Phụ nữ có chồng, cái từ này vụt sáng ở trong đầu Y Hi Nhi, dọa chính cô giật mình, thiếu chút nữa từ trong ngực Vũ Văn Bác té xuống.
"Con bà nó, mình đang làm gì đây? Kể từ bây giờ mình chính là phụ nữ có chồng. Phụ nữ có chồng sau đó sẽ rất nhanh biến thành bà nội trợ chỉ biết nấu nướng, không có tự do, không được bay lượn trên bầu trời, không có không gian riêng của mình. Mình sẽ bị chuyện vụn vặt của gia đình vây quanh, từ từ chịu đựng rồi thành một bà già, khi đó mình đã bảy tám mươi tuổi không đi được nữa, hu hu hu... Mình không muốn, mình không cần cuộc sống như thế, đây không phải là sự lựa chọn của mình, không, mình muốn phản kháng, mình phải dùng sinh mạng tuyên chiến với ác ma, mình không thể ngồi đợi chết, đúng, mình là một cô gái Trung Hoa, 5000 năm văn minh Trung Hoa dưỡng dục mình cái gì? Hoa hồng phải vùng dậy, dùng sinh mạng để đòi công bằng, mình phải hăng hái đấu tranh, đây mới là Y Hi Nhi." Cảm xúc mạnh mẽ sục sôi trong lòng Y Hi Nhi.
Nghĩ đến sau cùng, cặp mắt Y Hi Nhi phát ra ánh sáng giống như đèn pha, nhìn không về phía xa, biểu lộ ra ánh sáng hy vọng.
Cô là Y Hi Nhi, làm sao có thể để bị chút chuyện này làm vùi dập thanh xuân tươi đẹp của cô, nếu thật sự như vậy thì cô không phải là Y Hi Nhi rồi.
Chỉ có chuyện Y Hi Nhi không làm, chứ không có chuyện Y Hi Nhi không làm được!
Cố Nhã Thuần, cô cũng không nên xem thường tôi, cho rằng tôi chạy không thoát sao? Từ trong tay Vũ Văn Bác chạy trốn còn không đơn giản, cô cứ chờ coi đi, bây giờ Y Hi Nhi không còn là Y Hi Nhi trước kia, mà Vũ Văn Bác cũng không còn là Vũ Văn Bác trước kia nữa rồi, hừ. Cô không tin cô trốn không thoát!
Nhìn vẻ mặt trên khuôn mặt Y Hi Nhi biến đổi liên tục, đầu tiên là tức giận đỏ bừng cả khuôn mặt, sau đó cảm xúc mạnh mẽ bốn phía, cặp mắt mở to ra, sau đó là giảo hoạt âm hiểm, mắt phát ra ánh sáng giống như đèn pha, cuối cùng giống như đã quyết định gì đó, từ từ hiện ra nụ cười tự tin, liền sau là vẻ mặt muốn gây hấn.
Vũ Văn Bác không cần dùng đầu cũng có thể nghĩ ra rằng cái người đánh yêu trong ngực đang suy nghĩ mấy chủ ý xấu rồi, nhưng mà anh cũng không muốn vạch trần, đề phòng trong đêm động phòng hoa chúc đẹp đẽ lại chọc cho cô dâu biến thành một con sói cái nhỏ, vậy coi như không xong rồi.
Lamborghini đi một mạch, rất nhanh dừng lại ở bến cảng của một bãi biển.
Lúc này đã mười giờ đêm, Vũ Văn Bác ôm lấy Y Hi Nhi đăng kí cho du thuyền tư nhân dừng ở trên bến cảng.
Đây là du thuyền tư nhân của Vũ Văn Bác, chiều cao bằng ba tầng lầu, bên trong bao gồm các khu vực giải trí, nghỉ ngơi, làm việc và chơi thể thao. Trên du thuyền ngoài hai thuyền trưởng chuyên nghiệp ra còn có hai người làm nữ biết bơi vốn là sát thủ của hội Liệt Diễm.
Vũ Văn Bác ôm Y Hi Nhi đến phòng tân hôn mà anh đã bố trí tỉ mỉ, sau đó mới đem cái người đáng yêu trong ngực này buông xuống.
Y Hi Nhi bởi vì đã chuẩn bị tốt cho việc chạy trốn cho nên cũng không cố chấp quấy rối nữa, dù sao tạm thời cô cũng không vội, hơn nữa cô còn phải làm Vũ Văn Bác tê liệt một cái mới được.
