Nước Mĩ, Wall Street (phố Wall ở NewYork).
Đây là trạm cuối cùng của Y Hi Nhi và Vũ Văn Bác, sở dĩ lựa chọn nơi này chỉ có một nguyên nhân đó chính là ở Wall Street này có một khối tượng con bò đúc bằng đồng đen.
Cái tượng bò đúc bằng đồng đen được coi biểu tượng của Wall Street, cũng là địa điểm mà các du khách thích tới để chụp ảnh lưu niệm nhất, rất nhiều người chỉ muốn để lại hình ảnh này trong ảnh lưu niệm của mình coi đó là một dấu hiệu chứng tỏ đã từng đến nơi đây, dĩ nhiên cũng có một số ít người là thật sự thích bức tượng đúc bằng đồng đen, nhưng khẳng định chắc chắn không có người nào vì rất thích ăn thịt bò nên mới tìm bò chụp ảnh chung.
Y Hi Nhi thích ăn bò, đây là chuyện tất cả mọi người đều rất khinh bỉ. Nhớ ngày đó còn chưa hiểu được cái gì là tình tình ái ái, cùng Vũ Văn Bác chơi trò "cha và con gái". Lúc chơi, có một hồi phát bệnh muốn ăn thịt bò, còn bị Vũ Văn Bác cười nhạo tính tình cũng giống như một con bò.
Bởi vì sợ bị cháy nắng, hôm nay Y Hi Nhi cố ý mặc quần dài và áo sơ mi có ống tay áo dài, lên khuôn mặt nhỏ bé chưa bao giờ thích tô son trát phấn bây giờ cũng phá lệ bôi kem chống nắng, khiến cả khuôn mặt khít khao ngọt ngào, gương mặt không sử dụng phấn má hồng cũng đỏ ửng cùng đôi mắt đen láy thật to, vóc dáng nhỏ nhắn, tất cả điều này khiến Y Hi Nhi trong mắt những người ngoại quốc qua lại không ngớt ở Wall Street như đứa trẻ.
Bởi vì trên mặt Y Hi Nhi đầy vẻ sung sướng, cũng lây sang các du khách bên cạnh, rất nhiều người mỉm cười gật đầu hoặc là chào hỏi với cô, Y Hi Nhi cũng rất rộng rãi đáp trả mỉm cười từng cái với họ.
"Vũ Văn Bác, nhanh lên một chút nhanh lên một chút, anh mới mấy tuổi sao, làm thế nào lại đi chầm rì rì so với lão nương thế, phía trước có một nhà hàng ăn ngon siêu cấp vô địch, chúng ta nhanh đi ăn, ăn xong rồi về buổi tối còn có hoạt động rất quan trọng rất quan trọng đấy." Y Hi Nhi gấp gáp ôm cánh tay Vũ Văn Bác, dùng sức kéo.
Chụp ảnh xong tâm tình Y Hi Nhi rất sảng khoái vui vẻ, trên mũi không khỏi ra một tầng mồ hôi hột rồi, đi du lịch mấy tháng, mặt Y Hi Nhi đã không còn trắng trẻo điểm hồng nõn nà, mà là bày ra nước da đỏ ửng khỏe mạnh, hai má giống như cánh hoa hồng thơm tho mê người, dáng vẻ trẻ con béo mập đã biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi, cho nên mặc dù trên thực tế Y Hi Nhi so với trước khi kết hôn tăng cân nhiều hơn nhưng nhìn qua trái lại càng nhỏ gầy thêm rồi, được cái cực kỳ khỏe mạnh cực kỳ săn chắc, tản ra mị lực mê người.
Đôi tay Y Hi Nhi cùng hợp lại, ôm lấy cánh tay Vũ Văn Bác, nhìn gương mặt Vũ Văn Bác không lo lắng và nhàn tản, trong lòng gấp gáp đến không chịu được.
"Yên tâm đi, chỗ đó sẽ không chạy mất, em cứ nhảy tới nhảy lui như vậy, buổi tối về khách sạn không được khóc kêu đau chân nha." Vũ Văn Bác cưng chiều lau mồ hôi hột trên mũi Y Hi Nhi, sau đó nhéo nhẹ mũi Y Hi Nhi một cái, bước chân lại tăng nhanh hơn một chút.
Y Hi Nhi cười muốn tránh ngón tay Vũ Văn Bác ra, nhưng không được, nũng nịu trừng mắt nhìn Vũ Văn Bác một cái, cái miệng trắng nõn nà nhỏ nhắn vểnh lên, mất hứng nói: "Nhưng em muốn nhanh lên một chút để được ăn nha, mới vừa có một ông cụ người Thụy Điển tới đây du lịch nói với em thịt bò nơi đó làm ăn rất ngon, quả thật chính là mỹ vị nhân gian."
"Xem nước miếng em đã muốn chảy ra kìa, ăn hàng vặt." Vũ Văn Bác bất đắc dĩ mặc cho Y Hi Nhi lôi kéo mình trên đường mạnh mẽ đi thẳng về phía trước.
