Những người được cử đến là hội nghị Trung Đông kinh khủng này tại sao gọi là những phần tử khủng bố? Là vì bọn họ không sợ chết, cái gì cũng dám làm.
Lãnh thổ của mình bị một đám người ngoại lai đến muốn chia phần, các ông trùm không ngồi yên mặc dù xã hội đen tuyệt đối bị người khác ghét cay ghét đắng nhưng dù thế nào cũng là dân trong một nước, hôm nay bị người ngoại lai chia cắt, trong mắt những người kia đã sớm đốt lên ngọn lửa. Vì vậy cùng liên kết đánh trả nhóm người ngoại lai.
Thật ra thì bọn họ cũng không cao cả gì chẳng qua bảo vệ quốc gia sẽ đi kèm lợi ích của mình mà thôi. Trong nước nội chiến thế nào cũng mặc kệ nhưng hiện nay người ngoài đang muốn làm tổn hại đến đất nước, bọn họ nên cũng nhau đoàn kết, không chia rẽ.
Vốn xã hội đen cũng chẳng ưa gì đám chính trị gia trong nước nhưng hôm nay nếu phía chính trị gia ra tay không thắng lợi vậy thế lực phản quốc sẽ tàn phá tất cả đến lúc đó Trung Đông liền hoàn toàn không có quyền tự chủ chân chính, trở thành một tù binh quốc gia. Cho nên mới khí thế hùng dũng tranh đấu đỏ cả mắt.
Qua một giờ sau, vòng vây của bọn người đó không hẹn mà cùng bao vây một nơi cùng đứng trong trận. Nếu không thể xử lí bọn này thì Trung Đông chợt nổ tung sẽ khiến các phần tử xã hội đen Trung Đông bị lộ ra ánh sáng thậm chí bỏ mạng nơi này.
Y Hi Nhi mặc dù đã có năng lực tự vệ nhưng trước khói lửa chiến tranh nhưng Vũ Văn Bác vẫn lựa chọn đưa cô đến nơi an toàn, không muốn để cô xảy ra bất kỳ chuyện gì.
Nhưng nếu Y Hi Nhi dễ nói chuyện vậy thì Vũ Văn Bác cũng không phải uổng phí nhiều lo lắng thế này. Vì vậy nữ chính của chúng ta vì quá nhàm chán nên đã hăng hái theo sát, điều tra, lên đường.
Tại sao thời khắc này Y Hi Nhi cảm thấy vô cùng nhàm chán?
Bởi vì nơi này là trận doanh của xã hội đen. Sau khi tìm được thời điểm tốt liền tạm thời ngưng lánh nạn, bắt đầu tiến tới tấn công nhưng trải qua hai ngày chiến đấu hai bên tổn thất vì vậy tạm đình chiến chuyển qua ám sát.
Mà Vũ Văn Bác là một trong tứ đại thủ lĩnh dĩ nhiên rất bận rộn với các hội nghị tác chiến vì vậy được bảo vệ kĩ lưỡng không thể tham dự vào chiến tranh, Y Hi Nhi nổi nóng liền len lén trốn đi ra ngoài
Có ba lý do. Thứ nhất là cô thật sự nhàm chán. Thứ hai là bị những người có ý chí kích thích. Lần này toàn bộ phụ nữ trong các bang đều ra trận vì các bang phái mang theo không nhiều người lắm cộng thêm đã hy sinh không ít mà đối phương lại có vô số quân tiếp viện, chênh lệch rất to lớn khiến những người phụ nữ luôn được bảo vệ che chở cũng phải tham gia chiến tranh.
Những phụ nữ này mỗi người mỗi vẻ đều rất mạnh mẽ, ngay cả Đinh Tiểu Vũ cũng có bãn lĩnh cao cường khiến Y Hi Nhi buồn bực đến nội thương. Nhìn ánh mắt khinh bỉ của Ngả Mễ, Y Hi Nhi dễ nổi nóng cộng thêm những lời nói khiêu khích đến hội Liệt Diễm làm cho Y Hi Nhi nóng lên.
Lý do thứ ba là vì Lam Lăng Thiên nhìn vậy mà không khách khí chút nào, sử dụng Cố Nhã Thuần một chút xíu thương hoa tiếc ngọc lòng cũng không có. Mặc dù Y Hi Nhi cũng cho là Cố đại nhân mạnh mẽ hơn hẳn rất nhiều người đàn ông nhưng bản thân vì Cố đại nhân mà đến làm sao có thể không nóng được. Cố đại nhân lại chưa biết rõ Trung Đông. Tên khốn Lam Lăng Thiên này lại tự nhiên phái Cố đại nhân đi làm tiền phong.
Rầm rầm rầm
Rầm rầm rầm
Một người trúng ba phát, có người tới năm phát, một người trong đó trúng hai phát.
Nhìn thi thể ngã xuống Đại Lệ Ti trong mắt chợt lóe lên một tia sáng thoáng qua rồi biến mất.
Không thể tin càng không nghĩ tới Y Hi Nhi có năng lực này. Làm cho đạn bắn ra quẹo cua lại càng không tin Y Hi Nhi bây giờ đã lột xác.
Cô biết Y Hi Nhi được tiếp nhận qua huấn luyện nhưng mấy ngày trước, lần đó người đàn bà này chanh chua chửi bóng chửi gió, gây gổ khiến trong lòng Đại Lệ Ti đối với Y Hi Nhi vẫn là thái độ trên cao nhìn xuống. Cô cho rằng Vũ Văn Bác bị mù mới có thể chọn trúng cô gái này nếu không phải cần hội Liệt Diễm trợ giúp cô tuyệt đối không đồng ý từ hôn.
