Cưỡng Ép Cô Nàng Nằm Vùng Làm Vợ

Chương 80: Chương 80




Khi Cố Nhã Thuần xuất hiện ở trước mặt Y Hi Nhi lần nữa, cô đi về phía Cố Nhã Thuần với ý đã quyết.

Rất kiên định không chậm trễ chút nào thậm chí không xem qua thái độ củaVũ Văn Bác, quyết đoạn tuyệt làm Cố Nhã Thuần kinh hãi.

Đây tuyệt đối không phải Y Hi Nhi cô biết, người ngu ngốc này mặc dù kích động nhưng vẫn rất cẩn thận, cô không thể không phát hiện Vũ Văn Bác đối với cô ấy là yêu. Mặc dù ghét Vũ Văn Bác nhưng Vũ Văn Bác đối với Y Hi Nhi là yêu, cô là người ngoài cuộc cũng thấy rất rõ ràng. Một cô gái không thể nào tâm bất động khi mà Vũ Văn Bác có thể làm cho Y Hi Nhi động lòng.

Nhưng hôm nay cái cô Y Hi Nhi ngốc này cư nhiên nhìn cũng không nhìn Vũ Văn Bác một cái liền đi về phía mình? Đây là vì cái gì?

"Cố đại nhân đã lâu không gặp, cô vẫn mạnh mẽ như vậy, xem cô kìa thật nhiều uy phong." Y Hi Nhi nói lời này không có một chút nhạo báng càng thêm không một chút ghen tỵ ngược lại rất sùng bái, giống bộ dạng trước kia mỗi lần thi hành nhiệm vụ.

Trước kia cô làm nằm vùng, thời khắc quan trọng Cố Nhã Thuần mới xuất hiện, cô cũng nói như vậy rồi đi về phía Cố Nhã Thuần không có ngoại lệ.

Nhưng càng bình thường, càng giống trước đây Cố Nhã Thuần càng hoài nghi.

Dịch Đình không biết gì, ngủ một giấc tỉnh lại thì phát hiện không thấy người hội Liệt Diễm đâu thậm chí giống như nơi đặc biệt này thay đổi không ít, có thứ gì đó giống như thiếu đi nhưng không thể nói rõ.

Khi cô tóc rối bù, mặc quần ngủ khêu gợi đến thắt lưng xuống lầu mấy quân trang cường tráng bỗng nhiên xuất hiện, đem cô trực tiếp kéo đến đại sảnh.

Còn đang ngái ngủ trong mộng mơ mơ màng màng Dịch Đình trong đầu chỉ muốn: mẹ nó! Hôm nay bà đây được lợi gấp đôi rồi, tự nhiên xuất hiện đầy đàn ông mạnh mẽ, oa, xem bắp thịt này có lực mà thật rắn canh, thoạt nhìn dáng vẻ rất hữu dụng đây hơn nữa tới lập tức cả ba, cũng không biết cô có thể ứng phó được hay không? Dù sao vẫn là lần đầu tiên của cô. Xem ra bộ dạng có nhu cầu tương đối cao, có thể từ chối một cách nhã nhặn không đây?

Ý tưởng trong đầu Dịch Đình thật nhanh xoay vòng vòng, quả thật không phải là những ý nghĩ mà người bình thường thẻ nghĩ ra được.

Ba cảnh sát chống khủng bố quốc tế tinh anh nhìn bộ mặt mê trai trên mặt ửng đỏ của cô gái này trong lòng thoáng qua một loại cảm giác kinh khủng, nơi của Vũ Văn Bác kinh khủng cỡ nào? Cô gái này mới kinh khủng vậy chứ?

"Cái gì? Hi Nhi? Tiểu Vũ? Hai người các cô làm gì đây?" Dịch Đình lúc hoàn hồn lại nhìn thấy là bộ mặt chán ghét của Y Hi Nhi cùng Đinh Tiểu Vũ, không nhịn được hỏi.

"Cô vừa rồi không phải là nghĩ nên hiến dâng lần đầu tiên của cô ra sao chứ?" Y Hi Nhi lắc đầu một cái, nhìn bộ mặt mê trai mới vừa rồi của Dịch Đình, 99% là chắc chắn! Đầu năm nay đàn ông nào gặp Dịch Đình thật sự là thật đáng buồn.

"Làm sao cô biết?" Dịch Đình mới vừa tỉnh ngủ, đại não còn tới không kịp hoạt động, nói chuyện không tự nhiên không lịch sự.

"Nói không chừng cô vẫn còn YY muốn lên người cảnh sát khá hơn một chút, dù sao thể lực có hạn." Đinh Tiểu Vũ cười nhạo báng, cô bây giờ đã khôi phục thân phận của mình, hình sự trợ giúp khoa viên chức nhỏ may mắn được lệnh làm nằm vùng, cô ảo tưởng sức lực của mình không thua một kẻ nào.

Lúc Đinh Tiểu Vũ nói lời này, có một người trong mắt thoáng qua một tia đau đớn cùng đau thương.

Y Hi Nhi nhạy cảm nhận ra được, nhìn bộ mặt đã ôn hòa của Đoan Mộc Triển gửi ánh mắt an ủi.

Đoan Mộc Triển hồi phục cười lấy một tiếng. Có một số việc anh không có cách nào đoán trước được nhưng anh có thể đền bù tất cả. Trước kia đó là cô gái dính lấy anh làm cho anh không cách nào buông cô ra, về sau, liền đến lượt anh bảo vệ cô. Mặc kệ cô không nhớ những chuyện trước kia, anh sẽ làm cho Đinh Tiểu Vũ lại một lần nữa yêu mình, là của mình.

Cố Nhã Thuần nham hiểm tới trước mặt Dịch Đình, thấy Dịch Đình chột dạ đổ mồ hôi lạnh sau đó mới giật mình tạo dáng vẻ cảm giác giống như chuyện rất nghiêm trọng.

