Kể từ ngày Đoan Mộc Thác phát tác bệnh do vi khuẩn (virus), Y Hi Nhi vẫn đang tìm cơ hội đi một lần nữa đến phòng hồ sơ, đáng tiếc vẫn không có kết quả gì.
Ngày đó, Y Hi Nhi lấy cớ nói là mình muốn cho Vũ Văn Bác một niềm vui bất ngờ, nhưng lại gặp phải Đoan Mộc Thác rồi cùng đi. Đoan Mộc Thác nói muốn đến phòng hồ sơ tra một chút tài liệu, Y Hi Nhi liền giúp đỡ. Vì Y Hi Nhi là một trong những người có công thiết lập nên phòng hồ sơ từ lúc ban đầu, Y Hi Nhi đến phòng hồ sơ cũng không có gì không thích đáng, Vũ Văn Bác cũng không nghi ngờ.
Hiện tại Y Hi Nhi đã nghĩ ra lối thoát cho Lâm Hựu Lật, hoàn thành xong chuyện này sớm một chút thì tốt hơn, dù sao bây giờ Lâm Hựu Lật lẩn trốn ở Hạ Môn cũng không phải là biện pháp, bất cứ lúc nào Tây Môn Dật cũng có thể bỗng nhiên xuất hiện.
Lâm Hựu Lật, ôi, thật sự là một người phiền phức!
Y Hi Nhi để đũa xuống, thở dài một cái.
Vũ Văn Bác ngồi ăn cơm đối diện với Y Hi Nhi thấy Y Hi Nhi ăn không vô, nhíu mày một cái, "Không thích ăn sao? Hay là bị ốm rồi?"
Ngay từ đầu đã thích ngủ, không muốn ăn, Y Hi Nhi cảm thấy mình so với mấy tháng trước thì quá mệt mỏi, hai ngày nay thỉnh thoảng muốn nôn mửa, nhưng lại không nôn ra thứ gì, chẳng qua là cảm thấy trong miệng không có mùi vị gì, ngay cả thịt bò bình thường thích ăn nhất cũng trở nên không có mùi vị, Y Hi Nhi cảm giác mình bắt đầu không được bình thường.
"Có thể là bị viêm tá tràng, hiện tại đúng lúc đang ở mùa thu, ăn uống bao giờ cũng thất thường, món thích ăn cũng không thấy có hứng thú, có lúc còn cảm thấy buồn nôn." Y Hi Nhi suy nghĩ một chút, tự cho dù sao đây cũng là giải thích hợp lý rồi.
Lúc ở Wall Street vẫn dồi dào sức sống, làm sao có thể mới trong thời gian một tháng đã xảy ra nhiều thay đổi như vậy?
Vừa nghe Y Hi Nhi nói thế, trong lòng Vũ Văn Bác chợt có chút khác thường, sau đó vội vàng hỏi: "Kinh nguyệt tháng này của em có tới không?"
"Anh hỏi gì vậy? Loại chuyện như vậy mà cũng quản?" Y Hi Nhi bĩu môi, bình thường đã mặc kệ chuyện anh quản cô rất nhiều, hiện tại ngay cả loại chuyện này cũng muốn quản, có phải lo quá nhiều chuyện quá không rồi hả?
"Rốt cuộc có tới không?" Vũ Văn Bác gấp gáp hỏi, trên mặt rất nghiêm túc.
Nhìn thấy Vũ Văn Bác tuyệt đối không phải đùa giỡn, Y Hi Nhi không thể làm gì khác hơn là trả lời: "Không có, chắc là chưa tới thời gian chứ gì?" Bà gì của nữ giới mỗi tháng đến một lần thật sự là tra tấn, bình thường Y Hi Nhi rất tùy tiện, cũng nhớ không rõ cái đó của mình khi nào thì tới.
Vũ Văn Bác nghe được câu trả lời, cơm cũng không ăn, lấy khăn ướt lau tay, sau đó lau tay Y Hi Nhi, rồi ôm Y Hi Nhi rời khỏi phòng ăn.
"Làm gì vậy, không phải anh còn chưa ăn no sao?" Y Hi Nhi không giải thích được hỏi, ở nhà Vũ Văn Bác luôn thích ôm cô, hận không thể dính chặt vào nhau, nhưng cũng không cần đến mức cơm cũng không ăn chứ?
Hơn nữa, mặt Vũ Văn Bác nghiêm túc lại có mừng thầm, cảm giác cũng không xác định rõ chuyện gì đã xảy ra?
