Đợi chút?
Tại sao không có tiếng báo động phát ra?
Đinh Tiểu Vũ mở to mắt, Y Hi Nhi đâu?
Đinh Tiểu Vũ cuống lên trong lòng, đột nhiên cảm thấy có một luồng gió xông tới mặt.
Y Hi Nhi ổn định rơi vào người Đinh Tiểu Vũ, vỗ vỗ tay, thở hổn hển một hơi lớn, đợi cô ngẩng đầu nhìn lại tình thế, tia la-de trên mặt đất đã sớm thiết lập lại từ đầu.
Y Hi Nhi lôi Đinh Tiểu Vũ nhanh chóng nấp vào, giây sau, một đội quân xuất hiện.
Thật sự là một đội quân, nghe tiếng bước chân, không hai trăm cũng đến 180 người.
Y Hi Nhi lặng lẽ vỗ ngực một cái, thật may là vừa rồi thông minh, nếu không nhiều người như vậy, không chết cũng tàn phế rồi, còn phải cứu Cố Nhã Thuần mà.
Trong khoảnh khắc nguy hiểm vừa rồi, Y Hi Nhi nhờ vào sự thông minh, tính toán của mình mới có thể vượt qua. Tia la – de màu đỏ thay đổi theo quỹ đạo trong vòng một giây đồng hồ, rất nhanh sẽ dừng lại rồi tiếp tục. Trong một giây đó, cả người cô đột nhiên nhảy lên không trung, rồi rơi xuống đất nhờ lực vạn vật hấp dẫn xảy ra ở mọi thời điểm, dựa vào suy nghĩ nhanh nhẹn, và sự cứng cỏi nên rốt cuộc rơi xuống ở trên người Đinh Tiểu Vũ.
Mẹ ơi! Dọa chết người, thật may là trải qua nhờ Lâm Hựu Lật dạy dỗ, hiện tại trái tim của cô đã có khả năng chịu đựng mạnh mẽ hơn. Cũng may chính mình đã xoay người hít một ngụm khí rồi nếu không lúc này ngay cả sợ hãi cũng không nổi, nghĩ như vậy Y Hi Nhi cảm giác khả năng tùy cơ ứng biến của cô thật đúng là ngày càng lợi hại, càng lúc càng mạnh mẽ hơn.
Y Hi Nhi cho rằng lúc này đã được an toàn nhưng trên vách tường còn lưu lại những dấu chân. Dấu chân không rõ ràng, lúc tối mờ ảo rất khó phát hiện nhưng vừa đến trời sáng sẽ không thể nào che giấu.
Có điều kế hoạch của họ vốn là phải mau rời đi trước khi trời sáng, cho nên cũng không có gì phải tiếc nuối, chờ bọn hắn phát hiện e là các cô cũng sớm đã phủi mông chạy lấy người rồi.
Vừa sáng sớm tinh mơ là thời điểm con người ta lơ là, buông lỏng nhất. Cơ thể còn đang mơ màng trong giấc ngủ, không còn tỉnh táo, sáng suốt. Thần kinh cũng không được nhạy bén giống những lúc khác. Bọn họ lựa chọn thời điểm này đột nhập là có nguyên nhân.
Một đội quân đến tuần tra qua loa trước sau không phát hiện khả nghi gì, rất nhanh rời đi.
Thở phào nhẹ nhõm, Y Hi Nhi và Đinh Tiểu Vũ tiếp tục đi về phía có Cố Nhã Thuần. Càng đi càng phát hiện có điều bất thường. Rõ ràng người kia phải đang ở trước mắt rồi tuy nhiên lại không gặp. Dọc theo đường đi cố gắng tránh tuần tra, không thể phát ra bất kì tín hiệu nào, tìm người thế này rất sốt ruột.
Làm một động tác im lặng, Đinh Tiểu Vũ chỉ chỉ lên trần nhà, Y Hi Nhi ngẩng đầu nhìn lên không có cảm thấy nơi này có gì bất thường. Có điều rất nhanh cô lại ngửi thấy một mùi hương đặc biệt, như gần như xa mà cũng rất quen thuộc.
Mọi thứ đều yên lặng, ngay cả tiếng hít thở hai người cố hết sức đè nén vẫn có thể nghe được rõ ràng.
Đinh Tiểu Vũ và Y Hi Nhi liếc nhìn nhau trao đổi thông tin.
Cố Nhã Thuần có phải đang ở trên trần nhà?
Nghi vấn này cứ vây quanh bọn họ. Nếu như Cố Nhã Thuần ở chỗ này thì đội quân mà cô ấy mang tới đâu? Không phải một đám người đều ở trong ống thông gió chứ?
Không thể lên tiếng lại không thể phát ra tín hiệu, tất cả chỉ có thể dựa vào trực giác của các cô.
Đinh Tiểu Vũ rất sốt ruột.
Cuối cùng, Y Hi Nhi nhắm mắt lại cố gắng điều chỉnh hô hấp, tập trung tinh thần cảm nhận mùi hương của Cố Nhã Thuần. Nếu là cô, cô nhất định có thể cảm nhận được.
