Nói xong, nhìn hiện trường, hi vọng có người đáp lại câu nói của cô, đáng tiếc yên lặng như tờ, làm cho Y Hi Nhi chột dạ.
Nhất là đại ca ngồi ở giữa đó, cặp mắt làm người ta rợn cả tóc gáy, giống như muốn nhìn chằm chằm đến trên người mình xuất hiện một cái hố.
"Chắc hẳn vị này chính là đại ca phong lưu phóng khoáng, ngọc thụ lâm phong, còn trẻ tiền nhiều, vừa lạnh lùng lại đẹp trai, một đấng anh tài trong truyền thuyết? Thật là rất hân hạnh gặp mặt!" Từ từ đến gần người đàn ông ở giữa, Y Hi Nhi tự tìm kiếm đề tài, khiến trường hợp không đến nỗi lúng túng.
Nghe được Y Hi Nhi nói đến đây, mọi người bên cạnh đều buồn cười, cách nói chuyện của cô gái này, thật đúng là nông cạn đến một cực hạn nông nỗi! Nhưng mà tâm trạng của đại ca lại có vẻ không tệ lắm, không có nổi đóa đấy.
Nhìn người đàn ông không dễ nói cười, Y Hi Nhi không nhịn được nuốt từng ngụm nước bọt, cảm giác hình như mình là đứa trẻ làm việc gì sai chờ cha xử lý. "À. . . . Tôi tới để ngồi lên bắp đùi anh, có ý kiến gì hay không?"
Nói xong thật nhanh, cũng không đợi Vũ Văn Bác đáp lại, Y Hi Nhi lập tức dùng tư thế gió thu cuốn hết lá vàng ngồi xuống, tựa như sợ sẽ bị người ta ném ra, đôi tay ôm chặt lấy cổ của Vũ Văn Bác.
Chờ cả ngày, không có cảm thấy người đàn ông kia tức giận, lúc này Y Hi Nhi mới dám can đảm đưa một cái tay ra, giơ lên trước mặt của Vũ Văn Bác, "Lấy ví tiền ra, anh ta nói anh sẽ cho tôi tiền."
Ngồi cũng ngồi, không lấy tiền chẳng phải là rất thua thiệt?
Loại chuyện có hại này Y Hi Nhi cô tuyệt sẽ không làm, nhớ năm đó cô chính là một đóa hoa bá vương trong trường, từ trước đến giờ chỉ có cô khiến người khác thua thiệt, lúc nào thì đến phiên cô bị thua thiệt?
Vũ Văn Bác nheo mắt lại, ý vị không rõ nhìn thoáng qua cô gái nhỏ núp ở trong lòng ngực mình một cái, lạnh lùng hỏi: "Tại sao?"
"Bằng. . . . Cha, cha là cha con, lúc nãy chú đó nói, cha cho con gái một ít tiền xài là chuyện bình thường." Ánh mắt thật đáng sợ, chỉ bằng vào một ánh mắt đã cảm thấy nguy hiểm đang đến gần, vì vậy đầu lưỡi run rẩy bắt đầu nói xằng nói bậy.
Người đàn ông này thoạt nhìn không phải dễ trêu, Y Hi Nhi thông minh bắt đầu giả bộ ngu, ra vẻ như đứa trẻ kém phát triển chỉ vào Đoan Mộc Thác, cố ý non nớt.
"Tôi?" Chỉ mình, Đoan Mộc Thác thiếu chút nữa phun rượu trong miệng ra, người phụ nữ này rột cuộc đang nói hươu nói vượn gì? Ngu ngốc cũng nhìn ra được bây giờ cô đang nói càn, nói chuyện đều không viết nháp sao?
"Người ta lạc đường, làm phiền tốt bụng chú tốt bụng dẫn cin tới tìm cha, cha cho con tiền tiền!" Nói xong vươn tay, nháy nháy mắt to mấy cái, tiết lộ ra vẻ hồn nhiên.
Ghê tởm chết người, mẹ, vài chục năm không có nói như vậy rồi !
Vũ Văn Bác cứ ngồi như vậy, đôi tay đặt ở trên lưng sofa, bộ dạng đứng đầu thế giới, nhìn cô gái nhỏ giắt trên người mình, không nhịn được véo gương mặt hồng hào kia một cái.
Cặp mắt kia! Vẫn trong trẻo thấu đáo như thế!
"Cha cha không muốn con nữa à? Vậy con đi tìm mẹ đây! Bái bai không tiễn!" Lại một lần không đợi Vũ Văn Bác trả lời, muốn dùng tốc độ hỏa tiễn chạy nhanh ra cầu thang xuống lầu hai.
Chỉ tiếc, Vũ Văn Bác không để cho cô như ý, bàn tay giam cầm cánh tay nhỏ của Y Hi Nhi thật chặt.
Môi mỏng nhấp nhẹ rồi hé ra, nói bên tai Y Hi Nhi: "Em không nhớ tôi sao?"
Đứa bé đáng chết, xem mình là người xa lạ rồi sao?
Loại cảm giác này, khiến trong lòng Vũ Văn Bác rất không thoải mái.
Nhìn người đàn ông thâm trầm đột nhiên hỏi như vậy, toàn thân Y Hi Nhi lập tức xù lông, tiêu rồi, chọc phải người đàn ông hay tức giận này xem ra sẽ có kết quả rất nghiêm trọng.