"Đúng, Em thề phải làm một siêu ăn hàng vĩ đại nhất vũ trụ, như thế nào? Rất có chí khí đúng không, có phải trong ngực em có đồi núi khe nước không nhỉ." Y Hi Nhi tự hào kiêu ngạo nói, trên mặt hiện ra tự tin rực rỡ mê người, giống như mặt trời lấp lánh.
"Từ khi nào mà trong lòng em có chí khí vậy, sao cư nhiên anh lại không biết?" Vũ Văn Bác cố ý nghi ngờ nhìn Y Hi Nhi, bây giờ Vũ Văn Bác đã không còn là đại ca của hội Liệt Diễm, cũng không phải là chủ tịch của tập đoàn Vũ Văn nữa rồi, bây giờ anh chỉ là một người đàn ông bình thường mới kết hôn, anh muốn dùng cuộc sống đơn giản nhất của mình làm vợ yêu quý khoái hoạt vui vẻ.
Sau khi Y Hi Nhi nghe vậy, mất hứng, nhẹ nhàng vỗ một chút vào lồng ngực Vũ Văn Bác, chọc cho Vũ Văn Bác buồn cười rồi lại không dám cười, chỉ sợ làm vợ yêu quý thật sự mất hứng, tối về anh có thể gặp họa.
"Vậy lòng em mang chí lớn có được không? Cấp bậc thấp hơn một chút cũng được." Y Hi Nhi suy nghĩ một lát, mặc kệ thế nào, dù sao cô cũng có cảm giác mình rất có chí khí, về phần hình dung bằng cái gì thì chẳng sao cả, chỉ cần Vũ Văn Bác nhận định cô có chí khí là được.
"Việc này sao, để tối về anh kiểm tra thật tốt một chút xem có phải thật như vậy hay không rồi sẽ kết luận lại." Vũ Văn Bác dùng ánh mắt mập mờ dạo một vòng trên ngực Y Hi Nhi, khóe miệng chứa đựng một nụ cười như có như không, rất có cảm giác đùa giỡn.
Y Hi Nhi thấy ánh mắt Vũ Văn Bác, phản ứng đầu tiên còn không có nghĩ đến chuyện nam nữ, chợt thấy nụ cười đùa giỡn trong mắt Vũ Văn Bác lúc này mới giật mình biết mình cư nhiên bị Vũ Văn Bác ăn đậu hủ, mặc dù là trên ánh mắt nhưng cũng đủ làm cô căm tức rồi.
Loại chuyện nơi khuê phòng này trong đáy lòng Y Hi Nhi đã cởi mở đến trình độ không thể thấp hơn so với Vũ Văn Bác, nhưng mà loại ở trước mặt mọi người này, Y Hi Nhi dù sao vẫn là một cô gái truyền thống, trong lòng có chút chút gánh nặng, cho nên nhanh chóng đỏ mặt.
Có điều gương mặt Y Hi Nhi vốn chính là đỏ ửng ngược lại giúp che giấu ngượng ngùng của cô, chỉ có cặp mắt ẩn tình, rồi lại nổi giận trừng mắt nhìn Vũ Văn Bác một cái, tăng nhanh bước chân của mình tiếp tục đi về phía trước, không hề kéo cánh tay Vũ Văn Bác nữa.
Nơi Y Hi Nhi đến thật ra chỉ là một nhà hàng Mĩ rất bình thường mà thôi, nhưng thịt bò ở đó quả thật được làm rất có hương vị, Y Hi Nhi ăn xong một phần rồi còn chưa đủ, lại thêm một phần, ăn thật sự thỏa thích.
Giữa quá trình ăn cơm còn xảy ra một sự kiện nho nhỏ đệm vào, Y Hi Nhi cũng không biết là nên cười hay là nên giận.
Ăn được một nửa, Y Hi Nhi chợt muốn uống một ly rượu, có thịt ăn ngon như vậy dĩ nhiên là phải nghĩ tới rượu, từ xưa tới nay, mặc kệ là quốc gia nào thì rượu thịt đều bị trói chung một chỗ, lúc người đã uống rượu thỏa thích sẽ muốn ăn thịt, ăn thịt vui vẻ liền muốn uống rượu, là đạo lý hiển nhiên thôi.
Nhưng, nhân viên phục vụ nói, không thể bán rượu cho Y Hi Nhi.
Tại sao? Tại vì trong phòng ăn của nhà hàng Mĩ người chưa thành niên không thể uống rượu, luật pháp cấm thương nhân bán rượu hay loại thức uống có cồn cho người chưa thành niên.
Y Hi Nhi nghe xong, lập tức lấy gương ra, nhìn qua nhìn lại một lần, bất đắc dĩ hỏi thăm một đôi tình nhân bàn bên cạnh: "Xin chào, hai người xem thử tôi giống mấy tuổi?"
Bàn bên cạnh của Y Hi Nhi là một đôi tình nhân tới từ nước Pháp, nhiệt tình hào phóng, trả lời rất nhanh: "Em gái mười sáu tuổi chăng? Chúng tôi lúc mười sáu tuổi vẫn còn ở quốc gia mình đọc sách, em bây giờ đã có thể ra khỏi nước đi du lịch, đó là ba em sao? Dáng dấp hai người cũng thật giống, chỉ là em đáng yêu hơn nha."