Ai, có thể hình dung nét mặt Vũ Văn Bác chính xác thế này, Y Hi Nhi cảm giác mình thật sự càng ngày càng hiểu rõ Vũ Văn Bác rồi, nếu có một ngày Vũ Văn Bác nói cũng không muốn nói, thì cô vẫn có thể trực tiếp hiểu Vũ Văn Bác muốn nói gì rồi.
Lúc Y Hi Nhi vẫn còn trong thế giới riêng của mình nghĩ mấy chuyện lung tung thì Vũ Văn Bác đã ôm Y Hi Nhi đi ra khỏi biệt thự của anh.
Nhìn thấy ánh mặt trời, Y Hi Nhi vội vàng quay mặt lại vùi vào hõm vai (chỗ lõm của bả vai) Vũ Văn Bác, trong miệng thì thầm: "Anh làm gì thế, không ăn cơm lại ra ngoài làm gì? Giày em còn không mang, trên người còn mặc đồ ngủ này?"
Một tay Y Hi Nhi nhéo nhéo mặt của Vũ Văn Bác, hỏi.
Bộ dạng cô thế này làm sao gặp người được, có chuyện gì gấp gáp sao? Dầu gì cô cũng là phụ nữ, không ăn mặc thật xinh đẹp sao có thể tình nguyện ra khỏi cửa?
"Ngoan, anh ôm em là được rồi, không nên nổi giận." Vũ Văn Bác vừa trấn an, vừa ngồi vào ghế trên Cadillac của anh.
Tài xế khởi động xe, nhanh chóng chạy đi.
Mà bên trong xe, chân Y Hi Nhi vắt ngang qua hông Vũ Văn Bác, thắc mắc hỏi: "Anh đến bệnh viện làm gì? Xem bệnh cho em cũng không cần sốt ruột vậy chứ?"
"Anh sốt ruột." Vũ Văn Bác trả lời, thầm nghĩ rằng mình quá sơ suất, lúc đầu cũng đã nghĩ đến nhưng vì quá bận rộn cộng với thời gian cùng Y Hi Nhi ở chung với nhau quá ngắn. Nhiều khi về nhà thấy Y Hi Nhi đã chuẩn bị ngủ, Vũ Văn Bác biết cô tương đối mệt mỏi nên cũng không muốn làm phiên đến Y Hi Nhi, cho nên cư nhiên đến lúc này mới phát hiện.
Vũ Văn Bác lặng lẽ mắng mình không nên không quan tâm Y Hi Nhi như vậy, trong mắt thoáng qua một tia ảo não.
"Này, sao anh lại có ánh mắt đó hả?" Y Hi Nhi thấy được mắt Vũ Văn Bác lóe lên tia ảo não, cảm thấy rất kỳ quái.
"Hiện tại chuyện của tập đoàn Vũ Văn, anh đã sắp xếp ổn thỏa rồi, sau anh sẽ từ từ buông tay, về sau thời gian gian ở với em sẽ nhiều hơn." Vũ Văn Bác hỏi một đằng, trả lời một nẻo, rồi lại giống như là đang giải thích sự ảo não của mình.
Y Hi Nhi không ngốc, huống chi cô hiểu rất rõ Vũ Văn Bác, lập tức liền cười vỗ vỗ bả vai Vũ Văn Bác, quang đãng nói: "Khụ, em còn tưởng rằng có chuyện gì, anh bận rộn cứ bận rộn, cũng không phải là em không có anh thì sẽ chết, tự em cũng làm được nhiều chuyện lắm đấy."
Vũ Văn Bác che đôi môi Y Hi Nhi, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve môi mật màu hồng mềm mại của Y Hi Nhi, "Về sau không cho phép nói điều không may, biết chưa, bằng không anh sẽ mất hứng."
Vũ Văn Bác nghiêm túc nói, trước kia Vũ Văn Bác cũng không thích Y Hi Nhi nói lời thô tục, nhưng Y Hi Nhi không đổi được, thỉnh thoảng vẫn sẽ nói chuyện rất thô tục, Vũ Văn Bác cũng không thể tránh được, chỉ có thể mặc cho Y Hi Nhi nói. Ai bảo anh không nỡ trừng phạt Y Hi Nhi, nhưng lần này không giống vậy, tiểu bảo bối ở trong bụng mẹ rồi, không thể nói những lời này nữa, nếu không sẽ ảnh hưởng đến cục cưng.