“Cố gắng lên, Y Hi Nhi! Mày vốn ngang bướng, cố chấp như thế, không thể bị Đinh Tiểu Vũ coi thường. Chính mày muốn liều mạng tới đây cứu Cố Nhã Thuần mà, làm sao chỉ gặp chút khó khăn đã bỏ cuộc!” Y Hi Nhi lẩm nhẩm trong lòng.
Đột nhiên, Y Hi Nhi nhìn vào trần nhà thấy lộ ra một cửa thông gió. Tòa nhà lớn vậy ắt hẳn sẽ có hệ thống kiểm soát điều hòa cho nên có rất nhiều cửa thông gió cách đều nhau.
Đinh Tiểu Vũ rất tin tưởng Y Hi Nhi. Cô lấy vòng tay bằng thép của mình ra, mở chốt mở, hít sâu một hơi rồi đứng lên đùi Y Hi Nhi. Cửa thông gió nhanh chóng bị cô cắt ra.
Không đến mười giây đồng hồ Đinh Tiểu Vũ đã nhảy xuống, nhẹ nhàng đỡ Y Hi Nhi xoay người lại, giẫm lên vai mình. Y Hi Nhi đẩy cái cửa ra cả người rất nhanh leo lên.
Đinh Tiểu Vũ mới chỉnh lại tư thế xoay người cũng chuẩn bị leo lên thì chợt một bóng đen đè xuống vì vậy cô rơi ngay xuống đất.
Mặc dù đã là mặc đồ từ loại da mềm, bền bỉ thế nhưng vừa rồi quá đột ngột không thể nào kịp xử trí tốt nên cô bị rơi xuống đất phát ra âm thanh hơi lớn. Trong lòng Đinh Tiểu Vũ có một chút hoảng sợ.
Không còn thì giờ nghĩ chuyện khác nữa, Đinh Tiểu Vũ mở to mắt nhìn vào cửa thông gió. Nửa người Y Hi Nhi chợt rớt xuống, Đinh Tiểu Vũ vội vàng muốn chạy đến đỡ lấy nhưng tức thì Y Hi Nhi đã lên lại. Lúc này Đinh Tiểu Vũ còn không kịp thở, một mạch tiến gần tới.
Cuối cùng người trong cửa thông gió kia có phải là Cố Nhã Thuần?
Thì ra là Cố Nhã Thuần bị dồn đến đường cùng chỉ có thể trốn trong ống thông gió. Bỗng nhiên cô cảm giác được có tiếng động, không biết là địch là bạn. Khi Y Hi Nhi leo lên liền bị cô tấn công. Khi nấm đấm chạm vào ngực Y Hi thì lập tức nhận ra đó là Y Hi Nhi. Cố Nhã Thuần rất nhanh liền thuận thế kéo Y Hi Nhi lên không đến nỗi ngã liệt nửa người.
Ba người rất nhanh tụ họp.
Hóa ra một mình Cố Nhã Thuần lẻn vào đây, mấy người của bang Lam hoàn toàn không có ở đây. Lúc thấy Cố Nhã Thuần, cô đang thu dọn đồ đạc.
Thứ gì quan trọng vậy? Tại sao vào thời khắc nguy hiểm như thế còn muốn lấy?
Trong lòng Đinh Tiểu Vũ và Y Hi Nhi rất thắc mắc nhưng không có thời gian cũng không có sức lực để mà hỏi. Hơn nữa họ cũng không thể mở miệng. Chỉ là đôi khi ăn ý chứ bọn họ cũng không thể nào có thần giao cách cản, đấy chỉ là chuyện trong truyền thuyết thôi. Ở thế giới hiện đại này bất kể như thế nào chuyện như vậy cũng không xảy ra.
Giờ trở lại địa điểm ban đầu mới thật sự khó khăn. Y Hi Nhi và Đinh Tiểu Vũ chọn cách tiến vào lặng lẽ còn lúc này đi ra lại lựa chọn đường đi khác mà họ gọi là bị phát hiện rồi cũng không sao, chạy thoát là được rồi. Tháp đồng hồ cao hơn tòa nhà này trượt xuống rất đơn giản. Nhưng vấn đề lúc này là từ chỗ này lên được vị trí cao như vậy quả thật rất khó khăn.
Cho dù tòa nhà này thấp thì ít nhất cũng đến mười tầng, té xuống gảy xương là còn nhẹ. Từ lúc bắt đầu đi các cô chưa từng có ý định quay lại vị trí cũ. Họ chỉ là người bình thường, phim Hollywood thì cũng chỉ là phim, các cô có thể thích xem nhưng chưa đến mức muốn thử thách lòng can đảm giống trong phim. Mạng này vẫn là mạng mình.
Nhưng Cố Nhã Thuần lại cố chấp muốn trở về đường cũ, nôn nóng đến độ dọa hai người kia cũng thấy sợ, trốn ở bên cạnh. Từ xưa đến nay không có ai tự chơi đùa cái mạng nhỏ của chính mình, họ cũng không muốn làm này người đầu tiên. Hơn nữa các cô cũng không phải là người vĩ đại, chết cũng không được người đời ca tụng, cũng không có sách giáo khoa lại nói về hai tên ăn trộm cuối cùng liều mạng mà chết?
