Cưỡng Ép Cô Nàng Nằm Vùng Làm Vợ

Chương 89: Chương 89




Vì để giúp đỡ Lâm Hựu Lật, Y Hi Nhi quyết định trở lại Hạ Môn.

Tập đoàn Vũ Văn trong thời gian ngắn không tới một năm này đã có công ty con ở nhiều quốc gia trên thế giới, nhưng lực lượng chủ yếu nhất vẫn là ở Hạ Môn Trung Quốc, hơn nữa, ngoài ra, những nơi khác Y Hi Nhi không quen thuộc, huống chi, trụ sở chính của Cố Nhã Thuần cũng ở Hạ Môn, mà Cố Nhã Thuần cũng biết rõ chuyện của Lâm Hựu Lật, có Cố Nhã Thuần che chở, Y Hi Nhi muốn làm chuyện gì cũng không sợ phiền phức.

Ban đêm, gió lạnh mấy phần.

Vũ Văn Bác buông bỏ công việc mấy tháng khi anh vừa trở lại, lập tức bị ép buộc tiến vào công việc, Đoan Mộc Triển để lại một lá thư, nửa đêm cưỡng ép Đinh Tiểu Vũ còn mơ ngủ cùng cô biến mất, vì vậy toàn bộ công việc trên đầu Đoan Mộc Triển đều rơi vào trên người Vũ Văn Bác.

Vũ Văn Bác vì không biết cũng không quen thuộc, thường trong phòng làm việc tăng ca.

Đêm nay, Vũ Văn Bác lại tăng ca.

Bảy giờ rưỡi tối, ánh đèn cả tòa cao ốc cao lớn đã tắt, trừ phòng làm việc của chủ tịch ở tầng hai mươi sáu ra.

Y Hi Nhi cầm chìa khóa mở cửa tòa cao ốc ra, dễ dàng đi vào.

Y Hi Nhi cố ý mang một đôi dép vải bông dày đế bằng, trên người là một bộ quần áo nhàn hạ, mái tóc dài đen nhánh bị cột thành đuôi ngựa sau ót, xem ra cực kỳ tươi trẻ xinh đẹp.

"Leng keng!" Cửa thang máy mở ra, Y Hi Nhi nhấn đi lên tầng 25.

Lúc cửa thang máy đóng lại, Y Hi Nhi gọi một cú điện thoại.

"Hi Nhi." Chuông điện thoại còn chưa vang lên, đã có người nhận điện thoại rồi, đối phương truyền đến một giọng đàn ông khàn khàn, có sức hút đặc biệt mê người.

Y Hi Nhi nhìn gương trong thang máy, tự tin cười cười, cảm giác tình trạng của mình hôm nay hình như đặc biệt tốt, mặt mày hồng hào, quả nhiên mỹ nữ đẹp cũng vì ngủ, có lẽ do mới vừa du lịch thật lâu, cho nên vô cùng uể oải, thời gian ngủ mỗi ngày cơ hồ đều từ mười hai giờ đến mười sáu giờ, có điều vậy cũng tốt, ngủ ngon da cũng đẹp hơn, cả người xem ra cũng không ít ý vị.

"Tối nay khi nào thì về nhà nha?" Giọng Y Hi Nhi có chút lười biếng, cho thấy cô mới vừa rời giường không bao lâu, trên thực tế cô ngủ thẳng đến sáu giờ rưỡi mới rời giường, tùy tiện ăn chút gì rồi ra ngoài, gần đây ăn uống hình như trở nên không tốt rồi, có điều nguyên nhân lớn nhất là vừa qua ngày đều ngủ, tiêu hao không được bao nhiêu năng lượng, cho nên ăn cũng tương đối ít.

Thật là lợi cho Vũ Văn Bác quá rồi.

Y Hi Nhi nhăn mặt cau mũi nghĩ đến, tiếp theo lại vui vẻ nhìn thân hình của mình một chút, không biết có phải ăn ít nên gầy hơn không.

Mặc dù vốn là Y Hi Nhi cũng không mập, nhưng phụ nữ vĩnh viễn đều không ghét bỏ mình quá gầy.

"Trên tay còn có một văn bản kế hoạch mua bán chưa làm xong, anh đang xét duyệt, đoán chừng phải đến nửa đêm, em ăn cơm chưa?" Vũ Văn Bác buông tài liệu trong tay ra, xoa bóp mi tâm (điểm giữa hai đầu lông mày) một cái, cả người thả lỏng nằm trên ghế da.

Trên tay Vũ Văn Bác là kế hoạch hợp tác mua bán với Trung Mỹ, nếu như có thể tiến hành thuận lợi, thì đồng nghĩa với việc tập đoàn Vũ Văn hoàn toàn đã đánh vào trung tâm thương mại đế quốc Mỹ rồi, đối với việc phát triển của tập đoàn Vũ Văn trong tương lai rất có ích, nhưng người Mỹ cũng không thích chỉ ngồi không, khắp các phương diện đều tồn tại cọ sát trong đó, mặc dù nước Mĩ sau khi trải qua khủng hoảng tài chính đã không còn như trước nữa, nhưng khủng hoảng tài chính qua đi, nước Mĩ vẫn như cũ vượt lên đứng đầu thế giới thương mại, đủ để nói rõ buôn bán nước Mĩ đã sớm phát triển như cây lớn rễ sâu, đáng hận hơn, lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, thị trường nước Mĩ trước sau đều là một khối thịt béo.