Mà muốn Vũ Văn Bác tê liệt cơ hồ là chuyện không thể nào, nhưng đó là đối với người khác mà nói, còn Vũ Văn Bác trước mặt Y Hi Nhi chính là một con cọp giấy mà thôi, mặc kệ cuối cùng Y Hi Nhi làm chuyện quá trớn cỡ nào, nhiều nhất Vũ Văn Bác cũng chỉ đem Y Hi Nhi cởi quần ra đánh vào mông một trận mà thôi.
Y Hi Nhi đoán chừng Vũ Văn Bác căn bản không nỡ tổn thương cô, cho nên càng trở nên không chút kiêng kỵ. Dù sao hiện tại người khó chịu là cô, cô muốn thế nào thì được thế đó, đừng nói là Vũ Văn Bác, là ngọc hoàng đại đế cũng không thể làm gì được.
Vũ Văn Bác nhẹ nhàng đem Y Hi Nhi đặt trên giường lớn bày cánh hoa hồng khắp nơi, sau đó ngồi xổm xuống tự tay đem giày cao gót thủy tinh màu trắng trên chân Y Hi Nhi cởi ra, thuận tiện giúp Y Hi Nhi xoa bóp lòng bàn chân một chút.
Y Hi Nhi một chút cũng không thấy ngượng ngùng, đem mình biến thành hoàng thái hậu đang hưởng thụ, cứ ngồi đó, để cho Vũ Văn Bác giúp cô thoát khỏi áo cưới phức tạp nặng nề, buông tóc cầu kì xuống, cả quá trình nhìn cũng không nhìn Vũ Văn Bác một dạng, chỉ thiếu chút nữa kêu Vũ Văn Bác một tiếng "Tiểu bác tử" thôi.
Vũ Văn Bác buồn cười nhìn Y Hi Nhi nhắm mắt dưỡng thần, nhẹ nhàng đem Y Hi Nhi ôm lên, đi vào trong phòng tắm.
Gian phòng tắm này nếu nói là phòng tắm chẳng bằng nói là hồ bơi cho rồi, bể tắm ít nhất cũng trên 300m2, bên trong khói mờ lượn lờ, chứa nước nóng từ suối nước nóng phía trên chảy vào, trên mặt nước còn dập dềnh các cánh hoa hồng tươi mới, chung quanh còn có mấy ly nến nhỏ màu đỏ thẫm lúc sáng lúc tối, cố ý bọc vải voan mỏng điều chỉnh ánh sáng thành màu hoàng hôn nhẹ nhàng làm không khí trở nên có chút mập mờ.
Đem Y Hi Nhi thả vào trong bồn tắm, điều chỉnh chỗ dựa cổ cho tốt, Vũ Văn Bác mới thả tay ra, cởi quần áo của mình, bước vào trong bồn tắm.
Y Hi Nhi vốn là nhắm hai mắt sau đó cảm nhận sự ấm áp của nước ấm, thoải mái hít thở sâu một hơi, một ngày mệt nhọc, ngâm suối nước nóng thật sự là hưởng thụ mà.
Ở góc phòng tắm có đốt tinh dầu giúp thả lỏng tinh thần, khiến cho cả căn phòng cảm giác rất lười biếng thoải mái, làm người ta chỉ muốn cứ như vậy lẳng lặng ngẩn người, chuyện gì trước mặt cũng không muốn làm.
Có điều, đó là chỉ người bình thường, không phải Vũ Văn Bác.
Vũ Văn Bác là một người đàn ông bình thường, nhất là có mỹ nhân trong ngực, trên người còn không mặc quần áo, làm sao có thể không hô hấp nặng nề, ánh mắt trở nên vô cùng nóng bỏng?
Chỉ là, Vũ Văn Bác là một đại ca xã hội đen, tự chủ của anh vượt quá tất cả người thường, cho nên mặc dù toàn thân anh đã sục sôi máu nóng rồi, nhưng vẫn lựa chọn hầu hạ Y Hi Nhi thoải mái dễ chịu tắm rửa sạch sẽ, cố gắng không nhìn Y Hi Nhi, chỉ đơn thuần giúp cô lau lưng sau đó xoa bóp chân mà thôi, thả lỏng thân thể.
Bất quá, Y Hi Nhi muốn làm chuyện xấu cũng không muốn cứ như vậy bỏ qua cho Vũ Văn Bác, một đôi tay nhỏ mềm yếu không xương giống một con rắn nhỏ vòng quanh ở cổ của Vũ Văn Bác, cắn răng, trực tiếp cắn lên bả vai Vũ Văn Bác.
Có điều Y Hi Nhi không dùng lực cắn xé, mặc dù trong lòng cô rất muốn cắn cho Vũ Văn Bác máu thịt lẫn lộn nhưng lý trí khiến cô chỉ ** cắn khẽ, thỉnh thoảng mút, thỉnh thoảng khẽ liếm, thỉnh thoảng rụt về, thỉnh thoảng gặm cắn.
