Y Hi Nhi vừa thấy tính khí nóng nảy trăm năm nổi nóng của Lâm Hựu Lật tự nhiên lên cơn, chẳng phải quá nghiêm trọng sao? Lúc này một phen kích động, trực tiếp lăn lộn trên mặt đất, thật sợ cô gái máu lạnh Lâm Hựu Lật này làm thật lấy ra mình ra may may vá vá.
Ai biểu người ta là Lâm Hựu Lật bản lĩnh, dù là đem cô hành hạ như chó săn rồi cô ấy cũng có biện pháp làm cô trở lại như cũ, sẽ không ai nhìn ra đã từng có dấu vết bạo lực lại đến lúc đó cô cũng không có chỗ khóc lóc kể lể. Ai kêu nhân phẩm của cô không đủ so với Lâm Hựu Lật, đoán chừng sẽ không ai tin tưởng Lâm Hựu Lật làm chuyện ác?
Mạng nhỏ quan trọng hơn, Y Hi Nhi lập tức ngay tại chỗ lăn một vòng, cút ra khỏi phòng ngủ Lâm Hựu Lật.
Nhưng lăn một vòng, không phải lăn ra ngoài cửa đi mà là lăn đến trên ban công. Y Hi Nhi lại muốn khóc, nhân phẩm cô không phải là quá kém sao?
"Tới đây." Lâm Hựu Lật dù bận nhưng vẫn ung dung mà ngoắc ngoắc tay về phía Y Hi Nhi, mỉm cười nói.
"Tôi còn có chuyện, đi trước nhé." Y Hi Nhi đâu có ngốc, thật quá khứ khẳng định đi tới cái rắm, cô gái này trình độ kinh khủng không thua gì Cố Nhã Thuần, nhất là thời điểm tức giận.
Phòng ngủ của Lâm Hựu Lật ở lầu ba, vốn Y Hi Nhi không dám nhảy xuống lầu ba vì cô sợ chết, nhưng sợ nhất không phải là cái chết khi không còn được thở mà là cái bộ dạng sắp buông tay nhân gian rồi mà cũng không ra được bộ dạng sắp chết.
Nhưng hôm nay Y Hi Nhi đã không còn là Y Hi Nhi như lúc trước nữa rồi.
Nhớ ngày đó lúc mới vừa tiến vào trụ sở huấn luyện, nhìn thấy Cố Nhã Thuần từ lầu ba trên ban công nhảy xuống, lúc ấy trong lòng kêu lên một tiếng kính nể, hiện tại cô – Y Hi Nhi cũng rất bản lãnh, lầu ba thôi mà, hừ, chút chuyện nhỏ.
Tôi nhảy, tôi nhảy, tôi nhảy. . . . . .
Ah? Cảm giác thế nào lại giống như dậm chân tại chỗ?
Y Hi Nhi ngẩng đầu lên, khuôn mặt Tây Môn Dật phóng đại tươi cười đang ở trước mắt, sợ hết hồn, tỏa ra một luồng khí lạnh.
Theo lý thuyết, Tây Môn Dật anh tuấn tiêu sái ngọc thụ lâm phong (cây ngọc đón gió, chỉ nét kiêu hùng đẹp đẽ của người đàn ông) thấy thế nào cũng đều làm cho người ta cảm thấy hít phải khí lạnh nhưng Y Hi Nhi lại cứng rắn không ngừng há miệng hút khí lạnh, thiếu chút nữa đau hai bên sườn khi thở rồi.
Che miệng lại, Y Hi Nhi cuối cùng không nhịn được cười thật to: "Oa ha ha ha. . . . . . Mẹ ơi, Tây Môn Dật? Chú(*) là Tây Môn Dật không sai chứ? Ha ha ha. . . . . . Làm sao chú lớn nhanh như vậy? Có phải trời cao xem chú không vừa mắt đem chú biến ra thế này?"
(*) xưng chú do trước đây vẫn gọi vậy, Y Hi Nhi chỉ thay đổi cách xưng hô với Vũ Văn Bác thôi, đành giữ nguyên.
Chỉ thấy Tây Môn Dật trên mặt trắng bệch một hồi, giơ tay Y Hi Nhi trên cổ áo lên không khách khí chút nào hất ra.
Y Hi Nhi từ trên ban công bị Tây Môn Dật vung ra liền bay đến ghế sa lon vải bông trong phòng ngủ, đầu hướng xuống mông chổng lên.
Tây Môn Dật hoàn toàn không có ý gì, vốn muốn giải thích gì đó lại bị ánh mắt cảnh cáo của Lâm Hựu Lật ép trở về, anh không đắc tội nổi cô gái Lâm Hựu Lật bạo lực, biểu cảm là chứng minh tốt nhất.
Anh mỗi buổi tối đều tới ăn vụng, mặc dù sẽ chọc Lâm Hựu Lật tức giận cộng thêm sẽ bị đánh nhưng Lâm Hựu Lật ngày ngày nhốt mình ở viện nghiên cứu lại là phụ nữ thì có thể có bao nhiêu hơi sức chẳng qua là gãi ngứa cho anh mà thôi.
