Cưỡng Ép Cô Nàng Nằm Vùng Làm Vợ

Chương 88: Chương 88




Trên người Lâm Hựu Lật là váy dài đơn giản màu trắng rộng thùng thình, đứng bên cạnh cửa sổ, không biết đang nhìn cái gì hay là đang suy nghĩ gì, sau khi cô mang Y Hi Nhi đang bất tỉnh về khách sạn mình ở tạm thời, đối với chuyện cô cần làm kế tiếp càng gần thêm một bước.

Nhìn Y Hi Nhi nằm ngủ, Lâm Hựu Lật hít một hơi thật sâu, hôm nay làm cũng đã làm, vậy thì thong dong một chút đi, chỉ hy vọng cái người đàn ông mù đó có thể chết tâm sớm một chút.

"Này, chớ giả bộ, nếu không tôi sẽ vẽ con rùa lên mặt cô rồi chụp hình lại lưu niệm." Lần nữa Lâm Hựu Lật nhìn Y Hi Nhi nằm trên giường giả chết một cái, không nhịn được nói.

Bên trong căn phòng đơn sơ chỉ có một chiếc giường đơn không lớn, ở góc phòng có một cái va li hành lý. Căn phòng này trang hoàng rất đơn giản, tường trắng, có một cái cửa sổ không lớn hơn nữa còn là cửa sổ trên hành lang chứ không phải cửa sổ trên tường bao, bởi vì đã lâu không thấy ánh sáng mặt trời nên cảm giác căn phòng có chút ươn ướt.

Y Hi Nhi chớp chớp lông mi, còn buồn ngủ mà mở mắt, sau đó lười biếng dựa vào vách tường, nhìn xéo Lâm Hựu Lật, hình như cũng không hề bất ngờ.

Hôm nay tâm Y Hi Nhi cảnh giác cả mười phần, lúc Lâm Hựu Lật đến gần cũng đã phát hiện, dĩ nhiên cũng phát hiện sự không thích hợp trong không khí, mặc dù rất nhỏ nhưng không chạy khỏi mũi Y Hi Nhi. Tất cả mọi người đều cho rằng Lâm Hựu Lật chỉ am hiểu về chuyên khoa não và ngoại thần kinh, trên thực tế Lâm Hựu Lật nghiên cứu Trung y so với khoa não và ngoại thần kinh cũng không ít hơn, mặc dù cô lớn lên ở Los Angeles nhưng trong xương tủy vẫn là người Trung Hoa, hơn nữa cũng rất thích Trung y. Ngay từ lúc Y Hi Nhi ở hội Liệt Diễm cũng đã phát hiện Lâm Hựu Lật đối với Trung y rất có trình độ, cộng thêm Lâm Hựu Lật luôn cố ý giấu giếm, càng thêm kết luận Lâm Hựu Lật là tự giấu tài.

Nhưng thật đúng là Y Hi Nhi không nghĩ tới có một ngày Lâm Hựu Lật sẽ đem ngón nghề này dùng trên người mình. Khi cô cảm thấy có cái gì đó không đúng thì đã thấy khó thở, cho nên căn bản không có hít thứ thuốc làm người ta hôn mê vào, chỉ là cô thật là không ngờ Lâm Hựu Lật lại kết hợp khiến thuốc tuy tiến vào cơ thể con người từ đường hô hấp nhưng cũng có thể đi qua da, vì vậy Y Hi Nhi ít nhiều gì vẫn cảm thấy thân thể như nhũn ra.

Khi đã xác định Lâm Hựu Lật không có ác ý, Y Hi Nhi yên lòng ngủ quên mất, dù sao với năng lực cá nhân của cô bị Vũ Văn Bác tìm được chỉ là chuyện sớm muộn thôi, đột nhiên cô muốn chơi một phen thật đã, vậy nên liền thuận theo ý Lâm Hựu Lật.