Mặc dù ngoài mặt nói với mọi người là Đại Lệ Ti bỏ Vũ Văn Bác nhưng trên thực tế cô căn bản là bị Vũ Văn Bác bỏ nhưng cô là Đại Lệ Ti cũng không phải người lòng dạ nhỏ mọn. Nếu Vũ Văn Bác không hiểu cô tốt vậy cô cũng không cần phí tâm tư ở một người không thương mình.
Cho nên cô thản nhiên chấp nhận nhưng cũng không tỏ vẻ cô sẽ giúp Y Hi Nhi.
Hôm nay Y Hi Nhi chết hay sống đối với cô không có liên quan cho nên cô cũng không thèm nhìn tới Y Hi Nhi một cái, trực tiếp rời đi. Bên ngoài còn rất nhiều kẻ địch chờ cô.
Nhìn Đại Lệ Ti im lặng rời đi, Hi Nhi có chút buồn bực.
Hiện tại cô nhìn thấy cảnh này nếu không ở lại giúp một tay hình như cũng không có cách bào nói nổi nếu Đại Lệ Ti quay về nói rằng nói cô không không đoàn kết tổ chức còn thấy chết mà không cứu, cô biết làm thế nào.
Trước kia Đại Lệ Ti đối với mình cũng được coi là tốt mặc dù có sai người ám sát mình một lần nhưng cũng giúp qua mình là một lần, coi như hòa. Nhưng bây giờ là thời điểm cực kỳ cần xã hội đen liên thủ, bọn họ dĩ nhiên là người trên một cái thuyền không thể vì quan hệ riêng của mình mà làm cho mọi người nghi kỵ .
Nghĩ tới đây Y Hi Nhi lập tức hành động.
Rầm rầm rầm…..
Thình thịch thình thịch
Từng hồi súng một vang lên, Y Hi Nhi chưa bao giờ biết nổ súng là một việc thoải mái như vậy. Không cần lo lắng sẽ bị luật pháp trừng phạt, không cần lo lắng sẽ phải chịu sự khiển trách của lương tâm. Loại cảm giác này còn là tốt vô cùng.
Mẹ kiếp Lính Đánh Thuê đi tìm chết
Mẹ kiếp muốn giết Vũ Văn Bác, muốn đi tìm chết
Mẹ kiếp muốn cho lão nương chết ở xứ người, đi tìm chết
Y Hi Nhi dùng súng lục bắn một hồi trong lòng chợt khẽ sửng sốt một chút ngay sau đó núp vào. Cô không thể phân tâm.
Tại sao. . . . . . đầu tiên nghĩ đến Vũ Văn Bác rồi sau đó mới nghĩ cho mình. . . . . .
Xem ra mình lo cho anh nhiều hơn mình tưởng tượng rồi. đã như vậy lời nói vậy thì đối mặt đi dù sao ở trước mặt sinh mệnh cái gì đều là như vậy nhỏ bé yếu ớt như vậy xem một chút trước mắt sinh mạng thoáng qua rồi biến mất
Chợt trên chiến trường rất yên tĩnh không có một người nổ súng, tất cả mọi người đều ẩn trốn.
Y Hi Nhi rút dao găm Thụy Sĩ giấu ở bên đùi nhanh chóng quan sát tất cả tình hình chiến trường. Mấy sát thủ xã hội đen Italy từ từ bước đến trước mắt chợt hai mắt Y Hi Nhi lóe sáng ngay tại chỗ lăn qua trốn sau một Container khác phía sau.
Mình ở đây âm thầm quan sát người khác mà xem ra cũng có người đang âm thầm quan sát mình.
Chỉ là tại sao không có tiếng súng?
Chẳng lẽ là Đại Lệ Ti? Mới vừa nghĩ như vậy ánh sáng thoáng hiện trên đôi mắt rồi Y Hi Nhi như cũ ngay tại chỗ lăn một vòng nhanh chóng rời đi. Mặc kệ vừa rồi có phải Đại Lệ Ti không nhưng là lần này nếu như là kẻ địch vậy chờ cô chính là chính là đạn cho nên Y Hi Nhi không dám xem thường.
Y Hi Nhi mới vừa đứng vững thì chợt thấy một đôi giày quân dụng.
Y Hi Nhi trải qua một lớp học lý thuyết trong đó đề cập tới loại giày quân dụng đặc biệt không sợ lửa không sợ nước không sợ trợt nhưng là chất liệu rất cứng hơn nữa có chứa nhiều chất có hại, mang trên chân sức nặng rất lớn hơn nữa làm gân chân rất đau. Loại giày đặc biệt này chỉ có mấy đoàn lính đánh thuê mới dùng bởi bọn họ đã chuẩn bị trong thời gian dài, sẵn sàng giết người cũng như bị giết cho nên đã sớm vượt qua loại khổ sở này.
Rất rõ ràng người này là kẻ địch mà kẻ địch đang ở sau lưng của mình cùng mình đều nghĩ làm sao để giết đối phương. Tất cả lực chú ý đều dồn vào lỗ tai, chăm chú nghe ngóng cảnh giác.
Ý nghĩ này trong đầu Y Hi Nhi, ngay lập tức Y Hi Nhi đã đem súng lục có bộ phận giảm thanh nhắm ngay đối phương sau lưng mà bắn.
Bùm
Một tiếng vang thật lớn vang lên, Y Hi Nhi nhanh chóng rời khỏi vị trí phi thân đến một Container khác trong lúc đó một Container khổng lồ ầm ầm ngã xuống đất, khói súng nồng nặc bắt đầu bốc lên khắp nơi.
Nhìn lại nơi mình ẩn trốn lúc nãy, Y Hi Nhi chưa bao giờ nghĩ mình có thể chạy trốn nhanh như vậy. Với cái tốc độ này đoán chừng đi tham gia thế vận hội Olimpic gì đó thì Lưu Tường cũng không là gì.