Y Hi Nhi bĩu môi, mặc dù có lúc sau khi nói lời thô tục cảm thấy rất đã nghiền, nhưng chính cô cũng hiểu rõ, nói lời thô tục làm cho người ta cảm thấy tư chất thấp kém hơn, dù sao Vũ Văn Bác cũng là vì tốt muốn cho cô, được rồi được rồi, coi như quên đi, dù sao nếu cô không nhịn được muốn nói, Vũ Văn Bác cũng không ngăn được cô.
"Biết rồi, nhưng mà chúng ta tùy tiện đến một bệnh viện gần đây không được ư, sao phải ra đảo Cổ Lãng, thật xa, còn phải ngồi thuyền nữa." Y Hi Nhi nằm trên ngực Vũ Văn Bác, chán đến chết nói.
"Anh không yên tâm." Vũ Văn Bác lo lắng không muốn để bảo bối của mình cho bệnh viện bên ngoài xem, anh chỉ tin tưởng bệnh viện trên đảo.
Dĩ nhiên, bệnh viện kia Y Hi Nhi cũng rất quen thuộc, lúc đó Y Hi Nhi còn bị Cố Nhã Thuần ép phải đi làm y tá, kết quả lại bị dọa đến gần chết mà chạy trốn.
Nghĩ đến khi đó mình bị Vũ Văn Bác làm cho sợ gần chết, Y Hi Nhi cảm thấy thật khôi hài, "Anh nói xem, có phải là lúc trước anh rất ghét em?"
"Ừ." Khi đó anh còn chưa yêu Y Hi Nhi, dĩ nhiên là không thích, chỉ là khi ấy trong lòng đã len lén lưu lại một vị trí vì Y Hi Nhi rồi, bất quá chính anh không phát hiện ra thôi.
"Duyên phận thật là rất kỳ diệu nha, không nghĩ tới cuối cùng chúng ta lại có thể ở chung một chỗ, ai, anh nói thử hai người Tây Môn Dật và Lâm Hựu Lật này có thể hay không? Tây Môn Dật khi đó đối với Lâm Hựu Lật dây dưa không ngớt muốn ở cùng nhau, cư nhiên bây giờ chỉ còn Dịch Đình vẫn lêu lổng." Y Hi Nhi cong môi mong đợi nói.
Thật ra thì Y Hi Nhi đang thử dò xét ý tứ Vũ Văn Bác, nếu như không phải Lâm Hựu Lật ngang trời xuất hiện, Y Hi Nhi thật sự cho rằng. bây giờ Lâm Hựu Lật đang ở Los Angeles làm một bác sĩ thiên tài.
Về phần Dịch Đình, nghe bên ngoài truyền lại, kể từ sau khi Tây Môn Dật bị Dịch Đình lập bẫy cùng tranh cãi lí luận, Tây Môn Dật thường xuyên cùng Dịch Đình cấu kết với nhau làm việc xấu, có điều đối tượng là Lâm Hựu Lật, không ngờ Lâm Hựu Lật quả quyết bỏ chạy như vậy. Bất quá người bên ngoài lại lầm tưởng Tây Môn Dật và Dịch Đình có tư tình.
Dù sao khi đó Tây Môn Dật và Dịch Đình hay ở gần nhau, mà Lâm Hựu Lật là bác sĩ trị liệu cho Y Hi Nhi nên ở trong khu trung tâm được bảo vệ gắt gao, người ngoài căn bản không biết Lâm Hựu Lật ở hội Liệt Diễm, hiểu lầm Tây Môn Dật và Dịch Đình là chuyện đương nhiên rồi. Huống chi sau này Vũ Văn Bác giao lại hội Liệt Diễm cho Tây Môn Dật, Dịch Đình mới đó đã nhanh chóng thành lãnh đạo cấp cao, càng thêm củng cố tin đồn giữa hai người.
Nghĩ đến cô nàng Dịch Đình kia, trong lòng Y Hi Nhi thật ra rất ấm áp. Nếu như Vũ Văn Bác không vì cô rời khỏi hội Liệt Diễm, hiện tại tất cả gánh nặng trách nhiệm trên người Dịch Đình sẽ rơi vào người cô rồi, dù sao nữ phu nhân của hội Liệt Diễm cũng không thể nào có bộ dạng an nhàn như thế này.
Nguyên lai, Tây Môn Dật và Dịch Đình đã sớm cấu kết với nhau làm việc xấu. Trước kia đối tượng đáng thương bị hại là Lâm Hựu Lật, hiện tại biến thành hàng nghìn hàng vạn dân chúng. Nghĩ đến Dịch Đình có bản lĩnh như vậy, cư nhiên cùng cái tên Lam Lăng Thiên âm hiểm xảo trá đó đấu đá cực kỳ ngoạn mục, Y Hi Nhi cảm thấy rất tự hào.