Nhìn Lâm Hựu Lật như đang nghĩ gì, toàn thân là một loại hơi thở âm âm u làm người ta thấy không thoải mái, cười cười, Y Hi Nhi đột nhiên nhào qua phía Lâm Hựu Lật.

Mắt Lâm Hựu Lật không biểu cảm tránh ra, nhẹ nhàng né sang một bên, thuận thế đỡ luôn cái người nhu nhược Y Hi Nhi thật tốt.

"Này, làm gì vô tình như vậy, dầu gì cũng có chút muốn cải cách tình hữu nghị thôi." Y Hi Nhi nhạo báng nói, mặc dù trên mặt không tỏ ra vẻ gì, nhưng trong lòng đã sinh ra nghi ngờ.

Tại sao Lâm Hựu Lật lại bỗng nhiên xuất hiện, hơn nữa còn lựa chọn bắt cóc mình đây? Cô cũng không cho là Lâm Hựu Lật vì quá nhàm chán mà phải hốt hoảng, muốn chơi một chút chuyện kích thích, cô cũng không quên Lâm Hựu Lật thật ra thì rất muốn tránh xa hội Liệt Diễm, nhất là Vũ Văn Bác, hai lần bị bắt đến hội Liệt Diễm để tiến hành trị liệu cho cô đã bị sợ đến tránh không kịp rồi, đâu có lý nào lại tự dâng mình tới cửa.

Lâm Hựu Lật mím môi, nhìn Y Hi Nhi, không nói câu nào.

Y Hi Nhi cố ý không phát hiện, tự mình nhìn hoàn cảnh chung quanh một chút, trong miệng có tiếng chậc chậc nói: "Cô hồ đồ không phải quá một lần đi, gặp rủi ro cũng xem như phổ biến đi, cô cũng là bác sĩ thiên tài đi, xem xem cô hiện tại kìa, quả thật chính là tên ăn xin."

Đến tột cùng là cái dạng nguyên nhân gì khiến Lâm Hựu Lật biến thành bộ dạng này đây? Không phải cô nên thật tốt mà ở Los Angeles nghiên cứu y học cô sao? Lúc này mới mấy tháng không thấy liền xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất, Lâm Hựu Lật mặc dù tính tình lạnh nhạt nhưng sẽ không đến mức có loại vẻ mặt này chứ?

Chẳng lẽ là có chuyện gì xảy ra sao? Lúc này đã bao lâu? Khi cô đắm chìm trong tình yêu ngọt ngào quả thật đã bỏ quên các bằng hữu rồi, nghĩ tới đây, Y Hi Nhi tự cho mình một cái tát.

Lâm Hựu Lật cứ lạnh nhạt nhìn Y Hi Nhi như vậy, trong mắt lại tiết lộ ra một chút hoảng hốt chán nản.

"Nói đi, là phiền toái gì, muốn tôi làm gì?" Y Hi Nhi bất đắc dĩ ngửa ra sau, "A!" Bởi vì giường quá nhỏ nên cái ót của Y Hi Nhi dập vào vách tường, đau đến làm cô kêu một lên tiếng, không dám nằm xuống, vội vội vàng vàng ngồi dậy.

"Tôi muốn có một thân phận hoàn toàn mới, không có người nào biết tôi cũng không tìm được tôi. Lâm Hựu Lật không chút do dự nói.

"Gì?" Y Hi Nhi ngạc nhiên kêu lên.

"Không đúng, lời này của cô có ý gì? Tại sao tôi nghe không có rõ, đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì, phải dùng chính năng lực của cô làm chứ? Còn phải nhờ tôi giúp cô?" Y Hi Nhi không dám tin, cuối cùng Lâm Hựu Lật gặp phải phiền phức gì, ngàn dặm xa xôi đến đây bắt cóc cô là vì cái chuyện gì.

"Chuyện gì thì không cần cô trông nom, cô đồng ý giúp tôi là được rồi." Lâm Hựu Lật chán chường nói, trong lòng cũng đã buông lỏng xuống, có vẻ có chút mệt mỏi, bởi vì cô biết Y Hi Nhi nhất định sẽ giúp cô.