Lâm Hựu Lật hình như cũng phát hiện công kích của mình đối với Tây Môn Dật không có bất kỳ tác dụng gì, ngược lại làm cho Tây Môn Dật càng ngày càng lớn lối vì vậy ở trong viện nghiên cứu trêu ghẹo cô cả buổi. Buổi tối hôm đó Tây Môn Dật đối với cô giở trò gì cô cũng làm như không biết, vẫn ngủ yên.
Tây Môn Dật cả đêm ôm mỹ nhân, còn thuận tiện giở trò, mò mẫm trêu ghẹo, sáng ngày hôm sau lại đau khổ nhận ra mặt mình lớn hơn rất nhiều.
Cả khuôn mặt dù vẫn giống lúc trước tuy nhiên nó lại bị sưng lên, mới nhìn giống hệt như cái đầu của cậu con trai cả, mặt thì lớn gấp đôi. Dù thế nào cũng là anh tuấn phong độ ngọc thụ lâm phong, mặt lớn gấp đôi như vậy làm người ta không nhìn ra chút vẻ đẹp nào, khó trách Y Hi Nhi muốn cười Tây Môn Dật.
Sau ngày đó Tây Môn Dật trốn luôn không dám quay trở lại quấy rầy Lâm Hựu Lật, Dịch Đình làm đồng minh chiến hữu của Tây Môn Dật, mấy lần muốn trộm đi thuốc giải nhưng không làm gì được. Lâm Hựu Lật dứt khoát, thẳng thắn nói rằng căn bản không có thuốc giải gì đó bởi vì cô không có nghiên cứu chế tạo.
Vì vậy, Tây Môn Dật không thể làm gì khác hơn là mình tự mình tới gặp cô.
"Oa ha ha, cậu bé à, hôm nay tạo hình không tệ nha, cạo trọc luôn chính là Nhất Hưu(*) ca ca, tệ lắm là bộ dạng thông minh giống Nhất Hưu ca. Nói thật sau khi chú bị sưng lên thì cảm giác rất giống như một con heo, không đúng không đúng là giống như một thằng nhóc." Y Hi Nhi ôm bụng cười đến không thể cử động. Mỗi lần đều là bị Tây Môn Dật trêu, khó lắm mới được một lần trả đũa, Y Hi Nhi dù đã cười đến đau cả bụng vẫn muốn tiếp tục cười.
(*) Nhất Hưu hòa thượng, ai xem hoạt hình này thì chắc biết, một nhân vật nổi tiếng của Trung Quốc.
"Cô câm miệng cho tôi!" Tây Môn Dật tâm tình đang cực kì xấu, hiện tại anh hận không thể may miệng Y Hi Nhi lại. Tại sao trước kia mình thỉnh thoảng cảm thấy có hoàn hảo với cô gái trước mắt này còn thấy thật đáng yêu? Có phải khi đó mắt hắn không tốt? Hoặc là nha đầu Y Hi Nhi này thật sự là quá kín đáo, cư nhiên đem bản tính ác liệt như thế che giấu đến hoàn mỹ thế, thật sự là đáng ghét đến cực điểm.
Vốn rất hăng hái, vui vẻ nhưng hiện tại bộ dạng sa sút này làm Tây Môn Dật chợt có chút tính khí nóng nảy, hoàn toàn không giống phong cách hồ ly hiểm độc ngày thường.
"Mồm miệng ở trên người tôi, có bản lãnh thì chú vá được..., nếu không. . . . . . A ha ha ha. . . . . ." Y Hi Nhi cười đến khoa trương , thật vất vả mới tìm được một chuyện hay làm mình vui vẻ lên chút, làm sao có thể dễ dàng bỏ qua như vậy đây? Đó là chuyện không thể nào, vì vậy, tiếng cười của Y Hi Nhi càng ngày càng khoa trương .
Tây Môn Dật không thể làm gì, cô gái trước mắt thật là đáng ghét tột cùng, tuy nhiên anh lại không thể xuống tay làm thật mạnh trừng phạt nếu không, một cửa ải đầu tiên kia của lão đại liền không qua nỗi rồi, bị mang đi Châu Phi nữa khai thác mấy cái mỏ khoáng sản. Chưa kể là khai thác quặng Châu Phi cũng không phải là chuyện đơn giản, thế gian này nào có nhiều mỏ có thể đào được đâu, cho nên hôm nay đành nhịn một chút thôi.
Ngay vào lúc này, Lâm Hựu Lật chợt cầm kim chỉ trong tay, cười híp mắt nhìn Y Hi Nhi.
"Ừ!" Y Hi Nhi lập tức dừng cười to lại, chợt dùng một tay che miệng mình, van xin nhìn Lâm Hựu Lật, trong mắt buồn bã nói: “Đừng! Ta câm miệng còn không được sao?”
"Im lặng là tốt rồi, hai người hôm nay cùng tiến lên cũng tốt, tránh khỏi phải giải quyết từng bước từng bước." Lâm Hựu Lật nhàn nhạt một câu nói, tự mình đảm nhiệm Y Hi Nhi trên ghế sa lon đối diện.
Lời này vừa nói ra, Tây Môn Dật cùng Y Hi Nhi còn không buồn bực, cái gì giải quyết? Cái gì cùng tiến lên? Ah? Cùng nhau? Dường như cả hai bọn họ bây giờ đều không được Lâm Hựu Lật hoan nghênh, kẻ thù của kẻ thù chính là bằng hữu, nghĩ đến đây, Đoan Mộc Thác ngồi sát vào bên người Y Hi Nhi, Y Hi Nhi lại còn cố gắng đến gần Tây Môn Dật, cơ hồ dính vào trên người Tây Môn Dật rồi.