"Nhớ nhớ, ngài thì có ai không nhớ được, chỉ bằng vẻ xâm lấn núi sông, kiên cường, trước không có; sau này cũng không có, thấy chết không sờn của ngài, không không không! Thần thái và phong cách oai hùng rực rỡ, thì ở đâu cũng đều hấp dẫn mắt người, không phải do con nhìn thấy ngài quá kích động nên nói năng không mạch lạc sao?"
Sau khi nghe Y Hi Nhi nói thế thì khuôn mặt vốn dễ nhìn của Vũ Văn Bác lập tức giăng đầy mây đen, quả nhiên, quên mình sạch sẽ rồi!
Khiếp đảm cúi đầu, không dám nhìn gương mặt u ám của người đàn ông kia. Tim của Y Hi Nhi lập tức nhảy tới cổ họng, cảm thấy một giây kế tiếp người đàn ông này sẽ vứt bỏ mình xuống dưới lầu như bỏ rơi một đứa trẻ.
Nghĩ đến kết quả thê thảm của mình, mặt của Y Hi Nhi xụ xuống. Quả nhiên, cô không có mạng nhận tiền tài bất nghĩa đó!
Nhìn đại ca rõ ràng đã tức giận, Đoan Mộc Thác lại can đảm hơn, "Đại ca, tài ăn nói của quả táo này, không tệ chứ?" Không có cách nào, ai kêu quả táo này do mình mang tới đây? Sau này đại ca trách tội mình chẳng phải càng đá thương, giúp quả táo chính là giúp mình rồi.
"Quả táo? A đúng rồi, ăn táo có ích khỏe mạnh, còn có thể giảm hàm lượng mỡ trong máu, dự phòng mạch máu bị cứng, nhất là người thích tức giận, không cẩn thận sẽ bị bệnh về tim và máu, rất cần ăn táo, đến đây, tiểu nhân chọn một quả cho ngài, bảo quản đủ ngọt!"
Ánh mắt của Vũ Văn Bác lập tức lạnh đi, trừng mắt, trên mặt bộc phát từng sợi gân xanh, nhìn chằm chằm Y Hi Nhi như con mèo giơ vuốt chuẩn bị nhào qua.
Y Hi Nhi cứ lo bò theo cây cột, thấy Đoan Mộc Thác tạo đề tài, thì lập tức nhận lấy, căn bản không có dùng đầu óc suy tính.
Nguyền rủa, đây là một chuyện rất mất hứng với người bình thường, nhất là loại xã hội đen như bọn họ, không ai biết ngày mai bọn họ còn có thể còn sống nhìn thấy mặt trời hay không, càng thêm kiêng kỵ rồi những lời nói thế này.
Hiện tại Y Hi Nhi vừa nói như thế, tất cả mọi người đều cúi đầu không dám thở lớn tiếng, chỉ sợ đại ca nổi đóa, một giây kế tiếp tai họa đến sẽ rơi lên người.
Xem ra, quả táo kia phải chết không thể nghi ngờ rồi, a di đà Phật! Đây đều là mệnh, đừng trách tôi! Đoan Mộc Thác lẩm nhẩm ở trong lòng, sau đó nhắm mắt lại.
"Aizz aizzz. . . ."
Đợi ba giây, không có nghe được tiếng thét chói tai của phụ nữ, Đoan Mộc Thác mở mắt xem tình huống như thế nào.
Nghĩ tới quả táo đó có thể sẽ bị vặn gảy cổ, có thể sẽ bị vứt xuống lầu một từ lầu hai, có thể sẽ bị tát một cái miệng phun máu tươi. . . . Nghĩ tới các loại khả năng, nhưng không ngờ đại ca lạnh lùng lại đang gặm quả táo mà quả táo kia đưa tới!
Xem ra, quả táo này thật đúng là . . . . . . Rất đặc biệt!
"Rất ngọt chứ, trông anh ăn thật ngon, lúc nãy tôi đã cẩn thận lựa chọn rồi, quả này rất tươi, bảo đảm khỏe mạnh!" Vui vẻ cười, gương mặt Y Hi Nhi lộ vẻ tiểu nhân.
Giống như rất hài lòng quả táo mà Y Hi Nhi chọn, Vũ Văn Bác nhẹ nhàng bóp gương mặt của Y Hi Nhi một cái, lộ ra nụ cười.
Đây chính là lần đầu tiên có người cho anh ăn thứ gì, loại cảm giác thỏa mãn này dù sát hại bao nhiêu người, lấy được bao nhiêu ích lợi, chinh phục bao nhiêu bang phái nhỏ cũng không bằng..
"Tài ăn nói không tồi? Cô tới diễn trò à?" mặt Đoan Mộc Triển không thay đổi nhìn Y Hi Nhi, chậm rãi nói.
Trong lòng, cũng đang giải vây vì cô gái ngốc không có tâm cơ đó.
Diễn trò? Mẹ, tôi là tới kiếm tiền, ai biết tiền này không dễ kiếm thế, khí thế của người đàn ông cô đang ngồi dưới mông cũng đủ làm cho rất nhiều tế bào não của cô bị chết, lại còn nói cô tới diễn trò, mẹ kiếp!
"Tôi. . . . Chính là . . . . Diễn trò đấy!" Nhưng, sắc mặt tiểu nhân vẫn xuất hiện ở trên mặt vui mừng của Y Hi Nhi! Không có cách nào, địch nhiều ta ít, cô chỉ là "người thức thời là trang tuấn kiệt"!