"Đương nhiên là tôi muốn trông nom, cô cũng là bạn tốt của tôi, làm sao tôi có thể để mặc cô không trông nom không để ý đây, rốt cuộc là cô đã gặp phải chuyện gì? Chẳng lẽ còn có chuyện khiến cô không có cách giải quyết sao?" Y Hi Nhi cảm thấy chuyện này thật sự không phải chuyện đùa, không hỏi ra nguyên do cô không yên lòng.

Lâm Hựu Lật nhắm mắt lại, tỏ vẻ có chút khổ sở, nghĩ đến thời gian đã từng bị giam lỏng, trong lòng không khỏi co rút đau đớn một chút, gương mặt của Tây Môn Dật quanh quẩn trong đầu, nghĩ đến Tây Môn Dật, Lâm Hựu Lật chợt mở mắt, ánh mắt kiên định mà quyết liệt.

Nhìn thần thái và hơi thở Lâm Hựu Lật lập tức thay đổi, Y Hi Nhi có chút không nhẫn tâm, nhìn Lâm Hựu Lật ngơ ngác lập tức không biết nên nói gì nữa, nên an ủi Lâm Hựu Lật một cái sao? Có lẽ, thứ Lâm Hựu Lật cần không phải là an ủi của cô?

Y Hi Nhi bất đắc dĩ thở dài.

Đang lúc Y Hi Nhi cảm thấy Lâm Hựu Lật không muốn nói gì, Lâm Hựu Lật lại nhẹ nhàng mở miệng nói: "Tôi có sự khó xử của tôi cũng không cách nào nói ra lý do, nếu như cô thật xem tôi là bạn bè, thì bây giờ giúp tôi đi." Vì để thoát khỏi người đàn ông kia, lần đầu tiên Lâm Hựu Lật nhờ cậy người khác, cũng có vẻ hiện ra một chút mùi vị khi nhận ân huệ rồi.

"Cô... Thôi, cô không muốn nói tôi cũng không ép cô, chỉ là cô phải nhớ nếu như lúc nào cô muốn nói thì nhất định phải cho tôi biết, chúng ta là bạn bè nên tôi nhất định sẽ giúp cô." Y Hi Nhi chỉ có thể nói như vậy, bởi vì cô thật sự không dám bức bách Lâm Hựu Lật nói thêm gì nữa, thấy ánh mắt Lâm Hựu Lật như vậy, Y Hi Nhi đột nhiên cảm thấy Lâm Hựu Lật quá yếu ớt tuy nhiên lại giả trang chính mình thành kiên cường như vậy, chính vì như vậy, ngược lại càng khiến Y Hi Nhi cảm thấy có một loại rung động trước nay chưa từng có.

"Cám ơn!" Lâm Hựu Lật chân thành nói, không nghĩ tới ở thời khắc cô nguy nan nhất lại là do cái cô nàng ngốc này giúp đỡ cô. Ban đầu chính vì Y Hi Nhi cô mới bị quấn vào vòng xoáy của hội Liệt Diễm, nhưng cũng là Y Hi Nhi cho cô lá chắn bảo vệ.

"Tôi không thể hiểu, tại sao cô lại dùng biện pháp này, Vũ Văn Bác sẽ rất nhanh tìm đến, đến lúc đó làm sao cô ăn nói? Huống chi chuyện này còn phải nhờ anh ấy ra mặt." Y Hi Nhi không rõ chân tướng hỏi, Lâm Hựu Lật cũng không phải là một người mơ hồ, ngược lại, Lâm Hựu Lật rất sáng suốt tỉnh táo, làm việc rất cẩn thận tỉ mỉ, cuối vì sao cô ấy lại làm như vậy?

"Chuyện này chỉ có thể là cô làm, không thể để cho Vũ Văn Bác biết." Lâm Hựu Lật kiên quyết nói.