Nghe xong, mặt của Y Hi Nhi xụ xuống.
Người Châu Á trong mắt người phương Tây vốn được xem giống như trẻ con, cộng thêm bản thân Y Hi Nhi mang một gương mặt trẻ con, ở các nước chiều cao phái nữ phổ biến đều là 1m7 trở lên, Y Hi Nhi một mét rưỡi mấy hoàn toàn triệt để là một đứa trẻ rồi.
Vũ Văn Bác nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Y Hi Nhi xụ xuống, cười ha ha.
Đây là lần đầu tiên Y Hi Nhi bị đả kích như vậy, bởi vì lúc trước Y Hi Nhi rất ít khi uống rượu, thỉnh thoảng muốn uống rượu cũng là đang ở trong khách sạn, mà cho dù ở quán rượu cũng có thẻ chứng minh, nhân viên khách sạn dĩ nhiên sẽ biết Y Hi Nhi nhìn vậy nhưng thật ra là một cô gái tuổi gần 30, căn bản sẽ không có người làm khó cô.
"Cười cái gì? Có gì đáng cười?" Y Hi Nhi tức giận bất bình trừng mắt nhìn Vũ Văn Bác một cái, khó chịu chỉ chỉ nước trái cây trên thực đơn, sau đó đem thực đơn đưa lại cho nhân viên phục vụ.
"Tốt, ngài xin chờ một chút, nước trái cây sẽ tới nhanh thôi." Nhân viên phục vụ tao nhã lễ độ nói, sau đó lui xuống.
"Ha ha, em gái nhỏ đừng đau lòng, trước kia lúc đi học tôi cũng muốn len lén uống rượu, nhưng mỗi lần đều vấp phải trắc trở, cuối cùng vẫn là thừa dịp sau khi ba ra khỏi nhà uống trộm Whisky của ông ấy, kết quả uống xong trực tiếp say khướt trong phòng bếp, tạo ra một chuyện cười lớn ầm ĩ." Cô gái người Pháp bàn bên cạnh thấy Y Hi Nhi hình như rất không vui, lại rất thích cái cô bé phương Đông đáng yêu này, cảm thấy thật sự giống búp bê, trong lòng có cảm giác đặc biệt thân thiết, cho nên kể ra chuyện xấu của chính mình, hi vọng Y Hi Nhi không buồn bực nữa.
Y Hi Nhi nhìn cô gái Pháp đó, miễn cưỡng nở ra nụ cười, nhưng nặn nụ cười nửa ngày cũng không nặn ra được, cuối cùng vẻ mặt vẫn đưa đám, vùi vào trong cánh tay.
Vũ Văn Bác cưng chiều nhìn Y Hi Nhi, sau đó cởi mở rộng rãi nhìn đôi tình nhân đến từ Pháp kia, "Cám ơn, dù sao tính tình cô bé nhà tôi cũng hơi bướng bỉnh một chút, đừng trách móc."
Lúc Vũ Văn Bác nói, trong lòng đang cười thầm, đã lâu rồi không thấy vẻ mặt Y Hi Nhi đáng yêu như vậy, bỗng nhiên lại nhớ tới thời gian trước kia của hai người bọn họ, khi đó còn là quan hệ cha và con gái, mà bây giờ cô đã là cô vợ nhỏ của anh, loại cảm giác này thật rất kỳ diệu.
"Em gái nhỏ, nước trái cây của em tới rồi đây." Nhân viên phục vụ bê đến một cốc nước trái cây lớn, vẻ mặt tươi cười nói.
Y Hi Nhi âm âm u u nhìn nhân viên phục vụ một cái, sau đó ôm lấy cốc nước trái cây, ừng ực ừng ực điên cuồng uống, nếu không uống thật nhiều nước để dập tắt ngọn lửa vô danh trong lòng, Y Hi Nhi cảm giác mình nhất định sẽ nổ tung.
Vũ Văn Bác nhìn Y Hi Nhi, không thể làm gì khác hơn là giải thích với nhân viên phục vụ: "Tâm tình cô ấy không tốt."
"Không vấn đề gì đâu, con gái của anh thật đáng yêu, các cô bé đều sẽ có thời kỳ này, muốn uống rượu lại không thể uống, tâm tình dĩ nhiên là không vui." Nhân viên phục vụ rất hiểu nói.
Nhân viên phục vụ nói xong, liếc mắt nhìn Y Hi Nhi, kinh ngạc phát hiện, cái cô bé phương Đông này đã một hơi uống cạn nửa cốc nước trái cây rồi, phải biết trong nhà hàng của bọn họ thức uống một cốc đều là 1000 milliliter, một hơi uống vào nhiều như vậy, khả năng hô hấp thật đúng là rất tốt nha.
Y Hi Nhi cảm giác nhân viên phục vụ sắp rời khỏi, dừng uống đồ uống lại, hét lớn một tiếng: "Đợi chút, cho tôi thêm một ly, tôi muốn dập tắt lửa."
Nhân viên phục vụ nhìn Y Hi Nhi một chút, rồi nhìn Vũ Văn Bác, dò hỏi, đến tột cùng có nên mang thức uống cho cô bé phương Đông này không đây?