Ngồi xong một lát, trong lòng Y Hi Nhi sửng sốt, địch kẻ thù của kẻ thù? Hiện tại Lâm Hựu Lật là kẻ thù của cô sao? Không phải đâu? Là? Nội tâm Y Hi Nhi lần nữa hoàn toàn rối loạn, hơn nữa còn là nổi gió loạn hết cả lên .
"Tôi cho cô một vài lời khuyên, trắng hay đen là đối lập , ánh sáng cùng bóng tối nhất định là không thể đồng thời xuất hiện, cá và chân gấu (loại thực phẩm cao sang) không thể so sánh được." Lâm Hựu Lật nhìn về phía Y Hi Nhi nói, mặc dù vừa bắt đầu thật sự cô không thích cô gái Y Hi Nhi này nhưng theo thời gian chung đụng lâu dài, lại càng bị cái tính không chấp nhặt lại mơ hồ của cô hấp dẫn, mặc dù không thừa nhận cùng cô gái ngu ngốc là bằng hữu nhưng trong lòng cũng đã xem là bằng hữu rất quan trọng.
"Tôi. . . . . ." Y Hi Nhi hiểu Lâm Hựu Lật nói đến cái gì, trắng hay đen không phải là mình và Vũ Văn Bác sao? Mấy ngày nay khác thường có lẽ Lâm Hựu Lật là biết? Biết mình vẫn chưa quyết định trái tim.
Mặc dù bộ dạng Vũ Văn Bác trước mặt cũng không có cái gì thay đổi, nhưng chuyện chắc chắn đã thay đổi, cô không bao giờ nghĩ đến rằng mình sẽ cùng một lão đại của xã hội đen yêu nhau, nhưng, thật có thể không? Đây là cuộc sống thực tế không phải vở kịch, cho dù là vở kịch chỉ sợ cũng là bi kịch không thể nào là kịch vui.
Nghĩ đến Vũ Văn Bác, Y Hi Nhi bắt đầu thông suốt, cô phát hiện mình đối với Vũ Văn Bác yêu so với tưởng tượng của bản thân còn nhiều hơn rất nhiều, nhiều đến mức ở thời khắc sống còn vẫn không xua đi bóng dáng của Vũ Văn Bác, nhiều đến mức hiện tại vừa nhìn thấy Vũ Văn Bác đã cảm thấy hạnh phúc liền muốn bật cười liền muốn phải có, nhiều đến mức chính cô cũng phải giật mình.
Nếu như cô không phải là yêu như vẫn nghĩ vậy cũng tốt, nhưng sự thật cô thật rất thích rất thích.
Càng yêu, trong lòng của Y Hi Nhi càng mâu thuẫn, loại mâu thuẫn này ngày càng chèn ép lương tâm của nàng, nàng phải quyết định lựa chọn, giống như Lâm Hựu Lật nói như vậy, hắc ám cùng ánh sáng là không thể nào cùng tồn tại .
"Tôi nói cô thì hiểu cái gì, hoặc là cô bỏ qua thân phận và quang vinh của mình, tham gia vào hội Liệt Diễm, trở thành người phụ nữ của Vũ Văn Bác, nử chủ nhân của hội Liệt Diễm, nhưng tiếp đó cô sẽ phải chịu lương tâm khiển trách, cô đã từng là cảnh sát ưu tú, cô do một tay Cố Nhã Thuần tự mình bồi dưỡng thành thuộc hạ, Cố Nhã Thuần mấy lần bất chấp tính mạng cứu cô, một lần kia ở Ý, còn có lần này ởTrung Đông, ngươi nghĩ kĩ một chút, cô ấy bị thuộc hạ làm tổn thương như vậy về sau sẽ như thế nào?"
Lâm Hựu Lật đem sự thật bày ra, giống như con cá nhìn thấy ánh mặt trời sẽ tử vong, những sự thật này kích thích Y Hi Nhi, không để cho cô không thể không đối mặt với mọi chuyện.
Y Hi Nhi nhớ tới Cố Nhã Thuần lúc ở Trung Đông mặc dù là Y Hi Nhi liều chết đi cứu Cố Nhã Thuần, nhưng trên thực tế nếu không có chân tình, Cố Nhã Thuần sẽ không hao tốn hết thể lực giúp cô và Đinh Tiểu Vũ, cũng không bắn nhau đến bị thương, huống chi, phát súng kia vốn là phải bắn vào đầu của cô mới đúng, là Cố Nhã Thuần một tay ngăn cản.
Y Hi Nhi đột nhiên trầm mặc.
Đúng vậy, Cố Nhã Thuần là người mạnh mẽ như vậy, nửa tháng, chắc hẳn vết thương do bị đạn bắn đã sớm lành, chậm trễ không đến tìm Y Hi Nhi là muốn cho cô một chút thời gian để cô tĩnh ngộ? Nhưng cô vẫn cứ mãi ở trong vòng luẩn quẩn.