Lâm Hựu Lật không phải không tin vào năng lực của Vũ Văn Bác mà là quan hệ của Vũ Văn Bác và Tây Môn Dật khiến cô chùn bước. Nếu Vũ Văn Bác biết, mặc kệ có nguyên nhân gì, Vũ Văn Bác nhất định sẽ không thể giữ bí mật mà lựa chọn Tây Môn Dật, đến lúc đó chỉ sợ căn bản cô không có cách nào thoát khỏi sự giam cầm của Tây Môn Dật.

"Cô đang sợ cái gì? Tây Môn Dật sao?" Y Hi Nhi suy đoán hỏi.

Lúc còn ở Singapore cũng đã cảm thấy Tây Môn Dật có tình cảm với Lâm Hựu Lật, có điều Tây Môn Dật luôn luôn tao nhã lễ độ, mặc dù bụng dạ đen tối nhưng đối với phụ nữ trước giờ đều rất lịch lãm, Lâm Hựu Lật mặc dù vẫn luôn trốn Tây Môn Dật nhưng chắc sẽ không sợ hãi đến mức biến thành bộ dạng này, càng không thể nào làm cô gái kiêu ngạo như Lâm Hựu Lật chọn cách biến mất.

Nhất định là trong thời gian cô không để ý đã xảy ra chuyện gì đó, còn Tây Môn Dật, xem ra Tây Môn Dật cũng không đơn giản, lại càng không giống như biểu hiện bên ngoài của anh ta, Tây Môn Dật vẫn luôn là người cô không thể nhìn thấu.

Sắc mặt của Lâm Hựu Lật có chút âm u, tuy chỉ trong nháy mắt nhưng nó lại bị Y Hi Nhi thu vào trong mắt, nghi ngờ trong lòng cũng sáng tỏ hơn rồi. Xem ra, nguyên nhân chuyện này chủ yếu là do Tây Môn Dật rồi, mặc dù cô vẫn không rõ đến tột cùng là chuyện gì xảy ra.

"Tôi sẽ giúp cô, nhưng cô phải cho tôi thời gian." Y Hi Nhi gật đầu đồng ý, đưa tay nắm chặt hai tay của Lâm Hựu Lật, ngón tay Lâm Hựu Lật rất dài cực kỳ thanh mảnh, nhưng lại không có nhiệt độ gì.

"Tốt, cô mang theo cái này, khi thời cơ thích hợp tôi sẽ tới tìm cô, cô nhớ phải cẩn thận." Lâm Hựu Lật cũng không ép Y Hi Nhi vội vã, nếu lựa chọn Y Hi Nhi thì phải tin tưởng cô ấy, mặc dù bình thường Y Hi Nhi không đáng tin cậy nhưng vào thời điểm mấu chốt rất có tác dụng, điểm này Lâm Hựu Lật biết rất rõ.

Y Hi Nhi nhìn chiếc lắc tay trong tay một chút, đó là một chuỗi ngọc U Linh, ngọc U Linh được xem là thạch anh rất huyền ảo, nó thuộc loại thạnh anh đặc biệt, quá trình phát triển của loại thạch anh này cũng rất đặc biệt, màu sắc có màu bùn núi lửa bọc lấy vật chất, bên trong trong suốt, hiện lên sương mù, đồng cỏ và nguồn nước, có vòng nước xoáy thậm chí giống như Kim Tự Tháp, màu sắc bao bọc lấy vật bên trong vì vậy loại thạch anh này được gọi là thạch anh U Linh.

Mà một chuỗi trong tay Y Hi Nhi đang cầm này không thể nghi ngờ chính là thạch anh U Linh cao cấp nhất, bên trong chứa vật sắp hàng cách nhau một tầng, hình dáng mỗi tầng thường hiện ra hình tam giác hình dáng có chút tương tự Kim Tự Tháp, mặc dù Y Hi Nhi không hiểu chút gì về ngọc thạch nhưng cũng biết đây là vật có giá trị xa xỉ.