Nghĩ đến những hình ảnh đáng sợ vừa rồi, cả người Y Hi Nhi nổi da gà, không dám suy nghĩ nữa. Cô nhìn Cố Nhã Thuần cầu cứu, hi vọng cô ấy bỏ ý nghĩ này đi. Đừng đùa mấy người còn trẻ như cô. Trái tim cô dù mạnh mẽ tới đâu thì cũng chỉ nắm trong cơ thể máu thịt. Cô càng không phải là mèo có tới chín cái mạng.
Cố Nhã Thuần không chịu bàn bạc với hai người kia, cái vòng đeo trên tay của Y Hi Nhi trực tiếp bị cô lấy, thái độ cương quyết, hoàn toàn bỏ qua ánh mắt của Y Hi Nhi. Cố Nhã Thuần không coi qua ý kiến của Y Hi Nhi, trực tiếp dùng ánh mắt hỏi ý kiến Đinh Tiểu Vũ.
Đinh Tiểu Vũ nhìn ánh mắt đầy áp lực của Cố Nhã Thuần, trầm mặc ba giây, cuối cùng gật đầu.
Có lẽ cuộc đời quá suông sẽ rồi, bây giờ thử một lần mạo hiểm xem sao? Biết đâu tạo ra kì tích sẽ đến được thiên đường, Khoa Huyễn Tiểu Thuyết đầu viết vậy mà. Mình cũng được xem là người lương thiện chắc không gặp chuyện xấu gì đâu. Đinh Tiểu Vũ lặng lẽ an ủi mình, hít một hơi thật sâu.
Tòa nhà và tháp bị ngăn cách bởi một ngã tư, ước chừng khoảng 30 mét. Họ đang ở một tầng gác của tòa nhà có độ cao khoảng 20 mét. Tháp đồng hồ từ trên xuống đều bóng loáng vả lại tất cả làm từ đá không thể bám vào trừ cây kim lớn ở mặt ngoài của đồng hồ.
Cây kim đồng hồi được đúc từ sắt thép dư khả năng chịu đựng được ca ba người, Vấn đề là độ cao ít nhất cũng chừng 5 mét. Với độ cao này cho các cô không thể trượt xuống mà ngược lại phải leo lên.
Nhìn tháp đồng hồ, còn năm phút đồng hồ nữa là sáu giờ rồi. Những người ở đây bình thường mặt trời chưa lên thì sẽ không ra khỏi cửa. Cũng chỉ có mấy cụ già thức giấc khi nghe tiếng đồng hồ này vang lên.
Thấy Cố Nhã Thuần đã bám vào một chỗ khác cố định trên cây kim đang hướng lên trên của tháp đồng hồ rồi tự nhìn lại bản thân, Y Hi Nhi khóc. Hai người kia ít nhất đều có thể qua được, cô thì sao?
Cố Nhã Thuần chợt cường ngạnh đem hông của Y Hi Nhi quấn vào hông của mình, ngón tay thon dài bắt lấy tay củaY Hi Nhi cố định lên hai vai, bộ dạng thật giống Trư Bát Giới cõng vợ.
Y Hi Nhi bỗng chốc lặng lẽ nghi ngờ, đây có ý gì? Không phải bò qua sao? Cõng cô cũng có thể bò? Cố Nhã Thuần từ lúc nào thì mạnh mẽ như vậy? Loại sức lực này, trái đạo lí không?
Đinh Tiểu Vũ cũng âm thầm kinh ngạc, chẳng lẽ không đúng như cô nghĩ, đi qua sao? Không bò thì làm thế nào? Chẳng lẽ họ còn có thể bay qua hay sao? Đinh Tiểu Vũ lặng lẽ xem sau lưng Cố Nhã Thuần một chút, nhìn thế nào cũng không thấy được có cánh mọc ra? Đừng nói cô ấy, mình cũng không có, cô là do loài người sinh ra, cái thứ đó như cánh chỉ có tinh linh và loài chim mới có. Đánh chết cô cũng mọc không ra được! Đinh Tiểu Vũ khóc không ra nước mắt, hiện tại cô là bị Cố Nhã Thuần không trâu bắt chó đi cày.
Đang lúc hai người sợ chết kia nghi ngờ lung tung, Cố Nhã Thuần đã tư thế Đại Bằng giương cánh, phi thân xuống. Tư thế đó, thật sự là thấy phải kinh hãi không hề nhỏ, cằm Đinh Tiểu Vũ sắp muốn rớt xuống.
Phóng theo chiều gió, cảm nhận được gió ở bên tai gào thét, Y Hi Nhi không dám kêu lên, gắt gao cắn môi, tay không dám buông lỏng, dùng sức bám chặt Cố Nhã Thuần, cũng không sợ như vậy sẽ làm Cố Nhã Thuần khó chịu hoặc là đau đớn, dù sao bây giờ cũng đang rơi chỉ có thể lựa chọn tin tưởng Cố Nhã Thuần. Thực là bất đắc dĩ mới phải phó mặc mình vào trong lời nói, nghiêm trọng chính là hóa thân thành ma quỷ kéo càng bao nhiêu người trở thành đệm lưng.