Dịch Đình lúc này mới thấy rõ hoàn cảnh. Đây là một phòng họp khổng lồ nào đó của hội Liệt Diễm, có hai người đang đối đầu nhau. Nam là Vũ Văn Bác bộ dạng rất tao nhã tuy nhiên lại sắc sảo tột cùng. Khí thế làm vua của anh dường như là bẩm sinh, trong lúc không để ý là có thể phát ra.

Mà bên kia là Cố Nhã Thuần, Dịch Đình có gặp qua cô gái này mấy lần nhưng giao tình không sâu, phần lớn là nghe được từ miệng Y Hi Nhi. Trong ấn tượng là một cô gái rất quả quyết làm cho người ta dễ tức giận hơn nữa còn dáng dấp của cô ta cũng không tệ lắm.

Nữ nhân nên giống như cô (Dịch Đình) hoặc là giống Y Hi Nhi mới đúng chứ? Có khuyết điểm mới giống phụ nữ, dáng người giống như ma quỷ cùng gương mặt thiên sứ, kết quả sắp đến 30 vẫn không có thay đổi gì. Còn có Y Hi Nhi, mặc dù đã trưởng thành tuổi cũng lớn nhưng gương mặt rất trẻ con, nhiều tuổi vậy vẫn còn như bộ dạng thiếu nữ dễ kích động. Mấu chốt là hai người bọn họ đều rất căm phẫn, sự nghiệp so ra đều thất bại, làm người so ra cũng thất bại, nhân phẩm so ra cũng thất bại, đây mới là phụ nữ.

Xem Cố Nhã Thuần đi, dáng dấp mặc dù không tệ cũng không câu chấp, là cái loại nam nữ đều bị hấp dẫn, cái loại hàng ngày đều bôn ba bên ngoài, ngày ngày đánh nhau kiếm cơm ăn da tự nhiên lại đẹp như vậy, đáng ghét! Dáng dấp tốt coi như xong, sự nghiệp còn rất thành công, làm người cũng rất thành công, nhìn xem dẫn đầu binh lính kêu này kêu nọ rất tự nhiên, nhân phẩm càng thêm quả quyết, quan trọng nhất là Lâm Hựu Lật cùng cô ta hợp tác? Cô ta không phải đều không để ai trong mắt sao?

Cái thói đời này thật sự là quá không công bằng! Dịch Đình ở trong lòng vỗ ngực liên tục gào thét.

Ngoài hai người đang đối địch, Dịch Đình mắt không có mù, nhìn rõ hai đội binh lính đang đứng sóng đôi như nước lửa.

Khuôn mặt căng thẳng Cố Nhã Thuần chợt thả lỏng, miễn cưỡng dựa vào ghế sa lon bằng da thật, lười biếng hỏi: "Tôi lại hỏi nữa, đồ đã chuyển dời đến đâu?"

Vũ Văn Bác giống như là cái gì cũng không biết, bình tĩnh thong thả trả lời: "Cố tiểu thư hình như là hiểu lầm, chúng tôi là công ty Hỏa Vũ, công ty rất nghiêm chỉnh đưa ra thị trường, mặc dù thỉnh thoảng có một vài khách hàng tranh cãi nhỏ nhưng cũng đều là bình thường, chẳng biết tại sao đại đội chống khủng bố quốc tế lại đột nhiên xông tới?"

"Vũ Văn Bác, tôi và anh đã quá rõ ràng, anh là người như thế nào còn cần nhắc lại sao?" Cố Nhã Thuần mất đi phần lớn tính nhẫn nại, Vũ Văn Bác thật sự là quá gian xảo rồi.

"Đa tạ Cố tiểu thư, tôi không quên mình là một công dân Singapore tốt." Vũ Văn Bác thoải mái mà trả lời, chợt nhớ tới cái gì hỏi: "Một công dân tốt nếu bị uy hiếp có thể báo cảnh sát chứ?"

"Dĩ nhiên! Điều kiện trước tiên là anh thật sự là một công dân tốt, cảnh sát sẽ bảo vệ một công dân tốt nhưng đồng thời trách nhiệm của cảnh sát cũng bao gồm bắt tội phạm phạm pháp không tuân thủ pháp luật." Cố Nhã Thuần nheo mắt lại, sắc bén nói.

"Cám ơn Cố tiểu thư giải đáp, cô nói vậy tôi liền yên tâm." Vũ Văn Bác cười nói, giống như rất cảm kích Cố Nhã Thuần.

Cố Nhã Thuần lần này xông tới dẫn theo chừng trăm người chống khủng bố tất tinh anh, ngoại trừ hiện tại mười người trong phòng họp ra, những người còn lại trong quá trình cô và Vũ Văn Bác giằng co đã nhanh chóng đến đại bản doanh của hội Liệt Diễm tiến hành lục soát tất cả các góc bên trong, chỉ cần bị cô lục soát bất kỳ vật nguy hiểm gì hoặc là súng đạn không nên xuất hiện như lời nói thi cô cũng sẽ không thư thả, bình tĩnh ngồi ở chỗ này, cô nhất định sẽ dùng súng chĩa vào đầu Vũ Văn Bác mà thẳng tay tra khảo.

Vũ Văn Bác cùng Cố Nhã Thuần đối thoại mỗi người một câu qua lại mặc dù nghe rất khách khí lễ độ tuy nhiên nó lại giấu giếm rất nhiều, Y Hi Nhi cũng cảm nhận được.

Vũ Văn Bác, Đoan Mộc Triển đều ở đây nhưng Đoan Mộc Thác và Tây Môn Dật lại không biết ở đâu? Y Hi Nhi chưa hết nghi vấn thì Tây Môn Dật đã xuất hiện rồi.