"Nơi này là chuỗi khách sạn trẻ toàn cầu, ra cửa đi thẳng quẹo phải chừng một trăm mét có một cái ngân hàng, cô hãy rút hai trăm vạn(*) Đô-la ra, tôi sẽ cải trang thành công nhân làm vệ sinh để nhận tiền." Lâm Hựu Lật nhanh chóng nói xong, bên kia đã mở túi du lịch lấy quần áo công nhân làm vệ sinh ra.

(*) 1 vạn = 10000VNĐ

Lúc Lâm Hựu Lật mở túi du lịch ra, không khỏi phải kinh ngạc, bên trong túi du lịch đều là một số đồ dùng và y phục công nhân làm vệ sinh, còn có y phục hip-hop rộng thùng thình, mũ lưỡi trai, còn có trang phục "Sắc bén ca" (có thể hiểu là có vật nhọn đính trên quần áo đó), xem ra, Lâm Hựu Lật thật sự rất cẩn thận, ra ngoài chưa bao giờ dùng bộ mặt thật để xuất hiện, đại khái bị Tây Môn Dật ép cũng không ít.

"Tôi chỉ muốn nói một câu, mặc dù cô không thích nghe, nhưng Tây Môn Dật thật ra cũng là một người không tệ lắm." Y Hi Nhi không nhịn được nói.

Lâm Hựu Lật nghe được tên tuổi Tây Môn Dật thân thể rõ ràng ngẩn ra, có điều lại lại làm bộ như không nghe thấy, tiếp tục hóa trang trên mặt.

"Tôi không thừa nhận anh ta là một người điên, một mặt là Thượng tá quốc dân đảng uy nghiêm không vụ lợi, mặt khác cũng là lãnh đạo xã hội đen giàu có khát máu, nhưng nói đến bản chất, anh ta cũng không..." Y Hi Nhi nhớ tới Tây Môn Dật, muốn nói gì đó, hi vọng có thể đem cảm giác của mình nói cho Lâm Hựu Lật nghe.

"Cô đừng nói nữa, tôi không trách cũng không hận anh ta, anh ta là dạng người gì tôi không muốn quản cũng không muốn xen vào, tôi chỉ là số không tốt gặp phải anh ta mà thôi, hiện tại tôi chỉ muốn trở lại cuộc sống đơn thuần trước kia, tôi biết chỉ có cô mới hiểu nổi tôi." Lâm Hựu Lật cắt đứt lời nói của Y Hi Nhi, tỉnh táo nói.

Y Hi Nhi há hốc mồm, cuối cùng cũng không nói gì.

Đúng vậy, Tây Môn Dật và Vũ Văn Bác không giống nhau. Vũ Văn Bác từ nhỏ đã mò mẫm lăn lộn trong bóng tối, trong thế giới của Vũ Văn Bác không có ánh sáng, cũng bởi vì như thế, Vũ Văn Bác so với người khác càng thêm khát vọng sự ấm áp và ánh mặt trời, cho nên khi gặp được cô giống như bắt được thuyền trong biển rộng lớn không bao giờ chịu buông tay nữa.

Y Hi Nhi hiểu rất rõ, Vũ Văn Bác có thể vì cô buông xuôi tất cả, nhưng cái này không thể hiện rằng Tây Môn Dật cũng có thể làm được.

Vũ Văn Bác thật ra rất là ích kỷ, anh chỉ muốn mình tốt là được rồi, người ta như thế nào đều không liên quan tới anh, anh chỉ quan tâm người mà anh nên quan tâm, những người còn lại trong mắt Vũ Văn Bác chỉ là con kiến hôi mà thôi, cho dù là có bị hy sinh anh cũng không nháy mắt một cái, mà điểm này đã làm cô càng thêm gần Vũ Văn Bác.

Nhưng Tây Môn Dật thì khác, Tây Môn Dật có lý tưởng có khát vọng, từ rất sớm Y Hi Nhi đã biết rồi, nếu như nhất định phải hình dung Vũ Văn Bác và Tây Môn Dật bằng lời thì Vũ Văn Bác là người trí dũng kiệt xuất còn Tây Môn Dật là một người có thể thống lĩnh cả thế giới.

