Cưỡng Ép Cô Nàng Nằm Vùng Làm Vợ

Chương 49: Chương 49: Con sẽ không trả thay cha!




"Con. . . . . ." Y Hi Nhi vừa muốn mở miệng, lại bị Vũ Văn Bác đè đầu ở trên lồng ngực, môi cô dán chặt lồng ngực Vũ Văn Bác, cách một tầng áo ngủ, còn có thể cảm thấy một cỗ ấm áp.

"Ngủ!" Vũ Văn Bác tắt đèn trong phòng.

"Đợi đã nào...!" Giùng giằng từ trong ngực Vũ Văn Bác bò ra ngoài, không hỏi rõ ràng, buổi tối này cũng đừng nghĩ ngủ.

Cau mày, Vũ Văn Bác nhìn Y Hi Nhi, dưới ánh trăng, vẫn sáng ngời trong suốt như thế.

Chỉ tiếc, trời cao cho nàng một đôi mắt trong suốt sáng ngời, Y Hi Nhi lại dùng nó trợn trắng.

"Tại sao con phải trả thay cha? Vậy còn con, nếu đổi lại là con, cha có trả cho con không?" Y Hi Nhi không phải là một người chịu thua thiệt , tại sao mình phải trả thay anh ta, hôm nay vận khí cô tốt không bị chém chết, ngộ nhỡ chết thật, cô cũng sẽ từ 18 tầng Địa Ngục bò lên tìm Vũ Văn Bác .

"Cha sẽ không trả dùm con!" Vũ Văn Bác nhẹ nhàng lôi kéo đôi tay mềm nhũn của Y Hi Nhi, nằm xuống trên lồng ngực.

"Không được, vậy con chịu thua thiệt a, con mặc kệ, cha cũng phải trả cho con, cha nợ con một mạng." Y Hi Nhi lớn tiếng thì thầm, nhất quyết không tha.

Vũ Văn Bác không muốn nhiều lời, trực tiếp dùng lực đè đầu Y Hi Nhi , để cho cô kề mặt trên ngực, nói không được mà cũng không thoát được.

Y Hi Nhi từ chối mấy cái, "Ưmh ưmh. . . . . . Ưmh. . . . . ." Trong miệng không biết nói những gì, bởi vì bị đè trên ngực, nghe không hiểu, chỉ có Vũ Văn Bác biết, con gái bảo bối của anh đang bất mãn kháng nghị.

Lúc Vũ Văn Bác cho rằng Y Hi Nhi đã từ bỏ, Y Hi Nhi lại bắt đầu"Ưmh ưmh. . . . . . Ưmh ưmh. . . . . ." Nói chuyện không ngừng, Vũ Văn Bác không thể làm gì khác là thở dài, tiếp tục dùng lực áp cái đầu lộn xộn .

"Mạng của con là của cha, cha còn phải trả cái gì?" Vũ Văn Bác bị Y Hi Nhi huyên náo không thôi, gầm nhẹ nói.

Vũ Văn Bác nói xong, Y Hi Nhi chợt im lặng.

Đáp án này, hình như so với phải trả mạng cho cô, còn làm người ta vui mừng a!

"Bùm!"

Thanh âm đóng cửa kéo lại suy nhgĩ của Y Hi Nhi, nháy mắt mấy cái, nhìn mền trống rỗng, sao lại chỉ còn một người cô? Vũ Văn Bác có phải tức giận hay không?

Ai, kệ hắn đi, cô mệt nhọc, nên ngủ thôi, cô là một cô gái yếu ớt, cũng không phải làm bằng sắt , sớm đã mệt chết đi được.

Trong lúc Y Hi Nhi ngáy to, Vũ Văn Bác tức giận bản thân trở lại phòng, vừa đi về tắm nước lạnh, vừa âm u nghiêm mặt, hung dữ trừng cửa phòng của Y Hi Nhi.

Anh , cư nhiên đối với con gái mình có phản ứng.

Nhận thức này khiến Vũ Văn Bác rất thất bại, anh chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có phản ứng với con gái mình, đột nhiên, anh có chút không biết làm sao đối mặt với Y Hi Nhi.

Mặc dù Y Hi Nhi ở trong ngực mình lui tới lui đi, hơn nữa cái mông còn ở hạ thân anh lộn xộn, nhưng. . . . . . Thân là một người cha cư nhiên có phản ứng đáng chết!

Một quyền nện vào vách tường, mặt Vũ Văn Bác đen lại, không biết tức giận mình, hay tức giận con gái nhặt được.

. . . . . .

Liên tục mấy ngày, Y Hi Nhi cảm thấy Vũ Văn Bác là lạ, nhưng nhất thời kỳ quái chỗ nào, cô không nói ra được.

Vốn tưởng sau sự kiện bị đuổi giết, Vũ Văn Bác sẽ ngăn cản mình tự đi làm, ai biết anh ta thế nhưng không phản đối, hơn nữa, ngay cả phái người bảo vệ cũng không có, giống như căn bản không có gì xảy ra. Bình tĩnh quá mức, nếu không phải đau đớn trên chân vẫn còn, Y Hi Nhi cũng sẽ cho là mình nằm mơ.