Tiếng gió cùng âm thanh bom đạn ở bên tai lắng dần, Y Hi Nhi dùng đôi tay bảo vệ đầu, bảo vệ bản thân tốt nhất chỉ sợ rằng cô giá yếu ớt nào đó từ khi sinh ra lần đầu sợ cái đầu có chuyện gì bởi âm thanh quá lớn lại thêm bệnh suy nghĩ lung tung của cô. Để mất chức vô địch Olympic hay không không tới lượt cô nhưng mạng mình không thể liều chết xông vào lần nữa. Nếu không đoán chừng thân thể nhỏ bé của cô sẽ tan tành.
Mới vừa rồi cô vốn muốn căn cứ vào vị trí của người kia để nổ súng nhưng cô nhanh chóng phát hiện sau lưng không chỉ là một người mà là có đến mấy người, nếu như cô chỉ có một cây súng lục thì không cách nào giải quyết được nhiều người như vậy. Lời nói của cô không thể giết chết người, nếu lúc nãy không có ai đó giúp thì cô thật sự đã chết ở nơi đất khách.
Nghĩ tới đây Y Hi Nhi chợt nhớ rằng hẳn người kia cũng phải ẩn nấp trong chiến trường, dựa vào chút ít kinh nghiệm của mình cô đoán người kia quả nhiên chính là Đại Lệ Ti.
Vốn dĩ Đại Lệ Ti bị bao vây ở đây, lính đánh thuê đã vây chặt cô. Cô là một người có thể đơn độc chiến đấu anh dũng nhưng những thứ khác như chỉ huy thuộc hạ lại không giỏi lắm. Tình huống hiện tại cũng khiến cô không dám tùy tiện hành động, có điều Đại Lệ Ti cũng không có hoảng sợ mà ẩn mình thật tốt. Những tên kia nhất thời không tìm ra được gì cho nên bọn chúng cũng chưa có hành động gì, cho Đại Lệ Ti thêm thời gian và cơ hội.
Y Hi Nhi và Đại Lệ Ti có thói quen giống nhau đều giấu dao trong người, thấy ánh sáng phản chiếu của dao, đoán được Y Hi Nhi đang trốn không thể lên tiếng không cách nào cầu cứu vì vậy Đại Lệ Ti không thể làm gì khác hơn là từng bước một đem thân thể mình tới gần Y Hi Nhi.
Thật may không để cho cô thất vọng ít nhất cả hai người đều đã được an toàn. Đại Lệ Ti thở phào nhẹ nhõm sau đó liền cho Y Hi Nhi một nụ cười lạnh. Đại Lệ Ti chậm rãi ra khỏi nơi ẩn núp, hai tay nắm chặt súng tiểu liên hướng về phía đoàn lính đánh thuê còn lại mấy tên bắn càn quét một hồi.
Khi Đại Lệ Ti lê một thân thương tích xuất hiện trước mặt Y Hi Nhi, thời điểm thấy được Đại Lệ Ti từ trước tới nay lần đầu tiên có ý tốt mỉm cười với cô, Y Hi Nhi đột nhiên cảm thấy rõ ràng Đại Lệ Ti con mẹ nó sao có nhiều hào quang thế không biết. Vũ Văn Bác có phải mắt trát đầy ghèn hay không lại không thích cô gái này.
Đại Lệ Ti một tay đỡ Y Hi Nhi dậy, cô cũng không hy vọng cô gái này bị thương ngay trước mắt mình bằng không thật không làm sao với lời giao phó của Vũ Văn Bác. Lúc này Đại Lệ Ti nghiễm nhiên đã quên mất mới vừa rồi trong nguy hiểm ở trạm kiểm soát mình còn đem mạng Y Hi Nhi đi đánh cuộc. Cũng may cô ấy có khả năng quan sát tinh tường nhìn ra tên kia trong lúc nguy cấp. Y Hi Nhi cũng không bới móc chuyện cô đánh cuộc trong giây phút quan trọng đó.
Lần này Y Hi Nhi không tìm được Cố Nhã Thuần nhưng lại tham gia vào đại cuộc của Mafia, lập được công lao làm cho Italy Mafia khiến mọi người rất cảm kích Y Hi Nhi, ngay cả Y Hi Nhi cũng thấy ngại.
Tại sao Y Hi Nhi không tìm được Cố Nhã Thuần theo Đại Lệ Ti trở về? Chẳng lẽ vì cô đột nhiên cảm thấy theo hào quang của Đại Lệ Ti cũng có thể tìm được Cố Nhã Thuần vậy nên lương tâm liền bị chó gặm.
Y Hi Nhi mặc dù trốn ở chỗ cách xa nơi bom nổ nhưng cô đã bị phỏng một mảng ở lưng. Cô có cảm giác hối hận sao ra đường mà quên thắp hương nên giờ mới xui xẻo vậy. Dù vết phỏng nhỏ như lòng bài tay nhưng cũng đủ làm cô không thể chịu đựng phải quay về.
Ngược lại gần đó Đại Lệ Ti trên người chỉ có một vài vết thương ngoài da không có bị bỏng hay gì khác. Đó là do Đại Lệ Ti trốn ở cửa đầu hướng gió nên vết thương không có gì đáng kể. Y Hi Nhi trong lòng nổi giận khôn nguôi. Cái hào quang chó má kia không chỉ hung hãn gặm lương tâm Y Hi Nhi lại còn trực tiếp gặm hào quang trên người Đại Lệ Ti. Y Hi Nhi tức giận, lửa bùng cháy bắt đầu cháy lan ra đồng cỏ.