Tây Môn Dật xuất hiện lần này là một thân quân trang, xem một chút chi tiết trên bả vai Y Hi Nhi biết anh ta đã thăng cấp trở thành Đại tá.

Tây Môn Dật nhẹ nhàng và lịch lãm đi qua đám người, đi theo phía sau có hai mươi mấy bộ binh mặc quân trang. Nhìn y phục đã là cấp bậc liên trường rồi, Y Hi Nhi có chút kinh ngạc.

"Cố Đại đội ngưỡng mộ đã lâu rồi, không ngờ nhanh như vậy đã gặp được." Tây Môn Dật cảm giác như Cố Nhã Thuần rất thân quen.

"Tây Môn Thượng tá mới là uy danh vang dội, có điều ở Singapore mặc quân trang hình như không quá thích hợp?" Cố Nhã Thuần thấy Tây Môn Dật ra hiện trong lòng thầm kêu không tốt.

Tây Môn Dật âm hiểm xảo trá cô không phải là không biết nhất là anh ta hôm nay tụ nhiên lại một thân quân trang xuất hiện, báo trước có điềm không tốt. Xem ra lần này sẽ rất ồn ào. Thật may cô là cảnh sát quốc tế nên Tây Môn Dật dù là quân hàm cao hơn cô rất nhiều, nhưng nơi này là Singapore cũng không thể làm gì được cô.

Nhanh chóng có người mang ghế sa lon bằng da thật đến cùng Vũ Văn Bác và Cố Nhã Thuần tạo thành địa thế tam giác vàng, Tây Môn Dật tự nhiên ngồi xuống.

"Ha ha, tôi vốn suy nghĩ nên nghỉ phép, nghe người ta nói Kuala Lumpur là một nơi rất tuyệt thích hợp để thư giãn, giải trí nên không chạy đến đó sao được? Ai biết đi chơi còn chưa bắt đầu thì nhiệm vụ đã đến rồi, tôi cũng không còn cách nào khác." Tây Môn Dật ứng phó rất tự nhiên, thành thạo.

"Không biết Tây Môn đại tá tới đây muốn làm gì?" Vũ Văn Bác làm bộ như không biết tại sao Tây Môn Dật lại tới đây, lễ phép hỏi.

"Vũ Văn chủ tịch ngưỡng mộ đã lâu, bạn bè của tôi cho tôi biết ngài là từ thiện rất nổi tiếng ở Singapore, có thể gặp được thật sự là may mắn. Tôi muốn thay nhân dân cảm kích ngài." Tây Môn Dật như là cố ý muốn chọc giận Cố Nhã Thuần. Lúc nói mắt không nhìn Vũ Văn Bác mà lại là nhìn Cố Nhã Thuần.

"Mọi người mắt rất sáng, người nào nên cảm kích trong lòng bọn anh rất rõ ràng." Cố Nhã Thuần hừ lạnh một tiếng.

"Ha ha, Cố đại đội trưởng nói đúng, người nào đối tốt với bọn họ, trong lòng bọn họ đương nhiên là có đếm, chúng ta nhiều lời vô ích. Tự nhiên nhắc tới thôi, tôi nghĩ trước tiên nên nói một chút tới mục đích tôi tới đây." Tây Môn Dật cười ha hả, không để ý lắm.

"Mời nói." Vũ Văn Bác lịch sự nói.

Cố Nhã Thuần cũng từ chối cho ý kiến, trong lòng đối với hành động của Tây Môn Dật thấy rất trơ trẽn.

Tại sao? Rõ ràng đã là Đại tá vẫn còn muốn cùng loại người như Vũ Văn Bác thông đồng làm bậy đây?

Cố Nhã Thuần không hiểu cách làm của Tây Môn Dật giống như Tây Môn Dật không hiểu tư tưởng của Cố Nhã Thuần. Bọn họ chỉ đứng ở hai lập trường bất đồng mà thôi.

Bên này Vũ Văn Bác ba người câu qua câu lại tranh cãi, phía dưới Y Hi Nhi và Đinh Tiểu Vũ, Dịch Đình nhìn đám người rõ ràng là của mình lại không thể không lau mồ hôi lạnh.

Y Hi Nhi dĩ nhiên là khẩn trương nhìn Vũ Văn Bác, Đinh Tiểu Vũ vẫn cho mình là cảnh sát nên vẫn đứng ở chỗ Cố Nhã Thuần, còn lại Dịch Đình trong thời gian ngắn đã cùng Tây Môn Dật thành lập cách mạng hữu nghị kiên cường nên Dịch Đình rất để ý lời nói của Tây Môn Dật, nhất là Tây Môn Dật chợt xuất hiện mà thay đổi thân phận làm cho cô nuốt một hơi ở trong cổ họng.

"Tôi tới đây là nhận được lệnh từ cơ quan Bắc Kinh đặt ở Singapore và Kuala Lumpur tới đây điều tra một người. Người này là nhân viên công chức nước ta chẳng biết tại sao lại mất tích đến nay, nghi ngờ bị người khác bắt cóc. (Edit bởi Diễn đàn Lê Quý Đôn) Nhưng hai ngày trước có du khách nước ta cũng đang ở quanh đây nhìn thấy cô cho nên bổn Đại tá lần này tới là muốn mời Vũ Văn chủ tịch giúp một tay." Tây Môn Dật lời nói cực kì sát thương.

"Người nào cần kinh động tới Tây Môn Đại tá?" Cố Nhã Thuần hỏi, trong lòng cũng đã biết Tây Môn Dật đây là đang nói đến chuyện của Y Hi Nhi. Ban đầu Y Hi Nhi cùng Hạ Hải Yến đều cùng cô đón nhận huấn luyện giống nhau. Hôm nay sớm đã qua kỳ hạn nhưng Y Hi Nhi lại chậm trễ không có tin tức, nếu không phải là có tâm phúc sắp xếp chỉ sợ Y Hi Nhi đã sớm bị liệt là người mất tích rồi.