Cảm giác không trọng lượng không phải là lần đầu tiên Y Hi Nhi trải qua, trước đây cô thử cảm giác còn mạnh hơn bây giờ nhưng đó là biết mình đang ở trong tình huống an toàn tuyệt đối. Hiện tại cô và Cố Nhã Thuần, hai người có sức nặng chừng trăm cân lại hoàn toàn phải dựa vào một mình Cố Nhã Thuần, cánh tay nhỏ chống đỡ, một hơi cũng chưa dám nuốt xuống.
Thời điểm đến sát mặt đất, cánh tay Cố Nhã Thuần đã không cách nào chịu đựng nổi sức nặng của cả hai người, chân dài trên không trung chợt đạp hai cái, tốc độ nhanh hơn, đồng thời hông của cả hai rời nhau ra, sắp tới sát mặt đất Cố Nhã Thuần nắm lấy bả vai Y Hi Nhi.
"Buông tay." Cố Nhã Thuần khẽ hô một tiếng, Y Hi Nhi nghe vậy liền buông tay ra.
"Bùm!" một tiếng, Y Hi Nhi bị rơi đến chóng mặt, trời đất quay cuồng, lập tức ngất đi, không thấy rõ sự vật trước mắt nữa sau đó mới cảm thấy trên người rất đau đớn, đau đớn này trong nháy mắt lan ra, hình như đau đến từng tế bào bên trong người, sâu đến mỗi mạch máu.
Cố Nhã Thuần trên người giảm đi sức nặng của một người tự nhiên nhẹ nhõm rất nhiều, quay đầu nhìn lại Đinh Tiểu Vũ đang sắc mặt nặng nề, cắn răng một cái, hai chân giẫm ở gác chuông, dùng sức lấy đà, Đinh Tiểu Vũ xác định phương hướng nhảy xuống. Cố Nhã Thuần bắn dây thép lên lại.
Đinh Tiểu Vũ vốn cho là bò qua nên muốn mình cố gắng thì sẽ không có vấn đề gì mà Y Hi Nhi có Cố Nhã Thuần trợ giúp cũng không có chuyện gì ai ngờ Cố Nhã Thuần căn bản là tự nhảy xuống nhất thời luống cuống. Tuy nhiên cô cũng cắn răng liều mạng một cái, tung người xuống, với bản lĩnh cảu cô thì nhiều lắm là té gảy xương, nuôi mấy tháng là tốt thôi.
Theo tốc độ rơi xuống, Đinh Tiểu Vũ cảm giác mình không cách nào khống chế lực. Nhìn mặt đất càng ngày càng gần kề, đến lúc đó không thể lập tức mượn lực đàn hồi lại mà chỉ có thể thuận thế mà té, tối thiểu có thể giảm bớt một chút lực sát thương.
Ý tưởng này mới vừa thoáng qua đầu, Đinh Tiểu Vũ đột nhiên cảm thấy trọng lượng của mình nhẹ đi rất nhiều.
Cảm giác nắm bắt được lực hơn nữa còn nhanh chống điều khiển được nó, Đinh Tiểu Vũ biết đây là Cố Nhã Thuần chạy tới trợ giúp mình, lòng tin đột nhiên tăng nhiều, năng lượng bùng lên.
Rất nhanh, hai người không tiếng động hạ xuống đường phố, nhanh chóng lại vòng bắn ra dây thép. Cố Nhã Thuần lúc này mới có thời gian đi xem Y Hi Nhi bị ném ở tấm bảng sát nóc lầu tầng hai.
Y Hi Nhi bị Cố Nhã Thuần từ không trung ném xuống, đáp xuống một tấm bảng trên nóc một công ty du lịch, cả người giắt lầu hai giữa không trung. Lúc Cố Nhã Thuần đã trở lại như bình thường, cô còn không thở nổi.
Vốn là bị Cố Nhã Thuần cho một quyền đã là cố chịu đựng, hiện tại cả người nằm trên tấm bảng, trên lưng đoán chừng sớm đã máu thịt không nguyên vẹn.
Cố Nhã Thuần đối với kiểm soát lực đã thành thạo cộng thêm trước đó gánh nặng Y Hi Nhi giảm bớt nhất thời cảm giác nhẹ nhõm rất nhiều, dự đoán với lực lượng của mình có thể giúp Đinh Tiểu Vũ nhưng lúc này tay chân cũng đã phát run.
"Nhảy xuống!" giọng Cố Nhã Thuần ra lệnh xuất hiện bên tai Y Hi Nhi.
Lúc này, chỉ có thể dựa vào Y Hi Nhi tự mình nhảy xuống. Đinh Tiểu Vũ trải qua chuyện lúc nãy tay chân như mềm nhũn ra, miễn cưỡng mới có thể đứng vững, càng không có sức lực đi đỡ Y Hi Nhi.
Y Hi Nhi đầu óc ngất đi, chợt nghe tiếng Cố Nhã Thuần, bản năng tự phản ứng còn không kịp suy nghĩ đã nhảy xuống rồi.
Loạng choạng một chút, Y Hi Nhi thật vất vả mới đứng vững được nhưng bắp đùi do chợt dùng sức quá độ nên gân bắt đầu co giật.
Bây giờ là thời khắc chạy trốn, Y Hi Nhi đã tới không kịp mở miệng này nọ, kiên cường ra dấu tay thể hiện "OK", bày tỏ mình không có vấn đề.