Vũ Văn Bác bất đắc dĩ nhìn nhân viên phục vụ gật đầu một cái.
Y Hi Nhi lại cúi đầu, cố gắng ừng ực ừng ực uống thức uống, sau đó thoải mái ợ lên no nê, hài lòng vỗ vỗ cái bụng.
"Tiêu hết giận chưa?" Vũ Văn Bác sủng ái lấy khăn giấy lau thức uống nước trên khóe miệng Y Hi Nhi.
Y Hi Nhi gật đầu một cái, sau đó có rất đáng thương nhìn Vũ Văn Bác, "Dường như em rất cần vào toilet."
"Nhanh lên một chút đi, chớ đem bụng no làm hư, đợi lát nữa nghỉ ngơi một chút rồi chúng ta trở về khách sạn." Vũ Văn Bác dặn dò, bây giờ đã hơn bảy giờ tối, cũng không còn sớm lắm nên trở về nghỉ ngơi thôi, nhất là hôm nay Y Hi Nhi chơi cả ngày, nhất định chân rất mỏi, trở về phải giúp cô ấy xoa bóp lòng bàn chân, nếu không ngày mai không di chuyển được sẽ rất đáng thương.
Nghĩ đến Y Hi Nhi lanh lợi đáng yêu, trên mặt Vũ Văn Bác tràn đầy hơi thở dịu dàng, hoàn toàn không có mùi xã hội đen nữa.
Mà Vũ Văn Bác như vậy càng thêm hấp dẫn người.
Có một cô gái nhiệt tình to gan ở bên đã sớm len lén nhìn Vũ Văn Bác rồi, nhưng vì ngại có một cô bé ở đó nên ngượng ngùng không trực tiếp đến gần, hiện tại Y Hi Nhi đã rời đi, đương nhiên là muốn nắm chặt cơ hội.
Y Hi Nhi nhanh chóng chạy vào toilet, thật ra thì căn bản cô không muốn đi toilet, chẳng qua là viện cớ để làm một chút xíu chuyện xấu mà thôi.
Vốn định chuồn êm cho mọi chuyện thuận lợi, nhưng Y Hi Nhi nhìn thấy trong toilet có một cô gái mặc đồ khêu gợi, chợt nảy ra ý hay.
Cô gái này vừa rồi ngồi ở bàn đối diện với bàn ăn của bọn họ, nhìn lén Vũ Văn Bác không chỉ một lần, phụ nữ ngoại quốc không kín đáo giống phụ nữ trong nước, kinh ngạc cùng nhiệt tình trong mắt khiến cô nhìn không sót một cái gì, mức độ hài lòng của cô gái ngoại quốc này đối với Vũ Văn Bác đại khái đã sớm lộ hết ra ngoài rồi.
"Em gái nhỏ, em và ba em tới từ Trung Quốc sao?" Y Hi Nhi còn chưa ra tay thì cái cô gái ngoại quốc đó đã ra tay trước rồi.
"Đúng vậy, chị gái thật xinh đẹp nha." Y Hi Nhi lập tức giả bộ thành khuôn mặt đáng yêu ngây thơ, trong mắt cực kỳ vô tội, nhìn giống một thiếu nữ, nhưng căn bản trên thực tế đã bị Vũ Văn Bác hiểu rõ là phụ nữ có chồng rồi.
"Cám ơn em, em cũng rất đáng yêu, vậy mẹ em có đi cùng không?" Cô gái ngoại quốc đó hỏi thăm, nếu như độc thân thì tốt, nếu đã kết hôn thì cũng không thể đùa giỡn được.
"Em không có mẹ, khi em sinh ra thì đã không thấy mẹ, chỉ có ba nuôi em lớn lên cho em ăn thịt mua váy cho em, nuôi dưỡng em." Y Hi Nhi mỉm cười nói, nghĩ thầm cô không nói láo lời nào, thật sự cô không biết cha mẹ mình là ai càng thêm chưa từng thấy qua họ, Vũ Văn Bác xác thực cũng đã từng là "cha ruột" của cô, nói cô được Vũ Văn Bác nuôi cũng đâu có sai.
Từ gương toilet thấy ở chỗ Vũ Văn Bác đã có hai người đến bắt chuyện không thành công phải rời đi, Vũ Văn Bác cũng đang liên tiếp nhìn về hướng toilet, vì vậy Y Hi Nhi dứt khoát lộ đầu ra ngoài, chỉ chỉ cô gái ngoại quốc bên cạnh, sau đó chỉ chỉ toilet nhún nhún vai, bày tỏ cô cũng đang bị bắt chuyện, còn không có cách ra khỏi toilet.
"Chị gái, em vào toilet trước, chi cùng ba em nói chuyện phiếm đi, em sẽ vào hơi lâu, em sợ một mình ba rất nhàm chán, chị giúp em một chút có được không?" Y Hi Nhi làm dấu với Vũ Văn Bác xong, quay đầu lại nói với cô gái ngoại quốc đó, giọng nói mang theo sự van xin.