Vũ Văn Bác là ích kỷ, hẹp hòi, chỉ yêu một người duy nhất.

Nhưng Tây Môn Dật là yêu cả nhân loại, hào phóng, Tây Môn Dật là yêu cả quốc gia thậm chí là toàn bộ thế giới.

Ở trong đế quốc của bóng tối, không thể nghi ngờ Tây Môn Dật rằng Tây Môn Dật càng có tư cách trở thành một vị vua, bởi vì Tây Môn Dật tàn nhẫn kiên quyết, có thể bỏ xuống được tất cả, bao gồm danh dự cùng quyền lực... Hôm nay, người duy nhất khiến Tây Môn Dật tàn nhẫn kiên quyết lại không an tâm được, chính là Lâm Hựu Lật.

Rất dễ nhận thấy, ban đầu Lâm Hựu Lật, cô cùng với Cố Nhã Thuần là giống nhau, cô ấy không có cách nào tiếp nhận thế giới của Tây Môn Dật, cho nên trốn tránh.

Y Hi Nhi biết, mình rất ích kỷ nên cuối cùng mới lựa chọn mở rộng nội tâm mình và cùng Vũ Văn Bác ở chung một chỗ, Cố Nhã Thuần mặc dù mạnh mẽ nhưng cũng là người hào hiệp không kiềm chế được bản thân, mà điểm giống nhau của họ chính là không từ bỏ được, họ cũng rất ích kỷ hi vọng mình và người yêu hạnh phúc, Y Hi Nhi vì hạnh phúc của mình, Cố Nhã Thuần vì cô cùng với vinh nhục của cả gia tộc, hai người bọn họ tự hiểu nên thỏa hiệp, nhưng Lâm Hựu Lật khác họ.

Lâm Hựu Lật cố chấp mà quật cường, lại tỉnh táo làm cho người khác hít thở không thông, kiêu ngạo làm cho người khác run rẩy, chuyện Lâm Hựu Lật đã không muốn làm thì dù có là ai cũng không cách nào ép buộc cô ấy làm được, cho dù dùng cả trái tim của mình cũng không được.

Hết thảy tất cả, trong mắt Y Hi Nhi đã nhìn rõ, nhưng không thể nói ra ngoài, chỉ có thể than thở một câu rằng số phận trêu người.

Lấy tiền giao cho Lâm Hựu Lật, Y Hi Nhi tiếp tục một mình đi dạo trên đường.

Nhìn hoa cỏ chung quanh rồi nhìn bầu trời đầy sao, hương thơm của hoa lan càng nổi bật trong đêm tịch mịch, nhìn bầu trời sâu thẳm mênh mông, Y Hi Nhi nhắm mắt lại, cố gắng hít thở không khí trong sạch.

Ấm áp, đến trước mặt.

Y Hi Nhi không mở mắt ra, trực tiếp nhào vào một bộ ngực ấm áp.

Vũ Văn Bác ôm thật chặt thân thể mềm mại của Y Hi Nhi, thật sự muốn đem Y Hi Nhi nhập vào thân thể mình, rất lâu sau, Vũ Văn Bác tựa cằm trên bờ vai Y Hi Nhi, thở ra một hơi thật dài.

Mặc dù biết Y Hi Nhi sẽ về bên cạnh anh, nhưng cảm giác mất đi tin tức khiến Vũ Văn Bác rất lo lắng đề phòng, không dám phớt lờ, lòng mãi thấp thỏm cho đến khi cơ thể ấm áp kia nhào vào ngực, trong tích tắc đó mới có thể yên tâm.

Chỉ khi có Y Hi Nhi bên người mới có thể khiến anh cảm thấy ấm áp.