"Ăn rồi, anh yên tâm đi, em không bạc đãi chính mình đâu, em ra ngoài một chút, đã lâu không trở về Hạ Môn rồi, du lịch lâu như vậy mệt chết đi, hiện tại nghỉ ngơi cũng tốt rồi nên em muốn ra ngoài đi dạo một chút." Y Hi Nhi nhìn thang máy từ từ đi lên trên, một tầng lại một tầng.

"Về nhà sớm, đừng chơi muộn quá, em bảo Thác đến đón em về nhà." Vũ Văn Bác không chút nghĩ ngợi liền dặn dò, hiện tại mới bảy giờ rưỡi không tính là trễ, nhưng chờ Y Hi Nhi về nhà khẳng định là rất muộn, anh không yên lòng những kẻ khác.

"Thật là ông lão, lý sự lắm điều, Hạ Môn chính là địa bàn của em, em sinh sống ở chỗ này hai mươi mấy năm rồi, nhắm mắt lại em cũng có thể tìm được đường về nhà, sợ cái gì chứ." Y Hi Nhi càu nhàu, nhưng trên mặt lại cười híp mắt, dù sao cảm giác được người khác quan tâm vẫn rất tuyệt, nhất là người đó cũng là người mình quan tâm, càng làm cho người ta cảm thấy ngọt như mật.

"Đừng làm anh lo lắng." Vũ Văn Bác nghiêm túc nói.

"Được rồi em biết rõ rồi, em cúp điện thoại trước, nếu còn không ra ngoài sớm thì sẽ về nhà trễ." Y Hi Nhi nhìn thang máy đã lên tới tầng 20 rồi, vội vàng nói, muốn cúp điện thoại trước khi thang máy lên tới nơi.

"Ừ, em nhớ mặc nhiều áo khoác, đã cuối tháng mười nên buổi tối gió rất lạnh, tốt nhất mang một cái khăn quàng cổ rồi mới đi ra ngoài, trên người nhớ phải mang tiền và thẻ, nếu không phải quên thì muốn mua gì liền mua, quá nặng thì thôi, hôm nào anh đi xách đồ cho em mua." Vũ Văn Bác dặn dò lần nữa, trước sau không yên lòng để một mình Y Hi Nhi ra ngoài.

"Biết rồi, bái bai." Y Hi Nhi nói xong, cúp điện thoại trước, nếu không khẳng định Vũ Văn Bác có thể nói mãi không hết, tuy rằng rất ngọt ngào, đổi lại là bình thường, cô cũng sẽ cùng với Vũ Văn Bác nói bao nhiêu là chuyện không có ích này, nhưng hôm nay thì khác, hôm nay cô có chuyện lớn phải làm.

Đem điện thoại cài đặt chế độ im lặng, đặt trong túi áo, thang máy vừa vặn đi tới tầng 25.

"Leng keng!" Cửa thang máy chậm rãi mở ra, Y Hi Nhi nhìn tầng lầu đen như mực, đi ra ngoài.

Quen thuộc đi tới một căn phòng chứa đầy hồ sơ, Y Hi Nhi nhanh chóng mở máy vi tính ra.

"Tích tích tích!" Trong máy tính phát ra âm thanh rất nhỏ, Y Hi Nhi nhanh chóng mở trang hồ sơ cô cần.

Tra xét một lát, trên mặt Y Hi Nhi vốn nặng nề rốt cuộc nở một nụ cười.

Đêm, im ắng.

"Xin điền mật mã vào!" Dòng chữ màu vàng trên nền xanh của máy nhắc nhở thao tác.

Y Hi Nhi không cần suy nghĩ trực tiếp nhập mật mã vào, chuyện buôn bán dù cô không quản lý, nhưng Vũ Văn Bác chưa từng có ý giấu giếm, đám người Đoan Mộc Thác cũng thoải mái đem mật mã nói cho Y Hi Nhi biết, nguyên nhân là thỉnh thoảng Y Hi Nhi nhàm chán sẽ giúp đỡ một ít chuyện, mặc dù bình thường Y Hi Nhi rất tùy tiện, nhưng khi làm việc cũng không có chút qua loa nào, nên một số bí mật lớn cô đều nắm giữ.

Nhập mật mã xong, Y Hi Nhi nhanh chóng tìm kiếm tài liệu cô cần có trong cơ sở dữ liệu.

Dữ liệu Y Hi Nhi mở ra chính là hồ sơ các nhân viên của tập đoàn Vũ Văn, công lao thiết lập nên những thứ này có một nữa là thuộc về Y Hi Nhi. Lúc mới bắt đầu thiết lập, vì Y Hi Nhi nhàm chán, cộng thêm bản thân cô từng ở cục cảnh sát hình sự giúp các công việc văn thư một thời gian, rất thành thạo việc thiết lập hồ sơ, nên tự tiến cử mình giúp tập đoàn Vũ Văn thiết lập hồ sơ.

Xem hồ sơ không phải là mục đích cuối cùng của cô, mục đích của Y Hi Nhi là đưa Lâm Hựu Lật vào.

