Giao xong tiền mướn phòng và tiền nghiệp vụ tiền điện nước, Y Hi Nhi nhìn 5000 đồng còn lại, âm thầm thề, đời này cô nhất định phải biến thành một người có tiền.
Mẹ, người không có tiền thật là sống chịu tội!
Vì "ăn" của nữ ma đầu Cố Á Thuần một chầu, Y Hi Nhi quyết định không ăn cơm tối mà lên đường đến "Diễm Ngộ" ngay, như vậy mới có thể giữ lại cái bụng rỗng, làm cho cô ta nhức nhối.
Đây là một hội sở ở tầng cao nhất, không có ánh đèn chói mắt, không có âm nhạc ầm ĩ, chỉ có tiếng nhạc vui vẻ đơn thuần nhẹ nhàng, rượu đỏ tỏa ánh đẹp đẽ dưới ánh đèn, mấy người phụ nữ ăn mặc trang điểm tinh xảo, nhìn cũng biết đây là nơi của người có tiền.
Cúi đầu nhìn bộ trang phục hai trăm đồng của mình, sờ mũi một cái.
Một tháng tiền lương của cô chỉ có 3500 đồng, ở trong xã hội mà phí sinh hoạt không ngừng lên cao, có thể nuôi sống mình đã rất không dễ dàng, mặc bộ trang phục 200 đồng đã cười trộm rồi, nào còn dám tới chỗ thế này tiêu phí!
Mẹ, một ly bia rẻ nhất cũng 80 đồng. Căn bản là ở cướp ngân hàng, cô mua một lon ở siêu thị bên ngoài chỉ có năm đồng, chỉ có người có tiền mới có thể tới chỗ như thế.
Nữ ma đầu có vé vào đây chắc chắn là nhờ người bạn trai thần bí kia, hừ! Phụ nữ dựa vào đàn ông, không phải phụ nữ tốt! Y Hi Nhi cô phải dựa vào mình, về sau đợi cô có tiền liền dẫn nữ ma đầu đến khách sạn xa hoa nhất, sau đó gọi món đắt tiền nhất cho cô ta ăn!
Nghĩ tới bộ dạng không ai bì nổi của mình, Y Hi Nhi vui vẻ cười.
Lau khô đôi tay, Y Hi Nhi đi ra từ bên trong nhà vệ sinh nữ.
"Ách. . . . Lúc nãy tôi đi vào từ hướng nào?" Nhìn hoàn cảnh giống như mê cung, Y Hi Nhi buồn bực, không phải chỉ là chỗ uống rượu thôi sao? Có cần rộng vậy không? Làm cô không nhớ rõ đường lúc đến rồi.
Ánh đèn hoàng hôn chập chờn, một đôi mắt như có thể xuyên thấu lòng người khẽ nheo lại.
Đoan Mộc Thác theo ánh mắt của Vũ Văn Bác nhìn qua, đó là một cô gái nhỏ có dáng dấp thanh thuần đáng yêu, trổ mã cũng không tệ lắm, dáng dấp không tính là cực kỳ xinh đẹp, nhưng sao có thể khiến đại ca nhìn lâu vậy?
"Dáng vẻ rất hài hước." Đoan Mộc Triển ngồi ở bên kia cho ra bình luận, bọn họ là sanh đôi, cho dù đối phương không nói cái gì, chỉ cần một ánh mắt cũng biết đối phương đang suy nghĩ gì.
Nhìn một đôi mắt to của cô gái loạn chuyển khắp nơi, trí nhớ của Đoan Mộc Thác bắt đầu chảy ngược. "Không đúng, không có đơn giản như vậy! Đúng rồi, anh thấy hình dáng cô ấy giống ai?"
Đoan Mộc Triển nghi ngờ nhìn em trai mình, nhìn lại cô gái có vẻ mặt mê mang kia, nhưng vẫn không nhớ nổi cô gái kia giống minh tinh nào, lại nói, dù giống, cũng không cần vui mừng như vậy chứ?
"Hình dáng giống quả táo!" Nói xong, Đoan Mộc Thác đã rời khỏi lầu hai phòng đi tới lầu một rồi, đến khi gặp được chẳng tốn chút công phu, hại anh tìm một tuần lễ, cư nhiên đụng phải ở chỗ này.
Nhìn người đàn ông như đẹp trai trước mắt, Y Hi Nhi sắp mừng như điên trong lòng, cô cũng biết, cho dù cô không có bề ngoài phượng hoàng, mặc hàng vỉa hè, nhưng người sáng suốt nhìn một cái là có thể nhìn thấy linh hồn cao quý dưới bề ngoài bình thường của cô, nếu không, tại sao một anh đẹp trai vậy lại đến gần mình chứ? Mặc dù có gương mặt đào hoa, nhưng lại là kẻ ngốc!
"Nhìn thấy anh ấy không? Cảm thấy như thế nào?" Đoan Mộc Thác phong lưu nhìn Y Hi Nhi, đôi mắt đào hoa nhìn từ trên xuống dưới, anh thật không nhìn ra quả táo này có chỗ nào có thể hấp dẫn đại ca của anh.