Thế nhưng cái cô nàng bé nhỏ này lại lặp đi lặp lại nhiều lần làm anh rất lo lắng sợ hãi, nghĩ đến chỗ này, Vũ Văn Bác bất mãn há miệng ra, cắn bả vai Y Hi Nhi.

Y Hi Nhi bị đau, thân thể co lại một chút, muốn tránh ra, nhưng không nghĩ đến Vũ Văn Bác vậy mà dùng lực cắn bả vai cô càng lúc càng mạnh cũng không chịu thả ra, lực ở tay cũng tăng thêm làm Y Hi Nhi không giãy giụa được.

"Đau đau đau đau, em đau muốn chết á." Y Hi Nhi cảm giác nhất định mình đã chảy máu, nhưng hình như Vũ Văn Bác còn cắn chưa đủ, không nhịn được lớn tiếng la lên.

"Đau là tốt rồi, bây giờ em đau còn không bằng một phần vạn đau trong lòng anh, phải để cho em cái người không có lương tâm này nếm thử một chút mùi vị mà anh đã chịu đựng, xem sau này em có còn dám trốn nữa hay không." Vũ Văn Bác buông nhẹ hàm răng, đổi thành nhẹ nhàng cắn bả vai Y Hi Nhi, cũng không hoàn toàn buông ra, chỉ là khiến Y Hi Nhi cảm thấy có chút chút đau rồi lại không phải là đau.

"Em chỉ muốn thử một chút cảm giác này thôi mà, ai bảo anh ngày ngày coi em như dây lưng buộc ngang hông vậy, nếu thỉnh thoảng anh không để ý tới lời của em thì em làm sao lại nhàm chán muốn chạy trốn hả, quan trọng nhất là chạy còn bị anh cắn, đau chết mất, nếu để lại vết sẹo, em sẽ xem thử là anh đau lòng hay em đau lòng." Y Hi Nhi bất mãn lẩm bẩm, cả người nhu nhược tựa vào ngực Vũ Văn Bác, dựa vào người Vũ Văn Bác làm Vũ Văn Bác phải ôm cô, cô căn bản không cần dùng sức.

Hôm nay cô đủ mệt mỏi rồi, vốn có thể trở lại khách sạn nghỉ ngơi rất sớm, hiện tại đã hai ba giờ rạng sáng, cả một con đường đằng trước không có một người, chỉ có xa xa có lao công đang quét dọn rác mà ban ngày người đi đường bỏ đi.

"Ai bảo em gặp anh, coi như em xui xẻo, về sau chỉ có thể buộc ở ngang hông anh, về sau nếu em muốn vẫn có thể chơi đùa thỏa thích, nhưng ngàn vạn lần không được để anh không biết rõ em đang ở đâu, em có biết mất đi tung tích của em anh lo lắng rất nhiều không? Anh thà rằng để em đau lòng một chút, cũng không thể cho mình có cơ hội hối hận, cái gì anh cũng có thể buông xuống, duy nhất chỉ có em là không được, anh không muốn mạo hiểm."

"Em biết rõ á..., chỉ là em tìm cách mấy tháng rồi, nếu không chơi một cuộc lớn, em đâu thể nào cam tâm được, anh cũng không muốn em buồn bực đúng không? Dù sao không phải lần này cũng sẽ có lần sau, không phải anh được tiếng là còn hiểu em hơn so với chính em sao?" Y Hi Nhi nũng nịu nói, thanh âm mềm mại, làm nũng dùng ngón tay vẽ vòng vòng trên ngực Vũ Văn Bác.

"Về sau không bao giờ cho phép như vậy nữa." Vũ Văn Bác cảnh cáo nói, bộ mặt đều là vẻ nghiêm nghị, không chút nào dao động vì bị Y Hi Nhi làm nũng.

"Tuân lệnh, cấp trên!" Y Hi Nhi cam đoan nói, chơi một lần thỏa nguyện đã là tốt rồi, hiện tại ở bả vai vẫn còn đau, nếu có lần sau, đoán chừng Vũ Văn Bác thật sự sẽ đánh gãy chân cô rồi cho cô ngồi xe lăn khiến cô không chạy thoát nữa.