Mặc dù Y Hi Nhi cũng không phải là một quan viên quan trọng nhưng từ trụ sở huấn luyện mất tích cũng không phải là chuyện nhỏ, nhất định sẽ làm cho lãnh đạo cấp trên coi trọng.

Trước kia chuyện Y Hi Nhi mất tích dĩ nhiên là do Tây Môn Dật sắp xếp. Anh ta chính là cố vấn huấn luyện lần đó, anh ta muốn mang một người đi rất đơn giản, nhắc tới có người xảy ra chuyện gì thì cũng tự anh ta nói.

Cố Nhã Thuần muốn Y Hi Nhi dừng cương trước bờ vực, càng không hy vọng Y Hi Nhi xảy ra chuyện không may cuối cùng dẫn đến phản bội làm sao có thể khiến cho Y Hi Nhi gặp chuyện không may, cho nên càng khẩn trương.

Hiện tại Vũ Văn Bác đã bày ra điệu bộ chính là muốn Y Hi Nhi thân bại danh liệt nặng nhất, lẫn vào người của xã hội đen thì muốn danh tiếng gì nữa? Dĩ nhiên càng thân bại danh liệt càng vui mừng. Cố Nhã Thuần không đồng ý, hiện tại mặc dù cô biết nha đầu Y Hi Nhi này có thể tâm hướng về phía Vũ Văn Bác nhưng trong lòng vẫn còn hi vọng Y Hi Nhi trở lại bên cạnh cô, không muốn cô thân bại danh liệt.

Hiện tại, Vũ Văn Bác muốn hủy hoại danh tiếng Y Hi Nhi, Cố Nhã Thuần muốn giữ lại danh tiếng cho Y Hi Nhi. Hai bên so lại, dĩ nhiên là Cố Nhã Thuần đang ở thế hạ phong rồi.

"Người đó đúng lúc tôi vừa nhìn thấy, đang ở sau lưng Cố Đội trưởng chính là đồng chí Y Hi Nhi, không biết Cố Đội trưởng giải thích thế nào? Cố Đội trưởng mặc dù là thành viên chống khủng bố quốc tế chắc không cùng Y Hi Nhi có bất kỳ quan hệ gì chứ? Chẳng lẽ đồng chí Y Hi Nhi là bị cô bắt cóc?" Tây Môn Dật làm như có chuyện lạ hỏi.

"Tây Môn Đại tá nói đùa." Cố Nhã Thuần nói, trong lòng cũng bất lực, làm thế nào mới giữ được nha đầu chết tiệt kia.

"Vậy tôi sẽ tới hỏi Y Hi Nhi đồng chí một chút, cô là bị ai bắt cóc hay sao? Chẳng lẽ là Vũ Văn chủ tịch sao? Nếu là như vậy tôi sẽ phải mời Vũ Văn chủ tịch cùng tôi trở về điều tra." Tây Môn Dật cười nói.

"Anh!" Cố Nhã Thuần giận đến thiếu chút nữa đã phun ra máu.

Tây Môn Dật rõ ràng đã chuẩn bị rồi mới đến mà. Bây giờ nếu như cô nói Y Hi Nhi là bị Vũ Văn Bác bắt cóc như vậy Vũ Văn Bác trả lại vào tay Tây Môn Dật, bọn họ vốn chính là cá mè một lứa. Nếu như nói không phải, Y Hi Nhi làm sao lại xuất hiện bên người cô? Như vậy người sẽ cùng Tây Môn Dật trở về uống trà sẽ là cô rồi. Dù sao chuyện này tuy lớn mà nhỏ, mà nắm giữ lớn nhỏ lại là Tây Môn Dật, anh ta nói thế nào đều được cả.

Vừa lúc đó, một tiểu đội trưởng đội chống khủng bố quốc tế đi tới sau lưng Cố Nhã Thuần, nói mấy câu ở bên tai của cô, Cố Nhã Thuần lập tức phát cáu.

Lục soát không được gì? Làm sao có thể?

Đã hành động trong thời gian ngắn nhất, cho dù hội Liệt Diễm cho người lấy được tin tức cũng không thể nhanh như vậy dời đi nhiều súng ống dạn dược như vậy? Huống chi còn có nhiều người nghiên cứu vũ khí sinh hóa trước mặt sở nghiên cứu? Làm sao có thể dời đi dưới mắt Lâm Hựu Lật đây?

Cố Nhã Thuần không có nghĩ tới rằng lúc cô và Lâm Hựu Lật vừa tiếp xúc, hội Liệt Diễm cũng đã bắt đầu ở dời đi các vũ khí súng ống cùng chứng cớ phạm tội rồi. Đợi đến thời điểm cô bắt đầu hành động căn bản cái gì cũng đều không cần làm, cho dù là dưới sự giám thị của Cố Nhã Thuần không cần động tác nào cũng không sợ.

"Cố Đội trưởng không biết cần lục soát để tìm vật gì đây?" Vũ Văn Bác cười hỏi.

"Lần này tôi nhận thua nhưng anh đừng đắc ý, chỉ cần tôi còn tồn tại thì anh cùng hội Liệt Diễm sẽ không nhàn nhã được đâu. Tôi nói được làm được, chúng ta đi!" Cố Nhã Thuần bị thua phải rời đi.

"Đợi đã nào...!" Tây Môn Dật chặn Y Hi Nhi lại.

Y Hi Nhi khóe miệng cười một tiếng, đương nhiên biết Tây Môn Dật muốn làm gì rồi.

"Đồng chí Y Hi Nhi nếu đã tìm được, tôi không thể làm gì khác hơn là dẫn cô đi, từ từ điều tra ngọn nguồn mọi chuyện rồi. Cố Đội trưởng bận chuyện, xin mời đi trước." Tây Môn Dật bộ dạng nhẹ nhàng nói, giống như tâm tình rất tốt đẹp.