Lý trí của Vũ Văn Bác nhanh chóng bị Y Hi Nhi làm cho một tia cũng không còn, hận không thể lật người đem Y Hi Nhi đè dưới thân thể mình, nhưng anh muốn biết Y Hi Nhi đến tột cùng còn có thể làm được cái gì nữa. Bình thường tiểu yêu tinh này mặc dù có nhiệt tình nhưng lại chưa từng có nhiệt tình như vậy, anh phải hưởng thụ thật tốt một phen mới được.
Y Hi Nhi sảng khoái mà dùng sức khẽ cắn, cho đến khi trên bờ vai Vũ Văn Bác đầy dấu răng, sau đó đầu lưỡi mới trằn trọc đi tới trước ngực Vũ Văn Bác, ngậm chặt, lại gặm cắn các loại, không ngừng cắn toàn thân Vũ Văn Bác, sau đó chính tay chân cô như bắt đầu nhũn ra mới thôi.
Âm thầm chửi mình không có tiền đồ, sau đó ảo não không biết kế tiếp nên làm gì bây giờ.
Chỉ là, Vũ Văn Bác không cho Y Hi Nhi cơ hội thở dốc, lúc Y Hi Nhi lộ ra vẻ mặt mê mơ màng, lật người một cái, vì thế thiên lội địa hỏa cùng nhau bùng lên, Vũ Văn Bác vận sức đem tất cả kích tình đang chờ được bạo phát phun trào ra ngoài.
Đợi đến lúc Y Hi Nhi cảm nhận được trọng lượng của cơ thể thì đã là nửa đêm rạng sáng rồi.
Y Hi Nhi mặc trên người áo sơ mi trắng của Vũ Văn Bác, tay áo đã bị cuốn lên đến khuỷu tay, hai chân có chút như nhũn ra nhưng tối thiểu đi lại vẫn không thành vấn đề.
Lén lén lút lút lăn mình một cái xuống khỏi giường lớn có chút mập mờ kia, ngay tại chỗ, Y Hi Nhi lựa chọn sử dụng tứ chi như bò sát.
Thật ra thì, Y Hi Nhi hoàn toàn có thể đi, nhưng cô cảm thấy nếu làm chuyện xấu dĩ nhiên phải có bộ dạng làm chuyện xấu, có người nào làm chuyện xấu và vẫn muốn gây tiếng động đây? Đương nhiên là muốn lén lén lút lút, đó mới không phụ lòng bầu không khí làm chuyện xấu.
Dùng cả tay và chân bò một lát, Y Hi Nhi cảm giác đầu mình đụng phải vật cưng cứng, ngẩng đầu nhìn lên, thì ra là cửa, nở một nụ cười, tứ chi rốt cuộc cũng có thể duỗi ra, đứng thẳng lên.
Len lén liếc người vẫn còn nằm trên giường ngủ một cái, Vũ Văn Bác đang ôm một cái chăn bông, lộ ra nụ cười tà ác, cũng không quay đầu lại nữa.
Quẹo trái, quẹo phải.
Y Hi Nhi chạy một vòng, phát hiện căn bản không có người trên thuyền, cảm thấy có cái gì đó không đúng, chỉ là cô không suy nghĩ được nhiều chuyện như vậy. Dù sao bây giờ là bốn bề vắng lặng, chỉ cần cô quyết tâm, cắn răng một cái, vươn người nhảy xuống, vậy thì tự do đã ở bên cô rồi.
Nhưng lúc Y Hi Nhi đứng trên boong thuyền vẫn là có do dự.
Lần trước nhảy biển là do không thể chống lại tình huống xảy ra, lần này chính cô muốn nhảy xuống thì lại có chút do dự, phải cần bao nhiêu dũng khí đây.
Được rồi, cô thừa nhận là gần đây cuộc sống của cô thật sự quá mức nhàn hạ, cho nên không khỏi sinh ra tật xấu rồi.
Có điều tự do đang ở trước mắt vẫy tay với cô, cô làm sao có thể buông tha như vậy đây? Đó là không đúng lẽ, thật tự xin lỗi bản thân.
Vì vậy, Y Hi Nhi hít thở sâu một hơi, lùi về phía sau một bước, chuẩn bị dùng sức nhảy một cái, sau đó cứ vậy rời khỏi bên người Vũ Văn Bác, trời nam đất bắc trời cao biển rộng từ đây sẽ là nơi cô sinh sống.