"Anh coi cái này có đẹp không?" Y Hi Nhi thấy sắc mặt Vũ Văn Bác buông lỏng xuống, biết Vũ Văn Bác đã bỏ qua cho mình, vội vàng giơ thạch anh U Linh trên tay cho Vũ Văn Bác nhìn.

"Đẹp." Vũ Văn Bác liếc mắt nhìn, không phát hiện điều đặc biệt gì, sau đó ánh mắt lại đặt trên mặt Y Hi Nhi, trong mắt anh chỉ có thể chứa được một mình Y Hi Nhi.

"Hôm nay em đã mua đó, tốn rất nhiều tiền, thật sự rất vui vẻ, trước kia em không biết tiêu tiền thì ra lại vui vẻ như vậy, ha ha, nghe người ta nói thạch anh U Linh này có thể phù hộ giúp người phát tài, ông chủ đó nói thạch anh U Linh đại diện cho sự nghiệp tài phú. Một nguyên nhân nữa là vì bề ngoài của nó là thạch anh, năng lượng thạch anh U Linh thật ra là tương ứng với tâm linh. Vì vậy, nó có thể khiến cho con người có chí hướng rộng lớn hơn, dễ dàng tiếp nhận sự vật mới hơn, cũng tích cực sáng lập con đường mới. Cho nên, đối với chuyện sự nghiệp của mỗi người, bất luận là tấn công hoặc phòng thủ đều có thể hỗ trợ cực lớn, của cải sẽ theo đó mà tăng lên." Y Hi Nhi vui vẻ nói xong, đây chính là những điều cô vừa mới nghe được Lâm Hựu Lật nói cho.

"Em vui là được rồi." Vũ Văn Bác cưng chiều nhìn Y Hi Nhi, đưa tay ôm cả hông của Y Hi Nhi, cùng đi về phía trước.

Một chiếc Cadillac lặng lẽ xuất hiện ở đầu đường, Vũ Văn Bác ôm Y Hi Nhi đi tới, bước vào trong xe, nhanh chóng biến mất trong màn đêm.

Y Hi Nhi thật sự rất mệt mỏi, rất nhanh liền mơ màng ngủ thiếp đi.

Vũ Văn Bác nhìn Y Hi Nhi ngủ say, trong ánh mắt tỏa ra dịu dàng, vươn tay cởi giầy Y Hi Nhi xuống, đem chân Y Hi Nhi đặt trong lòng bàn tay, từ từ chậm rãi vuốt ve xoa bóp, giúp lòng bàn chân Y Hi Nhi thoải mái hơn.

"Ừ ~" Y Hi Nhi thoải mái phát ra tiếng, vừa dán lên người Vũ Văn Bác, vừa đưa đôi tay ôm đùi Vũ Văn Bác tiếp tục ngáy to mà ngủ.

Vũ Văn Bác nhìn thấy đang ngủ Y Hi Nhi lại theo bản năng nhích lại gần mình, không khỏi không tiếng động nở nụ cười.

Mới vừa rồi vì Vũ Văn Bác giúp Y Hi Nhi xoa bóp lòng bàn chân, nên thân thể hơi rời đi Y Hi Nhi một chút, không nghĩ tới Y Hi Nhi đã quen với hơi ấm của Vũ Văn Bác, trong giấc mộng cũng men theo hơi thở nhích tới gần Vũ Văn Bác ngủ càng ngon hơn.

Bởi vì Y Hi Nhi ôm đùi Vũ Văn Bác, Vũ Văn Bác không thể làm gì khác hơn là khom lưng giúp Y Hi Nhi xoa nắn lòng bàn chân, mặc dù tư thế như vậy thế khiến Vũ Văn Bác rất không thoải mái, nhưng trong lòng anh lại ngọt như mật, cúi người xuống, nhẹ nhàng ấn xuống môi Y Hi Nhi một cái khẽ hôn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.