Cô gái này rõ ràng là hại mình mà, đầu tiên ép mình đến chỗ đó nếu như cô đần một chút thì đã phải chết ở xứ người. Coi như cô thông minh giết lính đánh thuê nhưng cị vết phỏng do cô gái độc ác này rồi.
Vì vậy Đại Lệ Ti ở trong lòng Y Hi Nhi lại lần nữa quá ác độc.
Qua một buổi tối thấy Cố Nhã Thuần vẫn không trở lại đại bản doanh tạm thời nên Y Hi Nhi không ngồi yên được.
Cô kích động trút giận lên Lam Lăng Thiên ngay trước mặt.
Y Hi Nhi vừa đến Lam Lăng Thiên chỉ nói đã cho người đi tìm Cố Nhã Thuần.
Mẹ kiếp người đàn này là gì không biết? Cô gái kia vì hắn ở bên ngoài liều sống liều chết, hiện tại sống chết không rõ thế mà hắn còn thản nhiên ở trong phòng mình cầm cái máy tính bảng chó má gì đó chơi liên tục. Nhìn vào trò chơi, tên này đầu óc có phải bị hỏng hay không.
Lam Lăng Thiên coi như không có gì lạ, chậm rãi ngẩng đầu nhàn nhạt nhìn Y Hi Nhi, trong mắt nói không rõ là ý vị gì. Thấy thế Y Hi Nhi trong lòng xù lông tức giận.
Cái gì vậy? Cố Nhã Thuần là đại diện của bang Lam các người ra ngoài, hiện tại người của mỗi bang phái đều trở về chỉ có Cố Nhã Thuần vẫn còn ở bên ngoài không biết có phải là đụng đối thủ nguy hiểm không? Hắn sao có thể ngồi yên không quan tâm đến, Y Hi Nhi kêu gào trong lòng.
Lần này mọi người cùng nhau hợp tác phân công nhiệm vụ vì bang phái rất đông, dù ai cũng không cách nào ra lệnh cho nên mỗi bang phái phái ra một phần lực lượng của mình đi ra ngoài tiến hành đột kích quy mô nhỏ và điều tra ví như Mafia là Đại Lệ Ti lãnh đạo, hội Liệt Diễm là Tây Môn Dật lãnh đạo mà Cố Nhã Thuần là đại diện cho Lam Lăng Thiên dẫn người đi ra ngoài sao đến nay vẫn không về.
“Đây là chuyện nội bộ bang Lam, hội Liệt Diễm hình như không có quyền hỏi tới.” Lam Lăng Thiên cười cười nói cũng không tức giận.
Cô bây giờ là lấy lập trường vì bằng hữu Cố Nhã Thuần mà nói không phải lấy lập trường của hội Liệt Diễm. Con mẹ nó, hắn cuối cùng có giao dịch gì với Cố Nhã Thuần mà làm cô ấy muốn giúp hắn như vậy. Cố Nhã Thuần vẫn luôn nói với Y Hi Nhi rằng hắn rất tốt. Kỳ thật cá tính Cố Nhã Thuần như vậy rõ ràng nhất định là có lý do quan trọng nếu không Cố Nhã Thuần tuyệt đối không thể cùng xã hội đen hợp tác và giao dịch.
“Vậy cô muốn thì cứ hỏi cô ấy, có lẽ là vì quá yêu ta. Ai bảo tôi đây ưu tú hơn người” Lam Lăng Thiên nói, ánh mắt hướng tới Y Hi Nhi khiến Y Hi Nhi cả người run rẩy như bị điện giật.
Dĩ nhiên Y Hi Nhi không phải run rẩy vì bị điện giật mà là ghê tởm lời nói của hắn ta.
Người thì có thể có khuynh hướng tự yêu mình rất lớn nhưng yêu mình đến mức vô sỉ như thế Y Hi Nhi thật đúng là rất bội phục Lam Lăng Thiên. Hắn đúng là da mặt dày nhất vũ trụ, không đoán chừng thiên bồng Nguyên soái Trư Bát Giới trong truyền thuyết so ra cũng kém với hắn. Chỉ là ghê tởm thì ghê tởm nhưng chuyện chính sự cũng không thể trì hoãn.
“Vậy anh nhất định là có phương tiện đặc biệt gì đó để có thể liên lạc với cô ấy, anh nói cho tôi biết cô ấy đang ở đâu, ta tự đi tìm.” Y Hi Nhi tiếp tục hỏi.
Mỗi người trên người đều có máy truyền tin nhưng Cố Nhã Thuần lại đã sớm mất đi liên lạc với đại bản doanh, mỗi bang phái đương nhiên có các hình thức liên lạc đặc biệt. Hội Liệt Diễm có, cô không tin bang Lam không có. Chỉ cần biết Cố Nhã Thuần ở đâu, cô sẽ không lo lắng nữa.
“Người của tôi không cần tới Y tiểu thư tốn nhiều tâm tư.” Lam Lăng Thiên nhàn nhạt nói một câu rồi đem Y Hi Nhi đẩy ra ngoài cửa.
Tưởng mạnh khỏe là hơn à, chờ có một ngày Cố Nhã Thuần dẫn người dò xét cả nhà hắn. Hừ, Y Hi Nhi cực kỳ tức giận chỉ vào Lam Lăng Thiên mắng một trận: “Con mẹ nó, đồ lòng lang dạ sói. Sớm biết thế này đã không đến tìm anh. Chó so với anh có lương tâm, mẹ kiếp đừng để rơi vào tay lão nương nếu không cho ngươi khóc thảm.”