Y Hi Nhi ghét Lam Lăng Thiên không phải chuyện một ngày hai ngày rồi. Ngay từ lúc ở Trung Đông, vì chuyện Cố Nhã Thuần Y Hi Nhi đã quyết định đời này không làm bằng hữu với Lam Lăng Thiên.
"Suy nghĩ của Dật như thế nào anh không xen vào, nhưng dù cậu ấy quyết định gì anh cũng đều ủng hộ." Vũ Văn Bác nói đến người bạn đã lâu không gặp nhưng tình cảm vẫn không thay đổi, trong lòng rất ấm áp.
Vì Tây Môn Dật vĩnh viễn đều ủng hộ anh vô điều kiện, giống như thế, Vũ Văn Bác cũng sẽ ủng hộ Tây Môn Dật vô điều kiện, đây là sự tin tưởng lẫn nhau.
"Đàn ông các anh thật khó hiểu." Y Hi Nhi không lấy được tin tức gì, bĩu môi. Có điều trong nội tâm lại âm thầm buồn bực, quả nhiên như mình nghĩ, thật may là không có ngu đến cầu cứu Vũ Văn Bác, thật may là chuyện của Lâm Hựu Lật từ khi mới bắt đầu đều là cô tự mình ra tay, không để cho người thứ ba biết được chuyện này.
"Em không cần phải hao phí tâm tư để hiểu Tây Môn Dật, em chỉ cần hiểu anh là được rồi." Vũ Văn Bác nhẹ nhàng ấn xuống trên môi Y Hi Nhi một nụ hôn nóng bỏng.
Y Hi Nhi tích cực đáp lại, đã mấy ngày cô không cùng Vũ Văn Bác lăn lộn trên giường rồi, không biết vì sao lại cảm thấy có chút nhớ nhung. Nghĩ tới đây Y Hi Nhi đỏ mặt, trước kia cô cũng không phải là một sắc nữ, mặc dù nói chuyện rất phóng khoáng, nhưng dù sao vẫn là một phụ nữ truyền thống.
Có điều, dường như sau khi cưới, lúc này, Y Hi Nhi đã thay đổi dù tốc độ rất chậm, hình như rất lâu rồi không hề ngượng ngùng nữa, thậm chí còn có thời điểm lật người làm chủ.
Một chút tình cảm rồi cuối cùng biến thành hôn lưỡi, mà thời gian cũng như trôi qua thật nhanh.
Y Hi Nhi vừa lên đảo Cổ Lãng thì đã có xe riêng tới đón, trong bệnh viện đều là bác sĩ và y tá đứng đầu khoa phụ sản phục vụ cho cô, sau quá trình kiểm tra, Y Hi Nhi
Xác nhận đã mang thai sáu tuần rồi. Một tháng sau khi mang thai cơ hồ không có phản ứng gì, giống như bình thường, đến thời gian sau mới bắt đầu xuất hiện phản ứng của mang thai giai đoạn đầu.
Y Hi Nhi nằm ở trên giường bệnh, trở mình một cái ánh mắt to đen láy nhìn chằm chằm Vũ Văn Bác phía trước, cảm giác chuyện mình cần làm rất có thể sẽ bị trì hoãn, trong lòng chỉ có thể lặng lẽ nhớ tới Lâm Hựu Lật nói thực xin lỗi cô ấy, chỉ là bất luận như thế nào cô cũng sẽ nhất định mau chóng hoàn thành chuyện nữ đại nhân đã giao cho.
Vũ Văn Bác chăm chú nghe lời của bác sĩ, thỉnh thoảng còn cẩn thận hỏi bác sĩ một vài vấn đề, khiến Y Hi Nhi cũng cho là việc mình mang thai là một chuyện rất lớn, Vũ Văn Bác cư nhiên lại chuẩn bị kĩ càng như thế.
Sau khi Vũ Văn Bác đã hỏi rõ ràng, mỉm cười đi tới bên giường Y Hi Nhi, ánh mắt nhìn Y Hi Nhi càng thêm dịu dàng, bởi vì bây giờ thân phận của anh không chỉ là một người chồng, mà còn là một người cha.
"Bác sĩ đợi chút, ông vừa nói tôi sẽ có phản ứng này phản ứng kia, chẳng lẽ cứ luôn như vậy sao, tôi thấy rất nhiều phụ nữ có thai căn bản không có những phản ứng kia mà?" Y Hi Nhi vừa nghe được bác sĩ nói với Vũ Văn Bác nói về sau có thể sẽ buồn nôn ghê gớm, vừa ngửi được mùi tanh thậm chí chỉ là vị thịt cũng sẽ muốn nôn mửa, còn có cái gì mà đi tiểu thường xuyên, một giờ hơn một lần ở nhà vệ sinh, tiếp theo còn có một đống lớn phản ứng đáng sợ hơn, sau đó thì muốn Vũ Văn Bác không cần khẩn trương đây đều phản ứng bình thường bla bla...