"Đương nhiên là được rồi, em đi nhanh lên." Lúc cô gái ngoại quốc đó biết Vũ Văn Bác là người độc thân thì rất cao hứng, phải biết rằng Vũ Văn Bác là một người tình lý tưởng nhất nha.
Y Hi Nhi nhìn bóng lưng cô gái ngoại quốc, khóe miệng nở một nụ cười xấu xa, sau đó cúi lưng xuống lẻn trốn đi.
Nói giỡn, cố gắng cả nửa ngày, kết quả còn không có cơ hội đánh vào chính diện đã bị thu phục, vẫn là Y Hi Nhi cô sao? Dĩ nhiên không phải rồi, cho nên, đây chính là kế hoạch trường kì kháng chiến lợi dụng vài tháng làm Vũ Văn Bác mất cảnh giác, sau đó dễ dàng chạy trốn.
Không phải hiện tại Y Hi Nhi không thích Vũ Văn Bác nữa, cũng không phải cô cảm thấy mình có gánh nặng vướng bận, cũng không phải đột nhiên cô lại bắt đầu muốn làm cho mình vĩ đại hơn một chút, càng không phải vì muốn hành hạ Vũ Văn Bác.
Rất đơn giản, cực kì đơn giản, đầu óc Y Hi Nhi có bệnh!
Giống như là một người tốn thật là nhiều công sức đi học rồi thi tốt nghiệp trung học, cuối cùng vì điểm thi cách điểm thi đậu của trường đại học chuyên ngành mình thích một chút mà tùy tiện học một chuyên ngành mình không thích cũng không ghét, hao phí thời gian bốn năm rồi tốt nghiệp, mặc dù không thích nghề này, nhưng phải đổi nghề cũng rất khó khăn, vì vậy không thể làm gì khác hơn là tiếp tục công việc, giống như Y Hi Nhi hiện tại, vẫn muốn trốn đi tuy nhiên lại không có cơ hội, chỉ cần tìm được thời cơ thích hợp là sau đó làm ngay nên chuyện đáng kinh ngạc.
Tình huống của Y Hi Nhi có chút tương tự.
Lúc mới bắt đầu Y Hi Nhi thế nào cũng không nghĩ ra Vũ Văn Bác lại có thể vì mình mà phiêu bạch, bây giờ mặc dù phiêu thành nửa hắc nửa bạch xám xịt, nhưng dầu gì bọn họ cũng có thể quang minh chính đại ở cùng một chỗ. Chỉ là tư tưởng đứng nhất trong đầu cô vẫn xua mãi không đi được, mặc dù đã gả cho Vũ Văn Bác rồi nhưng đã từng có tư tưởng nỗ lực lâu như vậy, kêu cô từ bỏ là không thể cho nên vẫn muốn tiếp tục tiến hành.
Vui vẻ chạy trốn, Y Hi Nhi cảm giác mình thật quá thông minh.
Ánh mặt trời tự do, không khí tự do, tâm tình tự do, không có Vũ Văn Bác ở bên cạnh lải nhải lảm nhảm ôm tới ôm lui, thật là nhẹ nhõm một thân.
Rẽ qua rẽ lại, Y Hi Nhi quẹo vào một con đường nhỏ ít người đi lại trong một khu phố, sau đó như một làn khói rời khỏi Wall Street phồn hoa náo nhiệt.
Y Hi Nhi vui mừng dang đôi tay ra ôm không khí trên thực tế căn bản không thể nào trong sạch một cái, trên mặt đủ các loại sung sướng.
Chỉ là, loại này sung sướng duy trì không tới một phút, Y Hi Nhi đột nhiên cảm thấy đầu mình choáng váng, chân mềm nhũn ra, thân thể nhẹ nhàng.
...
Vũ Văn Bác cau mày, nếu không phải Y Hi Nhi lại yêu cầu không được làm mặt lạnh, anh đã sớm không nể mặt rồi.
Nhìn cô gái Anh quốc Daisy trước mắt tự giới thiệu mình nói là bạn tốt của con gái anh, Vũ Văn Bác rất muốn coi như không nhìn cô ta, sau đó trực tiếp vào trong toilet đem cô "con gái" mang đi.
Thời điểm mới bắt đầu, Vũ Văn Bác luôn không tự chủ phát ra hơi thở lạnh lẽo trên người, nhất là anh không thích những nơi náo nhiệt, chỉ cần vừa có người đến gần anh hoặc đến gần Y Hi Nhi, anh lập tức làm cho người ta cảm thấy nhiệt độ chung quanh trực tiếp giảm xuống 0 độ, gương mặt thì có thể dọa chết người, nhưng cứ như vậy Y Hi Nhi không vui, cô muốn cuộc sống đơn giản của một người bình thường thôi.
Có cái người bình thường nào mà gương mặt tùy tùy tiện tiện lạnh xuống sẽ khiến cho người ta cảm thấy sợ đến mềm nhũn chân sao? Không có chứ gì? Nhưng Vũ Văn Bác từ nhỏ đến lớn đều ở trong máu tanh cùng bóng tối mò mẫm lăn lộn, trên người anh tự nhiên phát tán ra đều là hơi thở tử vong, loại cảm giác như đến từ địa ngục, ngoài một vài người không bình thường ra thì người bình thường đương nhiên là không cách nào chịu đựng nổi.