"Sau khi mọi chuyện kết thúc, anh cẩn thận một chút cho tôi, mặc kệ anh là người ở nơi nào, thân phận gì, không có sự đồng ý của tôi, anh quyết định ra sao tất cả đều không có giá trị gì hết." Cố Nhã Thuần cứng rắn và hung ác quẳng xuống một câu tàn nhẫn, nghênh ngang rời đi.

"Này, đợi chút, vậy tôi đây? Tôi nên như thế nào làm?" Dịch Đình không hiểu gì nhìn mọi người, "Làm ơn có người quản lý tôi đi, tôi là bị trói đem ra ngoài cũng được, tôi nên đi theo Cố Nhã Thuần hay là vẫn ở đây?"

Những người này cũng không chịu trách nhiệm quá đi, nhất là ba người mãnh nam kia. Dầu gì cũng phải lưu phương thức liên lạc cho cô chứ nếu không nửa đêm tỉnh mộng cô thật sẽ tức điên mất.

"Cô là khách du lịch, cô thích đi đâu thì cứ đi đến đó, không có ai có thể quản được cô." Tây Môn Dật tốt bụng trả lời.

"Cũng đúng nha, nói như vậy cũng có đạo lý, vậy tôi trở về ngủ tiếp thấy cảm giác làm đẹp tốt lắm." Dịch Đình không tim không phổi tới một câu, sau đó liền trực tiếp đi. Trở về phòng ngủ như lâu đài, nơi này là phòng ngủ hạng sang, ngủ nhiều có cảm giác cảm thấy trẻ ra một vài tuổi, không thể lãng phí.

"Chậm một chút, cẩn thận ra ngoài, váy quá ngắn." Tây Môn Dật nhắc nhở.

"Tôi không sợ, tôi hận không thể ngắn một chút nữa, tốt nhất không cần mặc." Dịch Đình vô sỉ nói một câu, nghênh ngang lắc lắc thân hình như rắn nước rời khỏi.

Nhìn giống như là vừa mở màng một cuộc kịch chiến, bầu không khí nguy hiểm xen kẽ trò cười, tự nhiên bây giờ kết cục vui vẻ. Y Hi Nhi bắt đầu bội phục Tây Môn Dật rồi, dĩ nhiên người vạch ra chuyện này là Vũ Văn Bác cũng là một nhân vật lợi hại.

"Tôi nói tới đâu rồi, thì ra các người biết Lâm Hựu Lật cùng Cố Nhã Thuần hợp tác chỉ có buồn phiền không có khẩn trương, thì ra là như vậy. Tôi tự nhiên bị các người tính toán kéo vào, cẩn thận tôi chính là người rất nhỏ nhen thù dai đó." Y Hi Nhi cười mắng.

Nếu như không phải đã tính trước tất cả, bọn họ sẽ không bình tĩnh thư thả đến vậy.

Sợ rằng tất cả đều là do bọn họ đã tính toán, Lâm Hựu Lật cũng tài, thật là đáng thương. Việc giấu giếm cô là vì làm ra hiệu quả tốt nhất cho Lâm Hựu Lật xem, cũng chỉ sợ sự thông minh của Lâm Hựu Lật và Cố Nhã Thuần đem lòng sinh nghi.

Dĩ nhiên quan trọng nhất là sợ Y Hi Nhi không thể hợp tác.

Có điều cũng bởi vì như thế, Vũ Văn Bác cùng Y Hi Nhi mới có thể chân chính thẳng tanh đến với nhau.

Nhưng... ánh mắt Tây Môn Dật hình như u ám một chút.

Sau hôm ấy, Cố Nhã Thuần hình như nhằm hội Liệt Diễm tấn công, ba ngày hai bữa ở hội Liệt Diễm đầy biểu ngữ đòi hạ công ty cùng sản nghiệp gây phiền phức. Dường như đang tiết hận mà Vũ Văn Bác cũng liền tùy theo Cố Nhã Thuần đi làm.

Y Hi Nhi từ sau chuyện đó liền bắt đầu nhúng tay hội Liệt Diễm, một chút học tập từ từ thấm vào.

Nửa tháng trôi qua.

Dịch Đình vẫn như cũ không tim không phổi trải qua cuộc sống hằng ngày tạm ổn. Mỗi ngày đều tự mộng tưởng, ảo tưởng mình là công chúa chờ đợi nụ hôn đánh thức cô tỉnh lại của hoàng tử.

Y Hi Nhi đời này thật không tưởng tượng ra được, có một ngày thật sự có một hoàng tử chân chính xuất hiện thật sự hôn làm thức tỉnh Dịch Đình này.

Cô gái ngốc, nếu sau đó hoàng tử biết Dịch Đình không có tim không có phổi không biết là hạnh phúc hay thê thảm đây?

Y Hi Nhi mặt một thân quần áo trắng bên ngoài khoác vào chiếc áo choàng tự đan, lười biếng ra khỏi đại bản doanh hội Liệt Diễm.

"Tiểu thư cô muốn đi đâu, tôi đi chuẩn bị xe." Người gác cổng cung kính nói.

"Không cần, tôi đi đây đó một chút, có thể sẽ trở lại nhanh thôi mà cũng có thể sẽ đi rất nhiều ngày." Y Hi Nhi cười nói, nửa tháng, đã giới hạn của Cố Nhã Thuần, nếu cô lại không xuất hiện, Cố Nhã Thuần đoán chừng sẽ nổi giận.

Nghĩ đến lát nữa sẽ lần lượt bị nỗi khổ thân xác, tâm tình Y Hi Nhi cũng không tốt.