"Đẹp vô cùng." Cố gắng liếc mắt nhìn, thật ra thì Y Hi Nhi căn bản không nhìn được, ở lầu một làm sao thấy được người ở lầu hai? Người có tiền đều ngu ngốc sao? Nhưng nghĩ thì nghĩ, mặt vẫn cười he he nói, dù sao lời đẹp ai cũng thích nghe.
"Anh ấy là đại ca của tôi, gần đây tâm trạng không tốt, cho nên chúng tôi dẫn anh ấy tới tán gái, nhưng ai anh ấy cũng không thích, sắc mặt càng thúi hơn, cho nên không có cô gái nào lại gần, đi chơi không có ý nghĩa, không bằng cô giúp tôi một việc, sau khi chuyện thành công tôi sẽ cho cô một vạn đồng nhé?"
Đoan Mộc Thác tính toán, anh muốn xem khả năng của cô gái này, đại ca có thể chứa cô ấy đến mức nào?
"Anh nói ngồi lên chân sao?" Y Hi Nhi đã quen làm cô gái đáng yêu nên hỏi gọn gàng dứt khoát, không phải làm bộ bị ôm thôi sao? Đơn giản, diễn hoa si là sở trường của cô, không cần phí trí nhớ, giả ngu là được.
"Thông minh, tôi chính là nhìn trúng gương mặt thông minh của cô, quả nhiên mắt tôi rất tốt." Đoan Mộc Thác hả hê vỗ vỗ ót Y Hi Nhi, kéo Y Hi Nhi đi lên lầu.
Người này cư nhiên không phải nhìn trúng linh hồn cao quý của cô, mắt anh ta thật là mù!
Nhưng tiền dễ kiếm vậy không kiếm thì uổng, vừa đúng bây giờ cô còn rất thiếu tiền, nhưng là. . . . "Đợi đã nào...!"
Đoan Mộc Thác bị kéo, không thể làm gì khác hơn là nghi ngờ quay đầu lại nhìn quả táo hỏi: "Thế nào?"
"Tôi làm sao biết lát nữa anh ta có đá tôi ra, hoặc là trực tiếp ném tôi xuống dưới lầu không? Tôi cảm thấy số tiền này kiếm không an toàn, chính anh cũng nói tâm trạng của anh ta không quá tốt." Khó xử nói, Y Hi Nhi nhìn trộm người đàn ông đào hoa đối diện, nghĩ thầm người này ngốc vậy, còn không đào một mớ sao.
Đoan Mộc Thác hào phóng lấy ví tiền ra, nhét tất cả tiền mặt bên trong vào tay Y Hi Nhi, sau đó dùng hỏi thăm ánh mắt của nhìn cô.
Không để ý người đàn ông đào hoa nhìn mình thế nào, Y Hi Nhi bắt đầu đếm tiền ngay, 11 ngàn ba trăm, ôi mẹ nó, người này mang nhiều tiền mặt trên người vậy không sợ bị đánh cướp à.
"Nếu cô dám ngồi lên đùi đại ca tôi, anh ấy còn có thể cho cô tiền." Đoan Mộc Thác không kịp chờ đợi lôi kéo Y Hi Nhi tiếp tục đi lên lầu hai.
Thật là một đám háo sắc, nhưng mà hôm nay rơi vào trong tay bản cô nương, cô sẽ không khách sáo, "Nếu không có thì sao?"
Đoan Mộc Thác chỉ vào xấp tiền Y Hi Nhi cầm trong tay, "Nếu không có, tôi liền cho cô y chang không khác chút nào."
"Được!"
Đồng ý rồi, Y Hi Nhi liền bị Đoan Mộc Thác dẫn vàotrong phòng.
Đây là một phòng duy nhất ở lầu hai, kiểu mở, vừa tiến vào lầu hai đã nhìn thấy nhóm người kia ngồi ở chỗ đó, đại khái năm sáu người, bên cạnh mỗi người đều có một mỹ nữ rất đẹp, chỉ có người đàn ông mặc tây trang đen ngồi ở giữa là một thân một mình, sắc mặt quả nhiên giống như người đàn ông đào hoa nói, rất thúi.
"Oa! Sanh đôi à, đó là anh của anh hả?" Nhìn thấy Đoan Mộc Triển, Y Hi Nhi liền la lên, lần đầu tiên nhìn thấy sanh đôi giống như vậy, hơn nữa dáng vẻ còn rất đẹp.
"Làm xong chuyện của cô đi!" Đẩy Y Hi Nhi một cái, Đoan Mộc Thác đi thẳng vào ngồi cạnh Đoan Mộc Triển.
Thấy tất cả mọi người ở hiện trường dùng ánh mắt khác thường quan sát mình, Y Hi Nhi cười khúc khích một tiếng, "Hì hì, chào buổi tối nha mọi người!"