Người không bình thường trước kia Y Hi Nhi cảm thấy rất nhiều, bởi vì vật họp theo loài. Đinh Tiểu Vũ ra đời vốn đã là thần trộm, Cố Nhã Thuần bản lãnh thì quá cường hãn rồi, một cái nhìn căm tức là có thể hù cho kẻ địch mềm nhũn ra tự nhiên cũng không phải là người bình thường. Đoan Mộc Thác, Đoan Mộc Triển, Tây Môn Dật đều rất có bản lãnh lớn lên cùng Vũ Văn Bác, càng không phải là người bình thường. Dịch Đình và Lâm Hựu Lật cũng có thể coi là nửa người bình thường, có nghề nghiệp bình thường, nhưng nội tâm lại không bình thường, thậm chí là quái dị, nhưng ra khỏi cái vòng sinh tồn luẩn quẩn đó, đột nhiên Y Hi Nhi cảm thấy người bên ngoài đều rất yếu ớt.
Vì vậy, Y Hi Nhi hết sức bắt Vũ Văn Bác phải che giấu hơi thở trên người mình, nếu không nghe lời thì căn bản đi chơi không có thú vị, nếu như đụng phải một chút người xấu, sẽ rất nhanh để lộ thân phận ra ngoài, bởi vì đều là người trong bóng tối, rất nhanh có thể ngửi thấy được mùi vị bóng tối này, mà Vũ Văn Bác mặc dù đã phiêu bạch, ai cũng biết mặc dù bây giờ chủ nhân hội Liệt Diễm trên danh nghĩa là Tây Môn Dật, đứng thứ hai là Dịch Đình, cảm giác toàn bộ lãnh đạo trên cao đều đã bị thay đổi hết, thế nhưng thật ra những người này vẫn liều chết vì Vũ Văn Bác.
Cho nên, ám sát và đuổi giết gần như không có khả năng tránh khỏi.
Nghĩ đến an toàn, Vũ Văn Bác lựa chọn cố gắng ẩn dấu hơi thở của mình, tự nói với mình chỉ là một người bình thường mà thôi.
"Hi Nhi thật sự rất đáng yêu, dáng dấp rất giống anh, làm cho người ta vừa liếc mắt nhìn thì đã liền yêu thích không buông tay." Daisy không cảm giác được Vũ Văn Bác không còn bình tĩnh và coi cô như không có, vẫn mỉm cười nói, hận không thể kề sát cả người.
"Ừ, cho nên tôi rất yêu cô ấy." Vũ Văn Bác đợi đã có chút không kiên nhẫn, đứng lên liền muốn đến toilet xem có chuyện gì xảy ra.
"Hai người là tình yêu cha và con gái, nhưng không có mẹ đối với đứa trẻ không tốt lắm, anh có nghĩ tới nên tìm cho Hi Nhi một người mẹ tốt?" Daisy chớp lông mi dày đậm của cô, ưỡn ra dáng người kiêu ngạo, trong mắt không che giấu khát vọng cùng lửa nóng chút nào.
"Cô ấy đã có, chính là cô ấy." Vũ Văn Bác chợt quay đầu nhìn Daisy nói, anh cảm giác được trong toilet có thể đã không còn vợ nhỏ đáng yêu của anh, cho nên theo bản năng cũng không muốn tiếp tục che giấu hơi thở hắc ám.
Cái nhìn này, lạnh lẽo mà thấu xương, giống như là từ chỗ sâu nhất địa ngục tản ra âm u, trong mắt của Vũ Văn Bác lơ đãng toát ra anh sáng làm cho người ta không dám nhìn thẳng, Daisy mặc dù chỉ liếc mắt, đã cảm thấy sau lưng mình tê dại, lòng bàn chân bắt đầu có chút như nhũn ra, trong miệng muốn nói gì, rồi lại không nói ra khỏi miệng được.
Vũ Văn Bác cũng không đến toilet xem thử, để xuống nguyên một xấp 100 đô la, vừa xoay người rời khỏi nhà hàng này, vừa mở điện thoại di động đặc biệt nhiều chức năng, tìm kiếm Y Hi Nhi bằng hệ thống định vị vệ tinh.
Đúng vậy, mặc dù ngoài mặt Vũ Văn Bác không hề đề phòng Y Hi Nhi sẽ chợt chạy trốn nữa, nhưng vẫn sớm bí mật chuẩn bị xong tất cả, ở trên người Y Hi Nhi có cài đặt hệ thống định vị vệ tinh, mặc kệ cô chạy đến nơi nào, anh cũng có thể biết được chính xác vị trí nơi đó.
Vũ Văn Bác hiểu Y Hi Nhi rất rõ, đã từng là chuyện muốn làm, không cố gắng làm cho được thì tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý định, đây chính là Y Hi Nhi, cũng là điểm khiến anh yêu, trong xương cốt kia có một cỗ cố chấp, mặc kệ thời gian trôi qua bao lâu, cô vẫn sẽ kiên nhẫn chờ đợi thời cơ đến. Không thể không nói bây giờ cánh của Y Hi Nhi đã thật sự cứng cáp rồi, đã không còn là Y Hi Nhi lúc anh mới quen nữa, khi đó cô trong sáng nhiệt liệt nhưng lại kích động thiếu kiên nhẫn.