Nước biển ban đêm lạnh lẽo càng lúc càng rét thấu xương, hòa vào biển chỉ trong một cái nháy mắt, bụng Y Hi Nhi co rút lại một chút, sau đó rất nhanh liền thích nghi.
Không biết vì sao sao thuộc hạ của Vũ Văn Bác cư nhiên không có ai xuất hiện, nhưng bây giờ mặc kệ, Vũ Văn Bác đã bị cô làm cho mê đảo rồi, chỉ sợ bây giờ đang ngủ mê man cùng Chu công đánh cờ.
Tư tưởng chạy trốn đã xuất hiện từ lâu nên cô chuẩn bị rất nhiều thuốc mê.
Bất quá len lén giấu ở bên trong son môi, trong hôn lễ lúc Vũ Văn Bác hôn quên mình thì đã trúng thuốc mê rồi, chỉ là tác dụng tương đối chậm mà thôi.
Ha ha, cô đúng là cô gái cực kỳ thông minh nhất thiên hạ rồi.
Vũ Văn Bác là người thông minh nhất trên thế giới, thắng được thiên hạ, nhưng là thua cô.
Ha ha ha... Ha ha... Khụ khụ khụ...
Má ơi, trong nước xảy ra chuyện gì à?
Y Hi Nhi cảm giác hơi thở của mình cũng không còn tốt lắm, chuẩn bị lên trên mặt biển hô hấp không khí trong sạch một cái, kết quả lại phát hiện chân của mình bị thứ gì đó quấn lấy, chẳng những không thể đi lên mặt biển, ngược lại bị một cỗ lực kéo xuống dưới đáy biển sâu hơn vị trí hiện tại.
Lần này, Y Hi Nhi bị dọa sợ đến thiếu chút nữa thét lớn lên, cũng may cô không quên mình bây giờ đang ở dưới đáy biển, một tiếng thét lớn sẽ trực tiếp khiến cô hít thở không thông, mặt trời ngày mai cũng không thấy được nữa rồi.
Không có khí oxi, Y Hi Nhi cố gắng kìm nén, trong nước biển mở mắt thật to, muốn xem tình huống rõ ràng là như thế nào, nghĩ thầm có lẽ là mắt cá chân vướng phải hải tảo rồi, chỉ cần cắt hải tảo đi là xong.
Khẽ khom lưng, Y Hi Nhi chuẩn bị gỡ hải tảo ra, ai biết cổ tay cũng bị thứ gì đó kéo lại.
Đây không phải là hải tảo, có nhiệt độ sao?
Đó là một đôi tay? Má ơi, Vũ Văn Bác chạy đến đáy biển lúc nào?
Nếu là Y Hi Nhi lúc trước, cô sẽ trực tiếp sợ đến choáng váng, hoặc là cảm thấy trời cao đang nói giỡn với cô, nước vào đầu lần thứ nhất còn chưa tính, lại tới lần thứ hai.
Nhưng bây giờ cho dù Y Hi Nhi không nhìn Vũ Văn Bác thì cũng chỉ cần bằng cảm giác qua tiếp xúc là có thể biết được Vũ Văn Bác, hoặc là dựa vào hơi thở của Vũ Văn Bác là có thể biết Vũ Văn Bác ở đâu. Tuy nhiên vừa rồi cô có chút đắc ý nên má ơi sau đó mới phát giác, chỉ là cái này hoàn toàn cũng vì nước biển ngăn cách hơi thở con người nên làm cô phản ứng chậm chạp một chút.
Mà bây giờ Vũ Văn Bác muốn làm gì? Cô đã nín thở đến mức sắp tiêu rồi, phổi muốn nổ tung, tại sao còn phải dùng sức kéo cô xuống dưới đáy biển?
Thật ra thì, Vũ Văn Bác căn bản không bị trúng cái thuốc mê gì đó mà Y Hi Nhi nói, những thuốc kia sớm đã bị anh đổi, lúc Y Hi Nhi nhảy xuống biển thì trong nháy mắt anh cũng nhảy theo xuống, hơn nữa nhanh chóng lặn xuống nơi sâu hơn, sau đó kéo mắt cá chân của Y Hi Nhi lại, vì ban đêm rất lạnh, ngâm mình trong nước biển càng thêm lạnh giá, thế nên cảm giác đầu tiên của Y Hi Nhi là hải tảo lạnh lẽo.
Vũ Văn Bác sớm có chuẩn bị, trên lưng là bình dưỡng khí, nhưng mà anh cực kỳ ngạo mạn không có luôn luôn dùng, mà là sau khi hút đủ khí oxi, tìm miệng Y Hi Nhi rồi mạnh mẽ cạy ra, sau đó đem khí oxi trong miệng truyền qua miệng Y Hi Nhi, tiếp đó mới lại hít một hơi khí oxi.