Y Hi Nhi suy nghĩ thật lâu, vừa có thể trốn tránh Tây Môn Dật lại không bị Tây Môn Dật phát hiện, Y Hi Nhi chỉ có thể nghĩ đến chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất, thế nào Tây Môn Dật cũng không thể nghĩ ra rằng Lâm Hựu Lật chấp nhận hy sinh tất cả chỉ muốn rời khỏi Tây Môn Dật, lại chọn làm việc ở dưới trướng Tây Môn Dật.

Lúc tập đoàn Vũ Văn mới thành lập chỉ là công ty nhỏ không công khai, làm vậy chỉ để thủ tiêu tang vật và rửa tiền, trước khi Vũ Văn Bác chính thức muốn phiêu bạch cũng không phát triển mạnh, mà chỉ lựa chọn kinh doanh một vài lĩnh vực làm ăn như giải trí và khách sạn, cho nên có một số ít sòng bạc hợp pháp trên các quốc gia khác thực tế đều do Tây Môn Dật quản lý, mặc dù trên danh nghĩa là tập đoàn Vũ Văn, nhưng thực tế theo hành chính vẫn do Tây Môn Dật quản lý.

Y Hi Nhi muốn đem Lâm Hựu Lật đặt ở dưới trướng Tây Môn Dật, tuy nhiên, vì để chắc chắn đạt được mục đích, cô sẽ lựa chọn mấy công ty mà Dịch Đình thay thế Tây Môn Dật quản lý.

Nhưng cuối cùng phải chọn công ty nào cho phù hợp đây?

Y Hi Nhi đang cân nhắc giữa ba công ty, ba cái công ty này đều có một đặc điểm, đó chính là mặc dù người quản lý là tập đoàn Vũ Văn, nhưng trên hành chính đều thuộc hội Liệt Diễm, hơn nữa còn đều là vừa mới bàn giao cho Dịch Đình quản lý trong vòng một tháng nay.

Như vậy, dù có một ngày Lâm Hựu Lật bị phát hiện, Dịch Đình cũng có thể giúp đỡ một chút, Y Hi Nhi không dám hy vọng xa vời rằng cả đời này Tây Môn Dật sẽ không tìm được Lâm Hựu Lật, trừ phi Tây Môn Dật thật sự chết tâm rồi, hoặc là Lâm Hựu Lật thật sự có thể hoàn toàn biến mất, giống như cô đã từng trong giấc mơ xuyên qua thời không.

Phiền não!

Rốt cuộc cái nào tốt hơn đây? Cô nàng Lâm Hựu Lật kia thích đi làm ở nơi nào hơn, đại khái có hỏi cô ấy hay không thì cũng chẳng hề gì, dù sao đối với cô ấy mà nói thì nơi nào cũng như nhau.

"Tách!" Một tiếng, cả căn phòng chợt sáng lên.

Trong lòng Y Hi Nhi kinh hãi, dù sao cũng đang làm chuyện xấu, tư tưởng không vững vàng, dễ dàng bị giật mình, có điều Y Hi Nhi rất nhanh liền đè nén sự kinh hãi xuống, bình tĩnh quay đầu nhìn người mới tới.

"Thật không ngờ là cô." Đôi mắt Đoan Mộc Thác vốn lạnh lùng từ từ dịu đi, tiếp theo đổi lại là ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn Y Hi Nhi.

Đoan Mộc Thác vừa ăn cơm tối xong lại nhớ tới Cố Nhã Thuần bây giờ đang ở Ai Cập đào bới cổ mộ, trong lòng cực kỳ bực mình, nghĩ thầm tại sao anh lại nhớ nhung cái người không phải phụ nữ đó, nghĩ đi nghĩ lại trong lòng vẫn hiện lên toàn hình ảnh của Cố Nhã Thuần, dứt khoát trở về phòng làm việc, đỡ phải tự mình suy nghĩ lung tung.

Nhưng Đoan Mộc Thác không ngờ vừa vào công ty liền phát hiện có điều không thích hợp, còn tưởng rằng là gián điệp, tuy nhiên không nghĩ tới đó là Y Hi Nhi, cho nên vội vàng thu lại hơi thở đề phòng trên người, nhẹ nhõm mà đi tới bên cạnh Y Hi Nhi.

Y Hi Nhi bình tĩnh tắt trang vừa xem trên máy vi tính, lùi ra ngoài, cười nhìn Đoan Mộc Thác.

"Chắc không phải là anh muốn làm người liều mạng vì công việc chứ, trễ như vậy mà trở về làm việc không phải là tác phong của anh nha." Y Hi Nhi nhạo báng Đoan Mộc Thác, thân thể tựa vào lưng ghế dựa, ngẩng đầu nhìn Đoan Mộc Thác.

"Vậy tôi trong lòng cô là dạng gì?" Đoan Mộc Thác tò mò hỏi nói, đôi mắt hoa đào chợt vụt sáng nóng bỏng nhìn thẳng Y Hi Nhi, phát ra một thứ ánh sáng không biết tên.

"Wey wey wey, đừng nhìn tôi như vậy, tôi không phải là Hoa cô nương của anh, vả lại anh không phải biết là tôi rất dễ bị người khác hấp dẫn, không cẩn thận liền hồng hạnh vượt tường (ngoại tình) lúc đó xem anh làm thế nào?" Y Hi Nhi đùa giỡn nói, Đoan Mộc Thác là người tính tình cởi mở nhiệt tình, bình thường là công tử đào hoa, tính tình cũng tương đối giống Y Hi Nhi, rất hay nói giỡn, không có kiêng kỵ gì cả.