Mặc dù không quá thích cô gái Cố Nhã Thuần, nhưng trên thực tế chứng minh Cố Nhã Thuần đã tôi luyện Y Hi Nhi càng ngày càng sắc sảo.
Cũng bởi vì Y Hi Nhi mạnh mẽ rồi lại kín đáo không biểu lộ gì, lợi dụng sự khờ dại của mình thật làm lá chắn bảo vệ tốt nhất, nói thẳng ra thì chính là giả heo xơi tái cọp già, hiệu quả lại thật rất tốt, nếu như hôm nay không phải là Vũ Văn Bác anh, rất có thể thật sự không cách nào nắm bắt Y Hi Nhi trong tay nữa.
Cho dù là Lam Lăng Thiên, muốn đối kháng với Y Hi Nhi chỉ sợ cũng không đơn giản, vì Vũ Văn Bác hiểu rõ Y Hi Nhi nhưng Lam Lăng Thiên lại không hề hiểu Y Hi Nhi.
Vũ Văn Bác vừa lùng tìm, vừa đi theo hướng của Y Hi Nhi, cũng không gấp gáp, nếu Y Hi Nhi muốn vui vẻ chơi một chút, người chồng là anh cũng không thể phá hủy hứng thú của vợ mình, chỉ cần đến thời điểm cuối cùng xuất hiện là được rồi, còn Y Hi Nhi cao hứng chơi đùa thì liền giúp cô chơi.
Vũ Văn Bác không nóng không vội đi theo chỉ dẫn của hệ thống vệ tinh, trong lòng nhớ tới hình ảnh Y Hi Nhi lúc mới quen, khi đó anh chưa hiểu được lòng mình, càng không hiểu được tình yêu.
Khi đó anh ngoài ý muốn đối diện với ánh mắt của Y Hi Nhi, một đôi mắt làm anh cảm thấy cả thế giới chỉ còn lại là ánh mắt đen láy ấm áp. Một ngày trước, chính là đôi mắt này khiến anh trúng đạn!
Lúc ấy, nhớ tới chuyện này, Vũ Văn Bác cảm thấy đây là một việc sỉ nhục, nhìn về phía cô gái nhỏ đang sờ loạn khắp nơi trên người anh ánh mắt sâu mấy phần, "Câm miệng!"
Lúc ấy trong đêm tối, khuôn mặt của Vũ Văn Bác dơ dáy bẩn thỉu không chịu nổi, không nhìn ra bộ dáng thế nào, nhưng đôi mắt như chim ưng của anh đang bùng lên một ngọn lửa khát máu. Khi đó, Vũ Văn Bác không chút nào thương hoa tiếc ngọc, có lửa giận thì sẽ phun trào hết ra, căn bản không có khách khí, nhưng anh thật không ngờ Y Hi Nhi cư nhiên lại phản ứng như vậy.
Y Hi Nhi bị hù sợ, nuốt mạnh một ngụm nước miếng, nhưng vì mạng nhỏ cô vẫn cố gắng tiếp.
"Câm miệng câm miệng! Tôi ngậm miệng! Nhưng anh đừng giết người diệt khẩu, nói thế nào chúng ta cũng là những người cùng lận đận, mặc dù bây giờ tôi còn chưa phải người chung phòng bệnh với anh, nhưng rất nhanh sẽ thế, anh xem tôi đã rất xui xẻo, rơi vào trong biển ngâm đến đầu óc bị hư, mắc bệnh tâm thần phân liệt đã đủ đáng thương rồi, bây giờ còn một thân một mình không có đồng nào, anh..."
Lúc ấy trong lòng Vũ Văn Bác có một loại cảm giác rất kỳ lạ, đây là lần đầu tiên có người dám can đảm nói nhảm trong lúc anh đang nổi giận đã thế còn nói nhiều như vậy, hơn nữa anh lại không chán ghét, lúc đó nhìn Y Hi Nhi nhỏ nhắn, trong lòng Vũ Văn Bác đột nhiên cảm thấy có một góc nào đó của tường rào bắt đầu sụp đổ rồi.
Vũ Văn Bác nghĩ đến khuôn mặt nhỏ nhắn Y Hi Nhi, khóe miệng hơi cong lên. Khi đó, ánh mắt của Y Hi Nhi thật to chớp chớp rực rỡ chói lóa, làm người ta cảm thấy thế giới không hề lạnh lẽo nữa, anh cũng không cảm thấy cô độc nữa.
Gặp mặt lại một lần nữa, Vũ Văn Bác không ngờ lại thật mất hứng, lúc ấy anh không khỏe, không cách nào nhúc nhích nên té trên mặt đất, nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, nho nhỏ mềm mại, mang theo tâm tình thấp thỏm lo lắng vào phòng, Y Hi Nhi nhìn căn phòng hai vòng, trên mặt có chút ngây ngốc.