Ngày sáng lên rất nhanh, hiện tại Cố Nhã Thuần phải đi tìm kiếm và tập hợp bang Lam.
Thì ra lần này cô mang theo nhiệm vụ mà đến, Lam Lăng Thiên có sức mạnh của Cố Nhã Thuần bang Lam rất đơn giản có thể đạt được mục đích mà không cần lãng phí lực lượng của bang Lam. Cố Nhã Thuần thì dùng dánh nghĩa xã hội đen để che giấu ý định của mình.
Lần này, Cố Nhã Thuần lấy được chính là vũ khí sinh hóa.
Cố Nhã Thuần được cấp trên coi trọng, trực tiếp nhậm chức đặc công đảm nhiệm tình hình quân sự 6 nước, giống Y Hi Nhi cơ bản cũng chưa tham gia huấn luyện kiểm tra đánh giá.
Đây là lần đầu tiên cô làm nhiệm vụ lớn vậy, là nhiều quốc gia châu Á cùng châu Âu bổ nhiệm. Nhiệm vụ của cô chính là mang về vũ khí sinh hóa hơn nữa còn phải hủy diệt căn cứ.
Cả đời này mặc kệ vũ khí hóa sinh thành công nghiên cứu phát triển hay không đối thế giới đều là uy hiếp cực lớn, nhất là nó được buôn bán mở rộng trên các quốc gia, càng thêm uy hiếp cực lớn, tại sao vậy chứ?
Chúng ta vốn là sống được tốt mà, vốn là rất hạnh phúc cũng có rất nhiều tiền, quốc gia càng thêm mạnh mẽ không sợ bị uy hiếp. Bây giờ chợt xuất hiện vũ khí sinh hóa gì đó làm cho người người cảm thấy lo lắng, như vậy sao được? Quốc gia không cho phép có người phá hỏng sự phồn vinh phát triển của họ dựng nên vì vậy Cố Nhã Thuần làm đại biểu ưu tú lên đường.
Dĩ nhiên đội đặc công cũng không phải chỉ có một mình Cố Nhã Thuần vì vũ khí sinh hóa là do nhiều quốc gia cùng hợp tác nghiên cứu cho nên mỗi người được phái đến các quốc gia khác nhau tiến hành các loại biện pháp hủy diệt, xử lý. Những thứ này Cố Nhã Thuần đương nhiên là không nói với Y Hi Nhi.
Không thể nghĩ đến, vẫn may mắn tránh khỏi các đoàn lính không ngờ đến thời khắc này lại có thể xuất hiện, Y Hi Nhi trong lòng đã có sự tuyệt vọng.
Những người này lợi hại cô dĩ nhiên biết nhưng trước nay cũng không xem trọng. Đinh Tiểu Vũ giống cô đều là chịu rất nhiều huấn luyện, mặc dù so với Vũ Văn Bác và Cố Nhã Thuần thì đám người trước mặt không đủ để uy hiếp có điều muốn muốn chạy trốn lại là vấn đề, bây giờ không chạm mặt thì tốt hơn.
Mà lúc này, Cố Nhã Thuần cùng Đinh Tiểu Vũ cơ bản không có sức lực để chiến đấu càng không thể chạy trốn, nhìn lại mình một chút, rõ ràng trong ba người thì bị thương nhẹ nhất rồi. Chỉ là. . . . . . Đối với năng lực của mình, Y Hi Nhi cũng không dám đánh giá cao.
Cố Nhã Thuần ngàn vạn lần không nghĩ tới ở chỗ này gặp binh lính, dù sao nơi đây cũng là một thành phố chính trị, cơ hồ tất cả các quốc gia cơ cấu các ngành cấp cao là từ những thành phố này phát triển lên, cho nên dù xã hội đen có thế lực lớn đến đâu bình thường cũng sẽ không lựa chọn động thủ ở những nơi như thế này. Nói cho cùng thì cán bộ không phải dễ trêu như vậy, mà xã hội đen cũng không muốn cùng có quan hệ hay vướng mắc gì với nhà nước, nhưng những người trước mắt rõ ràng không thèm để ý đến những quan viên kia, trên tay cơ hồ đều là AK47, một khi toàn bộ cùng khai hỏa chỉ sợ cả con đường này cũng đều bị liên lụy. Đôi mắt nhíu lại, Cố Nhã Thuần theo thói quen đem Đinh Tiểu Vũ cùng Y Hi Nhi kéo ra phía sau, vươn mình ra trước.
Chỉ là lúc này Y Hi Nhi làm sao còn có thể lệ thuộc vào Cố Nhã Thuần, cô phải kiên cường cùng Cố Nhã Thuần kề vai chiến đấu, Đinh Tiểu Vũ vốn thân như nhũn ra nhưng nguy hiểm trước mặt cũng đã biến thành kiên cường, tay rất nhanh giơ súng lên, bày ra tư thế phòng vệ, quyết không yếu ớt lui về phía sau.
"Rầm rầm ——"
"Ầm ầm ầm. . . . . ."
"Đôm đốp đôm đốp!"
"Ầm ầm ầm!"
"Rầm rầm rầm rầm rầm rầm!"
Gần như cùng một thời điểm, tất cả các hỏa lực trong nháy mắt đều được khai hỏa.