"Vậy không phải đơn giản quá sao, cô cho tôi biết tôi đứng hạng nhất ở cái tường kia, tôi vô cùng vui sướng, chỉ sợ đến lúc đó đại ca đã cắt đứt chân chó của cô xem cô còn dám trèo tường nữa không." Đoan Mộc Thác nói giỡn theo, tùy ý ngồi ở trên bàn đặt máy vi tính, cùng Y Hi Nhi mặt đối mặt nói chuyện phiếm, hình như thật sự không phát hiện ra cái gì.

"Muốn cắt cũng là cắt chân anh trước, anh ấy còn không nỡ đánh tôi một cái." Y Hi Nhi kiêu ngạo tự tin nói, nói đến Vũ Văn Bác, trong mắt phát sáng rạng rỡ.

"Được rồi, mắt lại sáng kìa tôi sắp bị cô làm cho mù rồi, người mù cũng biết cả thế giới này đại ca yêu cô nhất, được chưa." Đoan Mộc Thác không chịu nổi nói, nhưng trên mặt vẫn cười ha ha, không có nửa điểm bực mình.

"Ha ha, nếu anh ghen tỵ mà nói, thì tự mình cùng đi tìm một người đi, Cố đại nhân nhà chúng tôi mặc dù không tính là một cô gái hoàn chỉnh, nhưng dầu gì cũng là nữ giới, xem như anh thiện tâm đại phát dung nạp cô ấy, tránh khỏi để cô ấy cả ngày lẫn đêm không biết suy nghĩ cái gì, khiêu chiến cái này khiêu chiến cái kia, không biết bây giờ ở Ai Cập thế nào, có bị xác ướp đuổi theo không đây?" Y Hi Nhi nhớ đến đã lâu không gặp Cố Nhã Thuần, thấy rất nhớ, sau hôn lễ chia tay cũng đã hơn mấy tháng rồi, đợi đến lúc cô trở lại Hạ Môn mới biết được Cố Nhã Thuần đã chạy đến Ai Cập làm nhiệm vụ rồi.

"Từ khi nào thì tôi thành người tốt vậy?" Trong lòng Đoan Mộc Thác dãn ra một chút, nhưng ngoài miệng không biểu hiện.

"Được, cho dù không phải là người tốt, nhưng cũng không phải người xấu, huống chi trong lòng tôi anh giống một đứa trẻ làm người ta phải đau lòng, cùng Cố đại nhân nhà chúng tôi một dạng, bề ngoài kiên cường, nói mới thấy hai người thật đúng là càng nói càng hợp nhau, uy, ngẫm lại mà cân nhắc một chút, nếu hai người được như thế, tôi cũng an tâm." Y Hi Nhi vốn chỉ nói đùa, nói xong mới cảm thấy rất đáng tin.

"Đừng, dừng không gian tưởng tượng không có giới hạn của cô lại đi, mà có điều theo như những lời nói này, cô rất quan tâm tôi và Cố Nhã Thuần?" Đoan Mộc Thác đổi chủ đề.

"Dĩ nhiên quan tâm, mặc dù lòng dạ tôi hẹp hòi, nhưng tôi vẫn có những người mình quan tâm, chưa nhỏ như Vũ Văn Bác chỉ có thể chứa đựng được một người." Y Hi Nhi cố làm ra vẻ tức giận nói.

"Ha ha... Vậy thì tốt, biết trong lòng cô có tôi, không biết tâm tình đại ca sẽ ra sao, không bằng cô đem những lời này hôm nào đó nói một chút ngay trước mặt đại ca, để tôi có chút cảm giác tự hào." Đoan Mộc Thác cười xấu xa nói, bình thường Vũ Văn Bác quá bao che khuyết điểm của mình, hơn nữa ham muốn chiếm hữu rất mãnh liệt, có một lần Y Hi Nhi mặc áo cổ chữ V sâu tới công ty, một nhân viên nam mới vào công ty nhìn thấy, biểu lộ ra chút xíu phản ứng của đàn ông động lòng khi nhìn thấy phụ nữ, kết quả ngày hôm sau đã bị Vũ Văn Bác sa thải.

Đoan Mộc Thác nhớ lại, nếu ở ngay trước mặt mà Y Hi Nhi nói vậy, Vũ Văn Bác hẳn sẽ không làm gì, nhưng sắc mặt Vũ Văn Bác nhất định rất khó coi.

Đại khái Vũ Văn Bác trước mặt một mình Y Hi Nhi biểu hiện ra vẻ mặt và cách nói chuyện rất chừng mực không khác lắm so với Vũ Văn Bác ở trước mặt người khác ngoài Y Hi Nhi, cho nên Đoan Mộc Thác rất muốn xem thử khuôn mặt tồi tệ của Vũ Văn Bác, cảm giác bộ dạng đó rất thú vị.

Nghĩ tới đây, Đoan Mộc Thác không khỏi vui vẻ hơn.