Y Hi Nhi nghe được cảm thấy cực kỳ đáng sợ, nhịn không được mở miệng hỏi.
"Những phản ứng tôi vừa nói kia không nhất định là tất cả mọi người đều có, nhưng vì cô là lần đầu tiên mang thai nên phản ứng sẽ hơi rõ ràng một chút. Cô không cần phải quá lo lắng, mang thai là một quá trình rất hạnh phúc tốt đẹp, tất cả mọi người sẽ bảo vệ sự an toàn cho cô." Bác sĩ ôn hòa nói.
"Được rồi, cám ơn ông." Y Hi Nhi yên tâm một chút, nhưng thật ra trong lòng vẫn rất buồn bực, không nhất định sẽ có những phản ứng đó tại sao còn nói cho Vũ Văn Bác nghe, cuộc sống sau này của cô nhất định giống như chim vàng rồi. (có phúc mà còn than)
Ai, tự do ơi tự do, hiện tại so với Lâm Hựu Lật cô càng cần phải chạy trốn và mai danh ẩn tích rồi.
Quả nhiên, Y Hi Nhi đoán không sai, Vũ Văn Bác căn bản không đồng ý để Y Hi Nhi rời khỏi đảo Cổ Lãng, còn cầu xin cô tĩnh đưỡng trên đảo Cổ Lãng đến khi qua ba tháng mang thai rồi mới có thể rời đi. Vì bác sĩ đã nói, trong vòng ba tháng đầu mang thai là quan trọng nhất, cần giữ thai.
Nhưng Y Hi Nhi vẫn một mực nhớ đến chuyện của Lâm Hựu Lật, một lòng muốn rời khỏi, trong lòng cực kỳ gấp gáp, nhưng không thể biểu hiện ra, nếu không chỉ có chọc cho Vũ Văn Bác nghi ngờ thì sẽ không tốt, nói không chừng lại khiến Vũ Văn Bác giấu cô đem Lâm Hựu Lật giao cho Tây Môn Dật.
Về chuyện Vũ Văn Bác lén lút hành động, Y Hi Nhi cảm thấy hoàn toàn có thể, càng nghĩ càng không dám biểu hiện quá rõ, trước tiên chỉ có thể chậm rãi, qua một hai ngày lại nói, hoặc là dứt khoát chờ sau khi Vũ Văn Bác rời khỏi đây cô cũng chạy luôn, giải quyết cho xong chuyện kia.
Có điều, vấn đề phiền não của Y Hi Nhi cũng không kéo dài lâu.
Bởi vì Đoan Mộc Thác tới.
Từ khi Vũ Văn Bác thông báo Y Hi Nhi mang thai phải ở đảo Cổ Lãng tĩnh dưỡng, công việc của Vũ Văn Bác giao lại một phần cho Đoan Mộc Thác, một phần trao cho một số quản lý cấp cao có năng lực, Vũ Văn Bác chỉ quyết định sách lược, thoáng cái thoải mái hơn rất nhiều, nhưng dù có thoải mái, Vũ Văn Bác vẫn muốn trở lại thành phố sắp xếp cho xong xuôi mọi chuyện.
Lúc Đoan Mộc Thác đến thăm Y Hi Nhi, Vũ Văn Bác mới yên tâm mà đi.
Y Hi Nhi gác chân ngồi trên sàn, nhàm chán ăn trái cây.
"Em nói xem bây giờ Lâm Hựu Lật đang ở đâu?" Đoan Mộc Thác đột nhiên hỏi, cũng bắt chước bộ dạng Y Hi Nhi, ngồi xếp bằng trên sàn nhà.
Dĩ nhiên, nếu như là sàn nhà bình thường, Đoan Mộc Thác sẽ không để Y Hi Nhi ngồi xuống nhưng sàn nhà này đã được phủ lên tấm thảm rất dày, hơn nữa còn là lông dê, căn bản không cần lo lắng là không tốt đối với cơ thể.
