nào mới có thể chạy đi.

Chừng mấy ngày, Y Hi Nhi rốt cuộc phát hiện một góc chết, không có ai canh giữ, hình như đó là một cấm địa, nên không có ai đến gần. Từ từ đến gần, Y Hi Nhi liếc mấy lần, phát hiện không có ai rồi, liền bò lên một thân cây, hiện tại cô muốn leo lên đỉnh cây, rồi sau đó trèo qua tường.

Hì hà hì hục bò nửa ngày, Y Hi Nhi nhìn trộm một cái, má ơi, thật là cao!

Chắc đủ rồi? Xem độ cao của mặt tường, sau khi thấy ổn, Y Hi Nhi lấy can đảm bò qua một cành cây khô, cẩn thận từng li từng tí hoạt động nửa ngày, rốt cuộc đã đi đến bên tường, còn kém một chút xíu, thì đã đủ rồi.

Khóe miệng nhếch lên nụ cười, Y Hi Nhi hạ quyết tâm buông tay ra, ôm chặt lấy góc tường. Cây khô mất đi sức nặng, lập tức liền văng ra, một lát sau khôi phục lại bình tĩnh. Hiện tại trái tim của Y Hi Nhi đều treo lên, chẳng dám thở mạnh, nín nửa ngày, phát hiện không có ai đến gần, lúc này mới yên lòng lại, cố gắng chuyển đầu sang bên kia tường.

Vừa nhìn, tim của Y Hi Nhi liền hoàn toàn lạnh hết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.