"Anh yên tâm đi, nếu là người khác thì anh ấy sẽ hận không thể khiến hắn biến mất mãi mãi, nhưng là anh thì anh ấy sẽ không quăng vẻ mặt gì ra cả, nhìn cũng không thèm nhìn anh một cái, Vũ Văn Bác không phải là người dễ bị chọc cho tức giận như vậy." Y Hi Nhi đối với chuyện này rất tin tưởng, sự tin tưởng của Vũ Văn Bác đối với cô và Đoan Mộc Thác có lẽ đã vượt qua cả mạng sống.

"Cô tự tin như vậy?" Đoan Mộc Thác liếc xéo Y Hi Nhi, mặc dù trong lòng anh đại khái tưởng tượng ra được cảnh đó, nhưng vẫn không dám hoàn toàn chắc chắn, dù sao cô gái mình yêu ngay trước mặt mình nói rằng trong lòng cô ấy quan tâm đến người đàn ông khác, đây cũng không phải là một chuyện mà người đàn ông nào cũng có thể chấp nhận được, hơn nữa Vũ Văn Bác cũng không phải là một người hào phóng, đối với Y Hi Nhi, cậu ta là người đàn ông cực kỳ nhỏ mọn nhất thiên hạ.

"Bởi vì anh là người thân, trong lòng tôi có người thân là hợp lý, tính ra thì sức nặng của anh trong lòng tôi còn không bằng sức nặng của anh trong lòng anh ấy đấy." Y Hi Nhi không quan tâm nói, thật ra, Y Hi Nhi vẫn cảm thấy bạn bè của Vũ Văn Bác quá ít, ngoài những người cùng anh thập tử nhất sinh nhiều năm ra, Vũ Văn Bác không hề đem người nào để trong mắt.

"Vậy cũng chưa biết chắc." Đoan Mộc Thác hừ nhẹ một tiếng, trong lòng oán hận nói: cái cô gái ngốc này, căn bản không hiểu được tâm ý của tôi, có điều cho dù tôi trong lòng cô không bằng trong lòng đại ca, tôi vẫn cam tâm tình nguyện sẵn lòng vì cô mà làm mọi chuyện, không liên quan đến tình yêu, chỉ là nghe theo niềm tin và sự ngưỡng mộ từ tận đáy lòng mà thôi.

Nếu như nói Vũ Văn Bác là người cho Đoan Mộc Thác sinh mạng lần thứ hai, thì Y Hi Nhi là người cho Đoan Mộc Thác ánh mặt trời. Sở dĩ Đoan Mộc Thác có thể thật lòng chân thành mà cười ra ngoài, toàn bộ đều nhờ vào đôi mắt kia của Y Hi Nhi, cho dù là không chăm sóc anh em sinh đôi bọn họ, Y Hi Nhi vẫn có thể phân biệt được bọn họ, điểm này, cho dù là Cố Nhã Thuần cũng không làm được, người duy nhất làm được chỉ có Y Hi Nhi, nên trong lòng Đoan Mộc Thác, vị trí của Y Hi Nhi so với máu mủ ruột thịt chỉ có hơn chớ không kém.

Thấy Đoan Mộc Thác trừng mắt nhìn mình, đột nhiên Y Hi Nhi cảm thấy rợn cả tóc gáy, co bả vai lại, hơi sợ nói: "Anh đừng nhìn tôi như vậy, rất đáng sợ, y như sói, hẳn không phải là trăng tròn nên anh muốn uống máu chứ?"

"Tôi muốn uống máu, cô có cho uống không?" Lúc này Đoan Mộc Thác không đáp mà hỏi ngược lại.

Mặc dù Y Hi Nhi cảm thấy câu hỏi này của Đoan Mộc Thác có chút giận dỗi, tuy nhiên vẫn cười híp mắt nói: "Cho, chỉ cần chớ đem tôi uống cạn là được."

Y Hi Nhi nói xong, đưa tay nhéo mặt của Đoan Mộc Thác, đột nhiên cảm thấy có cái gì đó không đúng, nhiệt độ Đoan Mộc Thác thấp như vậy từ khi nào hả?

Nhìn lại bộ dạng Đoan Mộc Thác một chút, mặc dù không có gì khác, nhưng hình như sắc mặt so với lúc nãy hơi tái nhợt đi một chút, trên môi cũng từ từ mất đi màu máu.

"Này, anh bị sao vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì." Y Hi Nhi sợ đến lập tức nhảy dựng lên, rõ ràng mới vừa rồi vẫn còn rất khỏe mà nói chuyện phiếm, bổng nhiên thế nào lại biến thành bộ dạng này?

Đoan Mộc Thác cảm thấy toàn thân đều rét run, dần dần không thể khống chế cơ thể của mình, nhịn không được run lên, trong mắt cũng giống như kết một màn sương trắng, anh không ngờ đến tháng này hàn độc lại có thể phát tác trước thời hạn.

Y Hi Nhi sợ đến mức không biết làm gì, vừa ôm Đoan Mộc Thác thật chặt vào trong ngực, theo bản năng muốn dùng nhiệt độ của mình làm ấm Đoan Mộc Thác, vừa lấy điện thoại di động ra gọi cho Vũ Văn Bác.

"Đừng chạm vào tôi." Đoan Mộc Thác sử dụng lực lớn nhất đẩy Y Hi Nhi ra, Y Hi Nhi tức thì không chú ý, bị ngã ra sàn, Đoan Mộc Thác mất đi điểm tựa, cũng từ trên bàn máy tính té xuống, lúc té xuống không cẩn thận đụng phải chân bàn cứng rắn, bàn tay đung đưa, làm cho cây xương rồng lọc không khí trên bàn rớt xuống, đập vào trán Đoan Mộc Thác, rạch ra vài vết máu.