"Làm sao em biết, muốn ở nơi nào thì ở nơi đó thôi, có điều tính tình cô ấy không mặn không nhạt, đoán chừng đang trong một cái phòng thí nghiệm nào đấy ở Los Angeles nghiên cứu mấy thứ gì đó." Trong lòng Y Hi Nhi kinh động, không hiểu tại sao Đoan Mộc Thác chợt nói đến Lâm Hựu Lật, giao tình giữa Đoan Mộc Thác và Lâm Hựu Lật cũng chưa tốt đến mức hỏi thăm bát quái và quan tâm tình hình lẫn nhau chứ?
"Em không biết, anh biết." Ánh mắt Đoan Mộc Thác nhìn Y Hi Nhi, trong đó có sự kiên định với một thứ ánh sáng khác thường nào đó.
"Có ý gì?" Y Hi Nhi nhìn ánh mắt của Đoan Mộc Thác, trong lòng có dự cảm không tốt.
Đoan Mộc Thác chợt cầm tay trái của Y Hi Nhi lên, trên tay trái này còn mang chuỗi thạch anh U Linh mà Lâm Hựu Lật cho cô.
Trong lòng Y Hi Nhi hoảng sợ, nhất định buổi tối hôm đó Đoan Mộc Thác đã nghĩ ra chuyện gì, chỉ là sau đó Đoan Mộc Thác phát bệnh, còn tưởng rằng anh ấy đã quên mất, không nghĩ tới sau cùng anh ấy còn đi thăm dò. Bằng trí thông minh của Đoan Mộc Thác, anh ấy muốn điều tra việc gì cũng không khó, tự nhiên sẽ tra ra được Lâm Hựu Lật rồi.
Vũ Văn Bác không biết là vì Vũ Văn Bác không nghi ngờ, nhưng Đoan Mộc Thác thì khác.
"Em nói anh nên làm thế nào? Giúp ai đây?" Đoan Mộc Thác buông tay Y Hi Nhi ra, cười đểu nói.
"Anh đã biết gì?" Y Hi Nhi có chút nản lòng, nhưng Đoan Mộc Thác còn chưa nói ra mọi chuyện thì rất có thể là Đoan Mộc Thác chỉ đang phô trương một chút, nhưng cũng không thể phớt lờ.
"Cho em xem mấy thứ đồ thôi." Đoan Mộc Thác nói xong, lấy ra một cái hộp nhỏ, bên trong chứa thẻ chứng minh nhân dân, còn có một tấm thẻ ngân hàng, cùng với mấy bằng cấp chứng nhận, mà trên đó toàn bộ đều là tên một người: "Lý Thanh".
"Anh!" Y Hi Nhi không thể tin nhìn Đoan Mộc Thác, xem này cô không cần lo chuyện mang thai nữa rồi, bởi vì Đoan Mộc Thác đã giải quyết mọi chuyện phiền não của cô.
"Nếu một ngày nào đó Dật phát hiện anh cư nhiên giúp một cô gái có giao tình không sâu mà không giúp cậu ta, nhất định sẽ đánh cho anh ba ngày không xuống giường được." Đoan Mộc Thác đáng thương nói, nghiêng đầu tựa vào bờ vai Y Hi Nhi.
Đoan Mộc Thác cũng không khách khí, đặt hoàn toàn sức nặng của đầu trên bả vai Y Hi Nhi, Y Hi Nhi lại không đẩy ra cũng không oán thán, ngược lại còn dịu dàng săn sóc vỗ vỗ gò má của Đoan Mộc Thác, nói: "Em làm anh vất vả rồi, anh yên tâm, về sau chỉ cần là việc em làm được thì em sẽ làm cho anh."
"Không được đổi ý, bất cứ chuyện gì nha." Đoan Mộc Thác giảo hoạt nói.
"Bất cứ chuyện gì, dù anh muốn em chia tay Vũ Văn Bác em cũng sẽ không nói hai lời, lần này anh cứ yên tâm." Y Hi Nhi cười nói, cô biết Đoan Mộc Thác sẽ không nói ra yêu cầu này, cho nên mới dám lớn tiếng nói ra.
"Ha ha, yên tâm, làm sao anh có thể không yên tâm về em, chuyện đầu tiên anh muốn là làm cha nuôi của con em." Đoan Mộc Thác lập tức yêu cầu.
"Không có vấn đề, đến lúc đó anh dạy cho con em chế tạo thuốc nổ, thấy ai khó chịu thì cho hắn một quả bom." Y Hi Nhi vui vẻ nói.
"Chuyện thứ hai, em hôn anh." Đoan Mộc Thác chỉ chỉ cái trán.
"Được!" Y Hi Nhi không nói hai lời liền hôn một cái thật lớn, còn phát ra âm thanh vang dội.