Y Hi Nhi rât nhanh liền nghe ra âm thanh không đúng từ đám người đó, mặc dù lính đánh thuê thì vũ khí giống nhau nhưng họ thì nếu có ba người cầm súng thì đều là súng khác nhau, mà các loại súng đó cũng không thể có tiếng súng như vậy, rất hỗn loạn rồi sau đó lại có trật tự bình thường.
Nhưng tình thế bây giờ không cho phép họ nghĩ nhiều.
Chỉ trong vài giây, ba người đã rất ăn ý, đạt tới độ cao phối hợp nhuần nhuyễn. Nếu không có cách nào trốn tránh vậy thì đối mặt đi, thay vì chờ thì chi bằng ra tay trước chiếm lợi thế. Vì thế ba người không chút do dự nổ súng bắn chết mấy tên kia, cũng ngay lúc họ nổ súng thì có những tiếng súng khác xen vào.
Người tới còn chưa thấy rõ hình dạng đã đánh ngã mấy chục tên lính, kĩ thuật bắn súng rất cao, chắc chắn xạ kích từ xa như vậy cũng gây tử vong, xem ra mệnh của bọn họ chưa đến đường cùng, có cứu viện giúp đỡ.
Y Hi Nhi chưa bao giờ cảm thấy tử vong cùng chém giết gần đến thế, cô mỗi một lần bắn về phía trước mặt đều có một sinh mạng biến mất, Y Hi Nhi dần dần chết lặng, thậm chí không còn cảm thấy âm thanh gì chỉ cảm thấy nếu muốn sống thì phải bắn chết những người trước mắt nếu không người chết sẽ là cô.
Trước mắt Y Hi Nhi hiện lên bóng dáng của Vũ Văn Bác. Anh cứ như vậy mỉm cười nhìn cô, đưa tay về phía cô dường như muốn mang cô đi đến nơi ấm áp nhất.
Cố Nhã Thuần chống đỡ đến hơi cuối cùng, đem tất cả tinh lực tập trung không để cho ý thức của bản thân tiêu biến, cô không thể chết ở chỗ này. Muốn chết cũng phải đợi cô làm xong tất cả những chuyện cô muốn làm và những chuyện cô phải làm. Muốn chết cũng phải là do cô, Cố Nhã Thuần chuẩn bị xong mọi thứ rồi mới chọn thời điểm chết. Muốn chết cũng phải đem hai người phụ nữ ngu ngốc này thật an toàn thoát khỏi đây rồi sau đó mới có thể chết.
Khói lửa bay tán loạn, máu tươi giống như là hồng thủy từ trên trời giáng xuống, Đinh Tiểu Vũ mỗi lần bắn chết một người cũng cảm giác như mình sắp đã ngất đi. Mặc dù là người thừa kế duy nhất của thần trộm thế gia nhưng từ nhỏ đã được bảo vệ rất tốt, đánh cược với sinh mạng thế này với cô là lần đầu tiên. Tính ra, Đinh Tiểu Vũ so với Y Hi Nhi còn đơn thuần và sạch sẽ hơn, trên tay cô chưa bao giờ dính qua máu tươi hay sinh mạng.
Nhưng sợ lại làm cho cô càng thêm kiên cường. Tựa như không bị khống chế, người cô tự phát hiện được toàn bộ nguy cơ, sinh lý của chính mình đã bắt đầu tiến hành đề phòng, Đinh Tiểu Vũ cơ hồ không cần nghĩ liền nổ súng về phía người trước mặt. Cô dường như không bị ý thức khống chế, chỉ biết là giết giết giết.
Y Hi Nhi cùng Đinh Tiểu Vũ chìm vào ý thức bên trong chính mình, căn bản không biết Đoan Mộc Thác đã đến gần các cô, cũng không biết bao nhiêu lần đạn bay về phía họ đều bị Đoan Mộc Thác chặn xuống. Nếu như không phải Đoan Mộc Thác che chắn thì hai người phụ nữ vốn chỉ biết công kích mà không biết phòng vệ này đã chết sớm không biết bao nhiêu lần.
Một cuộc kịch chiến diễn ra bởi vì có hai cô nàng không muốn sống chỉ biết liều mạng công kích, được nửa giờ đã tiêu diệt tất cả đám lính.
Đoan Mộc Thác nhìn Y Hi Nhi cùng Đinh Tiểu Vũ vẫn còn mê mang lên đạn, trang bị đầy đạn sau đó nổ súng xạ kích, không nói tiếng nào, trực tiếp mỗi người mỗi cú đánh đánh bất tỉnh rồi mang đi.
Cố Nhã Thuần trải qua một cuộc kịch chiến, trên người chảy máu, trên cánh tay trái có một viên đạn mắc bên trong, có điều thật may là nơi này không có khớp xương không ảnh hưởng đến các động tác của cánh tay. Bởi vì đau đớn giúp cô càng thêm tỉnh táo, vốn là thân thể đã sớm mệt lả nhưng bị một cỗ ý thức chống đở, lảo đảo nhìn về phía Đoan Mộc Thác gật đầu một cái.