Nói xong Y Hi Nhi tức giận tới mức tự nhận chính mình là người suy nghĩ quá lương thiện nếu không cũng sẽ không tin tưởng Lam Lăng Thiên là người tốt bụng. Con người này sao có thể giống người bình thường dùng ánh mắt đi cân nhắc đâu. Thật là thất sách, dựa vào người không bằng dựa vào chính mình. Y Hi Nhi không làm thì thôi nếu đã làm thì sẽ không có chuyện cô không làm được.
Lam Lăng Thiên thấy Y Hi Nhi xoay người đi cũng không làm gì. Mở máy tính bảng tiếp tục trò chơi, khóe miệng khẽ nhếch lên nụ cười nhạt hình như là tự lẩm bẩm nói: quả nhiên là mang theo một cô nàng quá phiền phức.
Nghĩ đến cô gái mạnh mẽ Cố Nhã Thuần đó, Lam Lăng Thiên không khỏi ngẩn người tại sao lại nghĩ đến cô ta. Chẳng lẽ trúng độc, không biết bây giờ cái cô gái kia thế nào? Có bang Lam của hắn che chở nên chắc sẽ giúp cô thuận lợi thực hiện nhiệm vụ của mình.
Thời gian từ từ trôi qua nhưng Cố Nhã Thuần vẫn không có tin tức gì. Trước mắt đã thấy người của những bang phái khác phái đi lần lượt trở về. Y Hi Nhi có chút không bình tĩnh, may mắnVũ Văn Bác cũng không rãnh rỗi nếu không nhất định đau lòng vô cùng.
Con mẹ nó còn tưởng rằng là người tốt không ngờ lại là một tên khốn kiếp. Cố Nhã Thuần giúp hắn vào sinh ra tử thế mà tên khốn kia cứ thoải mái chơi trò chơi như là con nít mà còn là mấy trò chơi cấp thấp. Đường đường là người đứng đầu của một bạng phái làm vậy mà không thấy mất mặt sao?
Nghĩ đến chuyện của Lam Lăng Thiên, Y Hi Nhi liền giận đến hận không thể đem Lam Lăng Thiên rút gân lột da. Nhìn thấy ánh trăng đã nhô lên cao mà Cố Nhã Thuần vẫn là không có tin tức gì, trong lòng càng thêm gấp gáp, rối bời, không biết nên làm sao?
Bây giờ là thời điểm các bang phái hết sức hỗ trợ lẫn nhau nên cô không dám mạo hiểm mang theo người của hội Liệt Diễm ra ngoài tìm Cố Nhã Thuần bởi một khi thực lực hội Liệt Diễm bị tổn thất rất có thể sẽ mang nguy hiểm đến cho Vũ Văn Bác, Y Hi Nhi không dám mạo hiểm.
Một khi hội Liệt Diễm suy yếu không biết Trung Đông còn có thể xảy ra chuyện gì?
Nhưng cô lại phải chờ đợi vô ích, cô không đợi nổi nữa rồi.
Thời điểm Y Hi Nhi sốt ruột đến độ cứ giậm chân, Đinh Tiểu Vũ lặng lẽ cúi lưng xuống kéo kéo vạt áo Y Hi Nhi kéo đi trên hành lang dài.
Hai người nương mình dọc theo hành lang dài, không để cho người khác phát hiện.
“Hai ta qua cửa này ra ngoài” Đinh Tiểu Vũ mở đôi mắt to giảo hoạt nói.
Nhưng. . . . . . Y Hi Nhi không nghĩ tới Đinh Tiểu Vũ to gan như vậy. Tự nhiên đề nghị hai người bọn họ đi ra ngoài, phải biết hiện tại bên ngoài khắp nơi đều là nguy hiểm có thể hai người sẽ lặng lẽ chết, hy sinh không lừng lẫy chút nào.
“Cố Nhã Thuần nhà cô trước kia cũng coi là đã bận rộn mà giúp tôi mặc dù không có tình cảm sâu nặng như hai người nhưng chúng ta cũng là đồng nghiệp, giúp cô ấy cũng là việc nên làm huống chi tôi muốn âm thầm ra ngoài, so với dẫn một đám người đi ra ngoài còn an toàn hơn. Tin ta đi.” Đinh Tiểu Vũ thuyết phục Y Hi Nhi.
‘Cô xác định sẽ không sao?” Y Hi Nhi do dự một chút nói. Suy cho cùng cô sợ ngộ nhỡ sẽ chết vô ích. Cô không thần thánh có thể vì Cố Nhã Thuần mà chết.
“Dĩ nhiên tôi khẳng định. Đừng quên nghề ban đầu của tôi là gì.” Đinh Tiểu Vũ vươn tay trong tay có một ống nghe nho nhỏ chỉ bằng nửa ngón út.
Đắc ý nhìn ảnh mắt nghi ngờ mà Y Hi Nhi quăng tới, Đinh Tiểu Vũ tiếp tục ưỡn ngực kiêu ngạo mà nói: “Thiết bị liên lạc của bang Lam”
Y Hi Nhi vừa nghe cảm thấy ánh rạng đông rực rỡ của thế giới rức thì đã tới rồi.
Kích động ôm chầm lấy Đinh Tiểu Vũ “Có thứ này thật tốt, không sợ không tìm được Cố Nhã Thuần, tôi chỉ sợ hai chúng ta đi ra ngoài mò mẫm xong đến lúc tìm được cũng đã chết nơi đầu đường. Bây giờ thì tốt rồi, tôi sao lại quên mất nghề cũ của cô là gì, sớm biết đã tìm cô không cần đi tìm tên Lam Lăng Thiên để bị khinh bỉ.”