"Hi Nhi, sao vậy?" Vũ Văn Bác mới vừa gác điện thoại của Y Hi Nhi không tới nửa giờ, không nghĩ Y Hi Nhi sẽ gọi thêm cho anh một cuộc điện thoại.

"Em ở phòng hồ sơ dưới lầu, toàn thân tiểu Thác đột nhiên rét run, em không biết anh ấy bị sao, anh mau xuống đây đi." Y Hi Nhi có chút hoảng sợ, vừa nói lại vừa bò đến bên người Đoan Mộc Thác muốn đưa tay ôm lấy Đoan Mộc Thác.

"Em đừng lo lắng, anh lập tức đến ngay, trước hết em đừng có đụng vào cậu ấy, ngoan." Vũ Văn Bác nghe xong, lập tức kéo ghế ra, nhanh chóng chạy ra khỏi cửa chính phòng làm việc, còn không kịp chờ thang máy nữa trực tiếp chạy tới lối cầu thang đi bộ.

Y Hi Nhi cúp điện thoại của Vũ Văn Bác, mặc dù Vũ Văn Bác dặn dò cô không được đụng vào Đoan Mộc Thác, nhưng Y Hi Nhi không đành lòng thấy dáng vẻ khổ sở của Đoan Mộc Thác, vẫn là làm việc nghĩa không được chùn bước nhích tới gần Đoan Mộc Thác, ôm Đoan Mộc Thác thật chặt.

"Đừng sợ, đừng sợ, em ở bên cạnh anh, mọi chuyện sẽ nhanh chóng qua thôi." Trong lòng Y Hi Nhi cũng hoang mang, nhất là cô cảm thấy đột nhiên nhiệt độ cơ thể của Đoan Mộc Thác giống như bị bốc cháy, giật mình, rõ ràng vừa rồi là lạnh lẽo giống như sương lạnh, tại sao mới một lát mà lúc này đã thay đổi thành nóng rực như nhiệt độ của các-txơ (*) rồi?

(*) các-tơ: hang động do nham thạch bị bào mòn, xâm thực mà thành.

***Vì tình cảm đã thay đổi nên thay đổi cách xưng hô luôn cho thích hợp.

Đây thật sự không phải chuyện nhỏ, Y Hi Nhi không suy nghĩ, càng dùng sức ôm chặt Đoan Mộc Thác hơn, muốn cho Đoan Mộc Thác một chút xíu sức lực, đây là một loại phản ứng theo bản năng.

Ý thức Đoan Mộc Thác vẫn còn tỉnh táo, đưa tay muốn đẩy Y Hi Nhi ra, nhưng lúc này hơi sức của Đoan Mộc Thác không lớn hơn Y Hi Nhi, căn bản không cách nào đẩy ra.

"Đừng chạm vào anh, em sẽ bị thương." Đoan Mộc Thác khổ sở nói, nói xong một câu giống như bị tiêu tổn hết tất cả sức lực, hổn hển thở một hơi lại nói: "Em đi tìm một sợi dây trói chặt anh lại, rồi ra ngoài trước, ngày mai anh sẽ ổn thôi."

"Không được, anh đừng nói nữa, anh đã không còn sức lực, ngoan ngoãn đừng sợ, mọi người ở bên cạnh anh, bình tĩnh, đừng sợ." Y Hi Nhi giống như một người mẹ dịu dàng, dỗ dành Đoan Mộc Thác, lúc này cô căn bản không biết nên nói gì, cô chưa từng thấy thời khắc Đoan Mộc Thác yếu ớt như bây giờ, cô rất sợ.

Vũ Văn Bác, Vũ Văn Bác sao anh vẫn chưa tới đây? Thời gian như thế không phải quá chậm sao.

Y Hi Nhi vừa dùng sức ôm Đoan Mộc Thác, vừa nhìn về phía cửa lớn.

"Hi Nhi!" Vũ Văn Bác la lên một tiếng xuất hiện ở cửa, Y Hi Nhi vừa thấy được, hai mắt vụt sáng, ánh mắt sợ hãi nhìn Đoan Mộc Thác, lại cầu cứu nhìn Vũ Văn Bác, cái cô gái này vừa rồi còn rất kiên cường khi nhìn thấy Vũ Văn Bác trong nháy mắt đã trở nên sợ hãi mà mềm yếu rồi.

"Đừng sợ, trước tiên em buông cậu ấy ra, nghe lời anh." Vũ Văn Bác an ủi Y Hi Nhi.

Y Hi Nhi trong phút chốc không biết làm sao, nghe lời buông lỏng tay ra, chuẩn bị rời khỏi người Đoan Mộc Thác.

"A a... Tránh ra!" Đoan Mộc Thác chợt lớn tiếng gào lên, giọng khàn khàn có cảm giác như phổi bị vỡ ra, hai tay và mặt chợt nổi lên gân tím tím xanh xanh, mắt cũng đỏ lên, toàn thân giống như bị thiêu cháy thành một mảng đỏ rực.