Y Hi Nhi nhận được khí oxi, từ từ bình tĩnh lại.
Dù sao cũng không nghĩ là ngay lần đầu tiên là có thể thoát được nên ngược lại Y Hi Nhi không hề nóng vội nữa. Cô đối với mỗi một kế hoạch đều có lòng tin 100%, nhưng để ngừa chuyện bất ngờ đã chuẩn bị những tám kế hoạch chạy trốn. Dù sao thì tạm thời cô cũng không vội, vì thế có chút thoải mái nhàn nhã, nếu không phải nước biển thật sự quá lạnh rồi, cô ngược lại vẫn còn muốn ở trong nước biển.
Trong thế giới biển cả, tất cả đều trở nên nhẹ nhàng và tự do như vậy, Y Hi Nhi rất yêu thích cảm giác ngoài biển khơi, chỉ là, cô không thích Vũ Văn Bác bất thình lình mạnh mẽ cướp đi không khí của mình.
Vũ Văn Bác một tay ôm lấy Y Hi Nhi cố định vào trong ngực, một tay giữ chặt đầu Y Hi Nhi, mạnh mẽ tiến tới hôn tiếp, Y Hi Nhi không đồng ý, vì vậy đủ các loại giãy giụa, nhưng giãy giụa đến cuối cùng Y Hi Nhi vẫn chịu thiệt.
Bởi vì lúc giãy giụa lãng phí rất nhiều khí oxi, không bao lâu sau Y Hi Nhi liền phát hiện có cái gì đó không đúng, Vũ Văn Bác vẫn tinh lực dồi dào mà cô đã mệt đến thở không nổi nữa rồi.
Hung hăng trợn mắt nhìn Vũ Văn Bác, ý bảo Vũ Văn Bác cho cô chút xíu khí oxi.
Vũ Văn Bác lại như Đức Phật không nhìn thấy, trực tiếp chỉ chỉ đôi môi, mỉm cười, đợi Y Hi Nhi đưa mình lên cho anh cợt nhã.
Y Hi Nhi không dám phản kháng, ngoan ngoãn hôn miệng Vũ Văn Bác một cái, sau đó chợt dùng sức áp chế cổ của Vũ Văn Bác, chủ động mở to miệng từ miệng Vũ Văn Bác lấy khí oxi còn lại của Vũ Văn Bác ra.
Có điều, vậy cũng chỉ có thể đủ để khiến Y Hi Nhi buông lỏng một lát, bởi vì rất nhanh cô lại rất ấm ức rồi, đó là lần đầu tiên cô dâng mình lên cửa cho Vũ Văn Bác cợt nhã.
Lặp đi lặp lại như thế, đợi đến khi khí oxi trên lưng của Vũ Văn Bác không còn dùng được nhiều nữa, Vũ Văn Bác mới mang theo Y Hi Nhi ngoi lên mặt biển.
Y Hi Nhi cả mặt đều đỏ lên, cố gắng mở miệng thật to hít thở không khí trong sạch, hận không thể đem Vũ Văn Bác phá hủy rồi trực tiếp nuốt vào bụng cho hả giận.
Gió đêm thổi qua, Y Hi Nhi không còn kịp làm ra cái chuyện phạm tội gì đối với Vũ Văn Bác nữa, trước hết đã hắt hơi một cái.
Vũ Văn Bác nhướng mày, lên du thuyền.
Đã có người chuẩn bị xong khăn lông khô sạch sẽ và trà nóng, đầu tiên Vũ Văn Bác lau khô cho Y Hi Nhi, đưa cho cô một ly trà nóng, sau đó mới bắt đầu lau khô người mình.
"Anh có phải muốn mưu sát vợ, mới kết hôn liền muốn giết chết em rồi phải không, là em có thù oán gì với anh rồi sao?" Y Hi Nhi uống xong trà nóng, cảm thấy trên người dâng trào một cỗ khí nóng, đè xuống khí lạnh trên người, lúc này mới có hơi sức rống to về phía Vũ Văn Bác.
Nói xong, Y Hi Nhi cảm thấy còn chưa hết giận, nghiến răng một cái, không khách khí nữa, hung hăng cắn lên cánh tay Vũ Văn Bác, cho đến khi nhận thấy mùi máu tanh mới hài lòng nhả miệng ra.
Chân mày Vũ Văn Bác không nhíu lấy một cái, khom lưng bế ngang Y Hi Nhi lên trở về phòng tân hôn mười phần hơi thở mập mờ của bọn họ.