"Cô không phải chỉ phải đối mặt với những thứ này không thôi, cô đúng là so với lần đầu tôi gặp thì mạnh hơn rất nhiều, trở nên dũng cảm hơn, không cần sự bảo vệ mà còn có thể bảo vệ người khác, thế nhưng trong xã hội đen này lấy mạng ra đánh cuộc với tình hình hiện tại cũng chẳng có giá trị gì, cô phải cẩn thận từng li từng tí trong cuộc sống, mỗi một ngày đều có vô số người muốn cô chết, cho dù được vây cánh Vũ Văn Bác che chở đi nữa, cuối cùng cũng có giới han, huống chi cô cùng Vũ Văn Bác ở chung một chỗ không phải là chuyện của hai người, nữ chủ nhân của hội Liệt Diễm dễ làm sao?"
Lâm Hựu Lật từng bước từng bước mà ép sát , giọng nói sắc bén mà quyết tuyệt, cô phải làm những cái mơ hồ của cô gái này thức tỉnh, không biết là nên hi vọng cô tiếp tục yêu hay là thoát ra ngoài, đứng ở lập trường của bằng hữu, cô hy vọng là vế sau, dù sao xã hội đen không phải là nơi dễ sống như vậy, nhất là đứng phía sau một người đàn ông như thế, muốn sóng vai đứng thẳng Y Hi Nhi còn kém rất nhiều, cô sẽ rất mệt mỏi.
"Tạm thời không nói người khác, chỉ hỏi một chút Tây Môn Dật được rồi, trong cảm nhận của anh thì nữ chủ nhân của hội Liệt Diễm là như vậy sao? Dẹp bỏ tình cảm riêng tư, anh cảm thấy cô ấy có tư cách làm nữ chủ hội Liệt Diễm sao?"
Lâm Hựu Lật xoay chuyển câu chuyện, Tây Môn Dật thở dài, lặng lẽ lắc đầu.
Quả thật, dẹp bỏ tình cảm ở bên trong, Y Hi Nhi đích xác là không đủ tư cách là nữ chủ nhân cai quản hội Liệt Diễm, làm chủ hội Liệt Diễm phải có sự thông minh quả quyết, không nhất định cô phải quyết định sách lược cao siêu nhưng tối thiểu phải có khả năng bảo vệ hội Liệt Diễm từ trên xuống dưới vài chục vạn đám người rải rác toàn thế giới. Mà Y Hi Nhi thông minh có thừa lại chưa đủ quả quyết, nói cho cùng, Y Hi Nhi dù sao trải qua quá ít chuyện, có thể nàng đang trưởng thành dần nhưng trước mắt xem ra cơ bản không có năng lực kia.
Nhưng cho dù Y Hi Nhi có một ngày làm đến rồi, có tư cách cùng Vũ Văn Bác kề vai chiến đấu rồi liệu khi đó Y Hi Nhi còn có thể vui vẻ sao?
Y Hi Nhi tự mình cũng biết rõ, cho nên không dám nhìn đáp án của Tây Môn Dật, cô chỉ lặng lẽ cúi đầu.
"Được rồi, Vũ Văn Bác rất yêu cô, hắn nguyện ý vì cô từ bỏ tất cả, cùng với cô ở cái địa phương Hạ Môn nhỏ này trải qua cuộc sống, nhưng cô cảm thấy người kiêu ngạo như Vũ Văn Bác, cái chỗ Hạ Môn này thích hợp với hắn sao? Vũ Văn Bác xác thực là xã hội đen vô vàng tội ác, nhưng bằng lương tâm nói, hắn thật sự là nhân vật quyết định mọi sách lược, người như vậy tất nhiên phải làm một sự nghiệp to lớn. Cô nghe đây, tôi nói là tất nhiên mặc kệ ở nơi nào, Vũ Văn Bác tuyệt đối không thích hợp với cuộc sống bình thường." Lâm Hựu Lật không muốn nói tốt cho Vũ Văn Bác, nhưng trên thực tế sự việc như vậy cho nên Lâm Hựu Lật dù nói rồi vẫn là rất bất đắc dĩ.
Nói tới chỗ này, Lâm Hựu Lật dừng lại, Y Hi Nhi cần phải có thời gian suy nghĩ những vấn đề này, tiêu hóa những vấn đề này.
Lời nói nếu nói ra miệng rồi, Y Hi Nhi cũng không thể không đối mặt nội tâm của mình, cô gái này, mấy ngày nay bắt đầu bị lay động, dù sao đón nhận hai mươi năm giáo dục của người ta, không thể nào chỉ bằng một năm này liền thay đổi ý nghĩ của mình, có một số việc là thâm căn cố đế(*), đó chính là quy luật.
(*) thâm căn cố đế: ăn sâu bám rễ, ví với cơ sở vững chắc không thể lung lay
Bất luận là tình yêu vĩ đại đến đâu, ở hiện thực trước mặt cũng sẽ bị khuất phục, nếu như không thể nói lời yêu vậy thì chi bằng nhanh chóng dứt ra đi. Nếu như muốn yêu nhất định qua cửa ải này.
Lâm Hựu Lật đứng lên, một lát sau cầm chút nước đá cùng một bình nhỏ tới.
Đem viên thuốc ngâm trong nước đá cho tan ra, lấy ra một cái khăn lông nhỏ làm ướt, sau đó bảo Tây Môn Dật ngẩng đầu lên đắp lên mặt.
Mười phút sau, Tây Môn Dật khôi phục hình tượng anh tuấn tiêu sái ngọc thụ lâm phong .