Trên đời này chắc chỉ có một mình cô ngốc vậy tự dâng mình đưa lên cửa cho người khác đánh rồi. Cố Nhã Thuần à, tôi chưa đối tốt với ai vậy đâu ngay cả bản thân cũng không có.

Cô ấy đã từng đánh cô sao? Không có? Lần đầu tiên không phải Cố Nhã Thuần sẽ đánh cho cô răng rơi đầy đất? Mà Cố Nhã Thuần muốn đánh thì đánh chứ? Cho nên...cô đối với Cố Nhã Thuần thật sự không phản đối.

"Tiểu thư... cô..." Người gác cổng bị Y Hi Nhi nói như thế, không biết trả lời cái gì cho tốt.

"Không có gì, tôi đi ra kia sẽ có người đón, anh thông báo với Vũ Văn Bác chậm một chút. Tôi sợ anh ấy cuối cùng không nhịn được bắt tôi trở về." Y Hi Nhi phất tay một cái rời đi.

Cầm ống nhòm, Vũ Văn Bác nắm chặt tay thành quả đấm, anh biết Y Hi Nhi sẽ đi tìm Cố Nhã Thuần nhưng anh không thể ngăn cản, anh phải tin tưởng người phụ nữ của anh có năng lực giải quyết chuyện của mình. Hơn nữa chuyện này không giải quyết bằng lời nói, Y Hi Nhi ở bên cạnh anh cũng không vui vẻ, anh không thích bộ dạng Y Hi Nhi có tâm sự cho nên anh phải để Y Hi Nhi đi.

"Dật, chuyện kia thực hiện thế nào rồi?" Vũ Văn Bác nhìn thấy Y Hi Nhi đã đi rất xa mới thu ống nhòm hỏi Tây Môn Dật nằm trên ghế sa lon .

"Yên tâm đi, đã làm xong." bộ dạng Tây Môn Dật lười biếng không còn hơi sức.

Tối hôm qua anh thật sự là quá mệt mỏi, quá mệt mỏi. Không nghĩ tới cô gái Lâm Hựu Lật này tự nhiên lại cứng rắn thế thật là khiến đầu người đau quá. Xem ra anh còn phải đánh lâu dài rồi.

"Vậy thì tốt, cậu trấn giữ, tôi đi trợ giúp Thác, Triển sợ rằng hiện tại cũng không có tâm tư, cậu ta tìm kiếm cũng vất vả rồi." Vũ Văn Bác dặn dò, có một số việc có thể để hạ xuống nhưng cô gái bát quái Đinh Tiểu Vũ đó hình như khiến Triển vẫn luôn không bỏ được.

"Ai! Đại ca cậu thật là thiên vị, Triển theo đuổi cô gái nhỏ cậu liền ủng hộ, tôi theo đuổi Lâm Hựu Lật sao cậu không ủng hộ đây?" Tây Môn Dật vẻ mặt đau khổ nói.

"Cậu còn cần sự ủng hộ của tôi sao? Không phải có người đã bị cậu trói lại sao?" Vũ Văn Bác hỏi ngược lại, đừng tưởng rằng anh không biết tối hôm qua anh không biết chuyện xảy ra ở hội Liệt Diễm.

"Bị cậu biết rồi, mắt của cậu thật là đáng sợ. Nếu không phải biết cậu còn tưởng rằng cậu theo dõi tôi! Tôi thật đúng là mệnh khổ, đường đường là Đại tá làm người giúp việc cho cậu cũng thôi đi, cư nhiên lại không chiếm được tự do, a a a a..." Tây Môn Dật tự mình kêu thảm.

"Tốt tốt cố gắng lên, ai bảo cậu nhiều tài vất vả chứ? Tôi đi trước." Vũ Văn Bác cầm tây trang đặt ở trên ghế sa lon lên, rời khỏi.

Tây Môn Dật một mình trong phòng làm việc than thở.

Anh hiện tại không chỉ là gánh vác hội Liệt Diễm còn phải nghĩ biện pháp đối phó cái người quật cường nào đó, thật là đau đầu nhức óc.

Lúc Vũ Văn Bác rời đi tình cờ gặp phải Đoan Mộc Triển.

Đoan Mộc Triển vẫn còn xử lý tài liệu trong tay, đi theo phía sau có ba bốn thuộc hạ, mỗi người trong tay cũng cầm mấy phần tài liệu, trong miệng không ngừng nói qua chuyện trong công ty cần Đoan Mộc Triển giải quyết. Đoan Mộc Triển cau mày, kiên nhẫn xử lý từng cái một.

"Nếu như muốn bắt được người nên bắt, hãy đi đi, đừng làm cho mình hối hận." Vũ Văn Bác nói xong xoay người rời đi, anh còn có chuyện rất quan trọng cần xử lý.

Đoan Mộc Triển vừa nghe lời nói của Vũ Văn Bác, chân mày cũng không nhăn nữa, lập tức thoải mái thậm chí còn bật cười, tài liệu trong tay cũng không nhìn trực tiếp vứt xuống trên người thuộc hạ sau lưng, mở nút áo trên tây trang, cuộn tay áo lên, quay người bỏ chạy.

"Tổng tài, tổng tài, anh đi đâu vậy? Những tài liệu này phải làm thế nào?" Một đám thuộc hạ đuổi theo Đoan Mộc Triển vừa kêu vừa chạy bộ theo như vận động.

"Đi tìm Tây Môn Dật đi, tôi muốn nghỉ phép ba tháng." Đoan Mộc Triển rất nhanh chui vào chiếc Cadillac của anh, khởi động, chạy nước rút, rất nhanh biến mất ở trước mặt mọi người, bỏ lại thuộc hạ chỉ biết nhìn nhau.

Ba phút sau.

Bên trong phòng làm việc Tây Môn Dật vẫn còn giả chết chợt điên lên vùng dậy.