"Lạnh muốn chết lạnh muốn chết, nếu em cứ như vậy mà chết, nhất định sẽ ngày ngày trở lại tìm anh, tự nhiên kéo em xuống biển, nếu khí oxi không đủ thì làm thế nào? Nếu tính mạng của em hơi yếu một chút thì làm thế nào? Cứ như vậy mà rời khỏi thế gian em nhất định sẽ có oán khí." Y Hi Nhi nhất quyết không tha tiếp tục chửi bới lung tung, vừa mới có mấy lần cũng đã cảm giác mình sắp không thở nổi, nín thở đến nổi phổi của cô cũng muốn nổ tung, nhiều lần cảm giác mình từ Quỷ Môn quan chạy một vòng lại một vòng.
Cục tức này làm sao có thể nuốt trôi?
Vũ Văn Bác còn rất tự tin, "Có anh ở đây sợ cái gì?" Vũ Văn Bác để Y Hi Nhi xuống, sau đó điều chỉnh nhiệt độ trong phòng cao hơn, khiến gian phòng càng thêm ấm áp.
"Dĩ nhiên sợ chứ, bị uy hiếp là em cũng không phải anh." Y Hi Nhi bĩu môi bất mãn nói.
Mặc dù Y Hi Nhi biết anh sẽ không làm điều gì hại đến cô, nhưng vẫn một mực muốn hờn dỗi, không phát tiết không được.
"Em yên tâm, cho dù chết anh cũng sẽ cùng chết với em, không cần lo lắng một người sẽ cô đơn." Vũ Văn Bác cười đem Y Hi Nhi ôm vào trong ngực.
"Em..." Y Hi Nhi cảm thấy trong miệng Vũ Văn Bác tràn đầy yêu thương, hòa tan trong lòng cô, nhất thời nói không được cái gì, hơn nữa vốn là cô nói cũng chỉ nói lẫy thôi.
Vũ Văn Bác cúi đầu một cái, ngậm chặt miệng Y Hi Nhi, nhiệt độ trong phòng gia tăng khiến Y Hi Nhi lại nhanh chóng mất phương hướng, chỉ là lần này Y Hi Nhi không giống như lần đầu tiên nữa, làm cũng không biết nên thế nào để tiếp tục, mà là mạnh mẽ cường hãn đẩy Vũ Văn Bác, sau đó lật người làm chủ.
Sau đại chiến 300 hiệp, hai người thở hồng hộc nằm trên giường lớn.
"Kỳ quái, ngược lại thân thể giống như không có những đau đớn vừa rồi vậy." Y Hi Nhi nghỉ ngơi một chút, phục hồi nguyên khí, không giải thích được hỏi.
Dĩ nhiên Y Hi Nhi lần đầu tiên cảm thấy xong chuyện mà không có mệt mỏi như vậy rồi, tại cô ngâm mình trong nước biển bị đè nén lâu như vậy, chính là được thiên nhiên xoa bóp, bây giờ cô quả thật chính là Phượng Hoàng dục hỏa trọng sinh (*), cả người tràn đầy sức lực.
(*) truyền thuyết kể rằng Phượng Hoàng là loài chim bất tử, tái sinh từ đống tro tàn. Nó tự thiêu mình trong cái tổ được xây bằng cây cỏ thơm, sau đó không chết mà được tái sinh.
"Vậy nếu muốn lại tiếp tục 300 hiệp?" Vũ Văn Bác cười hỏi.
"Hả? Không cần, em là người, anh có coi em là người không đó, đâu phải là máy móc, anh muốn mệt chết em à?" Y Hi Nhi thét chói tai, cô cũng không muốn ba ngày không xuống giường được, kế hoạch chạy trốn kia của cô làm sao có thể thực hiện đây?
Dĩ nhiên Vũ Văn Bác sẽ không mất nhân tính như vậy rồi, nhất là anh còn muốn một cuộc du lịch trăng mật đầy lãng mạn.
Lửa nóng ban đêm, hạ màn.
Sáng hôm sau, lần đầu tiên Y Hi Nhi dậy thật sớm, có điều thân thể đau nhức nhẹ làm cô chẳng muốn di chuyển, cả người gần như co rúc trong ngực Vũ Văn Bác.
Chỉ thấy Vũ Văn Bác nửa dựa nửa nằm trên ghế sa lon, còn Y Hi Nhi ngồi trên đùi Vũ Văn Bác, cơ thể dựa vào lồng ngực Vũ Văn Bác, thoải mái xem Fashion Magazine.