Lời nói của Lâm Hựu Lật, Y Hi Nhi đang suy nghĩ, Tây Môn Dật tự nhiên cũng ở đây suy nghĩ, quả thật trắng và đen nhất định là đối lập.
Lâm Hựu Lật đây là mượn chuyện tình Y Hi Nhi cùng Vũ Văn Bác nói cho anh biết, giữa họ không chỉ có chênh lệch tình cảm, còn sống ở hai thế giới khác nhau vậy thì sao đây? Nếu như những thứ này có thể trói buộc cuộc đời anh thì anh đã sớm rời khỏi Vũ Văn Bác, rời khỏi hội Liệt Diễm rồi.
Cho nên những lời này của Lâm Hựu Lật không làm cho anh giác ngộ mà ngược lại, anh càng thêm có lòng tin rồi, bởi vì cử động của Lâm Hựu Lật nói cho anh biết, Lâm Hựu Lật là một cô gái có thể tồn tại trong giới xã hội đen. Anh rốt cuộc cũng không cần bận tâm, rốt cuộc cũng không cần làm phiền não chính mình toàn tâm toàn ý kéo Lâm Hựu Lật tiến vào thế giới bóng tối này có phải không công bằng đối với cô hay không.
"Em đừng hi vọng tôi bỏ đi suy nghĩ, em không phải là cảnh sát, em là tốt hay là xấu thì xã hội cũng sẽ không phê phán em huống chi em không phải là Y Hi Nhi, em không có nhiều chính nghĩa và tà ác đau khổ như vậy hơn nữa nếu như em không thích thân phận xã hội đen của tôi thì tôi còn có thân phận thiếu tá Trung Quốc. Đúng rồi, rất nhanh sẽ được thăng lên Đại tá, cho nên em đừng dùng lý do này đuổi tôi đi." Tây Môn Dật bình tĩnh ứng phó.
Tây Môn Dật không phải là Y Hi Nhi, vài ba lời sao có thể đối phó được.
"Tôi biết rõ không thể dễ dàng thuyết phục anh nhưng tôi có chuyện phải nói cho anh biết." Lâm Hựu Lật nheo mắt lại, tâm tình vui vẻ nói.
"Cái gì?" Tây Môn Dật chợt ngồi thẳng lên, Lâm Hựu Lật cuối cùng có chuyện gì? Lâm Hựu Lật không phải người hay nhân từ nương tay, ngược lại, cô thông minh quả quyết, ngay cả đưa ra những sách lược cao siêu cũng làm được, cho dù là thông minh giảo hoạt như anh cũng nhìn không thấu Lâm Hựu Lật lúc này.
"Ta đã cùng cảnh sát quốc tế liên thủ, chuẩn bị phá huỷ căn cứ của các người, đúng rồi, người kia anh cũng biết, là Cố Nhã Thuần." Lâm Hựu Lật cười cười, nói.
Lâm Hựu Lật không tin như thế này cũng không thể khiến người đàn ông này bỏ cuộc giữa chừng sao?
Lần này, Tây Môn Dật thật là bị Lâm Hựu Lật chơi đùa đến bất tỉnh, anh thế nào cũng không nghĩ đến Lâm Hựu Lật sẽ làm như vậy, cho tới nay không phải là đều rất tốt sao? Lâm Hựu Lật vốn cũng không phải là người của hội Liệt Diễm, dù là ở lại bên trong hội Liệt Diễm cũng là liên quan đến Vũ Văn Bác .
Lần đầu tiên là Vũ Văn Bác bắt cóc Lâm Hựu Lật, lần thứ hai là uy hiếp bức bách cộng thêm ích lợi hấp dẫn, Lâm Hựu Lật mới có thể lần nữa đi tới hội Liệt Diễm , bằng không sau lần đầu tiên cô đã cách xa xã hội đen.
Một công dân tốt cùng cảnh sát hợp tác là đúng, cho nên, Lâm Hựu Lật không có làm sai.
Lâm Hựu Lật nhân cơ hội chữa trị cho Cố Nhã Thuần đã sớm cùng Cố Nhã Thuần đã thành nhận thức chung rồi, mặc dù sau không có gặp lại thế nhưng hai cô gái thông minh tuyệt đỉnh giống nhau một khi đã hợp tác, cũng không phải là đơn giản như vậy.
"Lần này, Vũ Văn Bác giữ lại Cố Nhã Thuần không ra tay nhưng Cố Nhã Thuần là một lòng muốn tiêu diệt hội Liệt Diễm, như vậy hai bên, kết quả sau cùng đương nhiên là Cố Nhã Thuần thắng. Có điều hội Liệt Diễm trải rộng khắp thế giới dĩ nhiên không thể nào lập tức bị nhổ tận gốc, nhưng cũng sẽ bị tổn thất nghiêm trọng, mà tôi, cũng sẽ trở thành kẻ địch của hội Liệt Diễm, anh nên nghĩ cho rõ ràng, anh còn muốn theo đuổi kẻ thù sao?" Lâm Hựu Lật rất tỉnh táo và tàn khốc nói, cô chỉ là làm chuyện mà cô nên làm thôi, cô không có sai, mọi chuyện là đương nhiên.
Xã hội đen vốn là nên bị tiêu diệt!