"Yểm trợ tôi đến phía tây phố 29 khu bến tàu." Cố Nhã Thuần mở miệng nói, chính mình tự phát hiện trong tình huống gặp phải đoàn lính đánh thuê lần nữa căn bản không cách nào chạy trốn, cô phải dựa vào người đàn ông ở trước mắt nếu không cô không có cách nào tụ họp thuận lợi với người của bang Lam.
Đoan Mộc Thác ở Russia đã sớm điều tra, tìm hiểu rõ chuyện giữa Cố Nhã Thuần và bang Lam. Dù không phải chính miệng Cố Nhã Thuần nói nhưng chân tướng tất cả mọi chuyện qua đầu óc Đoan Mộc Thác thông minh tuyệt đỉnh này cũng đã hiểu** không dưới mười rồi cho nên rất rõ tại sao Cố Nhã Thuần không trở về đại bản doanh tạm thời mà lại cùng người của bang Lam tụ họp.
Gật đầu một cái, Đoan Mộc Thác biết Cố Nhã Thuần đối với Y Hi Nhi có tầm quan trọng rất lớn cũng biết Cố Nhã Thuần là người nếu như hắn không đồng ý e rằng Cố Nhã Thuần sẽ có một trăm phương pháp khiến hắn đồng ý, thay vì như thế chẳng bằng dứt khoát một chút cho cô chút thể diện. Sau này nói không chừng có ngày mình cần Cố Nhã Thuần đấy.
Có Đoan Mộc Thác giúp một tay, Cố Nhã Thuần rất nhanh người của cùng bang Lam tụ họp hơn nữa đã trở lại đại bản doanh.
Chờ Y Hi Nhi sau khi tỉnh lại, tất cả người trong cuộc đều tốt giống như chưa từng xảy ra trận kịch chiến nào, giống như Đinh Tiểu Vũ cùng Y Hi Nhi chưa từng có nửa đêm leo tường đi ra ngoài cứu Cố Nhã Thuần mà Cố Nhã Thuần từ trước đến nay đều ở cùng thuộc hạ của bang Lam, mà công lao tiêu diệt một đoàn lớn lính đánh thuê toàn bộ xem như là chạy tới trên người Đoan Mộc Thác.
Cuộc ác chiến kia chết gần 500 tên trong đoàn lính đánh thuê vậy cơ hồ là tất cả người cảu xã hội đen nắm giữ một nửa chiến thắng cộng thêm trước bị tập kích bây giờ dồn bọn họ vào chỗ chết đã không còn lại được mấy người.
Đoan Mộc Thác tiêu diệt phần lớn đoàn lính đánh thuê, hội Liệt Diễm lập tức được mọi người kính nể, là đối tượng để lệ thuộc vào. Vốn là cùng ba thế lực bang phái khác trong tình trạng ngang bằng nhưng tới lúc này cũng lập tức thay đổi.
Vũ Văn Bác nắm quyền lực cao nhất, không cần nhìn trước ngó sau nữa, buông tay chân ra, rất nhanh trực tiếp tấn công đảo Hoàng Long bắt đoàn lính đánh thuê lại, hơn nữa cùng đàm phán cuối cùng chúng thuận lợi rời khỏi Trung Đông, Vũ Văn Bác lập tức trở thành thủ lĩnh xã hội đen của thế giới hắc đạo, người người ủng hộ và tôn sùng anh.
Mà lúc này, Y Hi Nhi đã yên ổn lại. Sau khi Y Hi Nhi tỉnh lại phát hiện một chuyện mà cô chưa từng nghĩ tới đó là Đinh Tiểu Vũ bị mất trí nhớ.
Đinh Tiểu Vũ bị kích thích quá lớn, chưa bao giờ nhuộm máu tươi của người lại lập tức vì bảo vệ mình cùng bnaj bè mà nổ súng bắn chết người, máu tươi kích thích ý thức chế ngự của cô, ý thức cô chỉ biết giết người giết người giết người, không ngừng trang bị đầy đủ đạn, không ngừng nổ súng, không ngừng giết người, từng sinh mạng đều ở trước mắt của cô biến mất.
Đợi cô tỉnh táo lại lần nữa, cô lại quên mất những chuyện này chỉ nhớ chuyện tốt đẹp.
Đinh Tiểu Vũ mất trí nhớ, lại có lựa chọn nhớ những chuyện khác. Ví như cô tự dệt nên thân thế. Cô thuê một căn nhà trong hai năm, cô cho là mình là một nhân viên công vụ bình thường, chẳng biết tại sao lại cuốn vào trận chiến tranh này.
Đinh Tiểu Vũ quên mất cha mẹ, bởi vì thời thơ ấu của cô đều là cha mẹ bức bách cô phải tiếp nhận huấn luyện, bởi vì cô là thần trộm tương lai nhưng cô lại không hạnh phúc cho nên lựa chọn quên đi.
Đinh Tiểu Vũ lại nhớ Cố Nhã Thuần, nhớ Y Hi Nhi, nhớ họ đều là đồng nghiệp ở Hạ Môn nhưng cô lại mê mang không biết vì sao đồng nghiệp của cô lại lập tức biến thành nhân vật xã hội đen cuối cùng Y Hi Nhi len lén nhân lúc ban đêm lẻn vào phòng Đinh Tiểu Vũ nói các cô là nằm vùng vậy mới làm Đinh Tiểu Vũ quên được chỉ là cô lại khổ não vì Đinh Tiểu Vũ từ đó liền lười suy nghĩ. Đinh Tiểu Vũ quên mất Đoan Mộc Triển, đây cũng là điều làm Y Hi Nhi chuẩn bị không kịp.