Vũ Văn Bác uống cà phê, cẩn thận tránh đầu nhỏ của Y Hi Nhi ra, tránh cho cà phê không cẩn thận rơi trên đầu Y Hi Nhi.
"Này, đến tột cùng chúng ta là muốn đi đâu đây?" Y Hi Nhi vô cùng buồn chán hỏi.
"Thuyền chạy đến nơi nào liền đến nơi đó, vậy em có nơi nào muốn đi không?" Vũ Văn Bác cúi đầu hỏi, ngón tay dịu dàng vén tóc trên trán của Y Hi Nhi.
"Có chứ, trước kia em có một ước mơ đó chính là đi du lịch vòng quanh thế giới, sau đó có rất nhiều nơi cực kỳ muốn đi, đáng tiếc trước kia em rất nghèo không có tiền, cho nên vẫn không thực hiện được, sau này lại gặp anh, mặc dù không dễ dàng trở nên có tiền nhưng căn bản không có tự mình tiêu tiền, không có cơ hội tiêu tiền em vẫn rất tiếc nuối." Y Hi Nhi nghĩ tới đây liền buồn bực.
Bây giờ mặc dù cô có tiền, trong tay cũng có Vũ Văn Bác nhưng căn bản không có cơ hội phát huy năng lực tiêu tiền của cô.
"Vậy em muốn đi đâu thì sẽ đi đó, lần này chỉ có em và anh, em muốn xài tiền như thế nào thì cứ xài như thế, muốn mua gì thì mua cái đó, anh giúp em mang đồ, cứ như vậy được chứ?" Vũ Văn Bác trìu mến sờ sờ gò má mịn màng hồng hào của Y Hi Nhi, dùng giọng cưng chìu nói.
Cho tới nay đều có thuộc hạ sắp xếp xong tất cả mọi chuyện, Y Hi Nhi đúng là không có cơ hội mình tự mình tiêu tiền, lần này, Vũ Văn Bác quyết định thỏa mãn điểm tiếc nuối này cho Y Hi Nhi.
Có tiền là một chuyện, nhưng tiêu tiền lại là một chuyện khác.
"Được được, em muốn đi rất nhiều nơi, tỷ như em muốn đi Maldives, Thái Lan, Hawai, Hàn Quốc,(*)... Đợi đợi đợi đợi, anh nói chúng ta đầu tiên nên đến nơi nào đây?" Y Hi Nhi vui mừng đếm đầu ngón tay, nơi nào cô cũng đều muốn đi.
(*) còn một địa danh nữa nhưng vì Tổ quốc mình đã xóa đi rồi.
"Em xem, cho dù không rời khỏi anh, em vẫn có thể có được tự do, phải không?" Vũ Văn Bác tựa cằm trên vai Y Hi Nhi, chậm rãi hỏi.
Một câu nói này, khiến Y Hi Nhi thoáng chốc trầm mặc.
Đúng vậy, tại sao muốn rời khỏi đây? Đơn giản là theo đuổi cái gì mà chính mình gọi là tự do đó, (Edit bởi Diễn đàn Lê Quý Đôn) nhưng bây giờ Vũ Văn Bác nguyện ý cùng cô đi hưởng thụ không gian của cô, đây không phải là rất tốt sao? Cô không những có được tự do mà mình muốn hơn nữa còn có thể làm bất cứ chuyện gì mình muốn làm, còn có được một người chồng, đó không phải là chuyện rất tốt sao?
Nhưng hội Liệt Diễm phải làm thế nào? Tập đoàn Vũ Văn phải làm thế nào?
Cho tới nay Y Hi Nhi luôn trốn tránh vấn đề này, nhưng trong lòng vẫn rất để ý, nếu không cũng sẽ không như vậy, càng không muốn chạy trốn bằng tất cả phương pháp.
Bởi vì cô biết hội Liệt Diễm cần Vũ Văn Bác, tập đoàn Vũ Văn cần Vũ Văn Bác, còn cô cũng không phải không có Vũ Văn Bác thì sẽ không thể sống tiếp, hơn nữa việc cô muốn làm quá nhiều, với lại chỉ thích làm một chút chuyện rất bình thường là tốt rồi, nhưng hào quang trên người Vũ Văn Bác thật sự là quá lớn rồi, Vũ Văn Bác sẽ không thể bỏ xuống tất cả để đi theo cô sống cuộc sống ngày qua ngày như vậy, điểm này, có lẽ trước kia Cố Nhã Thuần cũng đã nói qua với cô, chỉ là cô vẫn không muốn thừa nhận mà thôi.
"Em không muốn làm anh khó xử." Y Hi Nhi nói.