Tây Môn Dật rất muốn cười to, Lâm Hựu Lật càng tỉnh táo, càng lãnh khốc, càng lẽ thẳng khí hùng, Tây Môn Dật càng hài lòng, phụ nữ của anh vốn là không phải là một người bình thường, xã hội đen không phải là nơi tất cả mọi người đều có thể sống được, máu lạnh vô tình mới sinh tồn mà một người phụ nữ thông minh, lãnh huyết vừa đúng xứng với con hồ ly máu lạnh như anh.
Chỉ là vì kịch hay đã mở màn nên anh phải làm chút gì đó mới được.
Dường như diễn một lãng tử si tình cũng không tệ lắm. Vậy cũng tốt, hôm nay không thể diễn anh hùng đành diễn lãng tử si tình vậy, anh không tin Lâm Hựu Lật cuối cùng vẫn không khuất phục anh. Dù sao loại chuyện nhỏ như thế này, để cho người phụ nữ của hắn hài lòng một chút đi, có điều có thể sẽ rất nhanh đau lòng.
"Em thật sự không thích tôi sao!" giọng Tây Môn Dật nghe có chút thê lương, ánh mắt ảm đạm đi không ít, Lâm Hựu Lật có chút chột dạ nên không dám ngẩng đầu nhìn thẳng Tây Môn Dật, nếu không dùng ánh mắt sắc bén của cô nhất định có thể nhìn ra chút gì.
Thấy Lâm Hựu Lật không trả lời, Tây Môn Dật không từ bỏ ý định, hỏi tiếp lần nữa: "Em nói cho tôi biết, một chút xíu cũng không có sao? Không có thích qua sao?"
Lâm Hựu Lật kiên quyết lắc đầu một cái, nên đoạn phải đoạn, nếu không sẽ chỉ làm chuyện càng thêm hỏng bét mà thôi.
Thích không? Sớm đã biết thành cái cảm giác gì, cô không phải là thiếu nữ mười tám tuổi, không thích hợp nói những thứ như chuyện tình tình ái ái rồi, chỉ có thích hợp hay không thích hợp mà thôi, Lâm Hựu Lật lặng lẽ tự nói với mình trong lòng.
"Tôi không muốn lừa dối anh, tôi. . . . . ."
"Không cần nói, tôi hiểu biết rõ rồi, cảm ơn em đã thẳng thắn." Tây Môn Dật không đợi Lâm Hựu Lật trả lời, trực tiếp cắt ngang, anh sợ đáp án này, cho dù trong lòng biết nhưng chính tai nghe thấy lại là một chuyện khác.
Tây Môn Dật nói xong, có chút chán chường, nắm tóc, không có sự tự nhiên thường ngày, lặng lẽ mà rời khỏi, để lại một bóng lưng có chút chán chường cùng tang thương cho Lâm Hựu Lật.
Lâm Hựu Lật nghe được tiếng bước chân Tây Môn Dật rời đi, không tự chủ giương mắt nhìn lên, nhìn về phía Tây Môn Dật biến mất. Không biết vì sao nhìn thấy vốn là cần tỉnh ngộ, vốn là cần rời khỏi người đó lại chợt có một loại tâm tình không muốn đại khái, có lẽ đây là một loại thói quen. Thói quen là một thứ rất đáng sợ, sẽ làm cho người ta bất tri bất giác bị đắm chìm. Tây Môn Dật vẫn nỗ lực theo đuổi lâu như vậy tới bây giờ cuối cùng cũng không có uổng phí, chí ít, cô vẫn cảm thấy trong lòng có chút không nỡ.
Tự cười giễu mình, Lâm Hựu Lật thu ánh mắt lại, cái loại tình cảm rẻ mạt đó cô không cần.
Cũng chính lúc thu hồi tầm nhìn này, trong ánh mắt lộ ra đôi nét ý vị khó hiểu, trong ánh mắt kia giống như là đang thiêu đốt dâng lên một ngọn lửa nhưng rất nhanh lại ẩn dấu đi.
Y Hi Nhi ở nơi nào đó bị Lâm Hựu Lật kích thích, đợi cô đến lúc cô phục hồi tinh thần thì đã bất tri bất giác đi tới phòng làm việc của Vũ Văn Bác rồi.
Đoan Mộc Triển vừa đẩy cửa đi ra ngoài, ngẩn người một chút, trong mắt khẽ tối một chút, thấy Y Hi Nhi anh liền nhớ cô gái đã từng kề cận của mình hôm nay tự nhiên đã quên anh phải sạch sẽ, mỗi khi nhìn thấy anh dù cố gắng giả bộ ra dáng vẻ thân thiện nhưng trong mắt vẫn rất xa lạ như đang nhắc nhở anh, Đinh Tiểu Vũ đã không còn là Đinh Tiểu Vũ nữa rồi.
Nhường đường cho Y Hi Nhi đi vào, Đoan Mộc Triển mới phát hiện Y Hi Nhi vốn là ánh mặt trời hoạt bát hôm nay lại bày ra bộ dạng mất hồn mất vía, cảm thấy có chút không đúng nhưng anh hiện tại cũng không có thời gian đi qua hỏi. Đến nơi này thì tự nhiên lão đại sẽ quản, anh còn phải nhanh đi tìm phiền toái nhỏ của mình thôi.
Vũ Văn Bác nghe thấy hơi thở cũng biết là Y Hi Nhi, bỏ công việc xuống, ngẩng lên đón tiếp, ôm thân thể mềm mại của Y Hi Nhi thật chặt, vùi mặt vào trong mái tóc rơi lả tả của Y Hi Nhi.