Tại sao? Một đám vốn không phải do anh trông nom lại chạy tới muốn anh quyết định sách lược, muốn anh quyết định, anh không từ xác chết vùng dậy chính là thành người chết thật.

Trung Quốc, Hạ Môn.

Ngày hôm nay, không khí và thời tiết tốt. Nhiệt độ cũng thích hợp.

Ngày hôm nay, có người khóc, có người cười, có người mất tích.

Người khóc không nghi ngờ chút nào chính là nữ chính đáng thương của chúng ta Y Hi Nhi, người cười là Cố Nhã Thuần, người mất tích là Đinh Tiểu Vũ.

"A a a... Cứu mạng, tôi không dám nữa, tôi muốn lời nói thành sự thật để ông trời đánh chết đi. Đau, Cố Nhã Thuần cô có phải là người hay không, tôi cũng liều chết đi cứu cô mà, cô đối đãi với ân nhân như vậy sao?" Y Hi Nhi chạy trốn cầu xin tha thứ.

Bây giờ Y Hi Nhi không có ở phòng của mình mà là bị bắt ở cùng Cố Nhã Thuần. Mặc dù nơi này so với phòng trọ của cô tốt hơn nhiều nhưng mọi thứ rất khổ sở, rối rắm.

Ngày đó ở Kuala Lumpur đưa Y Hi Nhi đi là thuộc hạ của Cố Nhã Thuần sau đó nhanh chóng liền đem cô trở về nước. Lúc Y Hi Nhi kéo hành lý đần độn đứng trong biệt thự xa lạ này, Cố Nhã Thuần không khách khí chút nào từ trên trời giáng xuống một roi mây lên trên người Y Hi Nhi chào hỏi.

Vì vậy xuất hiện một màn cực kỳ bi thảm.

"Này này này, đau, ở đây mà cũng ra tay sao, tôi thật sự sẽ đánh lại đó à, a a a..." Y Hi Nhi la to nói mà người đứng ở bên cạnh cung cung kính kính giúp cô xách hành lý cư nhiên làm như không có gì xảy ra cả, mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm đứng đó.

"Đánh lại, cô đánh lại tôi hả? Tôi nhìn thử xem cô có phải đã mọc cánh cứng cáp rồi không hả? Tôi xem một chút cứng bao nhiêu? Có muốn đánh trả nữa không?" Cố Nhã Thuần càng mắng tay lại càng mau tay, hung hăng đánh vào Y Hi Nhi chỉ là cô có thủ thuật khiến Y Hi Nhi cảm thấy rất đau đớn nhưng căn bản không có thương gân động cốt, càng thêm không bị rách da.

Nói giỡn. Vì muốn đánh tỉnh cái cô ngốc này, cô không biết đã thử qua bao nhiêu vũ khí.

Lúc ấy...

Cố Nhã Thuần mặt đen thui, u ám ngồi trên sofa phòng khách ở trong nhà lên tiếng: "Quản gia, lấy ra cho tôi một dụng cụ, tôi muốn đánh người."

Mắt không biểu cảm quản gia rất nhanh liền lấy ra một thanh dao gọt trái cây.

"Tôi muốn đánh người, không phải tán dóc, tai ông điếc à!" Cố Nhã Thuần hét to, cả tòa biệt thự cũng run rẩy.

Cô tức chết mất, cô ở trên cao không ít lần lập được nhiều công lao nhưng cũng vì không bắt được hội Liệt Diễm vì bị thua hội Liệt Diễm một trận cư nhiên bị thay xuống dưới. Chưa từng gặp mặt tên "Quân ưng"(*) khốn kiếp, đợi cô phục hồi nguyên chức sẽ cho anh ta đẹp mắt.

(*) Quân ưng: quân là quân đội, quân lính còn ưng là dần đầu. Ở đây ý nói người lãnh đạo cấp cao

Quản gia của Cố Nhã Thuần suy nghĩ bay lung tung rồi lấy ra một cây roi da.

Cố Nhã Thuần cầm roi trong tay, cười âm hiểm một tiếng, ngay tại chỗ hung hăng vung lên. "Bá" một tiếng, trên sàn nhà trái cây lúc trước bị cô phát giận ném đi nứt ra thành mảnh vỡ.

"Lực lượng quá lớn, ta không thích phương pháp trầy da sứt thịt."

Quản gia suy nghĩ một chút, không biết chủ nhân của mình đến tột cùng là có ý gì. Cô ấy đánh người còn phải xem có dịu dàng hay không sao? Cô đến tột cùng là tức giận hay không tức giận? Cô đến tột cùng là muốn đánh người hay không muốn đánh người đây?

Nhưng mà ông không dám hỏi, lặng lẽ đi vào trong phòng ngủ của mình lấy ra bảo bối của ông.

Đây là ông vì muốn dạy dỗ đứa con cứng đầu của mình mà nghiên cứu, con trai của mình bị đánh cho tàn phế đau lòng vẫn là cha mẹ cho nên ông tìm được cành cây mây mềm mại nhất, dùng thuốc ngâm sau đó bỏ đi gai phía ngoài và cành nhỏ đốt cuối không đáng kể. Nhẵn bóng, đánh lên người không làm bị thương gân bất động cốt, lại vô cùng đau đớn.

Lúc này, Cố Nhã Thuần hài lòng.

Cắt đoạn hồi tưởng...

"Mẹ ruột của tôi à, ngài đừng nữa đánh, đau à, tôi đáng chết tôi lòng lang dạ sói, tôi không nên yêu Vũ Văn Bác, tôi liền không nên có dáng dấp quá mức đẹp để làm cho Vũ Văn Bác chú ý rồi yêu tôi, chúng tôi đều là ngu ngốc, cư nhiên mắt mù coi trọng đối phương, chúng tôi kiếp sau không dám, cô xin thương xót thả thân thể tiểu tử này." Y Hi Nhi làm sao dám ra tay thật với Cố Nhã Thuần.