Sau hôm ấy, Hạ Hải Yến giống như biến thành người khác vậy, chẳng những thay đổi thái độ lạnh nhạt thường ngày, hơn nữa còn tích cực giúp cô quen với công việc trong khoa. Không bao lâu, cô đã bắt đầu tự làm được, xử lý nhanh, không cần tự mình đi lục lọi.

Không tới một tuần, Y Hi Nhi đã rõ ràng mọi thứ, hiệu suất làm việc không chậm hơn Hạ Hải Yến bao nhiêu. Ánh mắt Hình lão đại nhìn Y Hi Nhi cũng nhu hòa không ít. Băng sương thường ngày với người khác nhưng trước mặt cô thì hoàn toàn biến mất. Theo lời Y Hi Nhi thì do cô dùng chính nhân cách của mình chinh phục, đáng tiếc Cố Nhã Thuần nghe xong lại xì mũi coi thường, cố gắng xem lại khí chất trên người Y Hi Nhi một lần, cũng không phát hiện cái gọi là"Nhân cách".

Lại một buổi chiều nắng ấm, Y Hi Nhi ngồi trong quán cà phê uống trà. Được rồi, tha thứ cho cô không có may mắn uống cà phê Blue Mountain, cà phê trong miệng cô so với lá trà còn không bằng. Thứ đồ đắng ngắt đó, chỉ có ngoại quốc mới có thể yêu thích, còn quảng bá khắp nơi. Cô chỉ thích hương vị thanh tân trang nhã cuat trà Hoa Lài. Nhưng loại yêu thích này chỉ là hứng thú , tại sao nói như vậy? Bởi vì nha đầu này căn bản không biết trà Hoa Lài sản xuất từ đâu.

Đang ưu nhã thưởng trà, điệu nhạc du dương chảy xuôi, Y Hi Nhi thoải mái duỗi lưng một cái. Tối qua bị Vũ Văn Bác chặn ngang ôm ngủ, cánh tay sắt quả thật muốn ép khô cô, nửa đêm muốn rời giường đi vệ sinh, gỡ cả buổi vẫn không thoát được. Cũng không biết Vũ Văn Bác ban ngày làm gì, mệt đến mức không phát hiện động tác của cô, chỉ dùng sức ôm chặt hông, ngủ ngon lành.

"Stop!" Y Hi Nhi khinh thường bĩu môi, không phải nói Hắc lão đại cảnh giác hơn người bình thường sao? Động tĩnh lớn như vậy, cho dù là một con heo cũng có thể đánh thức, anh ta lại còn ngủ ngon giấc, chẳng lẽ. . . . . . Vũ Văn Bác cho là mình được làm cha, cho nên cơ năng thân thể cũng thoái hóa?

Y Hi Nhi không có lương tâm nghĩ , không biết Vũ Văn Bác là vì bệnh tinh của cô mỗi ngày phải ra phòng thí nghiệm dược liệu ở ngoại ô Hạ Môn. Sau khi Y Hi Nhi tan việc anh mới chạy về nhà, xử lý công việc trong hội Liệt Diễm, mặc dù Tây Môn Dật đã được toàn quyền quản lý, nhưng hội Liệt Diễm chỉ nhận người không nhận chức vụ. Không thể dựa hết vào một con dấu là có thể làm chủ, có một số việc cho dù là Tây Môn Dật cũng không thể ủ, phải Vũ Văn Bác ra mặt mới được.

Đến buổi tối, Vũ Văn Bác còn phải gánh vác trách nhiệm làm cha , làm bạn với con gái, chỉ là không biết vì sao thân thể Y Hi Nhi càng ngày càng có ảnh hưởng đối với anh, có lúc ngay cả anh cũng không thể khống chế phản ứng. Lúc này, Vũ Văn Bác không muốn Y Hi Nhi phát hiện, cho nên cả người tự đau khổ, thật mệt mỏi.

Dĩ nhiên, Vũ Văn Bác trải qua tôi luyện nghiêm khắc, có thể ở bên cạnh Y Hi Nhi ngủ ngon như vậy, chủ yếu vẫn là vì trên người Y Hi Nhi mang cho anh cảm giác an toàn, lúc này một khi có người xâm lấn, Vũ Văn Bác sẽ lập tức phát hiện.

Mới sáng nay, rõ ràng mấy phút trước đẩy thế nào cũng không tỉnh, Dịch Đình vừa đẩy cửa phòng cô ra, Vũ Văn Bác lập tức như một con giao long giật bắn mình ngồi dậy, còn đem mình nhét vào góc giường, không cẩn thận xém nữa đập đầu.

Che cái trán, Y Hi Nhi uống cạn ngụm trà Hoa Lài cuối cùng trong chén.

"Hi Nhi, Hi Nhi, cô nhanh đến phòng làm việc của cục trưởng, chuyện khẩn cấp, nãy giờ vẫn tìm cô." Trong khi Y Hi Nhi chuẩn bị trả tiền, Đinh Tiểu Vũ thở không ra hơi vọt tới, đẩy Y Hi Nhi ra ngoài cửa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.