Không dễ gì được nghe người khác bày tỏ như thế, vừa nghe Y Hi Nhi nói Đinh Tiểu Vũ tỏ vẻ rất hả hê. Trên mặt cô ấy viết rõ ràng muốn nhờ cậy. Thần trộm cô có chuyện gì mà làm không được. Nhớ lại năm đó cô đã phi thiềm tẩu bích (công phu cao cường) lẻn vào nhà các quan lớn trộm biết bao nhiêu đồ, đoán chừng lúc này Y Hi Nhi vẫn còn là một cô nhóc ở góc phòng nào đó sùng bái thần tượng.
Nói không chừng hôm nào về tôi sẽ viết thành một bài hát ca tụng tiểu mỹ Đinh Tiểu Vũ thông minh nhất vũ trụ, tiểu mỹ nữ Đinh Tiểu Vũ công đức vô lượng. Người phụ nữ vĩ đại vậy thật nên viết thành một tỉ sự để lại cho người hậu thế thưởng thức, khiến người đời cũng lấy cô làm gương sau đó khiến cô trở thành người phụ nữ của thời đại, ngày ngày được người ta đốt hương cung phụng.” Y Hi Nhi vừa nói vừa lôi Đinh Tiểu Vũ lặng lẽ mà rời khỏi.
Đinh Tiểu Vũ hưng phấn chuẩn bị một đống lớn các thứ, từ bên trong phòng của cô nhảy ra ẩn giấu bao gồm rất nhiều loại súng ống, đạn, các loại vũ khí không rõ, áo da quần da khiến Y Hi Nhi nhìn thấy phải cũng phải hỏi cô gái này tới Trung Đông một chuyến mà có phải đã đem toàn bộ bảo bối cũng vật tùy thân mang hết tới. Rốt cuộc cô ây đã trải qua những gì, dù sao cũng là lớn lên trong xã hội đen, là một tên trộm.
Y Hi Nhi nghĩ thầm trong bụng không dám nói ra. Đinh Tiểu Vũ lấy thân phận thần trộm làm kiêu ngạo, lúc này không thể nhảy dựng lên cùng cô lo lắng liều mạng.
Hai người nhân lúc nửa đêm vừa đi vừa bận rộn bàn bạc kế sách cứu Cố Nhã Thuần, không rõ tình huống thế nào, cũng muốn lần nữa để phòng kĩ càng, ngộ nhỡ hai cô gái cùng bộ dạng lén lút ra ngoài lại đang ở phòng hành chính lâu như vậy sẽ có chuyện, sự phối hợp của họ cũng đạt tới trình độ cao. Đinh Tiểu Vũ còn đem một vài mật ngữ và ám hiệu dạy cho Y Hi Nhi.
Ngày sắp sáng.
Hai cô gái ngũ quan tinh xảo mặc áo da ngắn quần da toàn thân bó sát cộng thêm ủng da ống dài đứng trước một tòa nhà. Tòa nhà cao trang bị lớp bảo vệ phòng độc, nhưng có thể nhận ra các tia la-de qua mắt kiếng.
Tòa kiến trúc này có ba tầng lầu cao, một chuông lớn ở bề mặt ngoài trên mặt tường là loại đá nham thạch nào đó xây đắp lên mà thoạt nhìn có một cảm giác không nói được. Dầy cộm, cảm giác nặng nề giống như là nhân chứng của thời gian. Y Hi Nhi trong lòng lặng lẽ đặt tên cho tòa nhà này là tháp đồng hồ. Cô đặt một cái tên rất bình thường vì nó đánh thức moi người dậy. Không có ý gì hay nhưng thắng là ở lời ít ý nhiều mà.
Keng! Keng. . . . . . Tiếng chuông báo năm giờ sáng vào lúc này vang lên. Âm thanh bình yên không hề tạo ra cảm giác nặng nề nữa.
Đang lúc tiếng chuông vang lên thì đồng thời hai cái bóng màu đen đu dây thép thận trọng, vững vàng giống như rất bình thường bay vụt đến một tòa nhà mới tinh đối diện tòa nhà cao kia.
Đó là tòa nhà chính trị có kiến trúc rất cao, thoạt nhìn ngoài mặt rất bình thường, không có gì lạ tuy nhiên bên trong nó chứa công nghệ cao đạt tới trình độ cao nhất. Bình thường công việc của mọi người trong đó là quyết định sự tồn vong và phát triển của quốc gia, 24h đều có trọng binh (*) canh giữ.
(*) Trọng binh: quân đội hùng hậu
Trọng binh canh giữ tất cả các tầng lầu đặc biệt cửa lớn đại lầu, ngay cả một con con ruồi cũng không vào được huống chi là người tuy vậy vẫn có rất nhiều chi tiết nhỏ sơ suất. Nói cho cùng Trung Đông dù sao cũng là một nơi lạc hậu so với Đinh Tiểu Vũ. Loại này không là gì với Đinh Tiểu Vũ, cô qua lại không ngớt như con thoi giữ các quốc gia phát triển, làm trộm đã gặp không ít công nghệ cao cấp bậc so với nơi này cao hơn nhiều, nơi này trình độ thế này thì căn bản không có là gì trong mắt cô.
Tất cả các phòng, lối ra đều được canh phòng nghiêm ngặt trước mặt đối với thần trộm Đinh Tiểu Vũ đều giống như chuyện cười. Cô ăn cắp biết bao nhiêu đồ vật quý giá, trải qua không ít loại người, không ít loại canh phòng nghiêm ngặt, máy móc hiện đại, không chỉ là kiểu giống tòa nhà này hay là không gian bí mật che dấu con mắt mọi người Đinh Tiểu Vũ cũng sẽ tìm được biện pháp trộm ra.
Đinh Tiểu Vũ trước tiên đeo lên một cái bao tay từ trên cao nhìn xuống dây thép lập tức trượt xuống, người nhẹ như yến một thân quần áo màu đen núp ở trong đêm tối căn bản sẽ không có người chú ý tới.