Anh nhìn cũng biết có chuyện, xem ra theo dự liệu vẫn có chuyện xảy ra.
Nhẹ nhàng hôn một cái lên cổ Y Hi Nhi, giọng hơi khàn khàn hỏi: "Cố Nhã Thuần cùng Lâm Hựu Lật liên kết phải không?" Y Hi Nhi nghe được âm thanh lấy lại tinh thần, có chút kinh ngạc, tại sao Vũ Văn Bác biết?
Thấy phản ứng của Y Hi Nhi, Vũ Văn Bác biết chuyện thật sự xảy ra. Gặp phải chuyện như thế khó trách tiểu cô nương đáng yêu của anh hoảng sợ.
"Chớ buồn, anh sẽ rất đau lòng ." Vũ Văn Bác hôn lên đôi ánh mắt đen trong suốt, không nỡ để cô gái mà anh yêu chịu uất ức.
"Nhưng em. . . . . ." Y Hi Nhi nghẹn ngào, đến giờ phút này, Y Hi Nhi mới vỡ òa, khóc to lên.
Vũ Văn Bác chưa từng thấy qua cảnh Y Hi Nhi khóc lớn như thế, lập tức không biết làm sao, chỉ có thể ôm thật chặt cô, thỉnh thoảng lại vỗ về phía sau lưng của cô, cho cô một cái ôm ấm áp trong ngực.
Y Hi Nhi không khóc thì không sao, lần đầu tiên trong đời khóc lớn liền khóc đến oanh động, cả giờ trôi qua lúc này Y Hi Nhi mới thút tha thút thít ngừng lại, vô dụng giống như một đứa bé, lúc này Vũ Văn Bác giống cây cỏ cứu mạng cô, bắt được liền không bỏ được cũng không chịu nới lỏng tay.
Vũ Văn Bác nhìn cô gái nhỏ nắm chặt mình không thả, trong lòng mềm nhũn, đau lòng vuốt ve đầu Y Hi Nhi.
"Em. . . . . . Thân phận của chúng ta, em cũng muốn không chú ý tất cả cùng anh ở chung một chỗ. . . . . . Em vốn luôn như vậy nhưng tới bây giờ mới phát hiện thì ra là như vậy, lại có cảm giác mình thấy thẹn đối với đảng giáo dục, em. . . . . . em. . . . . ." Y Hi Nhi đứt quãng nói.
Đúng vậy, vốn cho là mình sẽ không cần để ý bước vào xã hội đen đi theo Vũ Văn Bác nhưng hôm nay cô lại phát hiện mình không làm được, cô không làm được.
Cũng chính vì vậy, cô mới có thể xuất hiện trong lòng cảm giác không xác định và đung đưa. Hôm nay Lâm Hựu Lật chẳng qua là đem cảm nhận nội tâm của cô bộc lộ nói ra ngoài thôi, cho dù Lâm Hựu Lật không nói, những thứ này sẽ cứ ở trong lòng cô ngày một sâu thêm.
"Đồ ngốc, nếu không phải em uất ức trong lòng em nhất định là nín đã lâu rồi đi, tha thứ cho anh không phát hiện sớm, làm em phải chịu uất ức, ngoan, đừng khóc." Vũ Văn Bác dịu dàng, ấm áp an ủi.
"Em không uất ức, em chỉ cảm giác mình rất xấu, đối với anh không công bằng, em đối với anh như vậy chẳng lẽ anh không chán ghét em sao?" Y Hi Nhi nhìn Vũ Văn Bác, cảm thấy Vũ Văn Bác vì mình không đáng giá.
Ngay cả cô cũng cảm thấy Vũ Văn Bác đối với cô như vậy không đáng giá chẳng lẽ anh không có sao? Tại sao có thể đối xử tốt với cô như vậy chứ?
"Đồ ngốc, có công bằng hay không không phải em nói là được, anh cho tất cả đều là đáng giá, chẳng lẽ em không phải tin anh sao?" Vũ Văn Bác cười rất vui vẻ, có người vì mình suy nghĩ như thế còn có thể so đo được hay mất gì nữa.
"Tin, em tin nhưng em cảm thấy thật có lỗi với anh. Cố Nhã Thuần và Lâm Hựu Lật nếu không phải vì quan hệ với em căn bản sẽ không liên thủ, đều là em hại anh. Em muốn tới đây chỉ sợ anh có thể không quan tâm nhưng còn các thuộc hạ của anh thì sao? Em muốn biết ý bọn họ?"
"Đó là chuyện của anh giao cho anh xử lí là được rồi, em chỉ cần thật vui vẻ ở bên cạnh anh là tốt rồi. Anh chưa từng nghĩ tới sẽ để em phải gánh chịu chuyện này dù chỉ một chút, anh chỉ muốn em có thể tự bảo vệ mình còn lại cứ giao cho người đàn ông của em. Em phải tin tưởng vào người đàn ông em đã chọn chứ."
"Thế là không công bằng không có đạo lý, em chỉ đi theo anh hưởng phúc, lúc gặp nạn cũng chỉ có một mình anh gánh chịu." Y Hi Nhi mặc dù bình thường là người chân chó nhưng vào thời khắc mấu chốt lại có khí thế hiên ngang, lẫm liệt.