Y Hi Nhi vừa buông tay, Đoan Mộc Thác như nổi điên bị mất kiểm soát, Y Hi Nhi sợ hãi nhào tới Đoan Mộc Thác lần nữa, cái gì cũng không quan tâm chỉ dùng lực ôm chặt Đoan Mộc Thác.

"Em không thể buông tay, anh xem anh ấy vừa như vậy, em không dám buông tay." Y Hi Nhi cảm thấy cơ thể Đoan Mộc Thác lại lạnh buốt nữa, đáy lòng có chút sợ hãi, không biết Đoan Mộc Thác bị làm sao, tại sao lại có bộ dạng này, bệnh của Đoan Mộc Thác giống như bệnh của cô lúc trước, căn bản không thể dựa vào nghiên cứu khoa học, nhưng rất rõ ràng là Đoan Mộc Thác so với cô khổ sở hơn gấp trăm lần.

"Được, không buông tay không buông tay, em đừng sợ, Thác bị như vậy là do hàn độc phát tác, qua đêm nay sẽ không có chuyện gì, em đừng sợ." Vũ Văn Bác an ủi Y Hi Nhi, không để Y Hi Nhi cảm thấy sợ hãi, từ từ đến gần bên người Y Hi Nhi.

Vũ Văn Bác đến gần cơ thể Y Hi Nhi, đưa tay ra ôm, sau đó từng ngón tay từng ngón tay gỡ ngón tay Y Hi Nhi ra.

"Em... Vì sao phải như vậy? Tiểu Thác trước kia cũng như vậy ư, sao em không biết?" Y Hi Nhi hỏi, cô biết Đoan Mộc Thác gần hai năm rồi, vẫn không biết Đoan Mộc Thác lại có bệnh này? Đầu óc của cô cũng có thể giải phẫu chữa hết bệnh, tiểu Thác sao lại không thể chữa hết? Với khả năng của hội Liệt Diễm, tiểu Thác nhất định đã mặc cho bệnh này bởi vì không có thuốc nào cứu được rồi, tại sao có thể như vậy? Tiểu Thác còn có thanh xuân tươi đẹp mà.

"Đừng tự trách, tiểu Thác không muốn em lo lắng cho cậu ấy nên mới không nói, em thả lỏng một chút, đừng quá căng thẳng." Tay Vũ Văn Bác thay thế vị trí vốn là của tay Y Hi Nhi, một cánh tay khác giữ thật chặt hông của Y Hi Nhi, muốn Y Hi Nhi nới khoảng cách ra một chút xíu.

"Em không căng thẳng, em chỉ không biết vì sao tiểu Thác có bộ dạng này, anh nói cho em biết đi." Y Hi Nhi hỏi.

Vũ Văn Bác nhìn Y Hi Nhi, lại nhìn Đoan Mộc Thác một chút, thấy Đoan Mộc Thác như có như không gật đầu một cái, lúc này Vũ Văn Bác mới thở dài.

"Đây là do vào lúc sinh nhật mười tám tuổi của Thác, Thác bị nhiễm phải một loại vi khuẩn (virus), các anh vẫn luôn mọi tìm phương pháp tiêu diệt loại vi khuẩn này, nhưng không có kết quả, bệnh này mỗi tháng sẽ phát tác một lần, (Edit bởi Diễn đàn Lê Quý Đôn) không có bất kỳ dấu hiệu gì về thời điểm vi khuẩn (virus) phát tác, luân phiên nóng lạnh, chỉ biết là kéo dài tám giờ, qua tám giờ là sẽ ổn." Vũ Văn Bác qua loa nói.

Y Hi Nhi nghe được bổng kinh hoàng khiếp sợ, thì ra đây không phải là bệnh, có người cố ý khiến Đoan Mộc Thác bị nhiễm vi khuẩn (virus), người này thật đúng là tâm can ác độc, thấy bộ dạng Đoan Mộc Thác, tự nhiên mỗi tháng đều phải chịu đựng loại khổ sở này, khó trách ngay từ đầu tính cách Đoan Mộc Thác lại cổ quái như vậy, mặc dù thoạt nhìn như ánh mặt trời rực rỡ, nhưng thực tế lại cảm giác có mùi vị tử khí trầm lặng.

"Người nào có tâm can độc ác dùng loại vi khuẩn này?" Y Hi Nhi giận đến hừng hực lửa giận, hận không thể lập tức xé nát người kia.

"Tề Mỹ Lạc." Vũ Văn Bác nói, lúc này Vũ Văn Bác đã kéo Y Hi Nhi ra ngoài, Vũ Văn Bác thay thế vị trí Y Hi Nhi ôm chặt Đoan Mộc Thác, bây giờ Y Hi Nhi chỉ ôm lấy một cánh tay của Đoan Mộc Thác thôi.

"Phụ nữ?" Y Hi Nhi sửng sốt một chút, không nghĩ tới có người phụ nữ độc ác như vậy, nghiên cứu vi khuẩn (virus) nguy hiểm thế, giết người chỉ là đầu ngã xuống đất, nhưng giày vò thế này thì thật sự quá độc ác.

"Mẹ của cậu ấy." Vũ Văn Bác nhắm mắt lại nói, trong mắt có một tia đau đớn không kịp giấu kín.