Ba mươi giây sau Đinh Tiểu Vũ vững vàng dừng ở một tầng lầu có lắp kính thủy tinh chống đạn, cô lạnh lùng cười một tiếng rồi đưa tay phải ra mở ra một chốt vốn chỉ là vòng tay bình thường nhưng lại lập tức lấy ra một lưỡi dao. Lưỡi dao nhìn qua như rất yếu kém, nhỏ bé nhưng chạm vào kính thủy tinh chống đạn lại tự nhiên giống như là cắt đậu hũ rất nhanh liền cắt ra một lỗ hổng vừa đủ cho một người chui ra chui vào. Vết cắt tốn mất ba mươi giây.
Y Hi Nhi ở đối diện thấy rất rõ ràng, tưởng tượng mình cũng giống như Đinh Tiểu Vũ lập tức đem mình trượt ra đoán chừng loại cảm giác đó cùng khinh công của thời cổ đại không khác biệt gì lớn lắm. Như thế này cũng tốt, có thể trải nghiệm một phen cảm giác bay lượn trong gió.
Đáng tiếc trong quá trình Y Hi Nhi dùng sức không đều đều, ở giữa không trung dừng một chút thiếu chút nữa cả người lật 360 độ. Thật may là cô được coi thông minh như chế tạo bằng máy rất nhanh liền nhận biết phương hướng cùng với điểm dùng lực sau đó mới chậm rãi trượt đến đích cuối cùng nhưng không kịp nhận được sự giúp đỡ của Đinh Tiểu Vũ lao vào trong vào trong tầng lầu luôn.
Y Hi Nhi vừa tiến vào tòa nhà Đinh Tiểu Vũ lập tức đem một mảnh kính bị cô cắt xuống kia tới khung kính thủy tinh chống đạn lúc này lắp lại giống như là mảng thủy tinh này chưa từng có bị cắt qua, hoàn toàn hoàn chỉnh. Nếu không có người dùng sức đẩy ra khẳng định là không ai phát hiện. Mà ở nơi như thế này làm gì có người nào ăn không ngồi rồi không có chuyện làm đẩy kính ra một cái xem thử độ kiên cố.
Y Hi Nhi trong mắt lộ ra sự than thở, không nghĩ tới Đinh Tiểu Vũ lại có thể lợi hại như vậy. Quả nhiên là một nhân tài mà. Bình thường này cô ấy nhỏ yếu còn ăn kẹo mè xửng không ngờ hình tượng nhiều chuyện lại lập tức chới lọi vùng dậy. Cái chiêu thức gì đó rất chuẩn xác hơn nữa kĩ thuật dùng dao điêu luyện gọng gàn như thái rau vậy, vết cắt thật mỏng, thậm chí một chút xíu dấu vết cũng không có lộ ra.
Chỉ là Y Hi Nhi không còn kịp than thở nữa, Đinh Tiểu Vũ đã tự mình lôi cô đi tới hướng cửa phòng.
Họ đi vào bên trong một phòng làm việc hiện tại, muốn ra vào nhất định phải có cái chìa khóa mà ở trong nơi công nghệ cao thế này thì cái chìa khóa không phải thực sự là cái chìa khóa mà là dấu vân tay người.
Khi máy kiểm tra dấu vân tay xuất hiện, Y Hi Nhi sợ hết hồn. Nếu là cái chìa khóa thì còn dễ làm nhưng bây giờ là dấu vân tay, lúc này biết đi đâu tìm dấu vân tay phù hợp đây.
Y Hi Nhi bên này lo lắng cuống cuồng thì bên kia Đinh Tiểu Vũ đã cầm hai tấm phim mỏng tại máy tính nào đấy lấy dấu vân tay. Y Hi Nhi vừa nhìn vỗ một cái vào đầu. Đúng vậy ở chỗ này để thực hiện công việc người ta nhất định phải dùng máy vi tính mà dùng máy vi tính làm sao có thể không để lại dấu vân tay.
Khó trách Đinh Tiểu Vũ muốn mình mang theo mắt kiếng này quả thật giống như là máy phát tia X cho thấy trong máy vi tính lưu lại dấu vân tay rõ ràng, Y Hi Nhi lần nữa biểu thị ánh mắt tràn đầy ý kính nể.
Y Hi Nhi rất nhanh nhận lấy dấu vân tay Đinh Tiểu Vũ vừa lấy được, hai người thuận lợi ra khỏi phòng làm việc này.
“Hiện tại Cố Nhã Thuần ở cái nơi lớn như thế này làm sao tìm được” Y Hi Nhi há mồm nói nhưng không có phát ra âm thanh chỉ có môi nhấp nháy làm cho Đinh Tiểu Vũ vẫn có thể thấy rất rõ ràng cô đang nói cái gì.
Khung cảnh yên tĩnh như vậy, vừa mở miệng khẳng định sẽ có một đám cảnh vệ kéo tới cho nên bọn họ chỉ có thể dựa vào khẩu hình của miệng khi phát âm.
Đinh Tiểu Vũ đưa tay trái ra có đeo một chiếc đồng hồ rất lớn, cô thực hiện mấy thao tác trên đồng hồ hiện ra bản đồ màu xanh lá cây, trong đó ở một nơi hình như có một người mà người kia hình như cử động.
Hai người nhìn lẫn nhau gật đầu một cái, mỉm cười hướng tới phương hướng có người kia mà đi.
Vẫn cho là Đinh Tiểu Vũ sẽ chơi bời lêu lổng cùng dây dưa với Đoan Mộc Triển nhưng cô ấy vốn là thân phận này, vừa ra tay Y Hi Nhi lập tức bội phục sát đất.