"Anh không phải là một mình gánh nặng, anh sẽ mang mọi khó khăn của em. Hơn nữa, anh không cảm thấy bất công ngược lại là anh đối với em quá ích kỷ, làm loạn cuộc sống vốn hòa bình yên tĩnh của em, biết rõ em không thích hợp với xã hội đen nhưng vẫn bất chấp tất cả kéo em vào vực sâu bóng tối này. Nếu như phải nói, anh thật xin lỗi em vì đã để em là người của anh."
Vũ Văn Bác nhìn ánh mắt của Y Hi Nhi, thâm tình tiếp tục nói: "Chúng ta yêu nhau nhau không có gì sai, chúng ta không cần vì thế mà tự trách. Cố Nhã Thuần đã cứu em một mạng nên lần này anh sẽ thả cô ấy không phải vì em mà vì anh đã nói rồi, mạng của Vũ Văn Bác là của em. Về phần Lâm Hựu Lật, em càng không thể tự trách, muốn trách thì trách anh dùng bạo lực và thủ đoạn ép cô ấy, muốn trách thì trách Tây Môn Dật yêu quá làm cô ấy sợ thôi."
Lâm Hựu Lật có một ngày sẽ làm ra chuyện bất lợi với hội Liệt Diễm Vũ Văn Bác đã sớm đoán được. Lâm Hựu Lật từ trước tới nay không phải người dễ chịu bị người khác ức hiếp. Vốn là sau khi Y Hi Nhi khỏi bệnh sẽ để cô rời đi nhưng Tây Môn Dật cũng chịu thả người. Thân là bạn tốt, là huynh đệ, anh hiển nhiên cũng liền thuận theo ý Tây Môn Dật.
Hôm nay, Cố Nhã Thuần tấn công anh chỉ có thể ứng phó thật tốt thôi.
Dĩ nhiên nửa tháng nay anh cũng không phải là ngồi không cũng không có lãng phí thời gian, anh đã hạ thấp nhỏ nhất nguy hại hơn nữa đã dời đi phần lớn các tài liệu quan trọng.
Cho dù Cố Nhã Thuần dẫn đội chống khủng bố quốc tế đến cũng sẽ lục soát được bất kỳ chứng cớ gì. Bây giờ anh không muốn cho Y Hi Nhi biết những thứ này bởi vì thật khó khăn lắm anh mới thấy được mặt dễ thương của cô gái nhỏ này.
Lần này đã không thể đối mặt trong lời nói, tìm cơ hội lại rất khó khăn, vì tình yêu và hôn nhân của, bảo bối của anh, chỉ đành để em chịu uất ức một chút.
Vũ Văn Bác trong lòng tính toán rất nhiều nhưng Y Hi Nhi lại tuyệt đối không cảm kích.
Y Hi Nhi không những không biết mà còn vì những lời Vũ Văn Bác nói xong cảm động cực kỳ. Phụ nữ mà, không chịu đựng được nhất chính là những lời thâm tình như vậy. Chợt ôm Vũ Văn Bác một cái thật chặt không bao giờ muốn nới lỏng tay ra.
Vũ Văn Bác thuận thế ôm chặt cô, cuồng nhiệt hôn khắp nơi vành tai, gương mặt, cổ, trước ngực.
Rất nhanh, Y Hi Nhi liền bị lửa nóng từ hơi thở bốc cháy lên, thở gấp liên tiếp.
Hơi thở nóng bỏng bao quanh hai thân thể trẻ, bầu không khí ái tình càng ngày càng nồng đậm, càng ngày càng rõ ràng. Y Hi Nhi trong lúc thân thể đang nóng lên rốt cuộc chỉ thuận theo tự nhiên.
Không kịp đợi Vũ Văn Bác, Y Hi Nhi đã động thủ trước cởi Bác từng y phục của Vũ Văn, từng cái từng cái, ái dục tràn ngập trong không trung, nồng nặc.
Gió, cũng ấm rồi.
Không khí, ngưng lưu thông.
Thời gian vào giời khắc này như ngừng lại.
Trận kích tình này kéo dài đến đêm khuya.
Y Hi Nhi nằm trên cánh tay của Vũ Văn Bác, ngắm nhìn mái tóc dài của mình.
Một cuộc kết hợp thân thể đã làm cô tháo xuống bức tường phòng ngự ở trái tim. Cô bây giờ không phải chỉ là thân thể thay da đổi thịt mà còn từ một cô gái thẹn thùng biến thành một người phụ nữ tràn đầy ý vị, tâm hồn càng thêm được giác ngộ.
Nếu yêu, phải đi liều mạng tranh thủ đi!
Y Hi Nhi cũng không phải là ngồi không, binh đến tướng đỡ, nước đến đất cản, cô cũng không phải là một người cam chịu số phận nếu không cô sẽ không đi tới ngày hôm nay rồi.
Thật là đáng chết, thế nào trước đây lại đau buồn như vậy đây? Đều là bị Lâm Hựu Lật làm hại nói không chừng là lúc đó bị thôi miên rồi nếu không Y Hi Nhi cô lại như Lâm Đại Ngọc xuân thu đều bi thương.
Cô gái ka quả nhiên là không chọc tới được.
Có điều Y Hi Nhi cũng không phải là dễ đối phó như vậy.