Đúng vậy, cô không hy vọng người ta nói Vũ Văn Bác chỉ cần mỹ nhân không cần giang sơn, Vũ Văn Bác có thể ở trước mặt cô của biểu lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, nhưng cô lại không cho phép bất luận kẻ nào hay việc gì khiến Vũ Văn Bác trở nên bất đắc dĩ ở thế giới bên ngoài.
Được rồi, cô thừa nhận, chính mình thật vĩ đại, vì tình yêu mà bất chấp tất cả, vì tình yêu mà có thể hy sinh tình cảm cá nhân của mình.
Vốn là cô cũng muốn ích kỷ một chút, trực tiếp bắt cóc Vũ Văn Bác cho rồi, toàn bộ mọi chuyện đều không mắc mớ tới cô, dù sao tiền của Vũ Văn Bác đã đủ để bọn họ sống sung sướng cả đời rồi.
Nhưng Vũ Văn Bác không phải đại diện cho một mình anh, vài chục vạn người hội Liệt Diễm, còn có mấy vạn người của tập đoàn Vũ Văn ở đây đều dựa vào Vũ Văn Bác mà sinh tồn, nhiều người như vậy, nhiều gia đình như vậy, Vũ Văn Bác không thể nào cứ như vậy mà buông tay, mà cô cũng không cách nào làm như cái gì cũng không biết.
Đúng, cô chính là quá vĩ đại, nếu trời cao biết đời này cô làm chuyện vĩ đại như vậy, vậy thì xin nhờ trời cao làm một chuyện tốt hơn đó là kiếp sau cô muốn cuộc đời cô và Vũ Văn Bác hoán đổi lại, cô làm nam nhân, sự nghiệp thành công, sau đó Vũ Văn Bác sẽ thành một nữ nhân dựa vào cô, khi đó cô cũng sẽ không phải phiền não như vậy rồi.
"Em nghe này, em chưa từng làm anh khó xử, nếu trên thế giới này có chuyện khiến anh khổ sở thì đó chính là em không chịu ngoan ngoãn sống ở bên cạnh anh, anh chỉ muốn chúng ta ở chung một chỗ, mặc kệ ở đâu, anh không yêu cầu em phải cùng anh ở hội Liệt Diễm hoặc là tập đoàn Vũ Văn, điều anh muốn là mặc kệ ở bất kỳ nơi đâu trên thế giới, chúng ta đều ở cùng một chỗ, mặc kệ gặp bất cứ chuyện gì, em đều có thể ở bên cạnh anh, bất cứ chuyện gì cũng không thể tách chúng ta ra." Vũ Văn Bác thâm tình nhìn Y Hi Nhi, thanh âm mê hoặc mà lười biếng, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy đây là những lời nói cực kỳ chân thành nhất trên thế giới.
Y Hi Nhi là một cô gái, một cô gái nghe lời nói thâm tình như thế nhất định là rất vui vẻ và hư vinh, Y Hi Nhi cũng không ngoại lệ.
"Thật sự có thể chứ?" Y Hi Nhi xác định lại lần nữa, ánh mắt lại cứng nhắc mà hào hứng vùng dậy.
"Đương nhiên là thật, chúng ta sẽ vĩnh viễn ở chung một chỗ, cả đời này anh sẽ không buông tay em ra, không có gì có thể ngăn cản tình yêu của anh dành cho em, cho dù là bị uy hiếp đến sinh mạng." Vũ Văn Bác nói một loại lời thề nguyện hẹn ước, trong mắt đối với người yêu có khát vọng nhiệt liệt và nhiệt huyết cố chấp.
Y Hi Nhi đắm chìm trong không khí như vậy, không tự chủ ngẩng đầu lên, dâng tặng hương vị ngọt ngào từ chính đôi môi của mình.
Tuần trăng mật kế tiếp, Y Hi Nhi có được thời gian đẹp nhất.
Bọn họ lúc ban đêm mặc sức buông thả thân thể, dưới ánh sáng mặt trời mới mở mắt nhìn nhau, tựa sát vào nhau nhìn mặt trời mọc mặt, trời lặn sau đó dưới ánh nắng ôm hôn nhau, trong mắt của đối phương chỉ có nhau và tình yêu, ngoài ra những thứ khác trong mắt bọn họ căn bản không cách nào lưu lại.
Bốn người khác trên du thuyền giống như là đã ẩn hình, bọn họ sẽ tự xuất hiện vào thời điểm cần thiết, sau đó sẽ nhanh chóng rời đi, thậm chí có lúc Y Hi Nhi một ngày không nhìn thấy một bóng người nào, giống như trên du thuyền này chỉ có cô và Vũ Văn Bác tồn tại.