Theo cách nói của Lâm Hựu Lật, Đinh Tiểu Vũ chỉ là lựa chọn quên đi một chút chuyện cô ấy không muốn nhớ lại nhưng không có lý do gì lại quên mất Đoan Mộc Triển. Y Hi Nhi không quên ngày đó ở trong gian rửa tay trong nhà vệ sinh cô chứng kiến cảnh kích tình của hai người, Đinh Tiểu Vũ yêu Đoan Mộc Triển đây là không thể nghi ngờ nhưng. . . . . . Đinh Tiểu Vũ quên mất Đoan Mộc Triển đây cũng là sự thật.
Trở lại Kuala Lumpur được nửa tháng, Vũ Văn Bác mỗi ngày càng trở nên bận rộn thêm, mỗi ngày Y Hi Nhi chỉ có thể ở ban đêm mới có thể nhìn thấy anh, cô cũng muốn biết Vũ Văn Bác đang làm những chuyện gì rồi lại không muốn đi hỏi.
Lúc trước Y Hi Nhi không sao cả nhưng bây giờ Y Hi Nhi lại chùn lại một chút, tình yêu sẽ cho người ta dũng cảm rồi lại làm cho người ta trở nên mềm yếu.
Y Hi Nhi bắt đầu sợ chiến tranh giữa chính nghĩa cùng tà ác ngay cả nhìn thấy hình ảnh màu sắc đen trắng cũng sẽ ngẩn ra một lúc sau đó cô rất nhanh khôi phục diện mạo vui vẻ, thế nhưng một chút chuyện nhỏ này đương nhiên cũng lọt vào trong mắt của Lâm Hựu Lật.
Lâm Hựu Lật biết giữa Y Hi Nhi và Vũ Văn Bác đã thay đổi không giống trước, biết rất rõ ràng, nhưng lại không thể làm gì .
Nếu như cô là Y Hi Nhi cô cũng sẽ yêu người đàn ông này, bởi vì trong mắt của Vũ Văn Bác thì Y Hi Nhi chính là cả thế giới. Cái thế gian này lại có cô gái nào không rơi vào trong đó đây? Dù cho tình yêu này kết cục không được mỹ lệ, vậy thì phải như thế nào?
Lâm Hựu Lật không dám nói mình rất hiền lành, cũng không phải là người nhiệt tình, nhưng Y Hi Nhi lại đem tất cả phiền não của mình đều nói cho Lâm Hựu Lật. Có lúc nửa đêm khuya khoắt lại bò vào gian phòng nằm ngay bên cạnh của cô, có lúc cô đang nghiên cứu ở phòng nghiên cứu dược vật Y Hi Nhi một mình chạy đến bắt đầu nói lảm nhảm, có lúc. . . . . .
Vô số có lúc rốt cuộc lại để cho Lâm Hựu Lật bộc phát, mặc dù cô không phải thầy thuốc tâm lý, tuy nhiên lại phải chọn thòi gian vào lúc trời trong nắng ấm để trị liệu. Trị liệu cho Y Hi Nhi, những thứ này thành tật xấu rồi.
Không đem Y Hi Nhi kéo về dáng vẻ bình thường, Lâm Hựu Lật cảm giác mình rất nhanh sẽ suy nhược tinh thần , không chỉ muốn ứng phó với Tây Môn Dật ** quấy rầy còn phải đối mặt Y Hi Nhi quấy rầy trên tinh thần, cô cảm thấy mình không nổi điên đã là một kỳ tích rồi.
"Cô nằm yên cho tôi, không được cử động tới cử động lui." Lâm Hựu Lật rống to lên.
Y Hi Nhi vốn là sắp đem mình uốn éo thành bánh quai chèo, cơ thể trải bằng phẳng, ngoan ngoãn nằm không hề cử động, trong lòng lại bắt đầu oán trách , không nhịn được nói ra khỏi miệng: "Cô làm sao lại vô tình như vậy được, thầy thuốc không phải nên cứu chết đỡ thương sao? Tôi đã sắp rối rắm chết cô cũng không an ủi tôi, liền tính tôi không có cho cô tiền thuốc thang cô cũng có thể ở tư cách bạn bè an ủi tôi mới đúng chứ? Tôi biết ngay mà cô nhất định là để ý chút tiền kia, tình nghĩa lạnh ấm, cái thói đời lúc nào thì mới có thể sau cơn mưa trời lại sáng, lúc nào thì. . . . . ."
Không chịu nổi Y Hi Nhi lại lần nữa nói lảm nhảm, hơn nữa suy nghĩ ra làm người ta cực kỳ tức giận, Lâm Hựu Lật bò dậy, lập tức Y Hi Nhi kéo lên, đợi không được cuộc sống trời trong nắng ấm , Lâm Hựu Lật cũng không chịu được nữa, trợn mắt nhìn chằm chằm Y Hi Nhi, "Ta cũng không tin vá lại rồi cô còn có thể há mồm."