Một câu trả lời làm Y Hi Nhi kinh hãi, miệng há hốc, cuối cùng lặng lẽ nhìn Đoan Mộc Thác không nói gì, đưa tay lau gò má lạnh lẽo của Đoan Mộc Thác, trong mắt đầy thống khổ và thương tiếc không che giấu.

Đoan Mộc Thác cảm nhận được có Vũ Văn Bác và Y Hi Nhi ở bên người, trong lòng rất ấm áp, mười năm rồi, mỗi lần vi khuẩn (virus) phát tác anh đều một mình vượt qua trong bóng tối và cô độc. Lúc mới bắt đầu thì bị giam giữ tại chính phòng giam trong nhà, mỗi một ngày đều cực kỳ khổ sở, khi đó chỉ hận không thể chết cho thoải mái, nhưng vì Đoan Mộc Triển, anh phải nuốt máu cắn chặt răng.

Rốt cuộc cũng rời khỏi cái nơi làm anh khổ sở đó, anh và Đoan Mộc Triển dưới sự giúp đỡ của Vũ Văn Bác từng bước một cùng nhau mạnh mẽ lên, mà khi đó anh không muốn bị người khác nhìn thấy bản thân yếu ớt, mỗi khi đến lúc này vẫn tự giam mình lại, cho dù là anh em sinh đôi cũng không cho đến gần, nhưng hôm nay lại có hai người làm việc nghĩa không chùn bước ở bên cạnh mình như vậy, mặc dù trên người là hàn băng thứ cốt nhưng trong nội tâm lại thật ấm áp.

Bây giờ, ở một quốc gia Tây Phương xa xôi nào đó, Đoan Mộc Triển đột nhiên cảm thấy đáy lòng đau xót, lo âu nhìn trăng tròn trên bầu trời, trong mắt tràn đầy lo lắng.

"Anh làm sao vậy?" Đinh Tiểu Vũ mặc một thân quần áo màu đen, bất mãn nhìn Đoan Mộc Triển bên cạnh. Người đàn ông này không giải thích gì mang cô tới nơi này, nói là vào bốn năm trước cô từng ở một viện bảo tàng trộm đồ, hiện tại muốn đưa cô trở lại chốn cũ, vậy mà anh ta vẫn đứng ở đó ngắm trăng, còn làm động tác Tây Thi ôm ngực, thật khiến người ta chán ghét.

"Không có gì, chúng ta đi thôi." Trong lòng Đoan Mộc Triển lặng lẽ cầu nguyện cho em trai, kéo tay Đinh Tiểu Vũ, biến mất trong bóng đêm.

Cùng lúc đó —

Đoan Mộc Thác chợt điên cuồng co giật, các bắp thịt trên cơ thể bắt đầu co giật, cả người có vẻ rất yếu ớt, không thể chống cự lâu dài với lửa nóng cùng sự lạnh lẽo luân phiên hành hạ, bắp thịt liên tục co giật, cả người Đoan Mộc Thác khổ sở cực độ, đột nhiên vươn tay lên muốn cào xé đầu, Vũ Văn Bác nhanh tay nhanh mắt bắt được tay Đoan Mộc Thác, nhưng Vũ Văn Bác bắt được tay Đoan Mộc Thác, lại không để ý tới chân của Đoan Mộc Thác, Đoan Mộc Thác dùng lực đạp mạnh lên sàn, lực lớn tạo ra cảm giác sắp có động đất.

"Con bà nó, em muốn đi giết cái mụ đàn bà chết tiệt kia." Y Hi Nhi vừa đè Đoan Mộc Thác lại, vừa nói, trong mắt ngập đầy nước mắt, rồi nhịn được không khóc lớn lên.

"A a... Đau..." Đoan Mộc Thác cảm giác đầu mình sắp nổ tung, cơ thể cũng như sắp nổ tung, anh muốn tự hủy hoại chính mình, để không bao giờ phải chịu khổ sở này nữa.

Vì để Đoan Mộc Thác không thương tổn chính mình, Vũ Văn Bác và Y Hi Nhi đè Đoan Mộc Thác thật chặt xuống, cưỡng ép Đoan Mộc Thác nằm trên sàn nhà.

"Thật sự không có biện pháp gì sao?" Y Hi Nhi nhìn dáng vẻ Đoan Mộc Thác, trong lòng vô cùng lo lắng, cô chưa bao giờ biết rằng một người cũng có thể bị hành hạ đến như thế.

"Vô ích, Trung y, Tây y đều thử qua rồi, ngay cả cổ thuật Miêu tộc và y học cổ truyền Tây Tạng cũng đều không có tác dụng." Vũ Văn Bác nói, bất đắc dĩ lắc đầu một cái.

Y Hi Nhi trầm mặc, cúi đầu nhìn tay Đoan Mộc Thác nổi gân xanh, bây giờ Đoan Mộc Thác khổ sở như vậy, lại không thể một gậy đánh ngất Đoan Mộc Thác, bởi vì khi lạnh nóng luân phiên mà tự bản thân Đoan Mộc Thác không phát sinh kháng cự, rất có thể qua một buổi tối cơ thể Đoan Mộc Thác sẽ hoàn toàn bị phá hủy, thần kinh bị thiêu đốt, còn dẫn tới viêm phổi, đến lúc đó còn phiền toái hơn.

Đêm, từ từ trôi qua, mang theo tâm tình nặng nề của Y Hi Nhi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.