Đoan Mộc Thác ôm trán, trong mắt lấp lánh nước mắt, Y Hi Nhi còn tưởng mình nhìn lầm rồi, không nhịn được chớp mắt mấy cái, nhìn trong mắt Đoan Mộc Thác vậy mà thật sự có nước mắt, chợt nhớ tới lòng Đoan Mộc Thác có lẽ bị tổn thương rất sâu, đây là đang xem cô là chỗ dựa.
Ai, mới biết mình mang thai, đã có cảm thấy tình thương của mẹ như ánh sáng ấm áp rồi, xem ra cô cần cố gắng, thật cố gắng, để có thể nhanh chóng trở thành một người mẹ tốt.
Đột nhiên Đoan Mộc Thác cảm giác những chuyện mình đã làm đều đáng giá.
"Cám ơn anh, tiểu Thác. Trước kia anh vẫn hỏi tại sao em có thể phân biệt được anh và Triển, bây giờ em trả lời anh. Khác nhau lớn nhất giữa các anh, là ở đây, còn có ở đây." Y Hi Nhi sờ đôi mắt Đoan Mộc Thác một cái còn sờ cả vị trí của trái tim.
"Hai người dù có giống nhau thế nào thì tâm hồn của bọn họ vẫn khác nhau, ánh mắt của bọn họ tất cả đều khác nhau, nên em mới có thể nhận ra các anh." Y Hi Nhi nói.
"Cám ơn em, em là người duy nhất hiểu bọn anh, phân biệt rõ bọn anh. Từng có người nói rằng anh sẽ gặp được người như em, nhưng đã nhiều năm rồi, anh vẫn không gặp được, sau khi em xuất hiện, anh đã vui mừng suốt ba ngày ngủ không yên. Anh muốn nói cho toàn thế giới rằng, anh là Đoan Mộc Thác, là Đoan Mộc Thác độc nhất vô nhị."
"Ừ, anh là Đoan Mộc Thác độc nhất vô nhị trong lòng em." Giọng Y Hi Nhi ấm áp và tình cảm, nhẹ nhàng hôn lên trán Đoan Mộc Thác lần nữa.
Cái gì Đoan Mộc Thác mang tới Y Hi Nhi cũng nhận lấy, bây giờ cô chỉ cần đợi Lâm Hựu Lật đến là được rồi.
Mà Lâm Hựu Lật thì cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ cần cô lo lắng giúp.
Quả nhiên, ngày hôm sau Y Hi Nhi mới có được dáng vẻ mang thai, đỡ bụng của mình ra bên ngoài ánh nắng mặt trời, gặp Lâm Hựu Lật, hơn nữa còn đem tất cả tài liệu giao cho Lâm Hựu Lật.
Hôm nay Lâm Hựu Lật hóa trang thành một thai phụ tới bệnh viện làm kiểm tra, len lén lấy tất cả tài liệu giấu vào trong bụng, ánh mắt thâm sâu nhìn Y Hi Nhi một cái. Trong ánh mắt có cảm kích và ôn hòa còn có cả sung sướng khôn cùng, cũng có sự chờ mong hướng về tự do.
Nhìn bóng lưng Lâm Hựu Lật rời đi, Y Hi Nhi lặng lẽ chúc phúc cho cô.
Lâm Hựu Lật nhanh chóng biến mất trước mắt Y Hi Nhi, nhưng Y Hi Nhi vẫn ngẩn ngơ nhìn trời xanh mây trắng, thật lâu cũng chưa khôi phục lại tâm trí.
"Sao lại đứng hóng gió ở đây, tay cũng lạnh rồi." Vũ Văn Bác ôm chặt Y Hi Nhi từ phía sau, đem cằm tựa vào vai Y Hi Nhi, bàn tay bao chặt đôi tay nhỏ bé của Y Hi Nhi, cho Y Hi Nhi ấm áp.
"Em..."
"Hi Nhi, sữa tươi còn đang nóng đây." Đoan Mộc Thác cầm một ly sữa tươi nóng hổi đi ra.
"Em đang đợi sữa tươi của tiểu Thác, anh về mau quá nha?" Y Hi Nhi cười vui vẻ, nhìn Đoan Mộc Thác, trong mắt tràn đầy cảm kích.
Sự cảm kích này trong mắt Vũ Văn Bác của mặt là sự cảm kích vì Đoan Mộc Thác cho cô sữa tươi nóng, chỉ có chính Y Hi Nhi và Đoan Mộc Thác mới biết rằng, đây là Y Hi Nhi cảm kích Đoan Mộc Thác đã giải vây giúp.