"Không phải đâu, có việc gì kỳ quái sao?" Để khay xuống, Y Hi Nhi ngồi trên giường rộng rãi, nghi hoặc không thôi, người đâu? Tại sao không nhìn thấy người? Lúc ấy Vũ Văn Bác cảm thấy cô gái đần độn này thật sự quá ngốc, anh nằm trên sàn nhà, chẳng lẽ không nhìn thấy sao? Thật là cô gái ngốc.
Nhưng khi đó Vũ Văn Bác cảm thấy cô gái này nhất định không đơn giản, thật khéo trùng hợp thời gian địa điểm, cư nhiên mỗi một lần chạm mặt đều ly kỳ như vậy, xem ra, anh phải mau giao cho Tây Môn Dật điều tra rõ lai lịch của cô gái này, nghĩ tới đây, tiếng Vũ Văn Bác âm u lạnh lẽo vang lên: "Đứng lên cho tôi!"
Tiếng Vũ Văn Bác giống như từ dưới mặt đất truyền tới, dọa Y Hi Nhi giật mình, "Vèo" một cái, chui vào trong mền, ôm bắp đùi, chưa tỉnh hồn nhìn phía trước, trên biển một ngày còn không chết được, còn có chuyện gì không thể xảy ra trên người của cô đây?
Trong mắt Vũ Văn Bác lóe ra một cỗ lửa giận không cách nào ngăn chặn được, hàm răng cắn lộp cộp vang dội, giống như sư tử bị chọc giận, nhìn cô gái ngồi trên giường anh, hận không thể đem cô một phát giải quyết.
Làm một người thích sạch sẽ, giường của mình bị người khác đụng, đây quả thực là chuyện làm người ta phát điên, huống chi còn là một phụ nữ, đáng chết! Nhưng ý nghĩ này đi qua, Vũ Văn Bác căn bản không thật sự muốn đem cái cô gái này ngốc bắn chết, mà vẫn để mặc cô, muốn xem xem đến tột cùng cô sẽ làm ra cái chuyện gì mà anh không nghĩ tới.
Vào thời điểm đó, chắc hẳn anh cũng không biết mình bất tri bất giác bắt đầu chú ý Y Hi Nhi rồi.
Thật tốt, không có bỏ qua cô.
Vũ Văn Bác cười liếc mắt nhìn chiếc nhẫn kim cương trên ngón tay, đó là chiếc nhẫn đại diện cho tình yêu vĩnh hằng của họ. Mặc dù Y Hi Nhi không thích mang đồ trên tay nên nhẫn cưới căn bản không hề mang ở tay nhưng Vũ Văn Bác lại thời thời khắc khắc đều mang, ngay cả lúc tắm cũng không bỏ xuống.
Chợt, Vũ Văn Bác thấy chỉ dẫn vị trí nhấp nháy một chút.
Nhíu mày đẹp lại, đôi mắt đen của Vũ Văn Bác nheo lại tỏa ra ánh sáng sắc nhọn, dưới lòng bàn chân cũng tăng tốc.
"Lập tức tìm vị trí của phu nhân, phục tùng mệnh lệnh bảo vệ cô ấy thật tốt" Vũ Văn Bác gọi đến một số, lời nói lạnh lẽo truyền ra, rất nhanh nhìn lại điện thoại, tin tức chỉ dẫn phía trên đã như có như không rồi, anh nhất định phải bằng thời gian nhanh nhất đến bên cạnh Y Hi Nhi, mặc kệ là do nguyên nhân gì, lần này anh sẽ không buông tay cái cô gái luôn làm anh lo lắng này nữa.
Cùng lúc đó Y Hi Nhi đang trong Xuân Thu Đại Mộng của cô, ngáy to mà ngủ, cùng Vũ Văn Bác đang khẩn trương rõ ràng đối lập.
Nhìn cô gái bên cạnh mơ mơ màng màng mà ngủ, Lâm Hựu Lật không vui đưa tay nhéo gò má của Y Hi Nhi một cái, tốc độ của tay lại tăng nhanh hơn, cô phải mau tháo thiết vị định vị trên người Y Hi Nhi xuống, nếu không Vũ Văn Bác sẽ nhanh chóng tìm được.
Đúng vậy, Lâm Hựu Lật xuất hiện tại Wall Street rồi.
Tây Môn Dật dùng mọi cách truy tìm khiến cô nhanh chóng không cách nào tiếp tục ẩn thân ở Hạ Môn nữa, mạo hiểm liều mạng tìm đến Cố Nhã Thuần, nhận được một chút trợ giúp, Lâm Hựu Lật nghĩ tới chỗ an toàn nhất không phải bất kỳ một cái góc nào trên thế giới mà là bên người Vũ Văn Bác, bởi vì Tây Môn Dật sẽ đề phòng bất luận kẻ nào bao gồm cả mình, nhưng duy nhất lại không đề phòng một người đó chính là Vũ Văn Bác, cho nên cô đi dọc theo đường đi của Vũ Văn Bác.
Mà lý do bắt cóc Y Hi Nhi, là vì lợi thế duy nhất còn lại của cô rồi.