Vốn là biết Cố Nhã Thuần xuống tay lưu tình, động thủ thật. Cô ấy đã nổi điên thì xuống tay lưu tình cũng tiết kiệm, trực tiếp đem mình phá hủy.

"Vậy sao? Hiểu rõ sai rồi? Hiểu rõ sai rồi thì nên chịu phạt. Tức tức trách trách kêu cái gì? Không phải mọc cánh cứng cáp rồi sao? Cho tôi nhìn một chút!" Cố Nhã Thuần lúc này căn bản không có nửa điểm hành động anh dũng tỉnh táo giống trong khi đang làm việc. Giờ phút này cô chỉ là một cô gái bình thường, cô muốn nổi điên, muốn cho hả giận.

Kẻ khốn kiếp này, tâm ý của cô cho cô ta chà đạp sao?

Đỏ mắt nhiều lần cứu cô ta, kết quả là gì đây? Cô được báo đáp cái gì? Cùng kẻ địch lớn nhất của cô yêu nhau? Thuộc hạ cô đắc ý nhất, quan tâm nhất cư nhiên yêu kẻ địch? Quả thật rất đáng hận!

"Soạt soạt soạt!"

"Tôi hiểu biết rõ cô giận tôi, nhưng tôi đây rất tiểu thân... Nhưng tôi đói đến nỗi ngực dán vào lưng rồi, a-xit dạ dày cũng đã trào ra ngoài." Y Hi Nhi đáng thương tránh né, trên người đã bị Cố Nhã Thuần đánh gần mười cái rồi, đánh tiếp nữa thật không được. Một ngày không ăn cái gì, bây giờ còn vận động mạnh, không chạy không được đâu... Roi mây giáng xuống thực sự đau đến chỉ có thể nuốt không khí.

"Đừng nói với tôi cô phát bệnh, cô thật sự phát bệnh như trong lời nói tôi liền bớt lo." Cố Nhã Thuần tức hung hăng nói, chỉ là trong tay lại ngừng lại, cho Y Hi Nhi thở.

"Sẽ không phát bệnh á..., tôi bây giờ tốt lắm, Lâm Hựu Lật giúp tôi ra tay làm phẫu thuật rồi. Nghe nói giải phẫu tiến hành ba ngày ba đêm, Lâm Hựu Lật làm xong phẫu thuật liền thể lực cạn kiệt, chẳng qua tôi hôn mê cái gì cũng không biết nhưng đầu óc cuối cùng khỏi bệnh." Y Hi Nhi đáp lại.

Những chuyện này đều là sau khi Y Hi Nhi rời khỏi trụ sở huấn luyện. Lúc ấy Cố Nhã Thuần đang ở đây tiếp nhận nhiệm vụ căn bản không thể nào biết được sau này Lâm Hựu Lật cũng chưa từng nói tới tự nhiên không có ai có thể nói với Cố Nhã Thuần.

Nghe được Y Hi Nhi đã làm phẫu thuật hơn nữa còn là phẫu thuật trong ba ngày ba đêm, cũng biết này là chuyện không nhỏ nhất thời mềm lòng.

Khó trách cảm thấy cô êm dịu hơn không giống trước kia, đánh nhau cảm giác cũng không tốt như trước kia thì ra là trải qua đại phẩu thuật, đoán chừng hao phí quá nhiều tinh lực.

Nghĩ đến đây Cố Nhã Thuần lặng lẽ rời khỏi phòng khách, lặng lẽ đem roi mây ném cho quản gia mắt không biểu cảm, lặng lẽ đi vào phòng bếp.

Về hành động của Cố Nhã Thuần, Y Hi Nhi cũng không tìm tòi nghiên cứu, nhe răng trợn mắt chạy vội tới trên ghế sa lon nằm. Cô hiện tại thật sự là đã tiêu hao hết thể lực.

Quản gia mắt vẫn không biểu cảm lặng lẽ cầm một bình thuốc nhỏ tới. Đây chính là do một thầy thuốc Đông y ở quê của ông làm, tán bầm tiêu sưng công hiệu tốt nhất. Mỗi lần con ông bị ông đánh xong vợ ông đều cầm thuốc này thoa lên cho nó. Hai ngày sau dẽ không có bất cứ dấu vết gì.

Chờ Y Hi Nhi bôi dược cao tốt xong, Cố Nhã Thuần che gương mặt, cầm một tô mì nóng hổi đi ra, hung hăng đặt trước mặt của Y Hi Nhi.

Y Hi Nhi sửng sốt, Cố đại nhân uy phong lẫm lẫm vì cô rửa tay làm canh hả ? Đây là đối xử kiểu gì?

"Đây, ăn đi!" Cố Nhã Thuần sắc mặt không tốt lắm gầm nhẹ, trên mặt xuất hiện nét không tự nhiên.

Y Hi Nhi lập tức cười hí hửng nhìn Cố Nhã Thuần. Xem ra Cố đại nhân vẫn là Cố đại nhân, vẫn thương cô như vậy, quả nhiên mình không nhìn lầm người mà, quả nhiên nhân phẩm của mình không phải là không tốt mà là trời cao cần cô làm chuyện lớn cho nên trước phải khổ rèn ý chí, làm gân cốt chịu đau, bỏ đói.

Ha ha ha ha... "Khụ khụ khụ... Không có đũa, cô không phải muốn tôi dùng tay chứ?" Vốn là muốn ngửa mặt lên trời cười dài Y Hi Nhi chợt phát hiện vấn đề, vô tội hỏi.

"Chờ tôi!" Cố Nhã Thuần thở phì phò đứng lên, đi phòng bếp lấy cho Y Hi Nhi đôi đũa, sau đó u ám nhìn chằm chằm Y Hi Nhi ăn mì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.