Vũ Văn Bác không cho phép một mình Y Hi Nhi đi dạo bên ngoài, phải có người làm bạn đi cùng mới được, mà người bạn này thì phải cảm ơn Đoan Mộc Thác, nếu không bị lộ thân phận sẽ không tốt.
"Ừ, đem mọi chuyện giao cho Lưu Chấn rồi. Mặc dù hắn là người vừa mới được cất nhắc lên, nhưng làm việc trầm ổn có kiên quyết lại không thiếu dè dặt cẩn thận, có thể yên tâm." Vũ Văn Bác nói. Bây giờ Triển không có ở đây, cho nên có một số chuyện phải buông tay, nếu không sẽ mệt chết mất, thật may là nhân tài anh nhìn trúng cũng không để anh thất vọng.
"Vậy thì tốt, kế tiếp em muốn hưởng sự thụ phục vụ của hoàng hậu, anh phải làm tiểu Vũ tử cho em nha." Y Hi Nhi cười nói, hiện tại chuyện lớn trong lòng cô đã hạ xuồng, liền có tâm tình rồi.
Vũ Văn Bác nhìn thấy tâm tình Y Hi Nhi không tệ, rất vui mừng.
Đoan Mộc Thác ở một bên ấm áp nhìn, cũng không thấy được mình là kỳ đà cản mũi, sau đó nhìn ánh mắt của Y Hi Nhi, đột nhiên nói: "Hi Nhi, các người có đặt tôi trong mắt hay không đó, thân mật thắm thiết, tội nghiệp tôi đây một mình cô độc lẻ loi."
"Vậy anh nói làm sao bây giờ? Tình cảm chúng em tốt như vậy cũng không có biện pháp nha, đúng không, tiểu Vũ tử?" Y Hi Nhi nháy nháy mắt, cô biết đại khái là Đoan Mộc Thác muốn làm chút chuyện xấu rồi.
"Ha ha..." Vũ Văn Bác cười vuốt nhẹ mái tóc dài của Y Hi Nhi, trong mắt và trên khuông mặt tràn đầy cưng chiều.
"Các người dù sao cũng phải an ủi cái người cô đơn chiếc bóng như tôi đây chứ, nếu không em cũng nên hôn anh một cái đi, thế nào?" Đoan Mộc Thác chỉ chỉ vào môi, cười đến rất rất tà ác.
"Cũng không phải là..." Y Hi Nhi vừa muốn nói "Cũng không phải là không được, chỉ xem thử tiểu Vũ tử có đồng ý hay không thôi, nếu anh ấy đồng ý thì em với anh hôn lưỡi cũng không có ý kiến."
Nhưng Y Hi Nhi chưa kịp nói ra khỏi miệng, Vũ Văn Bác đã buông eo Y Hi Nhi ra, đồng thời đè bả vai Đoan Mộc Thác xuống, hung hăng hôn. Ngay tức thì Đoan Mộc Thác không kịp phản ứng chỉ sững sờ, cho đến khi kịp phản ứng thì đã không kịp rồi.
Dùng sức đẩy Vũ Văn Bác ra, ngón tay Đoan Mộc Thác run chỉ vào Vũ Văn Bác rồi lại chỉ vào Y Hi Nhi, không biết nên nói gì.
Vũ Văn Bác mặc dù bị dùng sức đẩy, cơ thể vẫn ổn định, vì anh biết rõ Đoan Mộc Thác sẽ đẩy anh, cho nên thuận thế lui về sau một bước, trở lại bên người Y Hi Nhi, đưa tay lau miệng.
"Chuyện của hoàng hậu chính chuyện là tôi." Vũ Văn Bác hiếm khi lộ ra nụ cười xấu xa.
Y Hi Nhi bị một màn này làm sợ đến nói không ra lời. Có thế nào cô cũng không nghĩ đến có một ngày Vũ Văn Bác sẽ đè Đoan Mộc Thác ra và hôn anh ấy, nhìn một màn kích thích của hai mỹ nam ướt át xinh đẹp, Y Hi Nhi còn cảm thấy mình không thể tiêu hóa nổi, huống chi là Đoan Mộc Thác luôn theo chủ nghĩa đàn ông.
Bị chính anh em tốt của mình cưỡng hôn là loại cảm giác gì đây? Đoan Mộc Thác khóc không ra nước mắt.
Vũ Văn Bác lại còn như không có việc gì, lau miệng, dùng sữa nóng Đoan Mộc Thác đem tới súc miệng, sau đó lại hôn Y Hi Nhi, từ tình cảm nồng nàn sang nụ hôn nhiệt liệt kích tình.