Cái gì là Đinh Tiểu Vũ khí phách kiêu ngạo?
Cái gì khoa học kỹ thuật hoàn mĩ của Đinh Tiểu Vũ?
Cái gì là tội phạm Đinh Tiểu Vũ mạnh mẽ?
Cái gì là mắt chó nhìn người thấp của Y Hi Nhi, đoán chừng bị ghèn trát đến nỗi ánh mắt chỉ có Vũ Văn Bác. Y Hi Nhi cũng là dĩ nhiên không có phát hiện Đinh Tiểu Vũ người ta có khả năng như thế. Quả thật mắt chó của cô mù rồi.
Vừa bắt đầu còn hoài nghi không biết người ta làm thế nào bay lên cũng làm được còn Đinh Tiểu Vũ làm sao lại không làm được chuyện này vì vậy Đinh Tiểu Vũ ở trong mắt Y Hi Nhi chợt lên cao rất nhiều, có thể chỉ đứng sau vị trí của Cố Nhã Thuần.
Mắt thấy khoảng cách với mấy người kia càng lúc càng gần, Đinh Tiểu Vũ cùng Y Hi Nhi lại gặp nguy hiểm (*).
(*) trong bản cv là “bị khốn trụ” có nghĩa là bị bao vây, khốn khổ nhưng mình thấy dùng không hợp nghĩa lắm nên sửa lại chút.
Nếu như không phải là mang theo mắt kiếng Y Hi Nhi căn bản không thể biết ở nơi này lại có nhiều tia la-de màu đỏ như vậy giống tuyến báo nguy của cảnh sát giống như vô số dạng hình học giống nhau.
Đinh Tiểu Vũ nhìn thấy có thể gần như nắm chắc là vượt qua được nhưng Y Hi Nhi cho tới bây giờ vẫn chỉ là chịu các huần luyện nhẹ nhàng Đinh Tiểu Vũ chần chừ nhìn Y Hi Nhi, cô đã nghỉ sẽ cóc huyện này xảy ra nhưng không nghĩ tới có hạn chế thời gian.
Tia la-de cứ mỗi phút lại thay đổi một lần nếu không qua được vào phút chốc chuyển đổi thì tất cả tia la-de vừa vặn hợp nhất tại một chỗ giống nhau sẽ khởi động công tắc phát ra tín hiệu báo động.
Đinh Tiểu Vũ dùng khẩu hình nhanh chóng truyền đạt ý tứ, Y Hi Nhi chăm chú nhìn.
Đúng lúc hai người định rẽ sang hướng khác thì chợt truyền đến tiếng bước chân. Hai người tại chỗ hoảng hốt.
Mẹ kiếp quả nhiên xui xẻo. Vốn là các con đường này không thông với nhau vậy chỉ cần dời qua một con đường khác là tốt rồi mà tòa nhà này cũng không phải là chỉ có một con đường nhưng bây giờ trước có sói sau có hổ nếu như không tìm cách vượt qua, họ sẽ bị phát hiện.
Y Hi Nhi kiên quyết không đợi Đinh Tiểu Vũ, trực tiếp lao thân tiến vào chính giữa các tia la-de cứ quét tới quét lui.
Y Hi Nhi khẽ cắn răng liều mạng, nghiêm trọng chính là kích động đến các cơ quan bị người phát hiện mà thôi dù sao đứng ở chỗ này chờ cũng sẽ bị phát hiện còn không bằng thử một lần. Y Hi Nhi mặc dù tuổi sắp 30 nhưng xương đủ mềm cô không tin không qua được trạm kiểm soát này.
Đinh Tiểu Vũ thấy Y Hi Nhi đi vào lập tức cũng đi theo.
Đinh Tiểu Vũ chỉ mất ba mươi giây liền vượt qua mà Y Hi Nhi lại còn đang ở nửa đường, Đinh Tiểu Vũ có chút nóng nảy.
Cô cũng biết này loại công phu nếu như không trải qua huấn luyện gian khổ lâu dài căn bản là không thể làm được trừ khi cô là một cao thủ yoga nhưng đáng tiếc Y Hi Nhi thấy thế nào cũng không giống cao thủ yoga hơn nữa qua được nửa đường vừa rồi đều là nhờ vận khí tốt.
Thời gian một giây một giây trôi qua, Đinh Tiểu Vũ mồ hôi ròng ròng chảy xuống. Y Hi Nhi thở cũng không dám thở mạnh, chuyên tâm nhìn trước mắt toàn là tia la-de đỏ.
“Thần ơi phù hộ tôi đi mặc dù tôi không tính là thiện lương nhưng cũng không có tội ác đa đoan, thật sự có làm ra chuyện gì trái với ý trời thì tất cả hậu quả đều do Vũ Văn Bác một mình gánh chịu đi, anh ấy nhất định sẽ chịu trách nhiệm. Ngàn vạn đem toàn bộ vận tốt tất cả cho tôi bao gồm toàn bộ vận tốt Vũ Văn Bác dồn lên người tôi đi. A di đà Phật.” Trong lòng Y Hi Nhi lặng lẽ lẩm bẩm, cô cũng không muốn thật sự bị phát hiện.
Đang lúc Y Hi Nhi yên lặng nói thầm thì tia la-de đỏ chợt bắt đầu từ từ thay đổi trong gan tấc suýt đụng vào đường cong trên người cô rồi dừng lại một phút sau đó thay đổi hình dạng, vị trí.
Đinh Tiểu Vũ tuyệt vọng nhắm mắt lại quả nhiên cô biết kỳ tích bình thường chỉ xuất hiện ở trong chuyện cổ tích, phía trước làm sao xảy ra trên người Y Hi Nhi.